Đưa nhân vật nam chính về, ta bấm đốt ngón tay thấy mình cũng đi được nhiều ngày rồi, nhưng nam nhân kia sao không có một chút động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ còn không biết ta bỏ nhà đi ra ngoài sao?
“An Ninh?”
“Chủ tử?”
“Dạ Trạch Vũ lần này đi đâu vậy? Khả năng sẽ đi bao lâu?” Vạn nhất hắn đi ra ngoài một năm rưỡi thì sao, bạc ta mang theo làm sao mà đủ chứ? Muốn ta tự trở về sao, cũng không nên, thật là mất mặt lắm, hừ, thật sự không tốt rồi, ta sẽ ngay tại bên ngoài này tự chủ gây dựng sự nghiệp. Ban đầu nếu không đủ vốn, hắc hắc, ta quay đầu nhìn An Ninh, nếu thật sự không đủ ta sẽ đem An Ninh đi bán —— nghệ, đúng, làm xiếc kiếm tiền.
“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, lần này nghe ca ca nói, là đến phía nam.” An Ninh trả lời yếu ớt.
“Cái gì? Sao ngươi không nói sớm!” Ta quay lại thực nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng.
An Ninh thở hổn hển nâng cánh tay lên, giữ vững cái gì đó trong tay, “Nô tỳ vốn muốn nói, nhưng chủ tử muốn nô tỳ không cần dài dòng, cho nên… Chủ tử, nô tỳ có thể nhờ ngài một chuyện được không?”
Nhớ lại ngày đó, An Ninh dường như muốn nói cái gì đó, ta… ta ra vẻ cũng kêu nàng đừng dài dòng. Mà… là ta sai lầm mất rồi.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta có thể không mua cái đó không, nô tỳ và Mặc Duy đều không cầm nổi nữa rồi.”
Ta quay đầu xem xét Mặc Duy, quả nhiên hắn cũng đang mệt mỏi vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt mang đẠkhiển trách… Ách, bỏ đi.
“Được rồi, được rồi, chúng ta tìm một quán trà uống chút trà rồi trở về khách sạn, được chứ.”
Ta rút lui đi tới, “An Ninh à, phía nam lớn như vậy, chúng ta sẽ không trùng hợp đến mức đúng lúc đụng mặt, đúng không.”
Ánh mắt An Ninh bỗng nhiên lóe sáng, “Nếu vạn nhất trùng hợp như vậy thì…” Nói xong nàng trừng mắt nhìn ta, ta lại quay đầu, phản ứng đầu tiên: thật là khủng khiếp, chạy mau ah…
Tuy nhiên, “Quan Hiểu Diên, đứng lại!” Giọng nói đã giận đến phát run, ta gục đầu xuống, đôi mắt sáng lạn tươi cười, “Tướng công, đã lâu không gặp nhé, gần đây khỏe không?”
Oa, tức giận không nhẹ nha, mặt thành tro rồi, đen sì sì.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta… Ta sau khi ăn xong thấy hơi no, đi ra ngoài đi bộ đi bộ thôi mà. Hắc hắc…” Ô ô, sao lại trùng hợp như vậy chứ!
Dạ Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, “Lang thang đến đây?” Vẻ mặt chỉ trích, nếu nói hiện tại hắn muốn lấy mạng của ta ta cũng không chút hoài nghi, hắn hiện tại, hoàn toàn giống một tên Diêm La muốn giết người rồi.
“Hắn là ai vậy?” Là tác dụng tâm lí của ta? Vì sao ta cảm thấy mặt hắn lại đen thiệt nhiều ah… Thậm chí ta còn có thể nghe được âm thanh của hàm răng đang nghiến chặt.
“Ách, ai?”
“Hắn…” Dạ Trạch Vũ liếc Mặc Duy phía sau ta dường như đã bị chiến lợi phẩm của ta mai một.
Ta không nói gì chỉ nhìn chân mình, không đúng nha, rõ ràng là hắn sai trước, vì sao ta phải giải thích chứ?
Ta vội vàng kéo Mặc Duy lại, “Hắn là tình yêu mới của ta!”
Ta nghe được phía sau Dạ Trạch Vũ có tiếng hít không khí thật mạnh, An Thần bị dọa đến nỗi gương mặt trở nên trắng bạch nhưng thật ra kết hợp với khuôn mặt đen xì của Dạ Trạch Vũ thì lại càng tăng thêm sức mạnh, chính là hai tên Hắc Bạch vô thường đó.
“Oh?” Dạ Trạch Vũ nhếch khóe miệng, ảm đạm cười nhìn Mặc Duy bên cạnh ta, rồi lại dừng trên người ta, ánh mắt lạnh như băng dường như muốn bổ ta thành hai nửa. Ta không chịu nổi lui về phía sau từng bước, thật là khủng khiếp.
Nghĩ nghĩ lại nhớ tới cái giường trống rỗng ngày ấy, ta lại bị đụng phải chỗ đau, ngọn lửa trong lòng cũng hừng hực bùng lên. Ta ưỡn thẳng ngực, tại sao phải nao núng chứ, rõ ràng là hắn sai trước mà. Ta nhìn thẳng đón nhận ánh mắt hắn, “Đúng vậy. Chính là tình yêu mới.”Mặc Duy bên cạnh kéo kéo góc áo của ta, “Hắn chính là tướng công của ngươi?”
Ta hướng hắn gật gật đầu, “Là hắn đó, ngươi đừng có bại trong tay hắn nha, phải để cho ta không một chút mặt mũi chứ, đừng…”
Còn chưa nói xong, cả người ta đã bị ngã ngửa. Lần thứ hai, nam nhân này lần thứ hai coi ta như hàng hóa mà khiêng lên.
Ta căm giận vặn vẹo hô to “Dạ Trạch Vũ, ta lệnh cho ngươi mau buông ta xuống, ngươi nghe thấy không… Ngươi buông tay ra cho ta. Ngươi chỉ biết dùng mỗi chiêu này thôi sao, lúc nào cũng chỉ biết khiêng ta đi!” Nhưng mặc kệ ta có đánh mạnh, có hô to thế nào thì hắn vẫn không chút sứt mẻ khiêng ta từng bước một đi về phía trước.
“Ngươi là đồ hỗn đản, ăn xong rồi thì bỏ chạy, bây giờ còn khi dễ ta như vậy, ngươi có phải là nam nhân hay không ah… Ngươi…” Đột nhiên hắn ngừng bước, ta cũng tạm dừng lại, phát hiện bốn phía mọi người đều đang kì quái nhìn ta, lúc này ta mới ý thức được mình vẫn đang ở đường cái, mà giọng nói của ta dường như có thể nói là MAX. Ta ảo não, nhưng hắn lại tiếp tục “Hiên ngang lẫm liệt” khiêng ta trong ánh mắt của mọi người tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi… hại ta mất mặt, ngươi ——— đi ———— chết —————— đi “
Cổ họng ta đã quá đau rát rồi, thế nhưng đều không có tác dụng gì, đến cuối cùng, thật sự mệt mỏi ta lại dựa vào lưng hắn ngủ.
Khách điếm, ta tỉnh lại dưới ánh mắt đồng tình của An Ninh.
Ta dụi dụi mắt, bỗng nhiên mới phản ứng lại, ta cầm tay An Ninh “Tên hỗn đản đó đâu? Đúng rồi, còn có Mặc Duy đâu?”
An Ninh cười cười “Yên tâm, Mặc Duy được gia bố trí ở một căn phòng rồi, gia sao, đang cùng ca ca của nô tỳ thảo luận công việc.”
“Dạ Trạch Vũ đối với Mặc Duy thế nào.”
“Còn không có làm gì, có lẽ là gia chưa nghĩ ra nên trừng phạt hắn thế nào.”
Ta nhìn nàng một cái, nghĩ rằng, chắc hắn đã tỉnh táo rồi. Hừ, sợ cái gì, trò hay vẫn còn ở phía trước, hắn dám “chạy trốn” cũng phải nhận lấy đại giới sau đó đã.
“An Ninh, quần áo của ta đâu?” Trò hay cũng nên bắt đầu.
An Ninh ngẩn người, sau đó lại nghẹn cười đến không thở nổi. Ta hồ nghi nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng “Ngươi đừng nói với ta nam nhân bụng dạ hẹp hòi kia… đem áo khoác của ta tịch thu rồi?”
“Cái kia… Phu nhân, gia nói phu nhân đi ra ngoài lâu, quần áo ô uế, cho nên bảo nô tỳ mang quần áo của phu nhân đi giặt sạch.”
“Một thứ cũng không để lại?”
“Đúng vậy, một thứ cũng không để.”
“…”
“Ngươi NND(là một câu chửi, mình đọc vài truyện convert cũng thấy hay để thế này, cũng có truyện viết hẳn ra là CMN hay CBN), muốn chặt đứt đường sống của ta hay sao, loại thủ đoạn biến thái thế này ngươi cũng dùng đến, ngươi có phải là nam nhân nữa không, bụng dạ hẹp hòi như vậy, rõ ràng chính là một thái giám! Thái giám chết bầm, tốt, ngươi không muốn cho ta ra khỏi cửa đúng không? Ta cứ hiên ngang mà ra cho ngươi xem đó.”
“Cái đó, phu nhân, gia có phải thái giám hay không, không phải phu nhân là người rõ ràng nhất sao?” An Ninh nhìn ta với ánh mắt chế nhạo.
“An Ninh, ngươi cũng đừng quên, là ai mang ngươi ra ngoài chơi …” Ta uy hiếp trừng mắt với nàng, lại nhìn xuống quần áo trên người nàng, không khỏi nghĩ tới cái gì đó. Đúng vậy, thung lũng tự nhiên mà sâu, người cũng phải tự mà cường.
An Ninh chột dạ co rúm lại một chút, hoài nghi nhìn ánh mắt đang suy nghĩ tính kế của ta.
Ta kéo tay An Ninh, “An Ninh ah, ra ngoài mấy ngày nay, ngươi nói xem ta đối đãi với ngươi thế nào?”
“Phu nhân đối đãi tốt lắm.”
Ta đổi câu chuyện, lạnh lùng nói “Vậy sao ngươi lại giúp tên Dạ Trạch Vũ kia nhân lúc ta ngủ mà ra tay, ngươi nói xem có phải xin lỗi ta hay không?”
An Ninh đề phòng nhìn ta, “Phu nhân có tính toán gì không…”
“A…”
“…”
Một hồi “Khuyên can mãi” cộng thêm “Cưỡng bức dụ dỗ”, ta cuối cùng cũng mặc vào quần áo của An Ninh ra khỏi phòng. Hừ hừ, Dạ Trạch Vũ, ngươi tưởng vây khốn ta sao, còn không có dễ dàng như vậy đâu.
Ta ba một tiếng đẩy cửa phòng của Dạ Trạch Vũ ra, nhìn thấy hai người bên trong mỗi người một vẻ mặt nhìn ta.
Ta cũng không chờ bọn hắn nói thêm cái gì, ta chống lại con ngươi trong suốt sâu thẳm của Dạ Trạch Vũ, “Bây giờ ta muốn đi câu dẫn Mặc Duy, tốt lắm ta đã nói hết lời rồi, ta đi đây.”
Ta xoay người nhàn nhã cao ngạo rời đi, đi được vài bước, thế nhưng phía sau lại không có động tĩnh gì. Ta thấy thật kỳ quái, bỗng nhiên bên trong truyền đến âm thanh kia “Không tiễn.”
“Cái gì… ?”
“Hừ, ta hiện tại phải đi, ngươi không biết Mặc Duy có bao nhiêu ôn nhu đâu…” Nhưng người bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cứ như một màn dọa người trên đường vừa nãy chỉ là trong giấc mơ của ta ấy.
Ta khẽ cắn môi, gào thét lớn rời đi, ngươi cứ giả vờ đi, ta muốn xem xem là ngươi không nhịn được trước hay là ta bại trận trước.