Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 30




Sinh oa oa?

Oh, cái này ta biết nè, Hồ Ly Tiên nói sau khi nam nữ song tu sẽ sinh ra oa oa. Nói như thế, có nghĩa là Phác Xích Quân muốn cùng ta song tu, khi không nói vòng vo tam quốc như thế làm chi, khiến ta suýt nữa nghe không hiểu rồi.

Ta nhìn Phác Xích Quân, nói ngắn gọn: “Ta không muốn cùng ngươi sinh oa oa.”

Phác Xích Quân ngẩn ra, tiếp đó, mắt tai mũi miệng đồng loạt nhăn nhó, dường như tim, gan, tỳ, phổi, thận trong bụng đều bị hoán đổi vị trí cho nhau, mặt như chực khóc nói: “Trái tim mỏng manh yếu đuối của ta ~ “

“Song tu là được rồi, cần gì sinh oa oa?” Ta cực kỳ nghi ngờ, chỉ nghe nói song tu có thể tăng linh lực, chứ chưa từng nghe nói sinh tiểu oa có thể tăng linh lực.

Phác Xích Quân sững người, tim, gan, tỳ, phổi, thận lại một phen Càn Khôn Đại Na Di trở về vị trí, nhỏ giọng hỏi: “Ý của Cẩm Mịch tiên tử chẳng lẽ là chỉ cần không sinh oa oa, liền đồng ý cùng ta song tu?”

Ta trầm ngâm một lát, thấy Phác Xích Quân thân thủ nhanh nhẹn như vậy, linh lực chắc là cao hơn ta, tu luyện với hắn ít nhiều gì cũng có thể nâng cao linh lực của ta, liền gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nghe vậy, Phác Xích Quân kích động cầm lấy tay ta, hùng hồn nói: “Vậy thì, chúng ta mau đi song tu thôi!”

Bị một con rắn cầm tay, ta thấy rất khó chịu, đang định rụt tay lại, thì nghe trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lẽo băng giá: “Nghe đâu Ngạn Hữu Quân không đủ nhẫn nại để làm thần tiên nên mới xuống nhân gian làm yêu tinh, không ngờ hôm nay ngay cả yêu tinh cũng không muốn làm nữa rồi, không lo bị hôi phi yên diệt (hồn tiêu phách tán, tan thành tro bụi) hay sao?”

Phượng Hoàng chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện, đứng ngay giữa hai bọn ta, hai hàng mày rậm nhíu chặt, lãnh đạm lướt mắt qua Phác Xích Quân đang nắm chặt tay của ta, mặt lạnh như tiền, vẻ lạnh buốt thấm vào từng chân tóc.

Dựa vào kinh nghiệm gần trăm năm của ta mà nói, tên Điểu nhi hỉ nộ vô thường này lại đang tức tối nữa rồi. Ta 「©xmydux.」 lập tức biết khôn vẻ mặt nhu thuận ngại ngùng cười với hắn, nhưng chẳng ngờ chỉ đổi lại được một cái lườm lạnh tê tái của hắn.

Phác Xích Quân vừa nắm chặt tay ta, vừa tỉnh bơ phe phẩy vạt áo để mở ra một nửa, nói: “Ngạn Hữu hiện tại không phải tiên cũng chẳng phải yêu, không thuộc về lục giới, không câu nệ cũng không bó buộc, chẳng hiểu Hỏa thần rốt cuộc lấy danh nghĩa gì hôi phi yên diệt ta?”

Phượng Hoàng lạnh lùng cười, nhón lấy một nhúm kim quang rực rỡ trong tay, không nhanh không chậm nói: “Ta thiết nghĩ dựa vào linh lực của ta không cần đến cái gì gọi là danh nghĩa, tỏa cốt dương hôi (hóa thành tro bụi) chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi.”

