Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 4




Chợt nghe tiếng nổ “bụp!” một cái, con thú lông đỏ rùng mình xù lông lên, chăm chú nhìn kỹ, thì ra là một con tiểu hồ ly lông đỏ, chưa kịp đếm phía sau thân nó có bao nhiêu cái đuôi, thì lại một tiếng “bụp!” nữa, mắt thấy cái chân nhỏ lông xù mềm mại trong tay thoáng cái đã biến thành một bàn tay thon dài.

Đưa mắt theo bàn tay kia nhìn lên phía trên, thì thấy một cậu thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đứng trước mặt, toàn thân mặt một bộ sa y màu hồng nhạt, môi hồng răng trắng, mi mày cong cong, nhìn chằm chằm vào bàn tay của ta một hồi lâu, mới thốt ra một tiếng thở dài: “Ài, lão phu sống bao nhiêu năm như vậy cuối cùng cũng bị người ta phi lễ một lần, thật cảm thấy an ủi làm sao.”

Tiếp đó, nước mắt ròng ròng ngẩng đầu cầm ngược lại tay của ta: “Chẳng biết ngươi là tiên đồng nhà ai? Họ gì tên gì?”

Ta suy nghĩ một chút, tuy rằng nó nói cái gì “phi lễ” ta nghe không được hiểu cho lắm, nhưng hai chữ “tiên đồng” ta không dám nhận xằng, song ở trước mặt tiên gia thiên giới thừa nhận mình chỉ là một tinh linh thì đại để có chút mất mặt, vì vậy ta đằng hắng lấy giọng rồi nói với nó: “Gọi ta là Cẩm Mịch được rồi, tiên đồng thì không dám nhận, bất quá… ack… bất quá chỉ là một bán tiên mà thôi.” Tu tiên tu được phân nửa rồi, không phải bán tiên thì là gì, đối với việc phát minh ra cái từ này, bản thân ta có hơi chút tự đắc.

“Bán tiên? Xem ra trưa nay ta đã ngủ quá lâu rồi, thiên giới không ngờ lại có thêm một tiên giai (giai cấp).” Vẫn giữ tay của ta, nó giương mắt nhìn quanh bốn phía, “Đây không phải là vườn nhà Húc Phượng sao! Nói như thế, ngươi chính là tiên đồng của Húc Phượng rồi, ta đã nói oa nhi Húc Phượng này tuy rằng tính tình không tốt, nhưng mà con mắt thì lại vô cùng tốt, chọn được một tiên đồng có diện mạo xinh xắn như thế này.”

Dứt lời, còn nhéo nhéo hai má của ta. Ta né qua né lại, nhưng không tránh thoát, có chút tức tối, “Ta không phải là tiên đồng của con Phượng Hoàng khét đó, ta là ân công của hắn.”

“Ân công?” Người nọ hai mắt lóe sáng, lôi tay ta ngồi xuống đất, “Nào nào nào, tiểu Cẩm Mịch, mau kể với ta. Ta ra rất thích 「©xmydux.」 nghe kể chuyện.”

Ta vùng trái vẫy phải vẫn không thoát khỏi bàn tay hồ ly tiên, không thể làm gì khác hơn là kể đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện cho nó nghe: “Phượng Hoàng bị thiêu rụi, rơi vào hoa giới…”

“Chậc chậc ~ công tử gặp nạn.” Hồ ly gật gù đắc ý ngắt lời ta.

“Ta tình cờ gặp…”

“Chậc chậc ~ tiểu đồng thanh tú.” Hồ ly gật gù đắc ý ngắt lời ta.

“Ta độ khí cho hắn…”

“Chậc chậc ~ da thịt thân mật.” Hồ ly gật gù đắc ý ngắt lời ta.

“Hắn tỉnh dậy…” Ta quay đầu sang nhìn hồ ly, thấy nó hai mắt long lanh chống cằm nhìn ta, ta cũng tròn mắt nhìn lại nó, nhìn qua nhìn lại, rốt cục nó không nhịn được hỏi, “Sao không kể tiếp đi?”

“Ta đang chờ hai tiếng “chậc chậc” của ngươi.” Ta thản nhiên đáp.

Nó tỉnh ra liền “chậc chậc”, ta liền tiếp tục kể, “Sau đó, Phượng Hoàng khét vì báo ân cho ta liền đưa ta tới thiên giới.”

