Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 28




“Ta đã tới muộn, tới muộn rồi!” Giữa lúc đó, một thân ảnh đỏ choét từ ngoài cửa xồng xộc tiến vào, trông thấy chư tiên ai nấy như bị đông thành băng đá, liền nương theo ánh mắt mọi người hướng về phía ta, chăm chú như bị thôi miên trong chốc lát, rồi như bừng tỉnh lên tiếng nói: “Ôi! Đây không phải Tử Phân của Bách Hoa Cung sao! Thật đúng là một mỹ nhân xinh xắn, càng lớn càng xinh đẹp.”

Tiếng nói vừa dứt, chư tiên kinh ngạc, những thứ đang cầm trong tay bất kể là đôi đũa, cây quạt, chén rượu vân vân toàn bộ rơi xủng xoẻng xuống bàn hết.

Ta định lực rất tốt mà còn choáng, nên có chút thông cảm với các vị thần tiên trong điện. Nếu là ta 「©xmydux.」 mà nhìn thấy một người vốn nên ngoan ngoãn ngủ yên trong mộ phần hiện tại lại đang khoa chân múa tay vui vẻ trước mặt, khó tránh khỏi cũng phải ngã cái oạch ra đất ấy chứ. Hồ Ly Tiên này cả nhãn lực lẫn trí nhớ càng lúc càng cao thâm bí hiểm, không có giới hạn, không có khuôn mẫu.

Ta bước ra khỏi chỗ khuất, đến trước mặt Hồ Ly Tiên, tốt bụng đính chính: “Nguyệt Hạ Tiên Nhân không phải bị hoa mắt đó chứ, Hoa Thần lão nhân gia người đã qua đời không phải một, hai năm, nói tóm lại là có hơi nhiều năm rồi mà.”

Hồ Ly Tiên cong cong đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ cười tủm tỉm nói: “Ái chà! Hóa ra là Mịch nhi! Vừa nãy ngươi đứng ở chỗ tối, chỉ trông hình dáng lờ mờ, lão phu lại mắc bệnh hay quên, chỉ nhớ mỗi Tử Phân mới có thể đẹp như vậy nên nhất thời hồ đồ, quên mất còn có một Mịch nhi. Đáng phạt, đáng phạt.” Vừa nói vừa thân thân thiết thiết nắm lấy tay ta xoay người hướng lên trên điện.

Bao quanh giữa những chiếc đèn lưu ly lung linh ánh sao, ánh mắt không hiểu vì sao vừa nồng nhiệt lại vừa phiền muộn của Thiên Đế sau khi nhìn thấy rõ mặt ta, nhập thổ vi an (xuống mồ), chỉ trong chốc lát lại như ngọn lửa bùng lên giữa đống tro tàn vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng ngạc nhiên.

Lại nhìn sang Thiên Hậu, vẻ mặt kinh hoàng thực sự, cho đến khi gương mặt của ta hiện rõ dưới ánh sáng tức thì chuyển sang ngờ vực, kinh hãi, lo lắng.

Phượng Hoàng ôm lấy thái dương, Tiểu Ngư tiên quan thì vẻ mặt cao thâm khó hiểu.

Thủy Thần sững sờ nhìn ta, ly rượu bạch ngọc trước mặt rơi vỡ tan tành, trong vũng rượu đổ lênh láng thập phần chua xót, phản chiếu đôi mắt trong như nước của Thủy Thần cũng rất chua xót. Bên cạnh, Phong Thần đoan trang giấu diếm vẻ hiếu kỳ đoan trang cũng nhìn ta dò xét.

Nhìn bộ dạng của các vị chúng sinh, ta thật thấy đau lòng, hóa ra, bộ dạng của ta trông kinh khủng dọa người như vậy, chẳng trách Trường phương chủ lại phải dùng một cây trâm để chế trụ ta.

“Vị tiên giả này là… ?”

“Vị tiên giả này là… ?”

Thiên Đế và Thủy Thần đồng thanh lên tiếng, không hổ là hai ông thông gia, ăn ý dễ sợ.

Ta tiêu sái giũ giũ tay áo, ôm quyền nói: “Tại hạ Cẩm Mịch. Ra mắt Thiên Đế, Thủy Thần.” Sau khi nói xong sực nhớ ra bản thân đã không còn mang bộ dạng nam tử nữa rồi, liền ngượng ngịu thu tay sửa lại kiểu chào của nữ tử.

Nghe vậy, các tiên tử Điểu tộc châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, “Cẩm Mịch? Không phải là Tinh Linh đã khiến tộc chúng ta chịu oan ức đó sao?”

