9h, mặt trời gần lên cao, hàng cây hai bên đường đứng thẳng tắp dưới ánh nắng. Nhìn từ xa có thể trông thấy từng dãy núi xanh xanh chập chùng tựa như tấm bình phong bao quanh trấn Thanh Vân.
Khương Ninh đạp xe chầm chậm vào trong trấn. Trên đường, ô tô phóng nhanh như tên bắn cuốn theo bụi bặm khiến cô phải nheo mắt mấy lần. Chiếc xe đạp hình như đã lâu không được sử dụng, khi chuyển động, tiếng dây xích kêu ken két hòa cùng tiếng bánh xe sàn sạt nghiến xuống mặt cát mịn chui vào tai cô, khiến cô nhớ tới hình ảnh đạp xe đi học hồi sơ trung.
Khi ấy, trấn Thanh Vân khác rất nhiều so với bây giờ. Đường xá không rộng rãi và bằng phẳng như thế này. Hai bên đường không có cây cối. Cũng không có nhiều ô tô mà chủ yếu là xe máy và xe đạp qua lại.
Khương Ninh chậm rãi đạp xe xuống một con dốc nhỏ, xe theo quán tính lăn về phía trước một đoạn ngắn. Sau khi giảm tốc độ, cô dẫm hai chân lên pê đan, phát hiện chiếc xe đã không thể tăng tốc được nữa. Cô đành dừng lại, ngồi xuống xem xét.
Đẩy xe về phía trước hai bước, cô mới phát hiện, bánh xe đã dẹp lép.
Xì hết hơi.
Khương Ninh quay đầu nhìn, đứng nguyên một chỗ nhếch môi suy nghĩ xem sẽ xử lý tình huống bất ngờ này như thế nào. Cô đã ra khỏi nhà được một đoạn khá xa, đội nắng đẩy xe về là hạ sách, cách tốt nhất là tìm chỗ để sửa xe.
Nghĩ đến đây, cô nheo mắt nhìn giao lộ phía trước cách đó không xa.
Cô hạ quyết tâm, một lần nữa đẩy xe tiến lên. Chừng 10" sau, cô đã đến cửa hàng sửa xe từng đi qua hai hôm trước.
Vu Dương đang cắm cúi rửa xe máy, bỗng cảm thấy có bóng người phủ lên đỉnh đầu. Anh ngẩng đầu, hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái hôm nọ.
Khương Ninh cúi đầu nhìn anh, đẩy xe đạp lên, nói: Xe bị hỏng.
Vu Dương đứng dậy, đưa mắt nhìn chiếc xe đạp của cô, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống bánh xe trước, chỉ chỉ sang chỗ trống bên cạnh: Để bên này.
Giọng anh thuần hậu và hơi khàn, ngữ khí hết sức nghiêm túc. Khương Ninh nhìn anh, đẩy xe lại chỗ anh chỉ.
Vu Dương ngồi xổm xuống, hai tay vừa dùng sức nâng thân xe lên, vừa xoay lốp xe để kiểm tra.
Khương Ninh đứng im bên cạnh nhìn động tác của anh. Vu Dương đột nhiên ngẩng đầu, bảo: Đứng sang bên đi.
Khương Ninh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt không hề né tránh nhìn lại anh, mang theo ý dò hỏi.
Che mất ánh sáng.
Khương Ninh nghe vậy, lúc này mới di chuyển bước chân, đi ra phía sau, nhìn vào gáy anh.
Vu Dương tiếp tục cúi đầu kiểm tra, tay đột nhiên nhổ thứ gì đó từ trong lốp xe vất xuống đất. Khương Ninh chăm chú quan sát, liếc một cái đã hiểu, đó là thứ gì.
Cô cau mày: Đinh à?.
Vu Dương buông thân xe, trả lời: Ừ.
Sao lại có đinh trên đường nhỉ?.
Vu Dương đứng dậy nhìn cô, không trả lời, đi thẳng vào trong cửa hàng.
