Cuối tuần, Khương Ninh vẫn dậy sớm như ngày thường. Hôm nay cô có hẹn đi leo núi cùng các đồng nghiệp nên không muốn bị muộn.
Vệ sinh cá nhân xong đi xuống dưới lầu, Trần Lệ Trân gọi cô lại ăn sáng. Cô vừa bưng bát cháo ngồi xuống thì nhìn thấy bà thím họ trang điểm khoa trương, ưỡn ẹo đi đến. Nhìn thấy Khương Ninh, bà ta cười giả lả: Ô, Khương Ninh đấy à. Cháu về lâu rồi sao không đến nhà thím, phải để thím tới chơi mới gặp được mặt cháu.
Khương Ninh im lặng nhấp một ngụm cháo.
Trần Lệ Trân nói: Ngọc Dung à, ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn đi.
Em ấy à, hôm nay vội đến đây là để ăn trực mà.
Trần Lệ Trân kéo ghế bảo bà ta ngồi xuống, còn múc cho bà ta bát cháo: Nào nào, ăn đi cho nóng.
Hoàng Ngọc Dung ngồi xuống cạnh Khương Ninh, mùi nước hoa rẻ tiền trên người bà ta nồng nặc chui vào mũi cô. Cô cúi đầu chăm chú nhìn bát cháo, khó chịu cau mày.
Khương Ninh này. Hoàng Ngọc Dung quay sang nói với Khương Ninh: Hôm trước bố cháu nói với thím, nhờ thím giới thiệu đối tượng cho cháu. Thím biết cháu ở thành phố về, tiêu chuẩn tương đối cao, không vừa mắt người bình thường. Chuyện này cháu yên tâm, giờ trấn Thanh Vân không còn như trước kia, đàn ông trong trấn, không chênh lệch nhiều so với thành phố. Thím nhất định sẽ chọn được đối tượng tốt nhất giới thiệu cho cháu.
Khương Ninh nắm chặt chiếc thìa trong tay, lập tức không còn cảm thấy ngon miệng. Cô đẩy chiếc bát về phía trước, đứng dậy: Con no rồi, con đi trước đây. Nói xong, cô rời bàn ăn, cầm túi của mình bước ra khỏi bếp.
Ơ, con bé này... Nó có việc. Thôi kệ nó đi. Trần Lệ Trân hơi lúng túng, cười với Hoàng Ngọc Dung: Thím vừa bảo sẽ giới thiệu đối tượng cho Khương Ninh đúng không? Đã chọn được ai chưa?.
Hoàng Ngọc Dung cười úp mở, nháy mắt với Trần Lệ Trân: Con trai nhà họ Thẩm, chị cứ đợi rùa vàng đến đi.
+++
Cuối tuần, Khương Ninh bảo Vu Dương không phải đưa đón, tự cô bắt xe đi. Địa điểm tập hợp ngay ở ngân hàng. Lúc Khương Ninh đến, mọi người đã đến gần như đông đủ. Ngoài đám đồng nghiệp ở ngân hàng, còn có một vài gương mặt lạ hoắc Khương Ninh chưa gặp bao giờ. Cô đoán chắc là người thân của họ.
Khương Ninh, ở đây.
Khương Ninh thấy Lâm Khả Ny vẫy tay. Cô đi đến, nhìn xung quanh một hồi, hỏi: Bạn trai em đâu?.
Lâm Khả Ny khoác tay cô: Nếu em mang người nhà theo, chẳng phải chị sẽ bị lạc đàn ư? Vì vậy, em chỉ đến một mình để đi cùng chị thôi.
Khương Ninh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Khả Ny nhún vai: Thôi được, anh ấy đi công tác rồi.
Một lát sau, quản lý điểm danh: Mọi người đến đủ rồi, chúng ta sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn để lên trên núi làm đồ nướng trước đã.
Mọi người hoan hô ầm ĩ.
Quản lý chia đám người làm hai tốp. Một nhóm sẽ đi chợ mua thực phẩm làm đồ nướng, còn một nhóm sẽ đi siêu thị mua đồ ăn vặt và đồ uống. Khương Ninh không muốn vào siêu thị nên đi chợ cùng với quản lý.
Chợ ở thị trấn cách ngân hàng hơn trăm mét, nhóm Khương Ninh chỉ đi một lúc là tới. Khương Ninh quay về trấn Thanh Vân đã hơn một tháng nhưng chưa có cơ hội đi chợ. Trong trí nhớ của cô, trấn Thanh Vân trước kia là điển hình cho sự dơ dáy và bẩn thỉu. Nhưng hôm nay nhìn qua, xem ra tình trạng vệ sinh đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Khương Ninh. Quản lý gọi cô: Cô là người ở đây, biết nói tiếng địa phương đấy chứ?.
...Biết ạ.
Quản lý ngay lập tức mừng rỡ: Nào, cô chịu trách nhiệm mặc cả nhé, chúng tôi sẽ có trách nhiệm xách đồ ăn.
