Tin Từ Giai Tú tự sát nhanh chóng lan truyền khắp trấn Thanh Vân khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Chú Vương vội vàng lái xe chạy đến cửa hàng của Vu Dương, kéo tấm cửa cuốn lên ngang người, đủ để đi vào.
“Tiểu Vu, Tiểu Vu…”. Chú Vương vội vã gọi Vu Dương, xốc mạnh tấm rèm vải đi vào trong: “Đã xảy ra chuyện rồi”.
Chú Vương nương theo ánh đèn, thấy Vu Dương đang ngồi tựa giường, nheo mắt.
Mấy ngày không gặp, trông anh sa sút tình thần một cách thảm hại.
Lúc này, chú Vương không để tâm đến anh, vội báo: “Cô giáo Từ tự sát rồi”.
Vu Dương mất một lúc mới hiểu ra vấn đề, mi tâm nhíu lại: “Từ Giai Tú?”.
“Đúng vậy, tối qua cô ấy đã nhảy từ tòa nhà ủy ban của thị trấn xuống…tử vong tại chỗ”.
Vu Dương hoảng hốt, chưa kịp tiêu hóa thông tin bất ngờ này thì chân đã vô thức bước lên.
Anh tìm chiếc di động, gọi cho Khương Ninh hai ba cuộc nhưng không có người nghe điện.
Vu Dương cúp máy, đứng phắt dậy, giọng điệu lo lắng: “Cháu phải đi tìm Khương Ninh”.
Chú Vương đề nghị: “Để chú đưa cháu đi”.
“Vâng”.
Hai người không chần chừ, Vu Dương để chú Vương chở đến nhà Khương Ninh. Tới giao lộ, xe không vào được, Vu Dương không nhiều lời bước xuống, chạy vội về phía nhà của Khương Ninh.
Đi đến cửa, anh không do dự, xông thẳng vào trong, đúng lúc bắt gặp Trần Lệ Trân.
“Khương Ninh, Khương Ninh đâu ạ?”. Anh không thể chờ đợi, cất tiếng hỏi luôn.
Trần Lệ Trân ngạc nhiên nhìn Vu Dương, sau khi nhìn vẻ mặt lo lắng của anh liền trả lời: “Tôi cũng không biết, sẩm tối qua nó vội vã chạy đi đâu đấy, không mang điện thoại theo, chúng tôi cũng đang tìm con bé đây. Từ Giai Tú xảy ra chuyện lớn như vậy, hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Đúng là một cái chết thương tâm…”.
Vu Dương trầm ngâm, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Trần Lệ Trân gọi với từ phía sau: “Cậu nhất định phải tìm được con bé, đừng để nó làm chuyện gì ngốc nghếch”.
Vu Dương dừng bước, nghiêm nghị trả lời: “Vâng”.
Anh chạy nhanh khỏi ngõ, ra ngoài giao lộ. Chú Vương vẫn đang đứng chờ cạnh xe, thấy anh ra một mình biết ngay là chưa tìm được người.
Sắc mặt Vu Dương nặng nề, ngồi lên xe:”Đến nhà Từ Giai Tú thôi chú”.
Chú Vương nổ máy, chạy vào trong trấn.
Thoáng chốc đã đến cửa nhà Từ Giai Tú. Cánh cửa đóng chặt, bên ngoài, hàng xóm láng giềng đang châu đầu vào nói chuyện với nhau.
Chú Vương đưa mắt nhìn: “Xem ra, trong nhà không có ai…Hay là tới chỗ tòa nhà ủy ban xem sao”.
Vu Dương gật đầu: “Vâng”.
Tòa nhà ủy ban của trấn Thanh Vân nằm cách đó không xa, ngay gần bến xe, lúc này, người vây quanh chật như nêm cối, xe cảnh sát đỗ tốp năm tốp ba, ánh đèn lấp lóe trong đêm tối. Đường xá tắc nghẽn bởi rất nhiều xe tư. Quần chúng vây kín bên ngoài cổng chính của tòa nhà ủy ban, ai ai cũng kiễng chân dán mắt nhìn vào.
Xe chú Vương bị ngăn ở phía sau, Vu Dương đi xuống tiến lên phía trước. Dựa vào vóc dáng cao lớn, anh dễ dàng chen vào trong dòng người. Đám người xô xô đẩy đẩy, thi thoảng va vào cánh tay cụt của anh, kích động cơn đau.
Vu Dương cố nén, lách lên trước, mất một lúc lâu mới len lên được.
