Hứa Hướng Dương xấu hổ đến nỗi muốn lấy tay che mặt lại, hắn nói cái gì vậy chứ, như thế nào lại nghe ra thâm ý khác? Là nàng suy nghĩ quá nhiều sao? Chỗ vành tai bị hắn chạm phải vừa nóng bỏng lại ma ngứa, hận không thể xoa mấy cái, nâng tay lên thì phát hiện toàn là bột mì, chỉ có thể chịu đựng cảm giác tê dại trong lòng, nhỏ giọng giục hắn mau đi ra ngoài. Triển Chiêu cười nhẹ một tiếng, đi ra phòng bếp. Lúc này nàng mới thở ra một hơi, hắn ở bên cạnh, dường như không khí xung quanh đều bị rút đi, khiến nàng hô hấp khó khăn, tim không kiềm chế được đập bịch bịch.
Không có hắn quấy nhiễu, động tác trên tay nhanh hơn rất nhiều. Cắt bánh hạt kê thành từng miếng, quét một lớp bơ lên trên, rồi dùng túi da bọc lại, đặt chỉnh tề ở trên đĩa, cuối cùng đặt bên cạnh một khối băng để ướp lạnh. Bên trong bánh bơ trứng vừa xốp lại mềm, còn được bọc bên ngoài một lớp bơ béo ngậy, hai hương vị đan xen với nhau, ăn vào sẽ có chút mới mẻ. Nhất là bơ, có lẽ hiện tại chưa có ai từng ăn cái này.
Làm xong điểm tâm, nàng đều đưa đến cho những người quen biết một đĩa nếm thử, cũng tiện cơ hội chào hỏi mọi người, thuận đường thỉnh bọn họ mấy ngày nữa đến nhà ăn một bữa cơm, xem như mừng về nhà mới. Trước hết đi đến Khai Phong phủ, tặng Bao đại nhân cũng Công Tôn tiên sinh mỗi người một đĩa.
Hôm nay Bao đại nhân khó có được một ngày rảnh rỗi, khi Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương đến thì hắn đang chơi cờ cùng Công Tôn tiên sinh. Thấy hai người tới chơi, quan tâm hỏi thăm một phen. Sau đó ăn thử bánh bơ trứng, Bao đại nhân ăn hai miếng, có thể thấy là rất thích món này. Hắn nói:" Hứa cô nương..." Lời ra miệng liền dừng lại, nở nụ cười:" Bản phủ hồ đồ, ngươi đã sớm là Triển phu nhân rồi."
Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Đại nhân, ngài gọi ta Hướng Dương là được."
Bao đại nhân là trưởng bối, Triển Chiêu giống như con cháu của hắn, hắn gọi tên Hứa Hướng cũng không có gì bất ổn. Hắn cười nói:" Điểm tâm ngươi làm ăn rất ngon, ngọt mà không ngán, xốp mềm, ăn vào có cảm giác mát lạnh. Bánh trung thu lần trước gọi là bánh trung thu lạnh, vậy thì chắc cái này gọi là bánh hạt kê lạnh phải không?" Bánh hạt kê vốn là điểm tâm bình thường nhưng món này của Hứa Hướng Dương lại không tầm thường chút nào.
Hứa Hướng Dương cười cười, ngày thường nhìn Bao đại nhân có phần nghiêm túc, nhưng kì thật là một người tốt bụng, hòa ái:" Cũng gần như vậy, bởi vì bỏ thêm trứng nên gọi là bánh bơ trứng."
" Trứng?" Công Tôn tiên sinh ăn thêm một ngụm:" Sao không nhận ra được mùi vị của trứng a?"
Triển Chiêu nói tiếp:"Tiên sinh có điều không biết, thứ màu trắng trơn mềm đó là lòng trắng trứng cho thêm đường mà thành, Hướng Dương nói là bơ. Ta phải mất non nửa canh giờ mới đánh ra thứ này đấy."
