Sáng ngày hôm sau, Vu Dương phải đi. Khương Ninh dậy sớm giúp anh chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết.
Ngồi trên xe, Vu Dương chưa khởi động máy ngay.
Khương Ninh tiến lên trước, dặn dò: Anh cẩn thận nhé.
Ừ.
Vu Dương nổ máy, trước khi lên đường, anh quay lại nhìn Khương Ninh, thấy cô vẫn đang đứng yên một chỗ nhìn dõi theo.
Ánh mắt ấy, khiến anh lo lắng.
Vu Dương chạy tới cửa hàng của chú Vương trước, lấy xe đóng hàng. Lần này, anh và Vương Thành không cùng đường, mỗi người một hướng.
Chú kiểm tra hàng hóa xong hết rồi đấy. Cháu chỉ việc chở đến đó là được. Chú Vương vỗ vỗ đầu vai Vu Dương, nói: Chuyến cuối cùng của năm, cháu đi cẩn thận nhé.
Vâng.
Vu Dương lên xe, quay cửa sổ xuống vẫy tay ra hiệu cho chú Vương biết xong khởi động xe, chậm rãi lên đường.
Anh vừa bắt đầu tăng tốc, phía sau, một chiếc xe minibus không xa không gần liền bám đuôi theo.
Vu Dương lái liên tục không nghỉ, đến giữa trưa mới dừng xe ở một quán ven đường nghỉ ngơi, ăn cơm xong lại lập tức xuất phát.
Gần tối, anh chỉ ăn lót bụng chút đồ chú Vương để trên xe, sau đó chạy một mạch đến 9h tối mới dừng, thuê nhà nghỉ chuẩn bị nghỉ qua đêm.
Vu Dương ở trong toilet rửa mặt, lái xe cả ngày khiến anh cảm thấy mệt mỏi.
Anh gọi điện cho Khương Ninh, sau hai hồi chuông, đường dây được kết nối.
Hai người không ai lên tiếng trước, cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau.
Cuối cùng, vẫn là Khương Ninh không kìm được, mở miệng: Anh không nói gì là em ngắt máy đấy nhé.
Bấy giờ, Vu Dương mới lên tiếng hỏi cô: Em đang ở nhà à?.
Không phải.
Vu Dương nhíu mày: Thế em đang ở đâu?.
Khương Ninh nghe giọng điệu lo lắng của anh, khẽ mỉm cười, đáp: Em ở chỗ Từ Giai Tú. Hôm nay em đến ngủ với cô ấy.
Lúc này, Vu Dương mới thở phào, uể oải tựa người vào cửa sổ.
Khương Ninh hỏi: Anh đang làm gì thế?.
Vu Dương đưa mắt nhìn đường chân trời, mảnh trăng cong treo lơ lửng giữa màn đêm, một vẻ đẹp không hoàn mỹ.
Ngắm trăng. Anh đáp.
Ồ. Khương Ninh bước ra ban công nhà Từ Giai Tú, bầu trời tối như bưng, hiện đầy mây dày, ngày mai có lẽ sẽ đổ mưa.
Cô ngạc nhiên: Ở đó có trăng ạ?.
Ừ.
Khương Ninh: Ở đây không có.
Hai người lại im lặng, một lúc sau, Khương Ninh khẽ nhắc: Anh đi nghỉ sớm đi, đừng để mệt quá.
Ừ.
Vu Dương vẫn không cúp điện thoại.
Khương Ninh bổ sung thêm một câu: Vu Dương, em chờ anh về.
Sắc mặt Vu Dương trở nên ôn hòa, khóe miệng thoáng giương lên.
Ngắt máy, Khương Ninh đứng tựa lan can nhìn lên trời, một mảnh đen đặc không có gì đẹp mắt.
Nhưng anh nói có trăng, cô dường như cũng trông thấy ánh trăng ấy.
Khương Ninh nhớ tới cuốn "Tình Yêu Khuynh Thành" của Trương Ái Linh cô đọc hồi đại học. Lúc ở Hồng Kong, buổi tối, Phạm Liễu cũng gọi điện cho Bạch Lưu Tô, hỏi cô ấy có nhìn thấy ánh trăng qua cửa sổ không.
Ơ, đứng một mình cười gì vậy, trông cứ như thiếu nữ hồi xuân ấy. Từ Giai Tú vào phòng bắt gặp Khương Ninh vẻ mặt hớn hở đứng trên ban công, liền cất tiếng trêu chọc.