“Chẳng biết Cẩm Mịch tiên tử hiện tại đang tu tiên ở nơi nào?” Thiên Đế năm phần cấp thiết, năm phần bất an. Hình như có kỳ vọng, lại như sợ phải thất vọng.

Thần sắc của Thủy Thần vẫn giữ nguyên không thay đổi.

Ta đang định đáp lại, Hồ Ly Tiên cực kỳ hứng thú liền chen vào trả lời thay: “Đại ca có hơi mù tịt thông tin rồi đó, Mịch nhi「©xmydux.」 không phải đang ngụ trong Tê Ngô cung của Phượng oa đó sao. Thực ra, có thể coi như là được Phượng oa nuôi lớn, đã từng có lúc làm tiểu thư đồng cho Phượng oa nữa đó.”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, Phượng Hoàng tiếp tục xoa thái dương. Thiên Đế ngẩn ngơ, Thủy Thần thẩn thờ, bộ dạng ai nấy không thể nào tin nổi.

Có thần tiên Thiên Giới châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ: “Thư đồng? Vậy chẳng phải cái tên tiểu tiên mê hoặc Nhị điện hạ lại còn dây dưa không rõ với Cửu Diệu Tinh Cung đó sao?”

Thiên Hậu trừng đôi mắt phượng lạnh lẽo vào ta nhưng lại hỏi Phượng Hoàng: “Chẳng biết con trai ta tìm được một tiên tử thiên tư quốc sắc như thế ở đâu vậy?”

Phượng Hoàng nhìn ta đăm đăm, có chút lo lắng phân vân, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng khó bề mở miệng.

Hồ Ly Tiên bên cạnh ta vui vẻ thích thú đáp: “Mịch nhi nghe nói là được Húc Phượng nhặt về.”

“Chuyện này Nguyệt Hạ Tiên Nhân nói ngược rồi, Nhị điện hạ là do ta nhặt về.” Ta phản bác, thuận tiện ở trước mặt cha mẹ của Phượng Hoàng kể công một chút, “Nói ra thật xấu hổ, tại hạ bất tài đã cứu lại tính mạng của Nhị điện hạ.”

“Oh~?” Vẻ mặt bất ngờ không thể tin nổi của Thiên Đế khiến ta cực kỳ bất mãn, “Cẩm Mịch tiên tử đã từng cứu giúp Húc Phượng?”

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bên ngoài điều bất ngờ còn có cái bất ngờ hơn.

“Đúng vậy.” Hiếm thấy Phượng Hoàng lại thành thật như hôm nay.

“Như vậy, bản thần phải cùng Thiên Đế cảm tạ ơn cứu mạng Húc Phượng của Cẩm Mịch tiên tử.” Thiên Hậu ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng ánh mắt lại kiêu căng lạnh lùng.

“Cử thủ chi lao (chỉ là nhấc tay lên không mất nhiều công sức), tiện tay thôi mà.” Ta cũng thơm thảo khách khí một chút. Phượng Hoàng được ta tiện tay cứu vớt nheo mắt quét qua người ta, có vẻ như hơi bất mãn.

“Chẳng biết Cẩm Mịch tiên tử ở nơi nào nhặt được… àh, xảo ngộ Hỏa thần?” Thủy Thần nhìn ta kiên trì, như thể bằng mọi giá phải biết rõ nguồn cơn mới chịu.

“Àh, ở trong thủy kính.” Lời ra khỏi miệng, ta lập tức hối hận, hai mươi bốn vị phương chủ đang chờ tóm ta về, trên đại điện giờ đang có mặt chư vị thần tiên ở khắp mọi nơi, lần này nói ra tung tích coi như bại lộ.

“Thủy kính!” Giọng Thủy Thần bỗng nhiên hạ thấp, bàn tay túm chặt ống tay áo đặt bên cạnh bàn, hình như hơi run lên, hiếm thấy một vị thần tiên vô dục vô cầu như vậy mà cũng có thể trở nên kích động. Chẳng biết vị nhạc phụ này của Tiểu Ngư tiên quan có giao tình gì với các vị phương chủ, nhưng chớ có bán đứng ta à nha.

“Cẩm Mịch tiên tử chẳng lẽ đúng là Hoa Tiên?” Thiên Đế nhoài người ra phía trước, vẻ mặt khẩn thiết.

Thiên Đế này không tốt, vô cùng không tốt, mở miệng hỏi liền đâm vào chỗ đau của ta, thứ nhất ta không phải là một bông hoa, thứ hai ta chưa tu thành tiên.

