Hương Mùa Hè

Chương 15




Chiếc chăn cuộn tròn,Thy Thy không hề có ý định chui ra khỏi đó

7:00 AM

Rì…rì…rì

Chiếc đồng hồ cất tiếng gọi lanh lảnh

Rì…rì…rì

Sau “bài tập thể dục cơ bản”,chiếc đồng hồ yên vị trên bàn, “nghỉ ngơi” sau khi hoàn thành nhiệm vụ gọi Thy Thy dậy

Hài lòng nhìn mình trong gương,mái tóc cài chiếc bờm xinh xắn,đôi môi mọng màu cam dịu dàng,chiếc áo sơ mi trắng cùng váy kẻ caro ngắn,Thy Thy đã sẵn sàng cho buổi phỏng vấn

Lật đật xuống cầu thang,Miu đang kê ly sữa trên môi,đôi mắt dán vào cuốn tạp chí

- Hôm nay tỉnh táo đấy- Đường Đường không rời mắt,giọng nói thoáng ý cười

- Gặp lại cậu ta hoặc sau này làm chung với cậu ta tớ đâm thủng mắt mình đi cho rồi

- Ăn đi,anh Phong về còn đi không muộn

8:30

Thy Thy nắm chặt tay,mồ hôi ướt đẫm tay,ngóng ra ngóng vào. Cái người sẽ được gọi trước cô còn thản nhiên dán mắt vào điện thoại

- Này sắp đến cậu rồi đấy

- Thì sao

- Cậu không chuẩn bị xem trả lời như nào còn tâm trí xem ảnh sao

- Trả lời gì

- Những gì họ sẽ hỏi

- Hỏi gì

Thy Thy xụ mặt,rồi như nhớ ra điều gì đó,cô nhìn khắp một lượt,thật kỹ

- Miu,tên biến thái không có ở đây-nét vui mừng không giấu diếm

- Nhớ à-Đường Đường nhướn mày

Câu nói vừa được phát ra,Thy Thy đã phùng mang trợn mắt,muốn vung tay phản kháng người vừa thốt ra câu nói đó

“Thí sinh số 18,Chery Miu”

Tiếng gọi thánh thót của cô chuyên viên vang lên.

Thy Thy thở hắt,cô lo lắng đến vậy còn nhân vật chính thì hờ hững thản nhiên đi vào,trước khi đi còn đặt điện thoại vào tay cô ,đôi môi còn cong lên thành nụ cười

Thy Thy không biết,trước khi đặt nó vào tay cô,Đường Đường thầm nói với nó,chỉ cô nghe thấy

“Cậu chúc mình may mắn nhé”

Cô,muốn cậu bé mùa hè,sẽ chúc cô may mắn

Cô,không phải,không lo lắng.

Cô,sẽ yên tâm,sẽ làm tốt,khi thấy cậu bé

Sau 10 phút,cánh cửa mở,cô gái mặc váy sơ mi trắng,mái tóc xoăn nhẹ buộc lệch một bên ung dung bước ra,những ánh mắt đang đổ theo bước chân cô

Đường Đường trước khi đi thả mái tóc ửng vàng trên nền vải trắng,mỏng manh,nhẹ nhàng

Khi bước ra mái tóc cô ấy được buộc hờ hững sang một bên,đôi mắt tròn không còn bị tóc che,hàng mi dày lộ rõ,để đôi mắt trong veo màu sữa được dịp lộ diện,cùng gò má tròn bầu bĩnh trắng mịn

Miu,nếu cậu muốn giết người,quả thực rất dễ,đấy là suy nghĩ duy nhất của Thy Thy khi thấy Đường Đường

Cô bạn cô chỉ cần thay đổi một chút,lập tức sẽ thành trung tâm mọi ánh nhìn

Đường Đường thản nhiên trở về chỗ,cầm điện thoại của mình,trong khi Thy Thy vẫn chằm chằm nhìn cô

- Mặt tớ không dính bẩn đâu

- Thế nào,cậu trả lời tốt chứ,ok chứ

- Chiều mới có kết quả mà

- …

- Này….