Khương Ninh dõi theo anh, lúc này, ở khoảng cách gần mới nhìn rõ toàn bộ không gian bên trong cửa hàng. Cô nheo mắt bắt đầu ngắm nghía. Cửa hàng nhỏ không cao lắm, trên nóc treo rất nhiều loại săm lốp. Trong cửa hàng có hai giá gỗ đơn giản, trên kệ bày la liệt dụng cụ sửa xe. Dưới đất đặt mấy cuộn dây thép và một số máy móc Khương Ninh không biết tên. Cô không hiểu anh sẽ đặt chân xuống và đi đứng như thế nào.
Vu Dương cầm dụng cụ vá săm, đổ một chậu nước, ngồi xuống cạnh chiếc xe, thuần thục kéo chiếc săm ra.
Khương Ninh hỏi anh: Bên trong hỗn độn như vậy, sao anh vẫn tìm được đồ thế?.
Vu Dương không ngẩng đầu lên: Thói quen thôi.
Anh bơm chiếc săm, sau đó cho vào trong chậu nước, lần mò từng đoạn săm tìm vị trí bong bóng nổi lên.
Khương Ninh đứng bên nhìn anh vá lốp xe một cách thuần thục, sắc mặt trầm ổn, tập trung, chăm chú, giống như đang làm một việc hết sức tinh vi.
Anh Dương, xe của em không đề được, anh xem giúp bệnh của nó với. Một thanh niên đẩy chiếc xe gắn máy lại gọi với về phía Vu Dương.
Vu Dương nhìn thoáng qua, bảo: Cậu cứ để đó đi đã.
Vâng, lát rảnh anh xem xem, chốc nữa em quay lại.
Ừ.
Vu Dương, cái tên quanh quẩn trong tâm trí cô.
Vu Dương làm việc nhanh nhẹn, vá săm xong, anh nhét chiếc săm vào trong lốp, sau đó bơm hơi, lấy tay nhéo nhéo.
Anh đứng lên, nói với Khương Ninh: Xong rồi.
Lốp xe sau khi vá căng phồng, cô nhìn anh hỏi: Bao nhiêu tiền ạ?.
Hai tệ.
Khương Ninh gật đầu, rút hai tờ tiền trong chiếc túi nhỏ đưa cho anh. Lúc Vu Dương cầm lấy, cô lên tiếng: Là của anh đưa cho tôi ngày hôm qua.
Vu Dương khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô khó hiểu.
Khương Ninh quay đầu xe, dang chân ngồi lên yên. Trước khi đi, cô xoay người hỏi anh: Ngoài sửa xe, anh có thể sửa được thứ khác không?.
Sửa gì?.
Các loại đồ điện.
Vu Dương nhếch môi khẽ im lặng một lát rồi mới trả lời: Biết một chút.
Khương Ninh gật đầu không nói tiếp, dẫm mạnh chân đạp xe đi ra ngoài.
Vu Dương đứng một chỗ nhìn bóng cô càng lúc càng xa, nắm chặt tờ tiền cô vừa đưa trong tay.
+++
Lúc Khương Ninh từ trong trấn quay trở lại đã là chạng vạng tối, trong nhà chỉ có một mình Trần Lệ Trân.
Sao lại đạp xe ra ngoài thế?. Trần Lệ Trân thấy Khương Ninh dắt xe vào cửa liền hỏi.
Khương Ninh dựng xe xong, trả lời: Lâu rồi con không đi.
Tìm được việc trong trấn chưa?.
Rồi ạ.
Ở đâu? Làm gì?.
Khương Ninh: Chi nhánh ngân hàng, nhân viên giao dịch.
Họ tuyển con à?.
Vừa hay thiếu người.
Trần Lệ Trân truy hỏi: Lương nhiều hay ít?.
Giọng điệu của Khương Ninh có phần lạnh nhạt: Ba nghìn.
Ba nghìn thôi à?. Trần Lệ Trân lộ vẻ không hài lòng: Ít hơn so với công việc trước của con.