...
Cứ như vậy, Khương Ninh bị giao cho một trách nhiệm hết sức nặng nề. Thực ra, bao năm qua, số lần cô đi chợ mua thức ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nói chi đến chuyện mặc cả. Cô định từ chối, nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết của quản lý, cô đành gật đầu, dẫn theo đám người vào trong chợ.
Khương Ninh không mua đồ ăn trong cửa hàng mà mua ở những sạp nhỏ bày ngay lối đi. Phần lớn những quầy nhỏ này là của các cụ già mở ra, họ không có cửa hiệu cố định ở mặt tiền, nên đành xách ghế ngồi trước cửa để rao bán. Ngày bé cô thường đi theo bà bán hàng, nên hiểu rõ những vất vả trong đó.
Mua xong thực phẩm nấu ăn, lúc cô cùng quản lý ra khỏi chợ thì đụng phải Tiền Cường. Cô quay người định tránh nhưng không kịp, liền bị hắn gọi lại.
Khương Ninh. Tiền Cường đi lên trước: Sao em lại ở đây? Đi mua thức ăn à?.
Khương Ninh không trả lời, Tiền Cường nhìn nhóm người bên cạnh, hỏi: Đồng nghiệp của em đấy à?.
Vâng.
Mọi người đây là.... Tiền Cường quan sát túi thực phẩm họ cầm trên tay: Định lên núi Thanh Vân làm đồ nướng đúng không?.
Khương Ninh im lặng, ngược lại quản lý khẽ gật đầu: Đúng vậy, hôm nay ngân hàng chúng tôi tụ tập.
Tiền Cường vỗ tay một cái: Thật không may, hôm nay tôi có việc, nếu không tôi có thể đưa mọi người đi. Dù sao tôi cũng khá quen trên núi.
Hắn nói xong, vẻ mặt mọi người trở nên khác thường. Khương Ninh nhìn hắn giễu cợt nhưng hắn không phát hiện ra.
Lão Vương. Tiền Cường gọi với về phía cửa hàng cách đó không xa: Cắt mấy cân thịt bò mang tới đây.
Ý của hắn rất rõ ràng. Khương Ninh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu đang không ngừng tăng vọt. Cô lạnh giọng, nói: Anh nhường đường, chúng tôi phải đi rồi.
Tiền Cường cười lấy lòng: Em chờ một chút, không mất nhiều thời gian đâu.
Đang nói chuyện, ông chủ cửa hàng đã cầm theo một túi thịt bò đi đến. Tiền Cường đưa tay ra lấy. Khương Ninh nhân cơ hội, lách người vượt qua hắn đi lên phía trước, cũng không để ý đến nhóm người của quản lý.
Này, Khương Ninh. Lúc Tiền Cường quay lại, thấy bóng dáng Khương Ninh đang vội vã rời đi. Hắn gọi không được, đành quay đầu lại, cười nói với quản lý: Anh cầm theo đi.
Quản lý lộ vẻ khó xử: Cái này... chúng tôi mua thịt bò rồi.
Không sao, cũng không nhiều lắm đâu. Tiền Cường cố tình đưa tới: Sau này phiền anh chiếu cố Khương Ninh nhiều một chút.
Quản lý nghe vậy, sắc mặt lấy làm lạ, cười gượng đưa tay nhận túi thịt bò.
Khương Ninh về địa điểm tập hợp trước, nhóm của quản lý sau đó cũng về tới nơi. Khương Ninh liếc một cái liền nhìn thấy túi thịt bò trên tay quản lý. Trước vẻ mặt lóng ngóng của ông ta cùng những cái nhìn dò hỏi của đám đồng nghiệp, cô chỉ im lặng, tay nắm thành quyền chăm chú nhìn xuống đất.
Mua xong mọi thứ, đoàn người cùng nhau đi lên núi Thanh Vân. Núi Thanh Vân là ngọn núi cao nhất thị trấn. Thực ra cũng không quá cao, chỉ khoảng 800 mét so với mực nước biển. Hai năm qua, chính quyền trấn Thanh Vân tập trung phát triển du lịch, tu sửa một con đường bằng gỗ ở chân núi, xung quanh hồ nước xây dựng rất nhiều khách sạn, giữa sườn núi còn có khu vực BBQ. Tuy trấn Thanh Vân là địa phương nhỏ, nhưng đến mùa hè, người đi leo núi vẫn rất đông.
Lúc đi trên đường gỗ, Lâm Khả Ny đi bên cạnh Khương Ninh, chỉ vào hồ nước cách đó không xa: Dưới đáy hồ có hơn chục chiếc máy tính xách tay đấy. Lâm Khả Ny đưa mắt nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: Đều là của bọn người kia ném, sợ bị theo dõi mà.
Khương Ninh nhìn chằm chằm vào hồ nước xanh biếc, thở dài: Thật không may.