- Bộ dạng này là sao hả

- Một phần phỏng vấn thôi

- …

Hạo Phong đến bệnh viện,anh gửi tin nhắn “Good Luck” đến hai cô em

Thản nhiên lướt những ngón tay trắng trên màn hình cảm ứng,Đường Đường bật cười nhìn cô bạn đang mặc kệ chuông tin nhắn

- Có tin nhắn kìa,đọc đi,biến thái quá

Nụ cười ấm áp,đôi môi mọng tươi quét son hồng khẽ cong lên,chiếc răng khểnh nhỏ lộ ra,nụ cười đầy đủ hai bên miệng xinh đẹp,thứ vũ khí có thể giết người,còn là một vũ khí rất hoàn hảo

Chủ nhân nó lại không biết,từ cầu thang máy đằng sau họ,một ánh mắt thu hết nụ cười đó vào trong mắt

Cô không biết,một nụ cười đầy yêu thương dành cho cô,đôi môi đẹp khẽ vẽ thành nụ cười ấm áp

- Giám đốc,đây là nơi phỏng vấn

- Đi thôi

Tiếng nói rất nhỏ,không chen được vào không khí rôm rả của nơi phỏng vấn

Thy Thy sắp đến lượt,cô càng căng thẳng hơn

9:15 AM

“Thí sinh số 25,Gia Thy Thy”

Khẽ thở hắt,Thy Thy bật dậy,bước vào

Đôi mắt tròn di chuyển,Đường Đường nháy mắt,thay lời chúc may mắn

Khi Thy Thy bước ra,nụ cười khoét rộng

Thy Thy như muốn hét lên sung sướng

Đúng là không cần quá lo lắng

- Miu,Finish,perfect

Nụ cười đẹp thay câu trả lời.

Chiều

Chuyên viên Minh Trang đọc tên đội thiết kế mới sẽ tham gia đào tạo,những người có tên sẽ cùng cô gặp trưởng nhóm và cấp trên

Miu,Thy Thy,hai cái tên đều được xướng lên

Nhóm 10 người hào hứng bước vào căn phòng lớn.

Minh Trang bước vào căn phòng nhỏ,cô bước ra cùng đội dự án

Đôi mắt tròn mở to

Đôi mắt nâu đỏ lạ lẫm nhởn nhơ nhìn cô

“Giám đốc,tôi không,…,là cô ta…”

Đôi môi hồng lại cong lên,đôi mắt tròn giãn ra,trở lại bình thản như lúc đầu

Đường Đường quên khuấy,anh ta là giám đốc ở đây

“Không phải mai mới là buổi hẹn sao”

Thản nhiên rời ánh mắt về phía trước,Đường Đường không cần nghe Minh Trang giới thiệu cũng biết tên anh ta là gì

Khóe môi cong lên,trên đôi môi nở nụ cười thách thức

Thy Thy luôn miệng phát thanh,nhưng từ khi đội dự án bước ra,Thy Thy do gặp cấp trên nên cũng im bặt

Không chỉ im bặt,nuốt khan một hơi,Thy Thy hối hận đến muốn rời bỏ đây ngay lập tức,sao có thể đi làm ở đây được chứ

Chàng trai với nụ cười tỏa nắng sáng lung linh trước mặt Thy Thy,mái tóc ánh tím hờ hững gần che đôi mắt đẹp của anh ta,vài sợi phủ lên sống mũi cao như tượng tạc

Đôi mắt đẹp của anh ta nhướn lên khi hình ảnh cô xuất hiện trong đôi đồng tử đấy,anh ta nở nụ cười với hàm răng sáng bóng,nụ cười của loài chúa phù thủy

Nhưng nụ cười

Có chút gì đó

Rất hiểm độc

Thy Thy ngây người khi đôi mắt cô tiếp xúc với người sở hữu nụ cười đó

Không phải chứ

Cô còn thắc mắc anh ta không đi phỏng vấn

Cô còn phấn khích chuyện cũ đã mãi thành quá khứ rồi

Cô còn yên tâm dẹp bỏ nó đi rồi

Chuyện gì đang xảy ra đây

Anh ta đang sừng sững trước mặt cô đây

Anh ta còn đang cười tươi trước mặt cô đây

Còn nữa,người ta còn cúi đầu chào anh ta

Người ta còn gọi anh ta là trưởng phòng

Giờ tốt rồi,anh ta không những không đi thi

Anh ta không những thi trượt

Anh ta còn là sếp cô

Cô có cần cảm ơn ông trời,sắp xếp cho cô có người quen biết không đây

Cuối cùng,30 phút trong đấy,không chữ nào vào đầu cô

- Làm gì như mất hồn thế-Đường Đường nhíu mày,nhìn cô bạn trong tình trạng “thất thểu” khi bước ra phòng họp

- …

- Thy

- Cậu…đợi mình,mình cần vệ sinh

- Mình xuống trước

Thy Thy gật đầu rồi quay lại,loạng choạng bước vào

- Lần này nhìn cẩn thận đấy

Đường lắc đầu nhìn theo bạn,cô lại gần hành lang

Nhướn đôi mắt đẹp xuống sân

Không khí thật trong lành

Lần này,Thy Thy đã rất cẩn thận,dù bất cứ chuyện gì xảy ra,cũng không cho phép mình gặp sai lầm lần thứ hai