Lời còn chưa dứt, những bọt khí lung linh bồng bềnh ngập tràn trong khe suối trong chớp mắt đồng loạt vỡ tan, nhiệt độ dòng nước bỗng ấm dần, cuồn cuộn như muốn sôi lên, lũ cá bảy màu đang nhàn nhã bơi lội chung quanh bỗng từng con từng con giãy dụa rồi ngửa bụng trắng hếu.

Phác Xích Quân run lên, khóe miệng cong lên đầy ủy khuất, “Bạo lực quá, bạo lực quá! Chốn Thiên Giới mà cũng có tiểu nhân, đê tiện, ngươi uy hiếp ta!”

Phượng Hoàng cầm kim quang trong tay, liếc nhìn Phác Xích Quân nói: “Không biết Ngạn Hữu Quân có tiếp nhận uy hiếp của ta hay không đây?”

Phác Xích Quân tiu nghỉu thở dài, lưu luyến không đành buông tay ta ra, bộ mặt thảm thương thê lương nói với ta: “Cẩm Mịch tiểu nương tử, thật đúng là ông trời đố kỵ uyên ương! Còn nhớ năm xưa bọn họ cũng đã chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ như vậy, không ngờ chúng ta hôm nay tình vừa chớm nở, liền cũng bị chia loan rẽ thúy.” Tiếp theo lại bừng bừng đắc chí nói: “Nàng yên tâm, chờ ta tu luyện thêm vài năm nữa nhất định sẽ đoạt lại nàng! Rửa sạch mối hận hôm nay!”

Phượng Hoàng nhíu mày lườm Phác Xích Quân đang bô lô ba la thề non hẹn biển dài dòng lải nhải, kim mang trong tay chợt lóe, Phác Xích Quân lập tức ngậm miệng, Phượng Hoàng khẽ động đầu ngón tay quấn lấy một một sợi tiên chướng trói ta lại bên người hắn, rồi mới thu kim quang trong tay lại, niệm một tiếng “Khởi!”

Một trận gió lướt qua hai bên mặt, Phượng Hoàng đã đưa ta bay ra khỏi khe suối, bên tai còn loáng thoáng nghe được giọng Phác Xích Quân xa xa: “Cẩm Mịch tiểu nương tử, nếu nhớ ta chỉ cần dùng chú gọi ta đến, Ngạn Hữu nhất định có mặt ngay lập tức, không oán thán không hối hận!”

Phượng Hoàng hai mắt tối sầm, siết chặt sợi tiên chướng khiến ta không thể động đậy, tay kia búng ra một đốm huỳnh quang vào trong nước, xa xa nghe được Phác Xích Quân gào khóc nói: “Húc Phượng! Sao ngươi phá thủng nóc nhà của ta!”

Phượng Hoàng làm lơ, mặt xám lại, mang theo ta cưỡi mây đạp gió bay đi một đoạn, cuối cùng hất ta xuống ngay bên cạnh một vách núi, ta vấp chân loạng choạng, cũng may đưa tay chộp được một thân cây tùng già, mới miễn cưỡng đứng vững được. Chợt thấy trong lòng bàn tay đau nhói như lửa đốt, buông tay nhìn thử, cũng tại vội vàng chộp lấy thân cây, lòng bàn tay bị làn da nhăn nheo của cây tùng già rạch vài đường nho nhỏ, suýt nữa thì tróc mất lớp da, đau đến mức ta vung tay liên tục.

Phượng Hoàng bên cạnh vẫn đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn ta đang cầm lòng bàn tay thổi vừa lắc, trong một khoảnh khắc ánh mắt chợt mềm đi, đầu ngón tay khẽ động nhưng rồi cương quyết thu trở lại.

Ta giơ tay lên chăm chú nhìn vào mảng sưng đỏ từ từ hiện ra, trong lòng thầm chửi bới Phượng Hoàng một trăm tám mươi lần, rồi mới thức thời cúi đầu chuẩn bị nặn ra một ít nước long lanh nơi đáy mắt, ngẩng đầu nhìn hắn bằng vẻ mặt yếu đuối đáng thương, dùng bàn tay bị thương sợ sệt lay lay ống tay áo của hắn, nhân cơ hội chùi đi vết máu nhàn nhạt vừa tứa ra trên mặt vết thương, lí nhí nói: “Lần này là ta sai, lần sau nhất định chú ý một chút. Ngươi đừng tức giận có được hay không?”