Chị cảm thấy không may à?. Lâm Khả Ny bĩu môi: Bọn họ đâu quan tâm, số tiền bọn họ kiếm được còn nhiều hơn so với mấy cái máy tính đó.
Là không may cho mấy con cá trong hồ.
Hả?.
Mất gần 2 tiếng leo lên đến nơi. Cuối cùng, bọn họ cũng đã tới khu vực BBQ. Thuê xong dụng cụ nướng, mọi người bắt đầu phân công công việc.
Này. Lâm Khả Ny đột nhiên huých huých Khương Ninh: Kia chẳng phải là "tài xế" của chị à?.
Khương Ninh nhìn sang, chạm phải ánh mắt của Vu Dương, bên cạnh có cả Triệu Tiểu Viên vẻ mặt đang hầm hầm nhìn cô. Cô cúi xuống, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Khả Ny cười cười: Đúng là trùng hợp.
Bên này, Vu Dương bị một đám đông ầm ĩ gây sự chú ý, có chút bất ngờ khi anh đụng phải Khương Ninh ở đây.
Thật xui xẻo. Triệu Tiểu Viên liếc mắt lẩm bẩm.
Em thì thầm cái gì thế?. Trần Kiến Văn đứng bên cười hỏi.
Không có gì, nhanh làm việc của anh đi, thịt nướng sắp cháy rồi.
Trần Kiến Văn không hiểu vì sao cô ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, cậu ta gãi đầu hỏi Vu Dương: Cô ấy sao thế? Trở mặt nhanh như lật sách.
Vu Dương hút thuốc, một tay đảo xiên thịt nướng, sự tập trung vơi đi một nửa.
Bên phía Khương Ninh, đông người nên làm việc cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong nguyên liệu, nhóm xong bếp than.
Ôi, quản lý ơi, sao anh mua nhiều thịt bò vậy?. Một đồng nghiệp đang thái thịt lên tiếng hỏi.
Quản lý không được tự nhiên đưa mắt nhìn Khương Ninh, trả lời qua quýt: Đông người thế mà.
Khương Ninh giật mình, không cẩn thận đi chệch lưỡi dao, cắt một nhát vào ngón tay. Lâm Khả Ny thấy vậy, vội hỏi: Sao không cẩn thận vậy? Thế nào? Có đau không?.
Không sao, để chị đi xả nước.
Khu vực BBQ ngay lối vào hồ nước, Khương Ninh đi qua, lúc mở vòi nước liền phát giác có người đứng bên cạnh. Khương Ninh quay đầu nhìn, thấy Triệu Tiểu Viên cầm rổ rau ném vào bồn rửa, sau đó liếc nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh thờ ơ thu hồi ánh mắt, đưa tay dưới vòi nước đang chảy, nhìn máu tươi bị dòng nước xối đi.
Này. Triệu Tiểu Viên mở miệng, giọng điệu không mấy thân thiện: Lần trước tôi đã bảo cô đừng quấn lấy anh Dương, sao cô vẫn tiếp tục thuê xe của anh ấy là thế nào?.
Khương Ninh không trả lời cô ta.
Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy.
Khương Ninh nhìn cô ta một cái, Triệu Tiểu Viên khoanh tay nói tiếp: Cô đừng tưởng hôm trước anh Dương đưa cô đi bệnh viện là có ý gì với cô. Chẳng qua anh ấy chỉ nhiệt tình mà thôi. Cô ta cố ý khoe khoang: Hôm qua anh ấy đã đưa tôi đi bệnh viện, còn chăm sóc tôi cả chiều.
Rồi sao nữa?. Khương Ninh vặn vòi nước lại, đứng lên nhìn cô ta: Cô muốn nói cho tôi biết, anh ấy đối với tôi cũng giống như đối với cô, hay muốn nói anh ấy đối với cô giống như đối với tôi?.
Cô.... Triệu Tiểu Viên nổi giận. Hai câu này, nếu như cô ta thừa nhận câu trước thì sẽ phải thừa nhận Vu Dương đối xử với cô ta và Khương Ninh không có gì khác nhau. Nếu cô ta thừa nhận câu sau, vậy cô ta sẽ phải thừa nhận Vu Dương coi trọng người phụ nữ kia hơn. Bất luận là tình huống nào, đều không phải là điều cô ta muốn.
Khương Ninh không muốn nhiều lời với cô ta. Cô thấy máu trên tay không còn chảy ra nữa liền xoay người đi về. Đi chưa được mấy bước, cô va phải Vu Dương đứng ngay trước mặt. Bước chân Khương Ninh khựng lại, nhìn anh một cái, gật đầu ra hiệu coi như chào hỏi, sau đó đi vượt qua anh.
Vu Dương đứng im một chỗ, cho đến khi Triệu Tiểu Viên gọi: Anh Dương, đến đây giúp em rửa rau đi.