- Tỉnh lại đi Thy Thy,tốt rồi,giờ làm sao bịt miệng anh ta đây

- Tỉnh lại,cô sẽ bịt được miệng anh ta,cố lên cố lên

Dòng nước mát lạnh,Thy Thy nhìn chằm chằm cô gái trong gương

Phải,sẽ có cách

Ông trời sẽ không tuyệt đường của cô đâu

Ít nhất lần này,cô cũng không đi nhầm nữa

Hít thở thật sâu cho tim trở lại bình thường

Cố lên

Đối mặt thôi

Thy Thy bước ra,mọi thứ đều rất tốt

Không hề phạm sai lầm như lần trước

Không mắc sai lầm ngớ ngẩn,lần này cô làm rất tốt

Thy Thy ra hơi muộn,những người phỏng vấn đã về

1:40 PM,công ty lúc này thật vắng vẻ

Cầu thang nhanh chóng hiện ra,vừa đi Thy Thy vừa thấy lạ lẫm

Vắng tới vậy sao

Cuối cùng cũng có người xuất hiện

Anh ta bước ra cùng hai nhân viên,khi thấy cô,anh quay lại nói gì đó rồi hai người đó bỏ đi,giờ anh ta đang đứng chống nạnh nhìn cô

Không phải chứ

Anh ta muốn gì

Cô mắc nợ gì anh ta sao

- Cô đứng làm mẫu trên đấy à

Tiếng nói đều đều vang lên,âm lượng không to,nhưng vang lên trong không gian yên ắng,cộng với “bệnh tâm lý” với nam nhân trước mắt,Thy Thy đã giật mình

Và rồi,chân hẫng một nhịp

Cô lao theo đường xoáy cầu thang

Tất cả là 7 bậc

Thật tốt đẹp,cô sắp đáp cánh rồi

Bịch

Tiếng va đập tất yếu xảy ra

Nhưng,cô…không đau

Cô đang…nằm trên người mà lần trước,cô vả bôm bốp vào gương mặt đấy

Cô nằm sấp trên anh ta,gương mặt đó đang nhăn lại,đầy đau đớn

Cô hét lên hoảng sợ

- Này biến thái,anh không sao chứ,này,dậy

Thy Thy đỡ cái thân hình nặng nề đấy lên,nét hoảng sợ chưa tắt

- Không sao chứ,tôi đi gọi người,phòng y tá ở đâu,hả

- Tôi không đi

- Sao lại không,đang bị thương đấy,vừa ngã đấy

- …

- Anh cứu tôi nên mới bị ngã,không sao chứ

- …

- Này

- ….

- Cảm ơn anh,không có anh thì…

- …

- Này…

- …

- Đừng làm tôi sợ,này…

- …

Thy Thy hoảng sợ lay anh ta khi anh ta cứ trân trân nhìn cô,mắt không nhắm,nhưng anh ta đơ hoàn toàn

- Đẹp quá

- Gì cơ-Thy Thy tròn mắt,cái con người này,vừa tỉnh dậy đã lảm nhảm quái gì không biết

- Đẹp thật

- Hả

Bây giờ,Thy Thy mới nhận ra hoàn cảnh của mình

Vì vội vã đỡ anh dậy,cô không để ý

Mặt anh ta

Giờ áp sát vào ngực cô

- Đồ biến thái,không được nhìn,tôi cấm anh nhìn,tôi giết anh đấy

Thy Thy giơ tay đẩy anh ta ra,lực đẩy không hề nhẹ

Vì khi nãy ngã,chiếc áo ít nhiều va chạm với những góc cạnh cầu thang,vốn đã mỏng manh

Với lực tác động không nhẹ chút nào của Thy Thy,nó tất yếu sẽ tuân theo quy luật tự nhiên

Đôi mắt lãng tử lẳng lơ của Minh Thành được dịp mở to

Thy Thy đẩy anh ra nhưng nó vẫn chính diện in trên vào võng mạc

Thật không còn cảnh nào đặc sắc thu hút anh hơn

Bờ ngực trắng căng tròn hiện ra trước mắt,chiếc khuy bật ra,hiện rõ vòng khoét giữa hoàn hảo,những mảng trắng muốt lộ ra phân nửa

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa quay,quay ngay sang bên kia,tôi sẽ giết anh nếu anh dám nhìn tôi

Thy Thy hận không thể đào một cái lỗ,tất nhiên chẳng có anh chàng nào điên mới quay đi trước cảnh tượng đặc sắc đến thế