Khương Ninh quay lại hỏi cô: Đông Đông ngủ rồi à?.
Ừ, vừa dỗ ngủ xong. Từ Giai Tú nhấc chăn ra nằm xuống giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: Nằm đi, bọn mình nói chuyện, lâu rồi không tâm sự đêm khuya.
Khương Ninh rời ban công, đóng cánh cửa sổ sát đất lại, xốc chăn nằm vào.
Từ Giai Tú tắt đèn, trong bóng tối, cô nằm chen với Khương Ninh cho ấm.
Tết này cậu thật sự muốn về nhà với Vu Dương đấy à?.
Ừ. Khương Ninh trả lời không chút do dự.
Từ Giai Tú nghiêng người nhìn gương mặt thấp thoáng của cô: Trước kia mình từng nói cậu là người lý trí trong tình cảm. Giờ xem ra không phải rồi.
Khương Ninh mỉm cười, không hề phủ nhận.
Tiểu Ninh, Vu Dương là tình yêu đích thực của cậu. Từ Giai Tú thở dài: Cậu hạnh phúc là được, mình sẽ luôn ủng hộ cậu.
Ừ.
Từ Giai Tú dang hai tay ôm lấy Khương Ninh, nhấn đầu cô vào ngực mình
Khương Ninh đẩy cô ra: Làm gì thế?.
Thì ôm một cái, không sau này cậu lấy chồng rồi lại không có cơ hội.
Khương Ninh bật cười, thò tay cù Từ Giai Tú, hai người cười ầm ĩ trong chăn, giống như những cô gái mới lớn.
+++
Giữa trưa ngày hôm sau, Vu Dương chở hàng đến nơi. Dỡ hàng xong, anh không nghỉ ngơi, quay đầu về luôn. Anh nóng lòng muốn trở về nhà nên chạy thẳng một mạch đến tận lúc trời tối, ý định đi thêm một lúc nữa mới dừng xe.
Quốc lộ vào đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lốp xe nghiền lên cát mịn phát ra những âm thanh nho nhỏ. Trên đường, gần như chỉ có một mình anh lái xe.
Vu Dương tăng tốc, hướng mắt phía trước chuyên tâm lái xe.
Lúc đi qua một cái dốc lớn dưới sườn núi, bỗng xuất hiện một chiếc xe minibus lao thẳng vào anh. Vu Dương thoáng giật mình, đánh tay lái định tránh. Chiếc minibus dường như đọc được suy nghĩ của anh liền chuyển hướng theo, không hề giảm tốc.
Vu Dương nhanh chóng gạt cần số thả chậm tốc độ. Lúc giữ phanh, anh phát hiện phanh xe đã không còn hoạt động, chiếc xe không thể dừng lại. Lúc này, chiếc xe đang ở dưới dốc, phóng với tốc độ cực nhanh. Nhìn chiếc xe minibus đang lao thẳng về phía mình, anh nghiến răng quyết tâm đánh tay lái cho xe va vào mỏm đá bên cạnh, ý định dùng vách đá, gia tăng lực cản với thân xe, khiến chiếc xe chạy chậm lại.
Nhưng chiếc xe minibus đối diện vẫn lao tới, ép chiếc xe tải trượt ra khỏi đường, vì tránh nó mà Vu Dương đâm sầm vào vách núi.
Chiếc xe tải hạng nặng chạy tốc độ cao đâm vào mỏm đá phát ra một tiếng "uỳnh" vang dội. Cửa kính của chiếc xe vỡ vụn, đầu xe lõm vào trong, bánh xe đảo quanh. Vì rung chấn mà đất đá trên núi rơi xuống, lăn ra giữa đường.
Vu Dương theo phản xạ giơ cánh tay lên bảo vệ đầu, cơ thể theo quán tính lao chúi về phía trước, cánh tay áp giữa người và vô lăng. Cú va chạm cực mạnh này khiến lục phủ ngũ tạng của anh như rời vị trí. Anh gắng mở mắt nhưng chỉ nhìn thấy máu và máu, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng tê liệt nằm gục trên tay lái.
Trong khoảnh khắc chiếc xe tải đâm phải vách đá, chiếc xe minibus kia lập tức nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Màn đêm yên tĩnh trở lại.
+++
Khương Ninh choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cô không nhớ rõ cụ thể giấc mộng ấy là gì. Trong giấc mơ là hình ảnh yêu ma quỷ quái, quỷ quái yêu ma, một mảnh hỗn độn.
