"Quan đại ca." Đinh Nguyệt Hoa mang theo vài con cá to, vui vẻ tiến vào:" Mấy ngày nay ta học làm canh cá, ngươi với Bảo Nhi cũng đến nếm thử tay nghề của ta xem sao."
Quan Húc cười cười:"Cô nương có tâm ."
Đinh Nguyệt Hoa hì hì cười, rất quen thuộc đi vào phòng bếp:" Bảo Nhi gọi ta một tiếng Đinh di, ta tất nhiên sẽ thương nó."
Quan Húc đi cùng nàng vào phòng bếp, nhận lấy cá trong tay nàng:" Để ta giết cá cho." Đinh Nguyệt Hoa giao cá cho hắn, xoay người tìm ít hành tỏi. Quan Húc quay đầu nhìn nàng một cái, lại tiếp tục làm việc của mình. Đinh Nguyệt Hoa cùng huynh trưởng náo loạn một trận liền ở lại Khai Phong. Nàng từng khóc kể với hắn, có vẻ quyết tâm sẽ không quay về. Hắn cũng có khuyên nhủ, nhưng lại chẳng thể thay đổi được gì.
Đinh Nguyệt Hoa dường như vướng phải ma chướng, chuyện tới nước này vẫn cứ khăng khăng một mực. Triển Chiêu đối với Hứa Hướng Dương như thế nào, từ lúc ban đầu là Hứa cô nương đến về sau trở thành Triển phu nhân, nàng nhìn mà còn không rõ sao? Cho dù trong quá khứ từng tình đầu ý hợp, nhưng thay đổi chính là thay đổi, nàng dây dưa không muốn buông tay, hắn đã sớm bước nhanh về phía trước, cầm lấy tay Hứa Hướng Dương mất rồi.
Trên đời này có rất nhiều ủy khuất không thể giãi bày, hắn tin ủy khuất cùng ẩn nhẫn của Triển Chiêu so với nàng không hề thiếu. Ngay cả Hứa Hướng Dương, nàng cũng có những ủy khuất và bất đắc dĩ của mình. Hắn không biết rõ chân tướng sự tình, chỉ biết nàng đã mất trí nhớ. Hứa Hướng Dương mà hắn quen biết là một người tỉ mỉ khéo léo, đoan trang diễm lệ, thận trọng từ lời nói đến từng cử chỉ. Nhưng nàng lại mất đi đứa nhỏ, nản lòng thoái chí, tuyệt vọng rời đi. Những thứ này, chẳng lẽ không liên quan đến Đinh Nguyệt Hoa? Ủy khuất của Hứa Hướng Dương mới là không thể nói ra, chỉ vì nàng từng có lỗi với Đinh Nguyệt Hoa, cho nên mọi người đều cảm thấy nàng nên yên lặng mà chịu đựng hết thảy.
Quan Húc giết xong cá:" Nhiều như vậy, ta với Bảo Nhi làm sao ăn hết?"
Đinh Nguyệt Hoa thái hành, cũng không ngẩng đầu lên nói:" Ta cũng muốn làm cho Triển đại ca một phần." Từ sau khi Hứa Hướng Dương mất tích, Triển đại ca gầy đi nhiều, nhìn mà thấy đau lòng. Cho nên nàng mới cố gắng học trù nghệ, cách một hai ngày lại đưa qua chỗ hắn ít đồ ăn này nọ.
Quan Húc đã sớm biết, khẽ cười một tiếng:" Ngươi dù có học được thật giống, cũng không phải nàng." Thấy động tác của Đinh Nguyệt Hoa dừng lại, tiếp tục nói:" Đinh cô nương, ngươi làm nhiều như vậy cũng chỉ phí công vô ích thôi, cắt đứt quan hệ với người nhà, không cần thanh danh của chính mình, thật sự không đáng."
Đinh Nguyệt Hoa đập mạnh dao lên tấm thớt, tức giận trừng Quan Húc:" Cái gì mà phí công? Ta với Triển đại ca vốn là tình đầu ý hợp, vất vả lắm Hứa Hướng Dương mới chịu rời đi, ta cũng đã giải trừ hôn ước. Vì sao chúng ta không thể ở cùng một chỗ?" Nàng đã chờ ngày này rất lâu rồi, nàng sẽ không bao giờ chấp nhận buông tay!
Sắc mặt Quan Húc thản nhiên:" Không phải là không thể, mà là hắn không muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
Huyết sắc trên mặt Đinh Nguyệt Hoa rút đi, thân thể cứng đờ, nàng cắn chặt răng, im lặng chống đỡ. Không biết từ khi nào, Triển đại ca bắt đầu đem Hứa Hướng Dương đặt ở trong lòng, nàng lừa mình dối người, nàng không muốn tin tưởng, nàng dây dưa không dứt, nàng... Nàng... Nàng không cam lòng... Triển đại ca đối với Hứa Hướng Dương không còn lạnh nhạt như trước, hắn thương tiếc nàng ta, vướng bận nàng ta, thậm chí bọn họ còn từng có đứa nhỏ!
"Ngươi cảm thấy bản thân cố chấp như vậy thì có thể được đến cái gì?"
Đinh Nguyệt Hoa hít vào một hơi thật sâu, quật cường nói:" Chỉ cần có thể tiến gần Triển đại ca một chút, có như thế nào ta cũng không để ý!"
Quan Húc xem nàng thái gừng xiêu xiêu vẹo vẹo:" Đinh cô nương, ta thật sự không muốn nhìn ngươi cứ khăng khăng một mực, nếu tiếp tục, một chút tình nghĩa cuối cùng đều sẽ bị hủy hoại sạch sẽ. Ngươi làm hại Triển Chiêu mất đứa nhỏ, mất cả Hứa Hướng Dương, ngươi còn muốn như thế nào?"
"Là Hứa Hướng Dương đoạt Triển đại ca của ta, trộm trái tim huynh ấy, mang thai đứa nhỏ của huynh ấy, nàng còn muốn ta phải làm sao? Ngươi nói con người cần sống cho hiện tại, nay ta không phải như vậy sao? Nàng đi rồi, không rõ sống chết, vì sao ta và Triển đại ca không thể tiếp tục duyên phận lúc trước?"
Quan Húc nhìn nàng, thật lâu sau, cười:" Ta tin, có một số việc chỉ có tự mình trải qua mới hiểu được cảm giác đau đớn đó là như thế nào. Như cô nương nói, chính Triển Chiêu cũng không thể né tránh những ủy khuất này, chỉ đến khi toàn thân tràn đầy vết thương mới có thể tỉnh ngộ. Đinh cô nương, là ta nhiều lời rồi."
Triển Chiêu chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có ngày này, lúc trước, hắn vùi đầu vào công vụ, là Hứa Hướng Dương mang đến cho hắn từng chút từng chút cảm giác của một gia đình. Nàng thu dọn cái sân nho nhỏ gọn gàng ngăn nắp, nuôi gà, trồng mấy luống hành tỏi, dựng một giàn nho. Khi thời tiết tốt sẽ phơi y phục cùng đệm chăn ra ngoài nắng. Mỗi ngày hắn trở về, đều có thể thấy nàng đang bận rộn ở phòng bếp. Ngẫu nhiên về muộn một chút, nàng cũng sẽ ngồi thêu thùa may vá dưới ngọn đèn chờ hắn.
Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, có lẽ nàng chẳng có gì hơn mấy thứ này, nhưng những gì hắn mong mỏi tìm kiếm, bất quá chỉ như vậy mà thôi. Hắn không cần nàng giỏi kiếm tiền, cũng không muốn nàng dũng cảm chẳng sợ bất kì cái gì. Cho dù nàng khiếp nhược, nhát gan thì thế nào? Hắn cũng có thể giúp nàng lật lên một mảnh trời đất, thay nàng che gió chắn mưa, vượt qua mọi chông gai thử thách.
Nhưng, hắn lại xem nhẹ tâm ý của nàng, nếu trong lòng nàng không có hắn, thì sao lại biết được hắn yêu thích cái gì, lo lắng thay hắn, yên lặng chờ đợi? Hắn thầm nghĩ thẹn với Đinh Nguyệt Hoa, lại không ngờ vì bản thân không dứt khoát mà làm tổn thương đến nàng. Thậm chí tại thời điểm muốn nàng, hắn lại gọi tên Nguyệt Hoa, đối với nàng mà nói, đó chính là một vết thương trí mạng. Còn có đứa nhỏ vô duyên, nếu lúc ấy hắn ở bên cạnh, thì làm sao nàng có thể mất đi đứa nhỏ? Nàng tình nguyện để lúc nào hắn cần thì tùy ý lấy, cho đến khi trái tim cùng sức lực cạn kiệt mới tuyệt vọng lựa chọn rời đi.
Hiện tại là tháng năm, từ lúc Hứa Hướng Dương rời đi không rõ tung tích đã được hai tháng. Triển Chiêu chưa từng có ý định từ bỏ, nhưng lại không biết nên đi đâu tìm nàng. Trời đất mờ mịt, nàng giống như trận hỏa hoạn kia, tro bay khói hết, không để lại dù một chút dấu vết. Nhớ rõ vào Tết Đoan Ngọ năm ngoái, nàng còn gói bánh chưng, dặn hắn gạo nếp không tốt cho tiêu hóa, không nên ăn nhiều. Năm nay đã qua Đoan Ngọ, hắn cũng ăn vài cái bánh chưng, có lẽ không phải từ tay nàng làm ra, chỉ cảm thấy đần độn vô vị.
Bỗng nhiên, A Vượng ở bên ngoài kêu to, thanh âm có chút không tốt. Cửa viện chỉ khép hờ, khi Triển Chiêu nghe tiếng đi ra khỏi phòng, thì Đinh Nguyệt Hoa đã tiến vào trong. Hắn hơi hốt hoảng, luôn hi vọng một ngày nào đó, người đi vào sẽ là Hứa Hướng Dương. Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Đinh Nguyệt Hoa, ngay cả một cái cười có lệ hắn cũng không cho được, hắn, thật sự không muốn nhìn thấy nàng.
"Triển đại ca, muội gói bánh chưng nên mang một ít cho huynh."
Triển Chiêu quét mắt về cái rổ trong tay nàng, thản nhiên nói:" Không cần phải phí tâm như vậy." Đinh Nguyệt Hoa nói:" Muội gói rất nhiều, đã tặng cho Quan đại ca rồi, cái này là cho huynh. Bên trong là nhân mứt táo, rất ngọt."
"Đa tạ." Triển Chiêu nhận cái rổ trong tay nàng, khóe miệng hơi vểnh lên, trong lòng lại đắng chát, nguyên lai Đinh Nguyệt Hoa cũng không biết hắn không thích đồ ngọt. Trước khi Hứa Hướng Dương xuất hiện, hắn cũng không để ý đến mấy chuyện vụn vặt này, ngọt hay mặn, thế nào cũng được. Thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì ăn ít đi, chẳng sao cả. Giờ phút này lại đột nhiên hiểu ra, ngọt hay mặn đều chỉ là chuyện râu ria, là hắn chỉ là tham luyến cái loại cảm giác được người khác đặt ở nơi quan trọng nhất trong trái tim mà thôi. Nàng biết hắn yêu thích gì, tính cách hắn ra sao, hắn khó xử, hắn bị thương, bị đau chỗ nào, hắn có mệt mỏi, bất đắc dĩ hay không... Dường như trên đời này, nàng là người hiểu con người của hắn nhất.
Thái độ lạnh nhạt của Triển Chiêu khiến ý cười trên mặt Đinh Nguyệt Hoa phai nhạt đi:" Triển đại ca, sao huynh ngày càng khách khí vậy? Trước đó huynh không giống như vậy."
"Muội cũng nói, là trước kia." Triển Chiêu cười cười, có chút tự giễu."Nguyệt Hoa, ta còn có công vụ, không tiện tiếp khách, muội sớm trở về đi."
Tươi cười rốt cục không chống đỡ nổi nữa, từ khi Hứa Hướng Dương đi rồi, thái độ của hắn đối với nàng, một ngày rồi một ngày càng thêm lãnh đạm. Nàng mang đồ tới, hắn chỉ thản nhiên nói nàng không cần lo lắng, một bộ dáng ngàn dặm xa cách. Nàng âm thầm đấu tranh trong lòng một phen, cuối cùng vẫn lấy cái hà bao ra, đưa đến trước mặt Triển Chiêu:" Triển đại ca, đây là hà bao muội tự làm, bên trong có bỏ ít thảo dược chống muỗi. Lúc trước muội không để ý mấy chuyện này nên chưa từng làm cho huynh, hi vọng hiện tại vẫn còn kịp."
Triển Chiêu thở dài, từ từ nhắm hai mắt, lắc đầu:"Nguyệt Hoa, muội hẳn là biết, chúng ta đã không thể trở lại như trước nữa. Muội không cần làm cho ta mấy chuyện này, thân phận không thích hợp, ta cũng sẽ không nhận."
" Vì sao không thể trở lại như trước? Chỉ cần huynh nguyện ý, chúng ta lúc nào cũng có thể quay lại với nhau." Đinh Nguyệt Hoa gắt gao nắm chặt hà bao trong tay, đầu ngón tay bị siết đến trắng bệch, móng tay cơ hồ muốn cắm vào da thịt lộ ra tơ máu.
"Ta không thể! Cũng không nguyện ý!" Triểu Chiêu dường như bị sự cố chấp của Đinh Nguyệt Hoa chọc giận, quay lại? Làm thế nào quay lại? Nếu có thể trở lại như trước, căn bản sẽ không kéo dài đến ngày hôm nay! Nàng nên sớm hiểu được mới phải!
Đinh Nguyệt Hoa oán giận, cầm hà bao trong tay vứt xuống đất, cao giọng nói:" Huynh không thể, huynh không muốn? Vì cái gì? Huynh nói nàng là trách nhiệm của mình, nàng lại nói muốn trả lại huynh cho ta! Các ngươi, một người làm tổn thương ta, một người gạt ta! Thật vất vả nàng chết rồi, vì cái gì ta không có được hạnh phúc thuộc về chính mình?"
"Nàng không chết!"
"Triển Chiêu! Huynh đừng tự lừa mình dối người nữa! Nàng chỉ là một nữ tử, không quen biết ai, trên người lại không có một xu thì có thể đi đâu? Huynh còn nhớ lễ hội Du thần năm ngoái, có còn nhớ rõ ràng nàng đã gặp nạn thế nào không? Nàng chỉ có một mình, căn bản không sống nổi! Cho dù không táng thân trong biển lửa thì cũng sống không nổi! Huynh còn muốn lừa mình dối người cho tới khi nào?"
Trong viện yên tĩnh đến chết lặng, Đinh Nguyệt Hoa đau lòng hồng hai hốc mắt, vừa nói hết tất cả xong, ủy khuất cùng chua xót xông thẳng lên óc, nước mắt tràn mi mà ra. Triển Chiêu lại không giống với trong tưởng tượng nàng, mặt không hiện lên tức giận, chỉ thản nhiên nói:" Cho dù nàng đã chết, cũng là thê tử của ta."
"Triển đại ca..."
"Nguyệt Hoa, là ta có lỗi với muội. Ta không có cách nào bù đắp lại, nói nhiều cũng vô ích, muội hận ta, oán ta cũng được. Ta chỉ có thể nói, chúng ta không thể quay lại được nữa."
Đinh Nguyệt Hoa yên lặng nhặt hà bao dính bụi lên, cúi đầu chua xót cười:" Ta làm sao có thể hận huynh? Hứa Hướng Dương có thể trộm đi tâm của huynh, chẳng lẽ ta không thể cố gắng tìm trở về hay sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn:" Triển đại ca, nếu, nếu nàng thực sự... Chúng ta vẫn có khả năng phải không?"
Triển Chiêu im lặng nhìn nước mắt của nàng rơi xuống, đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật xa lạ. Hắn đã nói đến như vậy, sao nàng còn không chịu buông tay? Trách không được Hứa Hướng Dương muốn bỏ đi, dù là ai cũng sẽ không nguyện ý nhìn phu quân của mình dây dưa không rõ với một cô nương khác. Vậy mà hắn lại hồn nhiên không nhận ra, thậm chí muốn nàng nhiều bao dung một chút. Khiến nàng phải chịu đựng thương tích đầy mình, sau đó chỉ có thể lựa chọn ra đi.
"Nguyệt Hoa, muội còn nhớ cái lần ta bị thương đã nói gì không? Tình nghĩa giữa hai chúng ta không phải chỉ một sớm một chiều, muội đã gọi ta một tiếng Triển đại ca vậy thì cả đời này sẽ là muội muội của ta. Thông minh như muội, như thế nào không hiểu?"
Đinh Nguyệt Hoa cũng nói:"Triển đại ca, vì sao huynh không chịu hiểu cho tâm tư của ta?" Nhìn Triển Chiêu nhíu chặt mày, nàng bỗng nhiên cười đến bất đắc dĩ:" Chúng ta thực sự đã từng tâm ý tương thông sao?"