Hai tay nắm phần khuy áo bung ra,Thy Thy bật dậy nhanh nhất có thể,ba chân bốn cẳng rời khỏi nơi giết người này

Tại sao luôn là anh ta

Tại sao luôn xuất hiện trước anh ta với những tình huống giở khóc giở cười thế này

Ông trời,ông giết con đi còn hơn

Thy Thy cắm đầu cắm cổ,cô không thể một giây nào ở lại đây với bộ dạng này

- Cô định đi đâu với bộ dạng đấy hả,đứng lại ngay

Rồi,một cánh tay trắng muốt bị giật lại,cô không buồn quay lại,ngồi sụp xuống

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa,anh cút đi,buông tôi ra,để tôi yên,tránh xa tôi ra,để tôi đi,tôi phải đi ngay lập tức

- Đi đâu khi quần áo thế này hả

- Kệ tôi,buông tôi ra mau

Minh Thành mím môi cười,cô nhóc này,anh đã làm gì đâu chứ

- Đi theo tôi

Thy Thy bị lôi xềnh xệch vào phòng làm việc của Minh Thành,tiếng la hét khuấy động trưa hè yên ắng.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa biến thái,tránh xa tôi ra, anh định làm gì,tôi giết anh,để tôi đi

Thy Thy nhắm chặt mắt,bộ dạng một tay giữ áo,một tay thủ thế,mắt nhắm tịt,cô không thấy bộ dạng biến dạng vì nhịn cười khổ sở của Minh Thành

- Cô nhỏ tiếng được không,định đánh thức cả công ty hả

- Tôi sẽ giết anh,tôi sẽ hét cho mọi người vào đây cho mọi người thấy anh biến thái,anh mau thả tôi ra,aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

- Cô có im đi không hả,trí tưởng tượng cao quá đấy- Minh Thành nhăn mặt khổ sở,con bé này,định hại anh mất hình tượng sao

- Tôi không biết…thả tôi ra…tôi hét lên đấy……..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

- Cô hét nữa tôi hôn chết giờ,im ngay,ai làm gì cô chứ

Minh Thành khổ sở tìm cách bịt miệng loa phóng thanh lại,trong một giây,anh nghĩ cách bịt miệng duy nhất là…khóa cái môi kia lại,dù chưa một giây anh nghĩ đến sẽ giở trò làm thật,và anh không hề ham hố gì

Lời đe dọa ngay lập tức có hiệu quả,Thy Thy im lặng.

Anh ta đang làm gì,đôi mắt nhắm nghiền không dám mở

2 phút sau,Thy Thy mắt nhắm mắt mở,dỏng tai nghe ngóng

Anh ta đang đi gần đến phía cô,rất gần rồi

Mắt lại nhắm tịt

Anh ta làm gì chứ

Tên biến thái định giở trò gì

Trong đầu Thy Thy mường tượng ra rất nhiều chiêu “đối phó” mà cô đọc được

Miệng cô chuẩn bị hoạt động

Nhưng không để nó kịp bắt đầu,chiếc sơ mi xanh đã trùm lên đầu cô

- Mặc vào đi rồi mới được về

Thy Thy cầm nó trên tay,mắt nhìn kẻ đang nhởn nhơ đút tay ống quần ung dung bước vào bàn làm việc,đầy nghi hoặc

- Áo tôi,may cho cô tôi quẳng ở đây,không tôi xem cô làm sao về

Cái con người nhởn nhơ cắm mặt vào máy tính,không liếc cô một cái

Thy Thy an tâm quay lại,khoác vào

Chiếc áo to thùng thình,vừa đứng dậy,anh ta ném cho cô câu mỉa mai

- Xấu chết đi được,mất cả hình tượng áo tôi

- Ai bắt anh nhìn

- Phải xem lại kĩ năng thiết kế của cô

- Gì chứ? Mắt anh có vấn đề thì có

Thy Thy hất hàm quay lại

Minh Thành một phút trước ném cho cô nụ cười đắc ý

Một phút sau anh rút lại câu nói về kĩ năng thiết kế của cô,sau khi cô ta chỉnh sửa rồi quay lại nhìn anh

Vạt áo xanh buộc lệch một bên,ôm bờ eo nhỏ nhắn,chiếc váy kẻ như ôm lại,tôn lên dáng vẻ yêu kiều

Đôi mắt dán lại,Thy Thy đắc ý bước đi,hất hàm kiêu ngạo bước ra

Cánh cửa đóng sầm,lúc này anh mới bừng tỉnh

Khóe môi đẹp cong lên

Cô gái này

Thay đổi nhanh thật đấy