Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 48




Ta ở trong hậu viện của cha tẩy sạch mấy đám mây, tạo thành một khoảnh đất hình vuông, chọn một chỗ râm mát ẩm ướt trồng xuống vài cây chuối tây, chỉ trong chốc lát, bên cạnh hòn non bộ có thác nước bụi tung trắng xóa kia liền bằng phẳng mọc lên hai ba cây chuối tây xanh tươi, tán lá xòe rộng, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích. Hiện tại, kỹ năng trồng hoa trồng cây của ta cũng không hổ thẹn với cái danh hiệu là con gái của Hoa Thần. Khiêng một cái ghế trúc đến dưới bóng cây, ta bưng một ly nước trắng đang chuẩn bị điều tức nhập định.

“Cẩm Mịch tiên tử, Hỏa thần điện hạ ngoài cửa cầu kiến.” Vừa ngồi xuống, tiên đồng thủ vệ Lạc Tương Phủ liền đến báo.

Ta nhắm mắt lại phất phất tay thẳng thắn nói: “Không gặp.” Ngẫm lại, linh lực chẳng những không có tiến bộ nửa phần trái lại còn giảm đi một ít, cho dù tính tình của ta「©xmydux.」có bình thản đến thế nào đi nữa cũng không tránh khỏi có phần chán nản.

Tiểu tiên thị xăm xăm đi ra từ chối, ta nghe bên tai tiếng nước suối chảy ào ào, vận khí lên lần thứ hai nhập định. Một lúc sau, tiên đồng kia quay lại, “Hỏa thần điện hạ nói hôm nay bất luận thế nào cũng phải gặp được Cẩm Mịch tiên tử, bằng không sẽ thường trú luôn ngoài cửa Lạc Tương Phủ.”

Phượng Hoàng này… vì sao đang yên đang lành qua một đêm liền đang từ thanh cao rơi xuống thành kẻ vô lại thế này? Nói năng như thế thực sự không phải phong cách của hắn. Hôm nay, Phật tổ gia gia ở Tây Thiên khai đàn giảng thiền trong Đại Lôi Âm Tự, chư thần chúng tiên lục giới đều đi đến đó. Cha đi, Nhuận Ngọc tiên quan đi, Nguyệt Hạ Tiên Nhân cũng đi, nói chung các thần tiên bao gồm cả Thiên Đế hầu như đều đi hết rồi, còn Phượng Hoàng vì sao lại chưa đi?

“Vậy thì, ngươi hãy nói với hắn hôm nay ta bất luận như thế nào cũng không gặp hắn.” Ta chuẩn bị một câu coi như là đối xứng kêu thủ vệ đồng tử đi trả lời. Rồi lại điều tức nhập định, một lát, không thấy tiên đồng hồi báo, nghĩ chắc là Phượng Hoàng đã đi rồi, tâm trạng có chút dễ chịu, thu thế nạp khí mở mắt ra, bất thình lình nhìn thấy gương mặt Phượng Hoàng phóng đại ngay trước mặt ta. Tiên đồng ôm phất trần, ngón tay vặn vẹo khó xử đứng ở bên cạnh, “Hỏa thần điện hạ… Cẩm Mịch tiên tử…”

Phượng Hoàng phất tay ý bảo hắn lui ra, tiểu tiên đồng kia lập tức cung kính vung cây phất trần khom người lui đi. Ta nghiến răng ken két, cái thứ gọi là uy tín này quả nhiên tỉ lệ thuận với cấp độ linh lực. Phượng Hoàng và ta mặt đối mặt trong một lúc, ánh mắt lấp lánh tựa như muốn nhìn thấu điều gì đó. Ta có chút ưu tư, nhìn hắn một cái thì không rời ra nữa, hắn đột nhiên vươn tay ra giữ lấy hai vai ta, ta kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên mặt hắn sau khi thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm thì càng thêm kỳ quái.

