Hương Gió Mùa Hạ

Chương 57: Chương 57





"Vậy sao? " Anh chỉ để lại một câu ngắn ngủn làm mặt Hứa Ninh càng bành ra:"Đây là cách anh an ủi em sao? ".
"Không đâu, cứ chờ đến mai sẽ biết, em chỉ cần đứng nhìn còn lại cứ để anh ".

Câu nói của anh làm cô có chút mơ hồ không hiểu, nhưng cũng chẳng để tâm nhiều, nét mặt lại trùng xuống vài phần.
Đang đi thì Hứa Ninh cùng Châu Tinh Duật bỗng khựng lại, nhìn cô lấy tay bịt chặt mũi mày anh hơi nhíu:"Sao thế, lại chảy máu cam?"
"Không biết, chắc tại nóng trong người ".

Cô bình thản phản đoán, nhưng cơ mặt anh vẫn cứng đờ:"Bị Lâu chưa? ".
"Chưa chỉ mới hơn hôm tuần sao thế? ".
"Không có gì? ".
Về đến nhà, nhìn cô lau vết máu, không nhịn được anh lền đi lại:"Em có thấy mệt hay mỏi nhức không? ".
Nhìn anh đang lo lắng cho mình lòng cô lại trùng xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu:"Em không sao"
Châu Tinh Duật khi này mới dám thở phào nhẹ nhõm, đưa tay khẽ vén tóc của cô nhẹ nhàng hôn lên trán:" Thật sự không sao chứ? "".

Giọng khàn khàn của anh lại vang lên.

" Vâng "

"Đi pha sữa cho em nhé? ".
"Không uống sữa, lấy giúp em anh đào là được"
"Tối rồi, anh đi pha sữa cho em ".

Hứa nghe vậy chỉ im lặng rồi quay về phòng ngủ, vừa vào đã nhảy lên giường kêu Thất Thất:"Thất Thất đi đâu rồi?
Nằm đợi hồi lâu cũng không thấy đáp lại, Hứa Ninh ngay lập tức bay ra khỏi phòng tìm kiếm.

Vừa vào bếp thì đã thấy nó quấn lấy Châu Tinh Duật không rời.

"Thất Thất kêu không được hóa ra ở đây sao? "
Hứa Ninh ngồi xổm bên chân anh xoa đầu Thất Thất:"Đứng dậy đi, em định ngồi ở đó luôn sao?".

Đầu cô vẫn cúi gầm xuống, im lặng hồi lâu, sau cùng cũng lên tiếng.

" Châu Tinh Duật, anh giấu em chuyện gì phải không? ".
Châu Tinh Duật dừng lại việc rửa tay, cúi đầu nhìn xuống mặt cô, âm điệu lãnh đạm, chậm rãi lên tiếng:"Em hỏi gì thế? ".
Nghe giọng điệu lạnh lùng của anh khiến cô thoáng kinh ngạc vội ngẩng đầu, phút chốc cả bốn mắt liền chạm nhau.


Môi Hứa Ninh khẽ run:" Anh...!cùng người khác qua lại ".
Cả căn bếp lặng như tờ, Châu Tinh Duật nét mặt vẫn như cũ, chân mày cũng chẳng buồn nhếch lên, tay vừa rửa còn chưa lau đã xốc nách cô đặt lên bàn ăn, hai tay khóa chặt thắt lưng.

"Á...!anh làm gì? ".
"Bé con, nói nhảm đủ chưa thế, từ lúc đến giờ vẻ mặt em không tốt nhỉ? ".

Châu Tinh Duật, nói dối không chớp mắt, nhìn vẻ mặt thản nhiên đó khiến cô càng thêm bật lực, mắt mở to nhìn anh, cuối cùng lại hạ giọng.
"Châu Tinh Duật...dừng lại thôi ".

Giọng cô nhẹ như lông vũ,hai tay nắm thắt lưng Hứa Ninh không tự chủ xiết chặt:"Lý do? ".
"Châu Tinh Duật, em rất muốn không để tâm, muốn bỏ qua chuyện này để ra sân bay đón anh về, muốn vui vẻ làm bạn gái anh...!thế nhưng...!nghĩ đến việc anh cùng người khác trên giường...!đúng là thật khó giả vờ ".
Phải, cô không muốn yêu anh nữa, nghĩ đến việc anh cùng người khác lên giường,cô sao có thể nhắm mắt mà cười được.
Hứa Ninh giọng run run, trong lòng Châu Tinh Duật ôm chặt mặt mà khóc.

Cô không thể hiểu, từ đâu khiến Châu Tinh Duật trở thành như vậy?
Sau vài phút ôm mặt, Hứa Ninh chẳng buồn nhìn vào mắt anh:"Chúng ta dừng lại đi ".
Hứa Ninh nói xong quay người muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng lại bị giữ lại." Ninh Ninh ngoan, uống sữa rồi về phòng ngủ đi ".

Vừa nói Châu Tinh Duật khẽ vén nhẹ tóc cô.

Mặt Hứa Ninh vì giận mà nóng bừng, quay mặt gạt tay anh ra..