Ta tên Nhuận Ngọc, là trưởng tử của Thiên Đế, một con rồng 1 vạn 2 ngàn tuổi. Trong mắt Ma tộc, ta là Dạ thần Nhuận Ngọc mà bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi; trong mắt phàm nhân, ta là trưởng tử Thiên Đế, cũng là Dạ thần mà bọn họ quỳ rạp xuống đất dập đầu, cung cung kính kính. Vị trí này cao cao tại thượng, nhìn thì thấy sáng sủa đẹp đẽ, cái gì cũng có, nhưng thực ra lại làm người ta lạnh lẽo đến phát run.
[ Nghi Phi: 1 vạn là 10000, 1 vạn 2 ngàn là 12000 ]
Ta tuy là trưởng tử nhưng lại không phải do Thiên Hậu sinh ra, mọi người muốn nên ta trở thành trưởng tử. Nguyên thân của ta là một con rồng bạc, người thừa kế Long tộc trước nay đều là rồng. Khi Thiên Hậu chưa có con, bà ấy đối với ta rất tốt, bà ấy mạnh mẽ lại xinh đẹp, ta cũng từng yêu bà sâu sắc. Ngày còn nhỏ ta từng thề, nếu một ngày ta kế vị, ta nhất định sẽ phụng dưỡng mẫu thần như mẹ ruột của mình.
Tận đến một ngày bà có đứa con riêng của mình, thời gian mới tàn nhẫn từng chút, từng chút đánh vỡ ảo vọng của ta, nói cho ta biết bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.
Trong một đêm, cay đắng là chỉ trong một đêm, mẫu thần của ta đã biến thành kẻ thù của ta. Cho dù ta còn nhỏ, ngây thơ vô tri cũng cảm nhận được rõ ràng sát ý của mẫu thần. Bà thật sự, thật sự muốn giết ta.
Từ đó về sau, ta một lần lại một lần khó khăn giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết, ta sai thì sẽ bị phạt, cho dù ta không sai cuối cùng vẫn sẽ thành ta sai. Ta có cha như không cha, có mẹ như không mẹ, có huynh đệ lại tựa như kẻ thù, phải đuổi tận giết tuyệt ta, không chừa cho ta một đường lui.
Dần dà, thấy nhiều, ta cũng dần dần hiểu được, Thiên giới có vẻ phồn hoa thịnh thế này cũng chẳng khác gì thế giới của phàm nhân. Không có nơi nào không vì thất tình lục dục, quyền lợi danh vị đánh đến mức ngươi chết ta sống, phu thê ly tâm, phụ tử tương nghi, huynh đệ diêm tường.
[ Nghi Phi: "phu thê ly tâm, phụ tử tương nghi, huynh đệ diêm tường" là vợ chồng xa cách, cha con ngờ vực lẫn nhau, anh em tương tàn ]
Ta đột nhiên cảm thấy rất mệt, tựa như thiên hạ này chẳng còn gì có thể khiến cho ta hứng thú nữa. Ta bắt đầu chán ghét tất cả mọi thứ của Thiên giới, quyền lợi phú quý, mấy thứ này, nếu mẫu thần muốn, cứ nhường cho con của bà là được.
Ta làm bạn với gió mát trăng thanh, uống một bầu rượu gạo, nằm say, cười giữa bụi hoa.
Ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ bình đạm, không một gợn sóng như vậy mà trôi qua. Cho đến một ngày, Tuệ Hòa xuất hiện trong thế giới của ta.
Hai má phúng phính, thân hình tròn tròn có chút trẻ con của tiểu tiên nữ tựa như một luồng ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ thế giới của ta.
Ta bị mẫu thần trách phạt phải tự kiểm điểm lại bản thân, khi ta đói đến mức đầu váng mắt hoa, nàng mỗi ngày đều sẽ dẫn dắt con sáo kia rời đi, cố ý "làm rơi" cho ta một túi đồ ăn, có lúc là điểm tâm, có lúc lại là trái cây. Rõ ràng là một cô nương tốt bụng, lại không muốn ta cảm tạ nàng, còn giương nanh múa vuốt muốn đánh ta, ta nhìn nhìn móng rồng và hàm răng có chút sắc nhọn của mình, yên lặng nuốt nước bọt.
Lần tiếp theo gặp nàng là trong lớp học của Văn Khúc Tinh Quân. Ta thấy nàng bị Húc Phượng làm khó dễ, đôi mắt to sáng ngời chứa một giọt lệ trong suốt, song giọt lệ ấy mãi cũng không rơi xuống.
Hóa ra nàng nhìn kiên cường như vậy, tựa như một tiểu tiên nữ không gì ngăn được, kỳ thật cũng vẫn đơn bạc, nhỏ bé lại đáng thương. Nàng cũng giống ta, ăn nhờ ở đậu, mỗi bước đi đều rất khó khăn, mỗi lời nói đều phải đến miệng không ít hơn ba lần mới có thể thốt ra.
Không kiên cường cũng sẽ không có người chống lưng cho mình.
Ngày đó, ta tức đến mức đánh Húc Phượng một đòn, nắm lấy cổ áo nó bắt nó đi xin lỗi Tuệ Hòa.
Cũng vào ngày ấy, ta thề, về sau sẽ không để cho Tuệ Hòa rơi một giọt nước mắt, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ nàng nữa.
Nhưng cuối cùng ta vẫn nuốt lời. Nếu như nuốt lời sẽ béo lên, vậy ta chắc sẽ béo đến hai trăm cân mất.
Thiên Hậu một lòng muốn đả kích ta, cho dù thần tiên nào có can đảm làm bạn với ta cũng sẽ gặp phải đủ loại chuyện hiếm lạ cổ quái ngoài ý muốn. Để Tuệ Hòa không chịu thương tổn, mấy ngàn năm sau đó, ta dùng bộ dáng cung kính xa cách để đối xử với nàng, có trời mới biết, ta nhớ nàng đến mức nào.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, vô số lần mang ân cứu mạng, trên chiến trường sinh tử giúp đỡ lẫn nhau, 9000 năm tình đồng chí. Ta tận mắt nhìn thấy nàng từng bước từng bước, từ một tiểu cô nương ăn nhờ ở đậu trở thành một người mà Ma tộc nghe tên đã sợ vỡ mật, thành một võ thần vang danh bốn phương như hôm nay.
Trên người nàng có quá nhiều tình cảm của ta, ta không biết thứ tình cảm này có phải yêu hay không. Trước nay chưa ai dạy cho ta yêu là gì, ta cũng không hiểu cái gì là yêu. Ta chỉ biết, mỗi lần ta nhìn Tuệ Hòa, ta đều hận không thể đem nàng mạnh mẽ ôm trong lồng ngực, hôn lên trán nàng, nói cho nàng những suy nghĩ của ta với nàng, tốt nhất là giấu nàng ở một nơi chỉ có ta mới biết —— ôm nàng, chà đạp nàng, chiếm hữu nàng? Có được nàng. Làm cho cả thế giới của nàng chỉ có một mình ta.
Không không không, như vậy sẽ dọa đến Tuệ Hòa, ta muốn bảo trì hình tượng một Nhuận Ngọc ôn nhu như ngọc, không thể OOC.
[ Nghi Phi: OOC là Out Of Character, tức là kiểu làm những điều mà đáng lẽ người có tính cách như vậy sẽ không làm ]
Đều nói ngực lớn thì ngốc nghếch, cổ nhân quả nhiên không làm ta thất vọng, nhìn Tuệ Hòa là có thể nghiệm chứng trí tuệ cổ nhân. Ta bắt đầu hoài nghi có phải đại não của Điểu tộc đã hạn chế chỉ số thông minh của Tuệ Hòa hay không, nha đầu này trên chiến trường áp đảo thiên quân vạn mã, trong tình trường, ừm, dạy mười được chín, may mà trẻ nhỏ dễ dạy.
Thiên Hậu ám chỉ rõ ràng như vậy, nàng chẳng lẽ còn không hiểu ra sao? Sau lưng có chỗ dựa lớn như Thông Thiên giáo chủ, lại là cháu gái mình, đối với Thiên Hậu mà nói thì chính là bảo bối cục cưng từ trên trời rơi xuống, đương nhiên bà muốn để lại cho đứa con Húc Phượng của bà.
Ta vốn tưởng rằng đôi ta thanh mai trúc mã, tình nghĩa thâm hậu, ai ngờ trên đại điện Tuệ Hòa trực tiếp nói nàng ngưỡng mộ biểu ca đã lâu, đêm không thể ngủ.
Ta: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg
Kết quả mấy ngày không đến chỗ nàng, nàng không nói tiếng nào đã dùng khóa xuyên tim khóa ta, ngủ với ta.
Đáng giận nhất chính là, nàng ăn xong liền vỗ vỗ mông chạy đi trấn thủ tiền tuyến Vong Xuyên. Đúng là tra điểu! Ta tức đến mức quầng mắt cũng đen hơn ba lần, đợi ta bắt được nàng trở về, xem ta trừng trị nàng thế nào! Ta muốn đem nàng nhốt ở trong phòng tối ba ngày ba đêm không cho ra ngoài!
Ta vốn tưởng rằng cuối cùng nữ thần số mệnh cũng thương con rồng nhỏ bé yếu ớt là ta một lần, cho ta hy vọng, không ngờ vận mệnh lại một lần nữa muốn ăn thịt ta.
Khi ta đang nghiến răng nghiến lợi cười, may mà cuối cùng quan hệ của ta với Tuệ Hòa cũng có thay đổi lớn, trưởng nữ của thủy thần 4000 năm không xuất hiện lại đột nhiên từ cục đá nhảy ra. Chính là thư đồng trong cung của Húc Phượng, Cẩm Mịch.
Nhìn hai mắt Phụ Thần tỏa sáng, ta biết hôn nhân này, dù thế nào cũng không phải do ta quyết định. Liên hôn của gia đình đế vương, trước nay chúng ta đều chỉ là quân cờ của phụ đế mà thôi.
Ta cảm giác được sâu sắc sự tuyệt vọng và vô lực, cánh cửa đá kia, cánh cửa cất giấu hy vọng và tình yêu của ta, vừa lộ ra được một khe hở đã bị vận mệnh đóng lại, phụ thân ta còn khóa thêm một cái khóa.
Ta hỏi nàng: "Ngươi thích ta sao? Nguyện ý gả cho ta sao?"
Vì làm trò trước mặt phụ đế và thuỷ thần, nàng ta cao hứng gật đầu nói nguyện ý.
Ta tựa như một con cá đã chết, yên lặng dưới biển sâu, để cho nước biển mai táng những bi thương và khổ sở của ta. Giờ khắc này, ta biết, ta cuối cùng cũng không thể ở bên cô nương ta yêu thương.
Ta là Dạ thần Nhuận Ngọc, là trưởng tử của Thiên Đế, cũng là vị hôn phu của Cẩm Mịch, song ta càng là một nam nhân! Một nam nhân, ngôn tất tin, hành tất quả. Chăm sóc cho thê tử, chung thủy với hôn nhân, là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của ta.
[ Nghi Phi: "ngôn tất tin, hành tất quả" là lời nói phải đáng tin, làm việc phải có kết quả ]
Ở đêm khuya u tối này, ta phải tự tay vứt bỏ tình yêu của chính mình, đem tâm tư giữ lại trong biển sâu.
Tuệ Hòa, ta đối đãi không tệ với người trong thiên hạ, lại phải xin lỗi nàng. Nếu có kiếp sau, Nhuận Ngọc nguyện ý vì nàng vượt lửa băng sông, máu chảy đầu rơi, cũng quyết không chối từ.
Ta sẽ vì nàng tấu một khúc ca trấn hồn mỗi cái sáng sớm, trong ánh rực rỡ của hoàng hôn thắp một ngọn đèn, soi chiếu đường về nhà của nàng.
Tuệ Hòa của ta, long tước của ta, cô nương ta yêu thương, hãy bay đi! Hãy mang theo những hy vọng và mộng tưởng của chúng ta thời niên thiếu khi thống nhất Lục giới, đạp vỡ núi Hạ Lan khuyết, đem lá cờ chiến thắng cắm đầy vương thành Ma tộc.
Vận mệnh tựa như đặc biệt ưu ái ta, luôn thích hôm nay túm lấy tóc ta, ngày mai thả bồ câu của ta. Mỗi lần ta muốn phản kháng, mọi thứ đều sẽ đánh ta đến mức răng rơi đầy đất để ta học được cách làm người.
Ta vứt bỏ tình yêu của chính mình, cam nguyện làm một quân cờ, chỉ cầu một đời bình yên, cứ bình bình lặng lặng mà sống, ai ngờ mọi chuyện không bao giờ theo như tâm ý của ta.
Ta tìm được mẫu thân của ta, lại trơ mắt nhìn người vì bảo vệ ta, chết trong tay thủ hạ của Thiên Hậu. Trong hôn lễ, thê tử của ta xuất hiện, song lại làm trò cười cho Thiên Đình. Rõ như ban ngày, trước mắt bao người, nàng ta lại cùng huynh đệ của ta mập mờ, lôi lôi kéo kéo, thậm chí còn có tiếp xúc da thịt, quả thực không biết xấu hổ.
Ngay cả Tuệ Hòa ta yêu thương Thiên Hậu cũng không chịu buông tha.
Một ngày kia, khi ta bị phạt đóng cửa ăn năn, giữ đạo hiếu vì mẫu thân, một thiên tướng dưới trướng Tuệ Hòa lại trộm cải trang xông vào, vừa đến đã cầu xin: "Cầu xin điện hạ hãy cứu công chúa nhà ta!"
"Tuệ Hòa không phải trở về Vong Xuyên sao? Tiền tuyến xảy ra chuyện gì?"
"Công chúa trở về chưa được hai ngày Thiên giới đã phải đặc sứ triệu người quay lại, kết quả là công chúa một đi không trở lại, bặt vô âm tín."
Tác giả có lời muốn nói: Ta phát hiện khi ta viết ngôn tình, suất diễn của nam chính rất ít, nhưng khi ta viết đam mỹ thì không sao cả, bởi vì hai người đều là nam chính. Ha ha ha ha ha. Chương này xem như bồi thường suất diễn cho Ngọc Nhi nha.
[ Nghi Phi: Chương này nhiều cảm xúc quá nhỉ:v
Chương 10, 2275 chữ ]