Cô ngồi dậy vén tóc ra sau đầu, mơ mơ màng màng, tim đập loạn xạ, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sao vậy?. Từ Giai Tú mắt nhắm mắt mở hỏi cô.
Khương Ninh mím môi lắc đầu: Không có gì đâu.
Từ Giai Tú nhìn đồng hồ, ngồi dậy theo: Cậu không phải đi làm sớm, ngủ thêm một lát đi?.
Tâm trí Khương Ninh vẫn hỗn loạn, cô đang định nằm xuống thì điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy ra nhìn, là một dãy số lạ hoắc.
Vào giờ này, bọn lừa đảo không làm việc sớm như vậy. Khương Ninh thoáng do dự, không hiểu sao bỗng có dự cảm xấu.
Cô hắng giọng, nhận điện: A lô.
Cháu gái, mau chạy tới bệnh viện đi...Tiểu Vu bị tai nạn rồi.
Là giọng của chú Vương, tựa như tiếng búa tạ đập thẳng vào gáy của Khương Ninh, vang "chát" một tiếng bên tai cô, trống rỗng, chiếc điện thoại rơi xuống chăn.
Từ Giai Tú thấy cô đột nhiên thất thần, vội vàng hỏi: Sao vậy, điện thoại của ai thế?.
Khương Ninh mấp máy môi, quay đầu nhìn Từ Giai Tú, một lát sau mới tìm thấy giọng nói của chính mình: Vu Dương, Vu Dương, anh ấy bị tai nạn xe rồi.
Từ Giai Tú sửng sốt.
Toàn thân Khương Ninh rét run, cô vén chăn lên, lúc vội xuống giường va phải cạnh bàn nhưng không thấy đau: Mình...mình phải đến bệnh viện.
Từ Giai Tú cũng vội vàng đứng dậy: Mình đi với cậu.
Khương Ninh thay quần áo, dùng nước lạnh xúc miệng rửa mặt, cố gắng ép mình bĩnh tĩnh trở lại, nhưng bàn tay run rẩy để lộ tâm trạng hoảng hốt của cô.
Từ Giai Tú gọi xe. Sau khi lên xe, hai người bảo tài xế chạy với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện Đệ Nhất trong thành phố.
Ngồi trên xe, Khương Ninh run cầm cập, trông như người mất hồn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng trái tim lại kháng cự không muốn biết kết quả.
Không có tin tức gì là tốt, cô không ngừng tự huyễn hoặc chính mình.
Từ Giai Tú nắm chặt tay cô: Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.
Đến bệnh viện, Khương Ninh chạy một mạch đến phòng phẫu thuật. Từ xa cô đã trông thấy chú Vương đang đứng ở cửa nôn nóng bước qua bước lại.
Cô chạy lên trước, hỏi: Vu Dương, anh ấy thế nào rồi ạ?.
Chú Vương nhìn ánh đèn đỏ sáng trưng, trả lời: Đang cấp cứu bên trong, không biết tình hình thế nào.
Khương Ninh loạng choạng ngã ra sau, Từ Giai Tú vội vàng đỡ lấy cô.
Khương Ninh lẩm bẩm: Sao có thể như vậy được.
Vương Thúc nói: Giữa đêm hôm qua xảy ra chuyện, chiếc xe lao thẳng vào vách núi. Sáng nay có chiếc xe đi qua phát hiện ra.
Trên hành lang bệnh viện vang tiếng bước chân dồn dập, Trần Kiến Văn dẫn Triệu Tiểu Viên chạy tới.
Triệu Tiểu Viên đi đến kéo chú Vương, hỏi: Anh Dương sao rồi ạ?.
Vẫn đang ở bên trong.
Cô ta đang định hỏi tiếp thì cửa phòng phẫu thuật bật mở, một nữ y tá đeo khẩu trang đi ra hỏi: Ai là người nhà của bệnh nhân?.
Khương Ninh toàn thân run rẩy, nhướn môi đáp: Là tôi.
Cánh tay phải của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, thời gian chèn ép quá lâu dẫn đến bị hoại tử, bắt buộc phải cắt bỏ. Chúng tôi cần người nhà ký vào đơn đồng ý giải phẫu.
Bên tai Khương Ninh đột nhiên nổ "ầm" một tiếng, niềm hy vọng căng tràn lập tức sụp đổ, trái tim như bị bóp chặt trong lòng bàn tay, đau đến cùng cực.