“Lần sau? Còn có lần sau? !” Sắc mặt Phượng Hoàng vốn đã trở lại bình thường, nhưng nghe được nửa câu sau phút chốc lại biến thành băng đá.

“Oh, không có không có, không có lần sau nữa, ngươi nói cái gì thì là cái đó, ta đều nghe lời ngươi có được không?” Ta cực kỳ phối hợp luôn miệng phụ họa theo hắn. Phượng Hoàng thật quá bủn xỉn đi, ta 「©xmydux.」 chẳng qua chỉ lấy thêm của hắn ba trăm năm tu vi thôi, chẳng lẽ vì thế mà tức khí đến nỗi bỏ dở cả buổi tiệc đuổi đến tận phàm gian, oh, nói không chừng hắn thay Thiên Hậu đuổi theo bắt ta, tóm ta trở lại Thiên Giới – “crăc”… (Maroon: các bạn đọc đến đây, xin vui lòng đưa bàn tay mình lên ngang cổ, cứa qua một cái, miệng phát ra âm thanh trong ngoặc kép, keke)

Suy nghĩ đến đó, ta khẽ run lên, rùng mình một cái.

“Đau lắm sao?” Trên tay bỗng ấm áp, là bởi vì Phượng Hoàng đã nâng bàn tay bị thương của ta lên, tay kia cầm cái gì đó giống như một cây kim châm giúp ta lể những mảnh dằm đâm vào lòng bàn tay ra.

Dưới chân, gió núi nhè nhẹ thổi qua hang động, quấn quýt quanh những cây cổ thụ rậm rạp trong rừng tạo thành những âm thanh như ai đó gảy từng sợi dây đàn, xa xa những đám mây tròn mây dẹt lượn lờ nhàn nhã, Phượng Hoàng cúi gằm mặt, chăm chú làm việc trong tay, sợi tóc mai đen nhánh rũ xuống bay bay theo gió, nhẹ nhàng tung lên, lại nhẹ nhàng lượn xuống, trượt qua lòng bàn tay của ta, mang theo một cảm giác nhồn nhột ngưa ngứa.

Vốn chẳng qua chỉ là bị quẹt trầy mấy đường, lúc đầu có hơi đau, bây giờ thì không còn khó chịu nữa rồi, nhưng ta vẫn giả đò đáp hắn, “Đau lắm đó ~” bản thân cũng không hiểu được vì sao lại muốn lừa hắn như vậy, cũng như ta không hiểu vì sao hắn không dùng pháp thuật, mà lại đi chọn phương pháp mất thì giờ này mà lể dằm cho ta.

Nghe vậy, Phượng Hoàng khẽ nhăn mày, ánh mắt căng thẳng ngẩng đầu nhìn ta, liền rơi tõm vào trong ánh mắt của ta lúc đó chẳng hiểu sao cũng đang nhìn hắn chằm chằm, trong khoảnh khắc, trong đôi mắt phượng trong vắt kia dường như có một cái đuôi cá sặc sỡ chầm chậm bơi qua.

Bàn tay đang nắm tay ta bỗng rụt lại, đột nhiên hắn nhắm hai mắt lại quay mặt sang một bên, giấu đi sắc mặt của mình, nói thì thào: “Là ta ra tay hơi nặng, vốn muốn phạt nàng, không ngờ, cuối cùng lại là tự phạt chính mình, thôi bỏ đi…”

Gì? Rõ ràng là tay ta bị thương, còn tên Điểu nhi hắn đã đứng một bên nhìn tỉnh bở thì chớ lại nói cái gì tự phạt chính mình, thật là bất công.