Khương Ninh im lặng.
Từ quản lý trở thành nhân viên giao dịch, không ít sao được?
Trần Lệ Trân nhìn Khương Ninh, hỏi thử: Hay là nghe lời bố con, đi theo người ta học sử dụng máy tính để kiếm tiền? Nghe người ta nói học cái này nhanh thôi, con còn trẻ, muốn học gì cũng dễ.
Khương Ninh mím môi không đáp, trong lòng bắt đầu... bực bội.
Con xem Tiểu Yến nhà ông Lý kìa. Con bé không phải bạn học của con ư? Ngày trước chúng ta vẫn bảo ông ấy không học sẽ không có tiền đồ. Giờ con bé dựa vào việc buôn bán kiếm được rất nhiều tiền, mẹ nó tự hào lắm. Mà ngày xưa con bé đâu bằng con. Trần Lệ Trân tiếp tục giật dây: Con có muốn....
Đó là lừa đảo. Rốt cuộc, Khương Ninh không nhịn được nữa lên tiếng cắt ngang, ngữ khí lạnh lùng: Không phải là việc đứng đắn.
Trần Lệ Trân cau mày bất mãn, quát lớn: Công việc tử tế thì kiếm được tiền chắc? Cứ việc gì kiếm ra tiền đều là việc tử tế hết.
Khương Ninh bật cười bởi suy luận của bà, cô không còn tâm trạng để tranh cãi, liền xua tay xoay người đi lên lầu.
Cái con bé bướng bỉnh này, học hành bao năm như vậy mà vẫn còn cứng nhắc.... Trần Lệ Trân thì thầm phía sau.
Buổi tối ăn cơm, trên bàn chỉ còn Khương Ninh và Trần Lệ Trân.
Khương Ninh dọn xong bát đũa, hỏi: Bố và Tiểu Thành đâu ạ?.
Bố con đi chơi mạt chược rồi. Còn Tiểu Thành đến nhà bạn ăn cơm không về.
Vâng.
Cơm nước xong xuôi, Khương Ninh không có việc để làm, cô ngồi trên sofa phòng khách cầm điều khiển liên tiếp đổi kênh. Lúc đến chương trình pháp lý, cô dừng lại, xem chăm chú.
Cô xem say sưa, hết chương trình là 9h tối, Trần Lệ Trân kêu cô đi ngủ sớm. Cô đáp lời, tắt tivi lên lầu rửa mặt.
Tắm rửa xong đi ra, Khương Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện, lấy di động nhìn ngày, là ngày 15.
Cô suy nghĩ một chút, dùng di động chuyển một món tiền.
Lúc cô làm xong việc đó và chuẩn bị đi sấy tóc thì điện thoại rung lên.
Nhìn ID người gọi, ánh mắt cô lạnh lùng hẳn đi. Cô không tiếp, cũng không ngắt cuộc gọi, di động cứ thế hết ngừng lại rung mấy chục lần.
Đến cuộc gọi thứ ba, Khương Ninh mới nhận điện thoại.
Ninh Ninh, rốt cuộc em cũng nghe điện thoại rồi. Giọng nói mệt mỏi của Lý Hoằng Huy vang bên tai.
Khương Ninh im lặng.
Ninh Ninh, anh nhớ em quá.
Ninh Ninh, em trở về đi, trở về bên anh, chúng ta vẫn giống như trước kia, được không?.
Anh ta tiếp tục nói, thì thầm giống như tình nhân khiến tâm can cô thấy buồn nôn.
Khương Ninh lạnh mặt, thần sắc không thay đổi nghe anh ta độc thoại.
Lý Hoằng Huy không thấy cô đáp trả, im miệng một lúc, sau đó thở dài dùng giọng điệu như bất đắc dĩ để dụ dỗ: Ninh Ninh, anh sẽ ly hôn với cô ta, em cho anh chút thời gian nhé.
Khương Ninh nghe vậy cười lạnh, kiên quyết tắt điện thoại.