Hướng Đông Lưu

Chương 94: Cát Sinh 10






Hoàng đế chết rồi.

Chết trong đêm ở Thần Cung vì bị thích khách làm kinh sợ, lại thêm bệnh tình trở nặng.

Đại Ty Mệnh Thanh Lam làm ảo thuật che đi vết thương của Hoàng đế và Thái tử phi.

Tất cả những Kim Bào Vệ tham gia bức vua thoái vị đều bị Thái tử phi và Đại Ty Mệnh giải quyết sạch sẽ.

Cả triều đình từ trên xuống dưới, Đại Ty Mệnh đã xác định sẽ không còn ai nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của bệ hạ.

Sau khi hành thích vua, Thái tử toan tự sát, lại được Thái tử phi ngăn lại kịp lúc, trúng một chưởng ngất xỉu trong Thần Cung, đối với bên ngoài thì nói là nghe tin bệ hạ băng hà, quá mức bi thương mà ngất.

Chung Ly Sóc tỉnh lại trong tiếng nhạc tang ầm ĩ.

Khoảnh khắc mở mắt ra, hương khói nồng nặc đã hun cho khóe mắt nàng ngấn lệ.

Thái tử phi sắc mặt trắng bệch, mặc miện phục chính thức, lẻ loi quỳ gối bên giường.

Thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt người nọ chớp động vẻ vui sướng.

Thái tử phi hé miệng toan cất tiếng, nhưng rồi lại đón nhận cái nhìn Chung Ly Sóc đảo qua.

Ánh mắt tĩnh mịch như nước hồ mùa đông ấy khiến ngàn lời muốn nói của Huyên Cảnh Thần kẹt lại hết nơi khóe môi.

Giọt lệ vương trên mi mắt ửng đỏ kia bóp chặt lấy tim Thái tử phi.

Ánh nhìn nàng dịch xuống, rơi trên đôi bàn tay mà Thái tử buông thõng hai bên người.

Bàn tay trắng ngần như thế, lại vì nàng mà dính lên màu máu đỏ tươi.

Chưa một lúc nào Huyên Cảnh Thần cảm thấy mùi máu tươi tanh tưởi đến thế, màu máu do nàng mang đến tàn nhẫn đến thế.


Nàng hít một hơi thật sâu, dằn xuống nỗi kích động trong lòng, rồi ngẩng đầu nói với người nằm trên giường: “Bệ hạ, các thị nhân ám sát tiên đế đều đã đền tội.

Mong bệ hạ nén bi thương.

Đại Ty Mệnh đã tính được ngày lành, xin bệ hạ hạ chỉ để tiên đế sớm được an táng.”
Nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nhưng khi Chung Ly Sóc buông một tiếng thở dài “Ta là một tội nhân”, tất cả đã bị cảm giác tội lỗi và bất lực trong lòng đánh sụp.

Một người thanh cao, trong trẻo như thế, lại nói ra lời tuyệt vọng đến nhường ấy.

Đó là điều mà bất cứ ai cũng không thể chịu đựng.

Nhưng Huyên Cảnh Thần biết, nàng nhất định phải cùng điện hạ chống đỡ tất thảy những thứ này, bèn dứt lòng nói gằn: “Mong bệ hạ bảo trọng long thể.

Sở quốc, chỉ còn lại người.”
Các nàng đã để Sở quốc mất đi một vị quân chủ, giờ không thể mất thêm một người nữa.

.

Truyện Khác
Nàng ngưng thở, muốn nói cho Thái tử, rằng bất luận có khó khăn đến thế nào, nàng đều sẽ cùng Thái tử bước tiếp.

Nhưng rồi lại sợ hãi, người khiến Thái tử phải mệt mỏi đi tới bước đường ấy là mình sẽ không được đón nhận.

Sắc mặt Huyên Cảnh Thần tái nhợt, thấp thỏm quỳ gối trước giường, như một tội nhân đang đợi lời tuyên án cuối cùng từ Đông Hoàng.

Lát sau, nàng nghe được tiếng Thái tử khẽ hít mũi, cùng với câu hỏi mông lung, mịt mờ kia: “Thái tử phi, nàng cảm thấy ta sẽ là một Hoàng đế tốt ư?”
Nàng biết, khi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, Thái tử sẽ không lùi bước.

Vì vạn dân thiên hạ, người này vẫn luôn là một vị quân vương kiên định tiến lên.

Huyên Cảnh Thần cúi người, trán áp sát mặt sàn lạnh lẽo, hành một đại lễ quỳ lạy, quyết lòng nói: “Cảnh Minh Đế có nói: “Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc”.

Các đời Hoàng đế Sở quốc đều kiên nghị, quả cảm.

Dù loạn trong giặc ngoài, nhưng trên dưới đồng tâm hợp lực, ắt có thể vượt qua.”
“Bệ hạ đãi ta bằng lễ quốc sĩ.

Cả đời này, ta chắc chắn sẽ vì bệ hạ vào sinh ra tử, mở mang bờ cõi, trả lại cho Đại Sở một non sông an bình.”
Nếu nàng là rường cột nước nhà trung dũng như lời Chung Ly Sóc nói, như vậy đời này, hãy để nàng hóa thành lưỡi dao trong tay Chung Ly Sóc, thành khiên giáp chắn lại mũi tên, cùng người mở ra con đường thịnh thế.

Thái tử ngồi dậy, lau đi nước mắt trên mặt, lại cúi người đỡ Thái tử phi.

Gương mặt Huyên Cảnh Thần được người ấy nâng trong lòng bàn tay, da thịt mát lạnh kề sát.

Nàng đối diện một đôi mắt sâu thẳm.

“Chiêu Minh, có tài đức gì cơ chứ?”
Nàng muốn bật cười, nhưng lại trông như sắp khóc.

Huyên Cảnh Thần đổi sắc mặt, nắm lấy tay Thái tử, đứng dậy ôm đối phương vào lòng, cúi người than khẽ bên tai: “Không, điện hạ, là ta có tài đức gì mới phải.”
Tài đức gì mà gặp được quân chủ như thế.

Tài đức gì mà gặp được lang quân như thế.

Huyên Cảnh Thần ôm lấy quân chủ của mình.

Giữa mùi hương khói nồng nặc cùng những tiếng nhạc tang ai điếu, nàng nghe người trong lòng bật khóc, đè nén mà bi thương.

“A! Chung Ly Sóc, ngươi là kẻ tội đồ!”
Bảy ngày sau, Chung Ly Sóc phủ quan, đưa linh cữu tiên đế đến Đế Lăng chôn cất.

Cho dù tiên đế ban đầu từng có một tràng công tích, nhưng bởi những hình phạt nghiêm khắc khi tại vị cùng hành vi tàn bạo trong cuộc loạn chư vương, Chung Ly Sóc không còn cách nào khác, đành phải định một chữ “Thứ” đầy tranh cãi làm thụy hào cho tiên đế.

Linh cữu tiên đế không hợp táng cùng Hoàng phu mà là dựa theo kết quả bói toán của Đại Ty Mệnh Thanh Lam, táng cùng Đại Trưởng Công chúa, muội muội ruột đã mất sớm của tiên đế.


Việc này cũng từng có tiền lệ, tân đế liền chấp nhận kết quả bói toán của Thanh Lam
Sau khi an táng cho tiên đế, tân đế chính thức đăng cơ vào ngày lành tháng tốt mà Đại Ty Mệnh đã chọn.

Tân đế vừa đăng cơ, những thế lực vẫn luôn bị Thứ Đế chèn ép lập tức ồ ạt xông ra như nấm mọc sau mưa.

Ỷ vào việc tân đế vẫn chưa kịp nâng đỡ thân tín, chúng liền bày trò dối trên lừa dưới.

Chung Ly Sóc không thể không tạm lùi một bước, dựa theo ý của các đại thần mà đóng vai một tân đế từ hùng tâm tráng chí sa đọa thành đế vương đa tình ham hưởng lạc.

Chỉ vẻn vẹn mấy tháng, Chung Ly Sóc đã không lâm triều nữa.

Dưới sự thỉnh cầu khẩn thiết của các đại thần, cuối cùng bệ hạ cũng giao trả binh phù cho Thái tử phi, một lần nữa bổ nhiệm nàng làm Đại Tướng quân.

Sau mấy bước cờ qua lại, Chung Ly Sóc cuối cùng cũng thành lập được cho mình một thế lực chính trị căn bản.

Nàng đeo mặt nạ, sắm vai rất nhiều nhân vật, cùng Huyên Cảnh Thần từng bước xâm chiếm mạng lưới quan hệ của quyền quý cấu kết trong thành Nguyên Châu.

Đến lúc không nhịn được nữa mới ra tay chớp nhoáng, mở ra một khe hở cho xoáy nước trong thành Nguyên Châu.

Mùa đông năm Nguyên Hòa thứ hai, lấy việc cứu tế thiên tai chậm trễ tại hai châu bạo tuyết làm mồi nhử, hai người lôi hết những vây cánh tham ô, hủ bại của Tả Thừa tướng ra ngoài, một lưới bắt gọn.

Các di lão quý tộc vốn tưởng rằng Đế Hậu sẽ vì việc triều đình trống mất quá nhiều chức quan mà thỏa hiệp với mình, khi nghe tin Hoàng đế tiến cử thế lực quyền quý và quý tộc chế hành mới do Tử Minh Nghĩa đứng đầu, bấy giờ mới tức tốc cúi đầu, khom lưng với quân vương.

Chung Ly Sóc ẩn nhẫn mấy năm, cuối cùng thắng một trận thật đẹp.

Bước ra khỏi Càn Nguyên Điện ấm áp, đi vào màn tuyết trắng mênh mông, nàng vẫn không thể thôi cười.

Hoa tuyết trắng xóa theo gió phiêu đãng giữa không trung.

Hoàng đế đang hết sức vui lòng, không màng gió lạnh, tự nhiên bước xuống xe, hòa vào thế giới tuyết bay.

“Thấy mặt bọn họ không, Tử Đồng, thấy không?” Hoàng đế trẻ khoác áo khoác dày nặng, bước cạn bước sâu đi trên nền tuyết trắng, cười vui sướng giữa tiếng gió rét gào thét, “Là cô thắng, là cô thắng!”
“Từ rày về sau, cô không cần phải chịu đựng đám quan chức dối trá kia nữa.

Con dân của cô cũng không phải đối mặt với nạn rét đậm như thế này.”
“Cô vui sướng quá! Tử Đồng!”
Hoa tuyết vỗ về gương mặt nàng, lại dính trên áo, thổi cho gương mặt tái nhợt trở nên xanh trắng.

Nàng cười ha ha, vừa quay đầu lại chạm phải một đôi mắt trong trẻo, dịu dàng.

Chung Ly Sóc dừng bước, nhìn Hoàng hậu áo quần trang trọng, hoa quý ung dung đứng bên long liễn, thoáng ngượng ngùng mà đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Cô… có phải hơi quá đắc ý rồi không?”
Huyên Cảnh Thần mỉm cười, nhìn điểm màu rực rỡ duy nhất giữa màn tuyết mênh mông trắng xóa, lắc đầu, dịu giọng nói: “Đây là thành quả mà điện hạ ngủ đông nhiều năm mới có được.

Điện hạ vui là lẽ đương nhiên.”
Nói đoạn, nàng đi về phía Hoàng đế trong tuyết, vươn tay phủi đi bông tuyết bay dính trên áo đối phương: “Chỉ là nơi đây gió rét, tuyết dày, ta sợ bệ hạ sẽ cảm lạnh.”
Chung Ly Sóc đứng giữa đầy trời tuyết bay, cười nhẹ, rồi đưa tay nắm lấy Huyên Cảnh Thần, thấp giọng đáp: “Tử Đồng nói đúng lắm.

Ngộ nhỡ bị bệnh thì lại phải phiền nàng.”
“Vẫn là mau mau trở về thôi.

Nếu muốn chúc mừng thì nên dùng đến rượu ấm, lò sưởi, không phải đứng đây hít gió lạnh.”
Nàng che giấu mà ho khẽ mấy tiếng, lại kéo Hoàng hậu lên xa liễn.

Hoàng hậu ngoan ngoan theo nàng, hai người cùng nhau trở về Triêu Huy Điện.

Thế cuộc trong triều thay đổi nhanh chóng, tiếp sau còn có rất nhiều chuyện phải an bài.

Dẫu vẫn vô cùng bận bịu, song thế cũng không ngăn được niềm vui sướng của Chung Ly Sóc.

Chẳng biết có phải do hôm nay đứng giữa trời tuyết hay không mà đêm đến, Hoàng đế từ đầu đông đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên phát sốt.

Huyên Cảnh Thần là bị nóng mà tỉnh lại.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, thân thể mát lạnh quen thuộc vẫn luôn ôm lấy nàng lúc này lại như vừa bước ra từ lò lửa, khiến nàng nằm trong chăn dày phải bừng tỉnh vì nóng.


Nhiệt độ cao bất thường của người bên gối khiến Huyên Cảnh Thần nhanh chóng tỉnh táo.

Nàng đưa tay sờ lên trán Chung Ly Sóc, chạm phải một mảng nóng bừng thì sống lưng chợt lạnh, vội đứng dậy gọi thị nữ.

Chỉ lát sau, ngoài điện đã sáng rực.

Từng chiếc đèn lồng soi chiếu cung điện u tối.

Ánh sáng chói mắt thiêu đốt bờ mi.

Cảm giác nặng nề của thân thể khiến Chung Ly Sóc phải ho khan.

Nàng cố gắng mở mắt, nhìn đến đỉnh trướng trong một mảng sáng mơ hồ.

“Tử Đồng?”
Đế vương trẻ tuổi dùng giọng khàn khàn gọi một tiếng.

Hoàng hậu đang bận dặn dò thị nữ vội cúi mắt nhìn, rồi đưa tay ôm nàng vào lòng: “Điện hạ, Thái y sẽ đến chóng thôi.

Nàng có khó chịu chỗ nào không?”
Chung Ly Sóc tựa đầu vào lòng Hoàng hậu.

Cảm giác mềm mại khiến tâm trí nàng càng thêm phần hỗn độn.

Nàng không nhịn được mà ho khan mấy tiếng, lại ngẩng đầu mơ màng nhìn chiếc cằm của Hoàng hậu, hỏi: “Cô đây là lại sốt rồi sao?”
“Phải.” Huyên Cảnh Thần đưa tay nâng mặt Chung Ly Sóc, dịu giọng nói: “Hôm nay nếu ta ngăn cản điện hạ thì điện hạ đã không sao.”
Chung Ly Sóc lắc đầu: “Đó là do chính cô mải chơi.

Y công sẽ đến nhanh thôi, Tử Đồng đừng lo lắng.

Giúp cô lau mặt trước đi.”
Nói đoạn, nàng chống người dậy khỏi vòng tay Hoàng hậu.

Nhưng Hoàng hậu lại ôm nàng, đưa tay nhận lấy khăn ấm thị nữ vừa chuẩn bị, đắp lên mặt nàng, hỏi: “Điện hạ, có không thoải mái ở đâu không?”
Cảm giác nóng ấm, ẩm ướt lan trên mặt khiến cơn đau do sốt cao gây nên phần nào thuyên giảm.

Chung Ly Sóc híp mắt, thả lỏng người tựa vào lòng Hoàng hậu, trầm giọng nói: “Đã quen rồi.

Cô đây cả năm có tháng nào không sốt một trận đã là vạn hạnh.

Đoán chắc cũng chỉ là phong hàn, y công đến kê thuốc uống vài bát thì khỏe thôi.”
“Tử Đồng không cần phải lo lắng như thế.”
Bàn tay đang giúp nàng ấn huyệt vị và lau gò má hơi chững lại một chút.

Chung Ly Sóc nghe được giọng Hoàng hậu dịu dàng truyền đến: “Chuyện có liên quan đến điện hạ, không dám xem thường.”
Chung Ly Sóc thở dài một tiếng, lại nhấc cánh tay yếu sức, phủ lên bàn tay Hoàng hậu đang giúp nàng lau má, cười nói: “Nàng luôn như vậy, khiến lần nào cô cũng ngỡ không biết có phải mình sắp chết…”
Nàng còn chưa nói dứt câu thì đã bị Huyên Cảnh Thần che miệng.

Chung Ly Sóc trợn mắt, ngẩng đầu đối diện với một đôi con ngươi sâu thẳm.

Hoàng hậu của nàng khom người, nhìn nàng bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Kính xin điện hạ chớ nói đùa như thế.”.