Nghe nữ y tá nói xong, Khương Ninh kinh ngạc đứng bất động, mặc cho trái tim nổi từng cơn sóng dữ. Nét mặt cô đờ đẫn, tê dại, như không biết phải xử lý như thế nào, mất hết các chức năng của cơ thể, không buồn không vui.
Câu nói của nữ y tá khiến toàn bộ mọi người có mặt ở đây nhất thời mất phản ứng, tiêu hóa không nổi.
Triệu Tiểu Viên sợ đến mức cúi đầu lập cập, tâm trí rối loạn. Cô ta nhớ tới lời Tiền Cường từng nói, chỉ cần giáo huấn Vu Dương một chút, để anh thấy khó mà lui, sau này không dám qua lại với con bé Khương Ninh kia nữa...Nhưng giáo huấn một chút của hắn lại là muốn Vu Dương phải mất đi một cánh tay.
Cô ta nghĩ đến thấy sợ, cuối cùng trong lòng nảy sinh nỗi uất hận.
Triệu Tiểu Viên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Khương Ninh. Trong lúc mọi người còn chưa kịp định thần lại, cô ta đã đi đến vung tay tát mạnh một cái. Tiếng "bốp" vang lên rất to.
Là do cô, là do cô làm hại anh ấy. Triệu Tiểu Viên khàn giọng quát: Cô chính là sao chổi, từ khi biết cô, anh Dương toàn gặp phải chuyện không may.
Từ Giai Tú lập tức gạt Triệu Tiểu Viên ra, đẩy Khương Ninh bảo vệ sau lưng: Cô điên rồi.
Trần Kiến Văn cũng tiến lên giữ chặt lấy Triệu Tiểu Viên: Tiểu Viên, em làm gì thế?.
Triệu Tiểu Viên chỉ vào Khương Ninh, nói: Đều là do cô ta, Vu Dương bị cô ta hại thảm rồi. Một cánh tay, chỉ còn một cánh tay, sau này anh ấy sẽ sống như thế nào, sẽ sửa xe thế nào đây?.
Đây là bệnh viện, cháu nói bé một chút. Chú Vương quở trách.
Từ Giai Tú thấy đã có người ngăn Triệu Tiểu Viên, cô liền quay lại nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh không hề có cảm xúc, gương mặt vẫn nghiêng nghiêng duy trì tư thế vừa bị đánh xong, đứng trơ trọi ở đó, giống như một con rối trầm lặng.
Từ Giai Tú nhìn Khương Ninh, trái tim đau đớn, lại gần ôm cô vào lòng: Khương Ninh, nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi, đừng kìm nén.
Nói xong, Từ Giai Tú cũng không kiềm chế được, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào.
Cô từng chứng kiến một Khương Ninh như vậy, kiêu ngạo như vậy.
Khương Ninh chớp mắt, không có bất kỳ giọt nước mắt nào chảy ra, nước mắt dường như đã chảy ngược vào trong.
Thời gian phẫu thuật kéo dài, Khương Ninh đứng nguyên một tư thế, không nói câu nào, chỉ có tròng mắt thi thoảng khẽ động đậy chứng minh rằng cô còn sống.
Cửa phòng giải phẫu bật mở lần nữa, Khương Ninh phản ứng đầu tiên, cô cất bước chạy về phía bác sĩ.
Khương Ninh?. Lâm Hàng tháo khẩu trang xuống, hơi bất ngờ khi thấy cô có mặt ở đây.
Khương Ninh hỏi: Anh ấy thế nào rồi?.
Lúc này, Lâm Hàng mới hiểu ra, thoáng nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, đắn đo: Cuộc giải phẫu thành công, theo dõi thêm hai hôm nữa.
Khương Ninh khẽ cúi đầu, lẩm bẩm: Tốt rồi.
Lâm Hàng thấy tâm trạng của cô không tốt, mở miệng nói: Khương Ninh, em....
Lúc nào em có thể gặp anh ấy?.
Lâm Hàng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Đợi anh ấy được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, em có thể vào thăm.
Vành mắt Khương Ninh đỏ lựng, gật đầu.
Từ Giai Tú ôm cô, nhìn về phía Lâm Hàng: Cảm ơn cậu.
Lâm Hàng quan sát gương mặt thất thần của Khương Ninh, đáp: Không có gì.