“Chậc chậc ~ tình yêu chính là đâm chồi nẩy lộc như thế này đây.” Hồ ly tiên vẻ mặt cao thâm gật gù khoái trá, bỗng vỗ tay cười khen: “Một kiều đoạn kinh điển, ta rất thích.”

Thừa lúc nó đang vỗ tay, ta lanh lẹ rụt lại bàn tay bị nó cầm nãy giờ, đưa lên mũi ngửi.

Ack ~ vì sao lại không có mùi hôi như trong truyền thuyết.

Ở bên kia, hồ ly tiên đảo mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Đáng tiếc lại là một nam đồng, Húc Phượng nhà ta xem ra là muốn đoạn tụ rồi.”

Ta lại hồ đồ lần nữa, chưa nói đến “đoạn tụ” là cái quái gì, chỉ việc nó nói ta là nam đồng thôi ta cũng đủ không hiểu nổi, vì sao con Phượng Hoàng khét kia lại nói ta là nữ thân? Sau này ta mới hiểu được, lúc đó chỉ vì ta mặc xiêm y nam đồng, nên hồ ly tiên mới nhận nhầm ta.

Ta còn đang hồ đồ, thì hồ ly tiên lại trưng ra vẻ mặt huyền cơ ngoắc ta lại gần, “Tiểu Cẩm Mịch đưa lỗ tai lại đây.”

Ta ghé người lên phía trước, nó trịnh trọng nói vào tai ta: “Kỳ thực, cái từ ‘báo ân ’ này vốn là khởi ý do ta nghĩ ra, chẳng biết tại sao truyền qua truyền lại thì bị sai lệch mất một chữ, uổng phí ước nguyện ban đầu của ta.”

Trong nháy mắt, hồ ly tiên biến ra một nhành cây nhỏ trong tay, trên mặt đất đầy những cánh hoa rụng rải rác vung gậy viết ra một chữ “bão” thật to, nói: “Đây mới là từ đúng. Bão ân bão ân, vô bão chẩm hoàn ân!” (bão: ôm, ấp ủ. Ý nói không giữ cái ân trong lòng làm sao mà trả lại cái ân.)

Nói xong, vô cùng phóng khoáng vung tay áo, ném nhánh cây nhỏ ra xa, cười haha ngắm nghía ta, rồi lại rút từ trong ống tay áo ra một sợi tơ hồng tỏa hào quang sáng loáng, bộ dạng thật là hùng hồn nói: “Thấy ngươi là một người duy nhất trên trời dưới đất từng phi lễ bản tiên, cho ngươi một sợi tơ hồng, đem nó buộc vào mắt cá chân Húc Phượng thì đường tình bằng phẳng, gặp dữ hóa lành.”

Ta đang định nhận lấy sợi tơ hồng thần kỳ hồ ly tiên vừa nói, thì trong không trung chợt hiện lên một luồng ánh sáng bảy màu, rực rỡ như cầu vồng, cực kỳ chói mắt, tập trung nhìn kỹ, thì thấy con Phượng Hoàng khét kia chẳng biết đã bay về từ khi nào, hai con mắt như mũi dùi nhọn hoắc đứng ở một bên nhìn xuống, “Nguyệt Hạ Tiên Nhân hôm nay hào phóng quá chứ.” Nói xong, vén vạt áo cẩm bào lên, trên mắt cá chân không ngờ buộc đến năm, sáu, bảy, tám, chín, mười sợi dây tơ hồng.

Phượng Hoàng thò tay giật chúng ra đặt vào tay hồ ly tiên, “Có lẽ tơ hồng của Nguyệt Hạ Tiên Nhân vô cùng dư thừa, nên mới không cần mà đem tặng cho tất cả tiên tử, thị tì trong phủ của Húc Phượng, coi như là làm một chuyện tốt vậy.”

Hồ ly tiên cầm đống dây tơ hồng chói lọi, nhét vào vạt áo, thở ngắn than dài: “Phượng oa hôm nay lớn rồi, điệt (cháu) còn cao lớn hơn cả thúc (chú)! Nhớ năm xưa, ngươi vẫn còn là một tiểu Điểu nhi chưa thay lông tơ, thích 「©xmydux.」 nhất là lăn lộn trong đống tơ hồng ở trong phủ của ta. Còn bây giờ, ngay cả cách xưng hô cũng xa lạ như vậy, lão phu thật là thất vọng, thật là buồn quá đi!”