Hiện trường bị rào bởi dây cảnh giới, thi thể đã được mang đi, chỉ còn lại một vũng máu dưới ánh đèn mờ mờ, trong không khí phảng phất mùi máu tươi nồng đặc.
Anh nhíu mày, nỗi bất an trong lòng càng tăng thêm.
Vu Dương lại len ra khỏi đám người. Chú Vương cũng xuống xe, lúc này đang đứng bên ngoài nhìn xung quanh.
Thế nào, có tìm thấy không?.
Vu Dương lắc đầu.
Chú Vương lo lắng: Con bé có thể đi đâu được nhỉ? Hay là theo xe cảnh sát? Hình như di thể của cô giáo Từ đã được mang đi rồi thì phải?.
Vu Dương nhất thời bị mất phương hướng, cau mày suy nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu Vu Dương lóe lên, ánh mắt sáng rỡ, anh giục chú Vương: Nhanh, chú đưa cháu đến trường trung học.
Chú Vương không trì hoãn, lập tức lái xe quay đầu về hướng trường trung học của thị trấn.
Đến cổng trường, nhân viên bảo vệ chạy ra ngăn, xe ngoài không được phép đi vào. Vu Dương đi xuống báo danh, một mình tiến vào trong, chạy một mạch ra sân tập phía sau, không một phút ngừng nghỉ.
Anh chạy nhanh, gió lạnh thấu xương sượt qua người chui vào trong phổi, lạnh buốt từng cơn.
Trong màn đêm, nương theo ánh đèn yếu ớt từ các dãy phòng học, anh trông thấy một bóng hình nhỏ bé như hạt nho ngồi trên bàn bóng.
Trái tim đang đập dồn dập, dần dần ổn định.
Anh dạo bước về phía bóng lưng đó, cất tiếng gọi cô: Khương Ninh.
Khương Ninh chầm chậm xoay người, không cẩn thận va phải mấy lon bia rỗng đặt bên cạnh, rơi loảng xoảng xuống dưới đất.
Trên mặt cô nhạt nhòa những giọt nước mắt chưa khô, Vu Dương nhìn mà trong lòng đau nhói.
Anh đi mấy bước tới trước mặt cô, không do dự kéo cô vào trong lòng.
Khương Ninh nghẹn ngào, đưa tay đẩy Vu Dương.
Em muốn uống bia. Cô cầm lon bia đã mở sẵn dốc vào miệng, chất lỏng theo khóe miệng chảy xuống cổ áo, lạnh đến tận đáy lòng.
Khương Ninh. Vu Dương kéo tay cô xuống.
Anh buông ra, em muốn uống bia. Khương Ninh gạt tay anh.
Xung quanh cô, mấy chiếc vỏ lon nằm lăn lóc. Anh không biết, trong đêm lạnh, cô đã uống một mình hết bao nhiêu, đau lòng như thế nào, để đến bây giờ, trở nên say mèm.
Anh hận chính mình đã không tìm thấy cô sớm hơn.
Đừng uống nữa. Vu Dương bắt lấy lon bia trong tay cô.
Đưa cho em. Khương Ninh giãy dụa, xoay người nhảy xuống bàn.
Dạ dày cuồn cuộn, Khương Ninh chống tay lên bàn nôn ọe. Cả ngày không ăn gì, lúc này, dạ dày rỗng tuếch, chỉ có thể nôn ra một ít nước đắng.
Vu Dương quăng lon bia đi, tiến lên vỗ nhẹ sau lưng cô.
Sau khi dễ chịu hơn, Khương Ninh đứng thẳng dậy đẩy anh ra định đi tìm bia.
Đừng uống nữa, về với anh đi. Vu Dương nói.
Khương Ninh hất tay anh: Đừng cản em.
Cô bước lảo đảo, chân mềm nhũn quỳ rạp dưới đất.
Vu Dương lập tức ngồi xổm xuống định nâng cô dậy.
Khương Ninh giãy dụa không cho anh ôm, hai tay khua loạn xạ: Anh đừng có quản em.
Vu Dương nhấn mạnh cô vào trong ngực, cúi đầu lên đỉnh đầu Khương Ninh, thì thầm: Khương Ninh, giờ anh chỉ còn một tay, em hãy nghe lời anh đi.
Quả nhiên, Khương Ninh không làm loạn nữa, lặng yên để anh ôm. Một lúc sau, tiếng nức nở nghẹn ngào mới bật ra.
Từ Giai Tú, sao cô ấy có thể.... Khương Ninh khóc không thành tiếng: Lần trước đã nói rõ ràng như thế rồi...làm bạn với nhau cả đời...Tại sao cô ấy lại....