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nghe vậy mới nhìn kĩ ở trên bánh đúng là có bơ, nguyên lai là thứ này, trách không được vị lại đặc biệt như vậy. Công Tôn tiên sinh khen tâm tư Hứa Hướng Dương tinh tế khiến nàng nghe được mà chột dạ, nàng chỉ là làm theo người ta mà thôi. Nói chuyện phiếm thêm vài câu, hai người liền cáo từ. Công Tôn tiên sinh nhìn đĩa bánh ngọt, trong lòng nghi hoặc:" Hứa cô nương vừa giỏi thêu thùa lại nấu ăn ngon, dựa theo lẽ thường thì nàng sẽ không phải lưu lạc đến mức bán mình chôn người thân mới phải. Lúc Triển hộ về mang nàng về Khai Phong phủ cũng không thấy nàng biểu hiện cái gì, nhưng sau khi mất trí thì đột nhiên nổi bật hẳn lên."
Công Tôn tiên sinh nhắc tới chuyện này, Bao đại nhân cũng cảm thấy có chút kì quái, không chỉ hai phương diện đó, ngay cả ở việc tra án, nàng cũng có những phán đoán cùng phân tích khiến người khác kinh ngạc:" Quả thật rất kì lạ, tiên sinh thấy việc này thế nào?"
Công Tôn tiên sinh lắc đầu:"Tuy nói kỳ quái, nhưng lại không tìm được chỗ nào khả nghi." Người vẫn là một, luôn luôn ở trước mặt bọn họ:" Có lẽ là từng suýt chết một lần nên thoát thai hoán cốt."
Bao đại nhân mỉm cười: "Nay tình cảm giữa nàng và Triển hộ vệ ngày càng gắn bó, phu thê hòa thuận, như vậy là đủ." Công Tôn tiên sinh gật đầu tán thành, có cái gì quan trọng hơn việc quan hệ giữa bọn họ có thể tốt đẹp lên. Chẳng sợ sự xuất hiện của Hứa Hướng thực sự do sức mạnh ma quái nào đó gây ra thì đó cũng là loại yêu quái một lòng hướng thiện. Lại nói, tính tình Hứa Hướng Dương như vậy, cho dù là yêu quái, cũng không làm ra được chuyện hại người gì.
Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương đi đến nhà Vương tẩu tử liền náo nhiệt hẳn lên, hai đứa nhỏ đều ở nhà, Ngôn Nghị vây quanh Triển Chiêu muốn hắn dạy mấy chiêu kiếm pháp, còn Ngôn Châu đi theo Hứa Hướng Dương đi vào trong phòng thưởng thức bánh ngọt. Vương tẩu tử cười:" Ta biết là ngươi sẽ không làm bánh hạt kê tầm thường mà, mới mẻ như vậy, bông bông, xốp mềm, cứ như da em bé."
Ngôn Chân bĩu môi, nũng nịu nói:"Nương nói như vậy làm ta không dám ăn nữa." Nói cứ như là đang ăn thịt người a. Vương tẩu tử lấy tay điểm cái trán nàng:" Chỉ có biết ăn thôi! Ta xem mặt của ngươi cũng bắt đầu mập như cái bánh ngọt này rồi!"
Hứa Hướng Dương hé miệng cười:"Đừng nghe nương ngươi nói bậy, tiểu cô nương phải có tí da tí thịt mới xinh đẹp." Ngôn Chân mới mười một mười hai tuổi, hai bên má có chút phúng phính, đúng là ở độ tuổi xinh đẹp nhất. Ngôn Chân thích chưng diện, nghe Hứa Hướng Dương nói thì quay sang chỗ Vương tẩu tử nhăn cái mũi, vui vẻ tiếp tục ăn bánh ngọt. Vương tẩu tử bất đắc dĩ:" Hứa di ngươi quá mức tốt tính a, đều làm hư ngươi rồi. Đừng có tham ăn, mau đem đồ thêu đến đây cho nương nhìn một cái, không phải ngươi nói muốn học cùng với Hứa di sao?"
Như vậy, Triển Chiêu ở bên ngoài dạy Ngôn Nghị học kiếm pháp, Hứa Hướng Dương ở trong phòng chỉ điểm Ngôn Chân thêu thùa, nhoáng một cái đã đến buổi trưa. Vương tẩu tử kéo hai người ở lại ăn xong cơm mới thả bọn họ về. Một đĩa bánh ngọt cuối cùng là đưa đến chỗ Quan Húc, Hứa Hướng Dương có phần bất an, bởi vì Đinh Nguyệt Hoa cũng ở đó. Nhưng, cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, làm sao có thể trốn cả đời được.