Mặt mày Phượng Hoàng nhíu lại, ta cũng sững sờ.

Trầm ngâm trong chốc lát, bỗng cảm thấy hai chữ “Phượng oa” tuyệt không thể tả.

“Thúc phụ nói quá lời.” Phượng Hoàng chắp tay thi lễ có chút miễn cưỡng.

Ta đứng một bên, không nói một lời, chủ yếu là do nội tâm của ta hoạt động tương đối phong phú. Ta nhìn bộ dạng hồ ly tiên mới mười lăm mời sáu tuổi chất trẻ con còn chưa mất hết, lại nhìn bộ dạng ngạo nghễ rắn rỏi mười bảy mười tám tuổi của Phượng Hoàng, cao hơn hắn cả một cái đầu, không ngờ lại là thúc điệt. Quả nhiên, tiên không thể xem tướng mạo.

Hồ ly tiên cầm lấy tay Phượng Hoàng, ôn hòa thân thiết nói: “Cháu ta thật là ngoan. Xưng hô như vậy mới chứng tỏ một nhà hoà thuận vui vẻ.”

Một mặt lại nói: “Tiểu tiên đồng Cẩm Mịch này, ta nhìn thấy rất tốt, chi bằng ngươi mau đem về nhà đi.”

“Cẩm Mịch? Người phương nào?” Ngay cả khi quanh thân tường vân bao phủ, sắc mặt Phượng Hoàng cũng vẫn kém.

Ta ho vài tiếng, ý bảo hắn ta chính là “Cẩm Mịch” . Phượng Hoàng thờ ơ nhìn ta một cái.

Hồ ly tiên lại tới cầm tay ta nói: “Chẳng biết âm “i” trong tục danh của tiên đồng Cẩm Mịch có phải nghĩa là chữ ‘mật ’ trong “mật đường”?” (mịch và mật đều đọc là [mì])

Ta nói: “Không phải không phải.”

“Đó là chữ mật nào?” Hồ ly tiên hỏi khẩn thiết.

Ta đang định trả lời, thì Phượng Hoàng lại sốt ruột, xen vào: “Chắc là chữ ‘mịch’ trong ‘tầm mịch’ (tìm kiếm).”

“Cũng không phải, chính là ‘mịch ’ trong ‘mịch thực’ (kiếm ăn).” Ta trịnh trọng sửa lại cho đúng, tuy rằng cùng một chữ, nhưng mà ý nghĩa mới là quan trọng.

“Diệu! Rất là kỳ diệu!” Hồ ly tiên tán thưởng.

Có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa ẩn chứa vô cùng khó hiểu trong cái tên của ta, ta nhất thời thập phần cảm động, liền xem hồ ly tiên là tri kỷ, không thèm nhìn tới bộ mặt khó coi của Phượng Hoàng bên cạnh.

“Chẳng biết Cẩm Mịch bán tiên năm nay bao nhiêu niên kỷ? Ngày sinh tháng đẻ thế nào? Là người phương nào? Trong nhà bao nhiêu nhân khẩu? …”

Phượng Hoàng nhíu mày ho khan một tiếng ngắt lời hồ ly tiên đang hỏi thăm vô cùng tha thiết, “Húc Phượng vừa mới từ Tử Phương Vân Cung về, nghe nói Thiên Hậu gần đây mới tìm được một cây Thần Châm có lỗ châm rất lớn, thúc phụ nhãn thần không còn tỏ tường, lại thích 「©xmydux.」 xỏ chỉ hồng vào ban đêm, có lẽ nếu có được cây Thần Châm này dùng thì sẽ rất có lợi.”

Hồ ly tiên kia nghe vậy nhất thời mặt mày hớn hở, cố gắng kiễng mũi chân đưa tay vỗ vỗ lên vai Phượng Hoàng, “Cũng là Phượng oa thông minh nhanh nhẹn, so với oa nhi Nhuận Ngọc kia tốt hơn biết bao nhiêu. Đợi lão phu tìm một người tốt gả cho ngươi, ha ha ha!”

Cười đến mức khoái chí như vậy nhưng trước khi đi vẫn không quên cầm tay ta nói: “Kỳ thực, đoạn tụ cũng không phải là không ổn.”