Hai tay Khương Ninh túm lấy vạt áo của Vu Dương, vùi đầu khóc hết sức bi thương.
Máu, đều là máu.
Cô ấy gạt em....
Tại sao cô ấy lại phải như vậy....
Cô ấy còn Đông Đông mà....
Cô ấy không cần Đông Đông, cũng không cần em rồi.
Khương Ninh ngửa đầu ra khỏi ngực Vu Dương, hai mắt gợn sóng, thút thít hỏi: Có phải anh cũng không cần em nữa đúng không?.
Trái tim Vu Dương co thắt như bị ai đó dùng roi quất mạnh, đau đớn không kiềm chế nổi.
Không đâu, Khương Ninh, anh sẽ không rời bỏ em.
Nhưng hôm trước anh....
Anh là thằng khốn.... Vu Dương ôm chặt Khương Ninh, cúi đầu hôn lên tóc cô: Khương Ninh, anh nói nhảm đấy, anh cần em, suốt đời này, anh thật sự cần em.
Khương Ninh vòng tay ôm Vu Dương, nước mắt thấm ướt vạt áo trước của anh.
Gió đêm vẫn thổi mạnh không mệt mỏi. Vu Dương che chắn làm bến cảng tránh gió cho Khương Ninh nghỉ ngơi và chữa lành vết thương.
Một lúc sau, Vu Dương cảm thấy tâm trạng của Khương Ninh đã ổn định hơn chút ít, liền thấp giọng hỏi: Chúng ta về nhé?.
Mãi sau Khương Ninh mới khẽ gật đầu.
Cô choáng váng, cơ thể đảo đảo, chân bước liêu xiêu.
Vu Dương ôm eo Khương Ninh để cô dựa vào người mình, dìu từng bước ra ngoài trường học.
Chú Vương đứng ngoài cổng lo lắng chờ đợi, thi thoảng lại ngó vào trong xem thế nào. Cuối cùng, cũng nhìn thấy bóng dáng hai người dắt díu nhau trong bóng tối.
Chú Vương quan sát Khương Ninh đang mơ mơ màng màng, hỏi: Uống rượu à?.
Vâng.
Lên xe trước đã. Chú Vương mở giúp cửa sau.
Vu Dương đỡ Khương Ninh ngồi lên xe, còn mình lên phía bên kia, ôm cô vào lòng.
Chú Vương nổ máy: Đến chỗ cháu à?.
Vâng.
Khương Ninh từ từ nhắm mắt tựa vào ngực Vu Dương, khóe mắt còn đọng hai giọt nước.
Rất nhanh, xe dừng trước hiệu sửa xe. Chú Vương mở cửa, Vu Dương dìu Khương Ninh xuống, đỡ cô vào trong, đặt nằm trên giường.
Vu Dương đi ra ngoài, chú Vương đứng ngoài cửa: Tìm thấy người rồi, chú đi trước đây.
Vu Dương gật đầu.
Trong lòng con bé chắc đang rất đau khổ, cháu hãy động viên con bé nhé. Nói xong, chú thở dài bước lên xe.
Vu Dương nhìn xe chú Vương rời đi, xoay người vào trong cửa hàng, khóa cửa cuốn lại.
Quay vào trong phòng, anh nhìn Khương Ninh, đắp chăn lên người cho cô.
Vu Dương ngồi xuống giường, vén nhẹ mấy sợi tóc trên mặt cô ra sau tai, dùng ngón tay lau nước mắt đọng trên khóe mắt. Lúc anh vươn tay định kéo chăn thì bị cô bất ngờ ôm chặt lấy cổ.
Vu Dương cúi đầu nhìn Khương Ninh. Không biết cô mở mắt từ khi nào. Bởi vì khóc lâu nên mí mắt hơi sưng nhưng hai nhãn cầu sáng rực, hơi thở vẫn mang theo mùi rượu.
Khương Ninh nhìn Vu Dương bỗng ngẩng đầu hôn anh.
Vu Dương bị cô hôn, hơi cúi người xuống, dùng một tay chống đỡ cho khỏi đổ ập vào cô.
Khương Ninh cởi áo khoác của Vu Dương, giữa chừng, đụng phải cánh tay cụt.
Kể từ sau khi anh phẫu thuật, cho tới bây giờ, cô chưa dám đụng vào chỗ đó.
Khương Ninh rời môi anh, đầu đặt lại xuống gối, nhìn thẳng vào mắt anh.