Ta sợ sệt hỏi hắn: “Ngươi sẽ không bắt ta đem về cho Thiên Hậu xử chém chứ?”

Phượng Hoàng nhìn vết máu trên tay áo, nói: “Hộ An Phượng Linh lên trời xuống đất chỉ có một chiếc, ta để nó lại cho nàng, nàng còn không hiểu được hay sao?” Sau đó sắc mặt thấp thoảng vẻ ảm đạm, có chút thất vọng nói: “Mặc dù hai chúng ta đã định trước không có hy vọng, không thể nào viên mãn…”

Ta mân mê cọng lông Phượng trong tay áo, không ngờ cọng lông này đúng là quý giá như vậy, may mà lúc dọn giường không tiện tay vứt đi.

Có được bảo bối như vậy, ta vô cùng hài lòng, liền sáp lại gần Phượng Hoàng ngoạm lấy môi của hắn. Hôm nay ta 「©xmydux.」 đã thấy được, nam thần tiên quả đúng như Hồ Ly Tiên từng nói, ai nấy đều thích song tu. Phượng Hoàng đã tặng ta một lễ vật quý trọng như vậy, mà ta lại không có gì tốt đáp lại hắn nên không khỏi cảm thấy áy náy, vì vậy, thôi thì ‘cử thủ chi lao’ đáp lại hắn bằng cách song tu vậy.

Ai dè, Phượng Hoàng giật mình, hai má ửng hồng như ráng chiều, một lát sau, vẻ mặt lại chuyển sang phiền muộn, rồi giống như lúc nãy nắm hai vai ta đẩy ra xa cách một sải tay, vẻ đau đớn hiện rõ trên đầu mày, xoay người đưa lưng về phía ta, mặt hướng về sơn cốc trống trải dưới vách đá, gió núi vù vù thổi tà áo hắn bay bay, trông bộ dạng có phần như muốn đoạn tuyệt với thế giới.

Trông thấy dáng vẻ hắn như vậy, ta bỗng dưng sáng tỏ, “Ta hiểu rồi, thực ra ngươi hoàn toàn không thích ta…”

Lời còn chưa dứt, thì Phượng Hoàng đột ngột xoay người lại, cắt lời: “Sao ta lại có thể không thích nàng!” khiến nửa câu sau “Thực ra ngươi hoàn toàn không thích ta và ngươi song tu với nhau?” bị chém làm đôi, đáng tiếc đáng tiếc.

Hả? Ta lẩm nhẩm lại lời Phượng Hoàng vừa nói, hắn nói hắn thích ta sao, thích ta! Thích ta? Thích ta…

Trong lúc ta còn đang hồ đồ, thì Phượng Hoàng lại buồn bã lắc đầu, nói: “Phải, nàng nói đúng, ta kỳ thực không hề thích nàng… Nàng cứ xem như ta chưa bao giờ thích nàng, nàng cũng chưa bao giờ thích ta…”

Gì nữa? Sao thoắt cái lại thành không thích rồi? Hỉ nộ vô thường đúng là hỉ nộ vô thường, có điều theo ta thấy, cái câu “không thích ta” mà hắn nói sau cùng mới là lời thật, vì vậy, ta liền thấy an tâm thoải mái, ngoan ngoãn đáp: “Được. Ta đương nhiên nghe lời ngươi.”

Nghe vậy, sắc mặt Phượng Hoàng bỗng chốc thê lương, vén mớ tóc trên trán ta, nhẹ giọng hỏi: “Phượng Linh ta cho nàng đâu?”

Ta mò vào tay áo lấy cọng lông quý giá ra, hắn đưa tay giật lấy lông phượng, tháo nhánh cây bồ đào trên đầu ta xuống, rồi gắn cọng lông phượng lên, nói: “Nàng mang Phượng Linh này, để nó thay ta bảo vệ an toàn cho nàng, hôm nay ta sẽ đưa nàng trở về Hoa Giới, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ gặp lại!”