“Nàng oán hận ta cũng phải thôi, đêm qua… ta đã phá giới…” Đôi mắt dài diễm lệ kiêu căng thường ngày của Phượng Hoàng lúc này long lanh ánh nước, màu sắc sinh động, nhu hòa và kiên định không ngờ. Môi không hé cười, nhưng khóe miệng lại run run như có hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng gợn lên một vũng xoáy trăm năm khó gặp. Gò má bị ánh sáng mặt trời nhuộm lên một vầng sáng mất tự nhiên. Ta trợn mắt há miệng suy đoán đó chẳng lẽ lại là mắc cỡ? Dường như để che tai bịt mắt ta, hắn bỗng cúi người kéo ta ôm vào lòng, một lúc sau, một luồng hơi thở mềm mại nhẹ nhàng phà vào đỉnh đầu ta, “Nhưng mà, ta không hối hận. Cho dù đêm qua có lặp lại lần nữa, cho dù ta có nửa say nửa tỉnh, ta cũng sẽ như vậy.”

Lòng bàn tay hắn ấm áp, vuốt nhẹ trên lưng ta, những đau nhức trên người ta trong phút chốc tan thành mây khói, “Cẩm Mịch, trái tim ta nàng hiểu mà. Cho dù nàng giận ta, cho dù nàng oán ta, ta cũng kiên quyết không để nàng liên hôn với Dạ thần!” Lời nói ngang ngược thẳng thừng, nhưng khi nhìn lại vào mắt ta, trong mắt hắn không giấu nổi vẻ bất an chần chừ trên khuôn mặt ta, tựa như đang tìm kiếm một chút gì để bấu víu.

Chẳng hiểu tại sao! Ta đẩy ra hắn, cũng không rõ vì sao lại mất đi vẻ trấn định xưa nay của mình, giơ cao chân hung hăng giẫm đạp lên mũi chân hắn, “Kẻ hủy hoại nhân duyên của người khác sẽ phải xuống địa ngục, ta「©xmydux.」đương nhiên là phải gả cho Dạ thần!”

Tán lá chuối tây rộng lớn theo gió phập phồng lên xuống, che khuất ánh mặt trời ban mai ấm áp, bóng lá phủ kín trên khuôn mặt Phượng Hoàng một mảnh u ám, hắn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích mặc cho ta giẫm đạp, yên tĩnh đến mức dọa người. Sau một lúc trầm mặc khá lâu, hắn thì thầm: “Xuống địa ngục thì làm sao?” Tiếp đến, cười ngạo nghễ, “Trong trời đất này há có thứ gì khiến Húc Phượng ta phải e sợ!”

Phượng Hoàng tính tình hỉ nộ bất thường, trong nháy mắt, mặt hắn lại biến sắc, rơi vào một vũng ưu thương nhầy nhụa, mày gánh u sầu, “Không ngờ nàng lại nói với ta những lời như vậy… Sau đêm qua, trong lòng ta đầy kích động chỉ mong được đến đây ngay, vậy mà câu nói nàng dành cho ta lại lời tuyên thệ phải gả cho Dạ thần…” Hắn day day thái dương, “Cẩm Mịch, ta nghĩ, rồi một ngày nào đó ta cũng sẽ giết nàng.”

Ta kinh hãi, bỗng dưng sực nhớ hắn đã hai lần muốn lấy đi tính mạng của ta.

Cuối cùng, chúng ta giải tán trong không khí chẳng có gì vui vẻ. Phượng Hoàng trước khi đi Đại Lôi Âm Tự còn ném cho ta một cái nhìn lướt qua khiến ta run bắn toàn thân mà chả hiểu vì sao, giống như bị kềm hãm giữa bốn bề là nước. Ta nhìn thấy đằng sau đôi đồng tử trong veo của hắn chất chứa nỗi hoang mang không lối thoát, giống như là nỗi thương tâm lần đầu tiên trong đời của một tiểu nam hài mới lớn.

Ta ngẩn ngơ ngồi ở hậu viện cả nửa ngày, mãi đến khi mặt trời lên cao, tiểu đồng ngoài cửa vào báo nói rằng Thái Thượng Lão Quân mở lò phóng đan, thỉnh cha Thủy Thần đến phẩm đan. Trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, hôm nay lẽ nào Lão Quân không đi nghe thiền? Cho dù lão nhân gia ngài không đi nghe thiền, thì cũng không thể quên chuyện cha ta nhất định đi vắng rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, Lão Quân thường ngày ngoại trừ luyện đan, nghiên cứu dược lý thì không màng thế sự, bình thường hễ vào trong đan phòng thì chẳng còn biết đến Thìn Mùi Dần Mão Xuân Hạ Thu Đông gì nữa, có quên mất hôm nay là ngày gì thì cũng chẳng có gì lạ, liền nói với tiên thị đưa thiếp mời đến: “Thủy Thần hôm nay đến Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên nghe Phật tổ khai đàn giảng pháp, không có trong phủ.”

Tiên thị kia bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán, “Ai da, đúng rồi. Lão quân nhà ta bế quan mới ra, lại nhớ lầm thời gian nữa rồi.” Tiếp đến hắn do dự một lúc, vẻ khó xử nói: “Một lò đan dược không có ai bình phẩm, giám định, thưởng thức, Lão Quân chắc là chán nản lắm đây. Chẳng biết Cẩm Mịch tiên tử có thời gian rảnh rỗi không? Thỉnh không được Thủy Thần, vậy thì con gái của Thủy Thần đến, tiểu tiên cũng có thể ăn nói với Lão Quân.”

Ta suy nghĩ một lát, dù sao cũng chẳng có chuyện gì làm, đan phòng của Lão Quân nổi tiếng gần xa, chuyên luyện đan dược nếu không phải khởi tử hồi sinh thì có thể kéo dài tuổi thọ, đăng tiên thăng phật, ta có thể nhân cơ hội này đến xem để mở rộng kiến thức, bèn nói: “Như vậy cũng tốt. Xin mời tiên giả đi trước dẫn đường.”

Tiên thị kia cung kính khom người, dẫn ta đi về phía đông, ta cỡi trên một đám hơi nước bay theo ở phía sau. Tới một phủ đệ, ta men những hành lang gấp khúc uốn lượn đi vào bên trong, nhưng càng đi càng cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, Lão Quân rất thích bát quái đạo hành, bố cục trong phủ của lão nhất định sẽ chiếu theo âm dương bát quái tứ tướng mà biến, nhưng còn trận hình hành lang này, ta cảm thấy không quen, đi mất cả buổi, vẫn cảm thấy như là một trận đồ của dị tộc.

Còn đang nghi hoặc, tiên thị kia bỗng dừng lại bên cạnh một cánh cửa gỗ cao su, cửa không chạm trổ, kín đáo vô cùng, không có lấy nửa phần tao nhã phong thái của Thiên Giới mà ngược lại có phần giống với cái thớt băm thịt ở thế gian. Tiên thị mỉm cười dịu dàng mở rộng cửa rồi xoay sang ta làm một động tác “mời”, ta「©xmydux.」vừa bước chân vào định xem rõ bên trong, nhưng phía sau lưng bỗng nhận lấy một cú đẩy thô lỗ hung ác, bước chân lảo đảo, ngã vào trong cửa.

Phía sau “rầm!” một tiếng đóng cửa nặng nề, trái tim ta nẩy thình thịch.

Ngẩng đầu lên, thì thấy một thân áo váy tơ lụa lấp lánh ánh kim chuyển động theo một thân hình đoan trang cao ngạo đang đưa lưng về phía từ từ xoay lại, ở phía sau lưng người kia tỏa ra hình dạng nhị hoa uốn lượn.

Ta rốt cục cũng nghĩ ra được, bố cục của hành lang gấp khúc kia chính là trận đồ của điểu tộc.

“Cẩm Mịch tiên tử, để bản thần chờ lâu rồi đó ~” Từ trên cao nhìn xuống, lớn tiếng áp đảo. Người là dao thớt, ta là thịt cá.

Hóa ra, vở kịch ngày hôm nay chính là “Mời ngài xuống hố”. A di đà phật, thiện tai thiện tai!