Quan Húc đã sớm nghe tin Hứa Hướng Dương trở lại, nhìn thấy nàng thì vô cùng vui mừng, gọi Bảo Nhi đến chào hỏi một tiếng. Bảo Nhi đã lớn thêm rất nhiều, đi đường vững vàng, nghe thấy Quan Húc gọi, thanh âm có phần ngọng nghịu kêu một tiếng Hứa di. Hứa Hướng Dương ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Bảo Nhi, cười:" Bảo Nhi lớn rồi a, đã trở thành một tiểu cô nương xinh xắn, Hứa di suýt nữa đã không nhận ra ngươi a." Nhìn bộ dáng phấn nộn của Bảo NHi, nàng đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ vô duyên của hai người. Nếu không có sự việc ngoài ý muốn kia, đứa nhỏ của nàng hẳn đã được sinh ra, cũng sẽ đáng yêu như này đi?
A Vượng đi theo bên cạnh bỗng nhiên vui sướng kêu lên, chạy tới một góc sân. Hứa Hướng Dương nhìn lại, A Vượng đang chơi đùa với một con chó khác. Triển Chiêu cười nói:" Đó là A Quý, tức phục của A Vượng."
Quan Húc ha ha cười, tiện đà giả bộ không vui:"Cái gì mà tức phụ? Còn chưa qua cửa đâu, đừng có mà gọi bậy, không lại làm hỏng thanh danh A Quý nhà ta a." Triển Chiêu mang A Vượng và A Quý đến trước mặt mọi người:" Tuổi các ngươi không còn nhỏ nữa, chi bằng chọn một ngày mở tiệc uống rượu mừng đi."
Hứa Hướng Dương bật cười, hai cái người kia, đã từng này tuổi còn thích nói giỡn. Lần trước nói đính hôn, lúc này lại còn muốn thành thân nữa sao? Nàng cười hỏi:" Vậy phải cần bao nhiêu sính lễ mới đủ?"
Vẻ mặt Quan Húc nghiêm túc:" Như thế nào cũng phải có năm cục xương to mới được, A Quý nhà ta hơi bị nổi tiếng đấy."
Triển Chiêu hào phóng nói:"Ta sẽ dùng sáu cục xương to làm sính lễ, tuyệt đối không ủy khuất A Quý."
"A, lời này là sao? Giống như là ta tham lam tiền sính lễ của A Quý không bằng, toàn bộ đều sung làm đồ cưới mang qua đó hết."
Hứa Hướng Dương cười đến thắt lưng phát đau, ngắt lời:" Được rồi, được rồi, hôm nay chúng ta đến đây không phải là thương lượng việc hôn sự." Cầm lấy tay của Bảo Nhi:" Bảo Nhi, a di làm bánh ngọt, ăn rất ngon a, chúng ta vào trong phòng ăn đi."
Mấy người đi vào trong phòng, Hứa Hướng Dương vẫn chưa thấy Đinh Nguyệt Hoa, âm thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tuy nói phải đối mặt, nhưng không gặp vẫn tốt hơn. Quan Húc nhìn Hứa Hướng Dương kiên nhẫn đút bánh ngọt cho Bảo Nhi ăn, trong lòng có chút cảm khái. Sau khi nàng gặp chuyện không may, hắn có đi qua thăm vài lần nhưng tinh thần của nàng lúc đó không tốt lắm. Trừ bỏ khuyên nhủ an ủi vài câu, hắn không tiện nói thêm cái gì. Đề tài này không nên nhắc tới nữa, hắn liền chuyển sang chuyện nhà mới của bọn họ.
Quan Húc vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu:" Triển huynh đệ, ngươi đúng là kín miệng thật, một chút gió cũng không để lộ ra ngoài, đặt mua toàn nhà lúc nào mà không ai hay biết."
Triển Chiêu liếc nhìn Hứa Hướng Dương một cái, vốn định cho nàng một niềm vui bất ngờ, lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Chậm rãi nói:" Đến lúc đó Quan đại ca nhớ qua uống rượu, cùng náo nhiệt một phen."
Khi nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng kêu của A Quý, tiếp theo đó vang lên thanh âm của Đinh Nguyệt Hoa. Ý cười trên mặt Quan Húc hơi ngưng lại. Đinh Nguyệt Hoa đối với Triển Chiêu chấp niệm quá sâu, không chỉ có mình Triển Chiêu khó xử, ngay cả người ngoài nhìn vào cũng không thoải mái. Hắn khuyên rồi lại khuyên, đều là uổng công. Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng bước vào phòng, miệng nói:" Quan đại ca, ta vừa thấy A Vượng, là Triển đại ca đến đây... Sao?" Nàng vừa bước chân qua cửa liền thấy Hứa Hướng Dương, thanh âm cũng nhỏ dần.