“Không phải.” Ta miễn cưỡng bất đắc dĩ đáp: “Tại hạ là Quả tinh.”

Sắc mặt Thiên Đế, Thiên Hậu, Thủy Thần ba người theo câu nói của ta mà chuyển biến liên hồi.”Trái cây?” Thủy Thần kinh ngạc.

Ta gật đầu, “Bồ đào.”

“Có thể đường đột hỏi một câu, Cẩm Mịch tiên tử tiên linh bao nhiêu?” Thiên Đế lại hỏi, Thiên Hậu khóe miệng xuôi xị.

Ta thầm nghĩ, hôm nay nếu có thêm một thanh Kinh Đường Mộc (cái cục gỗ mà mấy ông quan tòa hay đập cái rầm trên bàn í) nữa, thì nơi đây sẽ biến thành một cái tam đường hội thẩm (công đường xử án) hoàn mỹ luôn. Trên trời dưới đất Thiên đế lão nhi được xem là lớn nhất, y đã hỏi ta「©xmydux.」, ta đương nhiên phải ngoan ngoãn trả lời y rồi. Mọi khi hay nghe nói ngàn năm mới có thể tọa hóa (chết trong lúc ngồi thiền), như vậy phỏng đoán, có lẽ trước khi thành tinh chắc ta đã làm bồ đào được hơn một ngàn năm, như vậy cộng lại, ta thận trọng trả lời: “Ít nhất cũng được năm ngàn tuổi.”

Nghe vậy, trên mặt ba người lại biến hóa dữ dội một lần nữa.

“Cứ đứng mà nói chuyện mệt lắm.” Hồ Ly Tiên đi sát lên phía trước, thấp giọng nói với Thiên Đế Thiên Hậu: “Huynh tẩu à, mong muốn tìm vợ hiền cho Húc Phượng đúng là cảm động đó, nhưng mà tiểu cô nương người ta da mặt mỏng lắm, đặt câu hỏi cần uyển chuyển khéo léo, có hiểu không?”

Không để ý sắc mặt kỳ quái của Thiên Đế Thiên Hậu, Hồ Ly Tiên nhiệt tình kéo ta đến chỗ giữa Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan tìm chỗ ngồi xuống.

Khó khăn lắm mới có thể lại được ngồi, ta thật khoan khoái, liền tươi cười rạng rỡ ngồi xuống, mỉm cười một cái với Phượng Hoàng, lại mỉm cười một cái với Tiểu Ngư tiên quan.

Sau khi cười xong, chợt thấy bốn phía hình như không được bình thường, ngoại trừ Thiên Đế, Thiên Hậu, Thủy Thần mỗi người một tâm sự chăm chú nhìn ta, còn thì các nam thần tiên đều đang ngắm ta trong trạng thái say mê tâm thần nhộn nhạo, các nữ thần tiên thì lại căm giận nghía ta như cái gai trong mắt. Bên cạnh, Phượng Hoàng lạnh lùng “hừ” một tiếng, phất tay áo một cái, Tiểu Ngư tiên quan “cạch” một tiếng đặt chén trà xuống bàn.

“Chúng tiên gia chớ nên khách khí, hôm nay chuẩn bị chỉ có rượu nhạt rau dưa, rất mong mọi người tận tình hưởng dụng.” Thiên Hậu ho một tiếng mở miệng lanh lảnh nói, nhất thời phá tan bầu không khí kỳ cục trong điện.

Ai đó phản ứng liền đứng dậy nâng chén đến trước mặt Thiên Hậu, nói: “Di mẫu thiên thọ đại hỉ, Tuệ Hòa mang theo điểu tộc chư tiên chúc di mẫu thọ cùng trời đất!” Các tiên tử chim chóc đang ngồi đều nâng chén hướng về Thiên Hậu, Khổng Tước thủ lĩnh kia vung tay, ngoài điện có hai con Thụy Điểu (*) ánh kim rực rỡ đuôi cánh rất dài bay vào, uốn lượn vòng quanh nóc điện một vòng, những con chim bằng gỗ khắc trên các rường cột chạm trổ bỗng như được uống nước tiên trở nên sống động, thoát ra từ các cây cột nhẹ nhàng bay múa cùng Thụy Điểu, trong khoảnh khắc, oanh ca yến hót, cả sảnh đường sống động rực rỡ. Cuối cùng, hai con Thụy Điểu giang rộng đôi cánh, bay vút tới trước mặt Thiên Đế Thiên Hậu, một vật trong miệng bỗng nhiên rơi xuống, ta nhìn thử, thì ra là một đôi liễn.

(*) một loại chim tưởng tượng mang lại may mắn, cát tường

“Bát Nguyệt Xưng Thương Quế Hoa Đầu Hào Duyên Bát Trật, Thiên Thanh Tấu Nhạc Huyên Thảo Nghênh Tiếu Chúc Thiên Thu.” Khổng Tước Tiên cao giọng đọc lên.

“Hay, hay lắm. Quả nhiên là một hài tử ngoan ngoãn, hiếu thuận!” Thiên Hậu gật đầu lia lịa, bộ dạng vô cùng thoả mãn, quay sang nói với Thiên Đế: “Thảo nào phàm nhân dưới trần đều nói con gái thân thiết hơn con trai, bản thần cho rằng rất có đạo lý. Nếu như Húc Phượng có thể bằng được phân nửa Tuệ Hòa, bản thần cũng đủ thấy an ủi lắm rồi.”

Thiên Đế gật đầu phụ họa, nhưng tâm trí hình như lơ đãng đi đâu rồi.

Thiên Hậu lại quay sang nói với Khổng Tước Tiên: “Tuệ Hòa, sau này cần phải thường xuyên lui tới Thiên Giới, dù gì cũng là người một tộc, chớ có xa lánh nhau mới tốt.”

Khổng Tước Tiên tử khoanh tay cúi đầu, thập phần ngoan ngoãn.

“Có lẽ con đã lâu không gặp Húc Phượng rồi nhỉ.” Thiên Hậu nhìn sang chỗ ngồi của Khổng Tước Tiên, “Người trong nhà mà ngồi xa như vậy, hình như có chút xa cách, không bằng con mau đến ngồi bên cạnh Húc Phượng đi, như vậy bản thần muốn nói chuyện với con cũng gần hơn.”

“Dạ.” Khổng Tước Tiên sau khi uống hết ly rượu chúc thọ liền tìm một chỗ bên cạnh Phượng Hoàng thướt tha ngồi xuống, tư thái rất là ưu mỹ, ta ngồi cách giữa Phượng Hoàng nghiêng đầu thưởng thức một phen, không tệ không tệ.

Lăn qua lộn lại nửa ngày, bụng ta bây giờ đang sôi ùng ục, do đó, quay đầu lại bắt đầu toàn tâm toàn ý đối phó với món ăn trước mắt.

Khổng Tước Tiên kia thật không phụ sự kỳ vọng của Thiên Hậu, chẳng biết cúi đầu thì thầm gì đó với Phượng Hoàng, Phượng Hoàng thỉnh thoảng cũng đáp lại hai câu.

“Bệ hạ, ngài xem Húc Phượng và Tuệ Hòa ngồi với nhau như vậy, có giống người trong bức họa treo trong sương phòng của thiếp không? Mưa xuân mù mịt, dưới ô thấp thoáng bóng hai người sánh vai, thiếp còn nhớ bức họa kia còn có một cái tên rất phù hợp, gọi là ‘Châu Liên Bích Hợp’ (xứng đôi vừa lứa).” Ta đang ăn ngon lành, nghe thấy Thiên Hậu trên điện lại có cao kiến, liền ngừng lại lắng nghe.

Khổng Tước Tiên gò má ửng hồng lên, hờn dỗi nói: “Di mẫu trêu ghẹo Tuệ Hòa nữa rồi.”

Phượng Hoàng bên cạnh chau mày nhăn mặt, trên mũi hiện ra đầy nếp gấp.

Châu liên bích hợp? Aizz, sao nghe quen quá vậy cà, ta nhớ mang máng… trong một quyển sách xuân cung mà Hồ Ly Tiên từng cho ta xem có một bức họa đồ cũng tên là “Châu liên bích hợp”.

Lại nhìn sang gương mặt đầy ắp xuân tình của Khổng Tước tiên, diện mạo ửng hồng e lệ, chẳng lẽ… 「©xmydux.」 Ta thò đầu sang hỏi thử nàng: “Oh, thì ra Khổng Tước tiên cũng đã từng song tu với Hỏa thần điện hạ rồi sao?”

Phượng Hoàng sặc rượu, Tiểu Ngư tiên quan hóa đá, Thủy Thần cả kinh, Thiên Đế giật bắn, Thiên Hậu giận dữ, Khổng Tước Tiên tổn thương, Hồ Ly Tiên vui vẻ.

Cả điện im phăng phắc.

Dựa vào một… hai… ba… bốn… năm…sáu giác quan của ta, đây là một điềm báo xấu.