Vu Dương, anh có hối hận không?. Tay Khương Ninh vẫn đặt trên cánh tay cụt, nhẹ nhàng ve vuốt: Gặp em, bị mất một cánh tay. Anh có hối hận không?.
Vu Dương nhìn Khương Ninh sát gần, mọi nỗi căng thẳng, luống cuống, hối tiếc, sợ hãi của cô...Tất cả đều bị anh thu vào trong mắt.
Trái tim Vu Dương khẽ xao động, cúi đầu cắn lên môi cô: Khương Ninh, anh không hối hận, không bao giờ hối hận.
+++
Buổi tối hôm đó, dòng trạng thái trên trang cá nhân của Từ Giai Tú có số lượng người xem tăng mạnh.
Lý do cô tự sát đã được cô công bố ngay trên dòng trạng thái.
Đó là một bảng danh sách, trên đấy ghi phần lớn thông tin của những kẻ lừa đảo trong thị trấn, từ số điện thoại đến địa chỉ. Số lượng rất đông, không biết cô đã thu thập trong bao lâu.
Ngoài bảng danh sách ra, còn kèm theo một đoạn văn -
Chỉ mong thanh niên Trung Quốc có thể bớt vô cảm, luôn tiến lên phía trước, không cần nghe lời của những kẻ lạc hậu. Có thể lao động thì lao động, có thể lên tiếng thì lên tiếng. Có nhiệt tình, cũng có thể tỏa hào quang. Có thể giống đom đóm vậy, tự phát sáng trong đêm mà không cần chờ một bó đuốc.
Dòng trạng thái của Từ Giai Tú có lượng chia sẻ rất lớn, giống như một kíp nổ. Trấn Thanh Vân bị đàn áp trong một thời gian dài, những người luôn giữ mình trong sạch bỗng vùng dậy, đoàn kết lên tiếng. Rất nhanh, dòng trạng thái được truyền bá với phạm vi càng lúc càng rộng. Hơn nữa, có rất nhiều phương tiện báo chí tranh nhau đưa tin cô tự sát khiến đông đảo người dân quan tâm.
Trấn Thanh Vân thoáng cái bị đặt nơi đầu sóng ngọn gió, phạm vi ảnh hưởng ngày càng khuếch trương.
Đêm đó, tại nhà Tiền Cường.
Một đám người mặt mũi ủ dột ngồi túm tụm một chỗ. Lưu Hưng cầm điện thoại, chăm chăm chờ tin tức mới nhất.
Anh Tiền, không hay rồi. Từ Giai Tú đã bán đứng hết chúng ta. Giọng Lưu Hưng đầy bất an: Giờ phải làm sao ạ?.
Tiền Cường liên tục xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, mỗi lúc chuyển động một nhanh, tức giận quát tháo: Mẹ kiếp, con điếm, nó chết còn kéo theo tao xuống nước.
Đám thuộc hạ đi theo hắn luống cuống, một tên trong bọn lên tiếng: Anh Tiền, chúng em phải làm gì bây giờ? Hiện tại vụ việc đã náo loạn cả rồi, cảnh sát nhất định sẽ điều tra ra. Lần này, không thể lừa gạt như lần trước được nữa.
Vội cái gì?. Tiền Cường quát, ánh mắt âm u: Con bé ấy chỉ có mỗi bản danh sách. Nếu bị điều tra thì cứ vu cho là do bị nó hãm hại. Đêm nay, chúng ta cùng nhau lên núi, thu dọn mọi thứ, ra ngoài trú ẩn.
Ngồi trong góc, Triệu Tiểu Viên toàn thân phát run, sắc mặt, màu môi đều trắng bệch. Cô ta hỏi: Phải đi sao?.
Tiền Cường quay sang liếc cô ta: Cô không đi à? Cô cứ suy nghĩ cho kỹ. Chuyện của Từ Giai Tú tày trời như vậy, Vu Dương, Khương Ninh còn có thể che đậy giúp cô sao? Đến lúc đó, cô vào trong tù mà ngồi.
Triệu Tiểu Viên run rẩy sợ hãi, cắn môi đỏ tấy.
Lưu Hưng lập cập thu điện thoại: Anh Tiền, bây giờ đang tối, nhân lúc này, chúng ta tranh thủ lên núi dọn dẹp rồi đi?.
Đám người phía dưới phụ họa theo: Đúng đấy, đúng đấy.
Tiền Cường gật đầu, chỉ vào một tên trong bọn: Mày dẫn anh em lên núi dọn dẹp trước đi, tao sẽ theo sau.
Vâng ạ. Tên kia đáp.