Hứa Hướng Dương hơi khẩn trương, hướng nàng gật đầu:" Đinh cô nương, đã lâu không thấy. Ta có làm chút điểm tâm, ngươi cũng qua nếm thử xem sao."
"Đa tạ, bây giờ ta chưa đói bụng, đợi tí nữa ăn đi." Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa lạnh xuống, nhìn Hứa Hướng Dương, lại quay sang Quan Húc, cuối cùng nhìn chằm chằm về phía Triển Chiêu. Ánh mắt có bao nhiêu quấn quýt si mê, nói không nên lời ai oán. Triển Chiêu đứng dậy:" Trong nhà còn có việc, chúng ta cáo từ trước."
"Triển đại ca!"
"Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về nhà mới, nếu cô nương có thời gian liền đến góp vui." Triển Chiêu quay đầu nhìn nàng cười nhẹ một cái, sau đó cùng Hứa Hướng Dương rời khỏi.
Quan Húc thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Đinh Nguyệt Hoa, lắc đầu, không nói nên lời. Nàng giống như bị tẩu hỏa nhập ma, thái độ Triển Chiêu như vậy, nàng vẫn còn khăng khăng cố chấp. Lại không biết cái mà nàng gọi là thâm tình chỉ khiến cho Triển Chiêu thêm gánh nặng. Mặc kệ chuyện trước kia thế nào, hiện tại tình cảm phu thê người ta đang tốt đẹp, nàng làm như vậy chỉ càng khiến mình khổ sở, thật không đáng.
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt một hồi lâu mới quay đầu nhìn điểm tâm trên bàn. Cho tới tận bây giờ, nàng cũng chưa từng thấy qua điểm tâm như vậy, bất giác tự cười giễu chính mình. Nàng luôn khinh thường Hứa Hướng Dương nhưng lại đi học thêu thùa may vá, học nấu nướng này nọ. Đến bây giờ mới phát hiện có học như thế nào cũng không bằng người ta. Nàng là Đinh Nguyệt Hoa, vì cái gì lại muốn biến mình thành Hứa Hướng Dương cơ chứ? Chẳng lẽ là vì trong lòng nàng hiểu được Triển đại ca đã thích Hứa Hướng Dương sao?
Nàng hung hăng cắn môi, chẳng lẽ kết cục cứ như vậy định xuống, không còn cách nào để vãn hồi nữa rồi? :" Quan đại ca, ta nên làm gì bây giờ?"
Quan Húc cũng không ngẩng đầu lên, nàng từng hỏi vấn đề này rất nhiều lần, mỗi lần chịu ủy khuất ở chỗ Triển Chiêu, nàng đều phải hỏi một lần như vậy:"Ngươi biết rõ ta sẽ không nói lời ngươi muốn nghe, cần gì phải hỏi?"
"Quan đại ca!"
Quan Húc ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:"Lấy lui vì tiến."
"Lấy lui vì tiến?" Đinh Nguyệt Hoa mờ mịt, nàng không hiểu. Quan Húc tiếp tục đút bánh cho Bảo Nhi:" Nếu ngươi muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa mình và Triển Chiêu thì phải rời đi. Tự mình ngẫm lại xem, vì sao ngươi và hắn lại đi đến bước đường ngày hôm nay? Nếu ngươi có thể không tiếp tục dây dưa, bảo trì khoảng cách thì tình nghĩa của hai người đâu có bị phá hủy sạch sẽ như vậy, khiến hắn phải lảng tránh ngươi?"
"Ngươi là muốn ta buông tay?"
Vẻ mặt Quan Húc thản nhiên:" Nếu không thì sao? Ngươi cho là mình và Triển Chiêu còn có khả năng sao? Buông tay, các ngươi còn có thể làm bằng hữu. Nếu không... Ta đã nói đến tận nước này, lựa chọn như thế nào là do ngươi."
Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu, thật lâu không nói lời nào, lựa chọn? Nàng còn có quyền lựa chọn sao? Phải chọn như thế nào cho phải? Thứ gì đó đã bị trộm đi, sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa!