Hướng Đông Lưu

Chương 92: Cát Sinh 8






HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 8
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Sắc thu ngày càng nồng đượm.

Sau đại hôn của Thái tử, sức khỏe Hoàng đế ngày một sa sút.

Khi trận sương lạnh đầu tiên giáng xuống thành Nguyên Châu thì Hoàng đế đã vì bệnh của thần kinh mà chuyển đến hành cung Tây Sơn, giao cho Thái tử giám quốc.

Lần giám quốc này tuyệt nhiên không giống với lần trước.

Hoàng đế ban hổ phù Kim Bào Vệ cho Thái tử, còn hạ chỉ để Đại Ty Mệnh Thanh Lam của Giám Thiên Ty phụ chính, nghiễm nhiên đã giao cho Thái tử cả thành đô.

Cứ thế, trọng trách đè lên Chung Ly Sóc đã đủ nặng nề, càng không cần phải nói đến việc từ khi mùa đông bắt đầu, thân thể vốn đã sợ lạnh của nàng lại ngày càng khó gánh nổi quốc chính.

Để ngăn việc mình ngã xuống, Chung Ly Sóc không thể không kéo Thái tử phi đến cùng mình phê duyệt tấu chương.

Triêu Huy Điện, nơi xử lí chính vụ vốn thuộc về đế vương, giờ đã thành chỗ Thái tử làm việc.

Chung Ly Sóc chưa quen với triều chính, bèn theo các Thái phó mà chậm rãi mò mẫm ra con đường quốc chính của riêng mình.

Mà Thái tử phi từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, kinh nghiệm phong phú, chính là đối tượng học tập thích hợp nhất đối với nàng hiện tại.

Ban ngày, thượng triều cùng các đại thần xong, Chung Ly Sóc sẽ cùng Thái tử phi phê chữa tấu chương.

Đêm đến, nàng lại học tập theo những thư tịch mà các Thái phó đã tuyển chọn.

Là một Thái tử đâm ngang giữa đường, Chung Ly Sóc biết bằng học thức của chính mình hiện tại thì vẫn chưa thể đảm nhiệm được ngôi vị Thái tử.

Phải cần cù trau dồi mới có thể hoàn thiện bản thân.

Ngoài đạo quản việc nước, nàng còn cần học tập rất nhiều, trong đó bao gồm thương học, nông học các thứ.

Kế thừa huyết thống ưu tú của Chung Ly gia, Chung Ly Sóc cũng không phải một kẻ tầm thường.

Trong mắt Huyên Cảnh Thần, vị Thái tử này chính là con cưng của thiên tử.

Chỉ rèn luyện ở ngôi vị Thái tử một năm, Chung Ly Sóc đã khá thuận buồm xuôi gió.

Nhưng hiểu càng nhiều, nhìn càng rõ, trọng trách trong lòng nàng cũng càng nặng nề hơn.

“Thứ sử Ninh Châu rốt cuộc làm ăn kiểu gì? Năm ngoái hai huyện xa vì tuyết tai mà hơn một ngàn bá tánh chết rét.

Năm nay tuyết tai lại tới, vẫn không nghĩ ra được một cách gì để giải quyết mà chỉ chăm chăm chờ triều đình cứu tế à?”
Địa long ở Triêu Huy Điện thiêu rất ấm, nhưng Chung Ly Sóc quấn áo khoác, ôm lò sưởi vẫn cảm thấy lạnh, đặc biệt là sau khi nhìn đến tấu chương của Thứ sử Ninh Châu.

Thái tử phi ngồi sóng vai bên cạnh nhìn bản tấu chương thỉnh cầu triều đình cứu tế kia, lại liếc mắt sang Thái tử đang cau mày, than khẽ một tiếng, “Việc này, điện hạ định sẽ làm sao?”
“Ngu ngốc, vô dụng như thế, ta thực sự muốn thay bệ hạ hạ chỉ cách chức hắn!”
Chung Ly Sóc mắt đầy căm giận, tức tối cầm lấy tấu chương, nhìn chằm chằm một lúc lại thở dài rồi bỏ xuống: “Nhưng ta vẫn chưa thể động hắn.

Hắn là người của Tả Thừa tướng.

Hiện tại quyền thần lộng quyền, nếu ta động người của lão, cả triều chắc chắn sẽ hỗn loạn.

Đúng không?”
Huyên Cảnh Thần cất giọng khuyên lơn: “Chờ điện hạ từ từ bố trí nhân thủ, rồi sẽ đến ngày trừng trị được hắn.”
Chung Ly Sóc nhìn nàng, phiền muộn nói: “Đám tham quan này, cầm tiền của bá tánh mà thoải mái hưởng lạc.

Tham cái này, tham cái kia, giờ ngay cả tiền cứu mạng của bá tánh cũng tham nốt.

Thế đạo như vậy, sống sót thật sự quá gian nan.”
“Đầu năm Hộ bộ đã chi tiền để Thứ sử Ninh Châu sửa đường.

Hạ đến thì hai châu Ninh, Lê đại hạn, cũng bỏ tiền cứu tế.

Bây giờ còn xòe tay đòi tiền quốc khố.”
“Nhưng mà không cho thì lại không được.

Chỉ cần Tả Thừa tướng còn đắc thế ngày nào thì đám nanh vuốt kia vẫn cứ giương cao ngày đó.

Nếu không cho, khổ vẫn là bá tánh hai huyện.

Thái tử phi, nàng nói xem làm sao cho phải?”
Huyên Cảnh Thần nhìn Chung Ly Sóc mặt mày ủ rũ, ngẫm nghĩ đôi lúc rồi nói: “Việc này không bằng giao cho Tả Thừa tướng đi làm đi.


Để hắn gom lương, sau đó sai Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đến Ninh Châu một chuyến động viên dân chúng.”
Chung Ly Sóc suy nghĩ chốc lát, đáp: “Ý kiến hay.

Đúng là phải nghĩ một cách để hắn nhổ hết ra.”
Hai người cứ thế mà thương thảo một phen.

Huyên Cảnh Thần thấy đã không còn sớm, bèn nói: “Điện hạ, tấu chương cũng xem gần xong rồi.

Bây giờ không còn sớm nữa, không bằng quay về nghỉ ngơi đi.”
Chung Ly Sóc gật đầu, lại quay sang dặn thị hầu chuẩn bị đi theo.

Từ Triêu Huy Điện đến Đông Cung, phải đi qua một con đường dài.

Hiện giờ đông lạnh gió rét, Chung Ly Sóc đành phải ngồi xa mã trở về.

Cho dù đã khoác trên người tấm áo khoác dày nặng, tay cũng ôm lò sưởi, nhưng vừa bước ra khỏi Triêu Huy Điện, Chung Ly Sóc vẫn bị gió lạnh thổi đến run cầm cập.

Nàng co rúm người, vùi mặt vào cổ áo khoác lông, thở ra hơi sương: “Mùa đông thành Nguyên Châu thật sự là càng ngày càng lạnh.”
Huyên Cảnh Thần cũng khoác áo, đứng bên cạnh nhìn nàng.

Trong bóng đêm, thân thể cao ráo của Chung Ly Sóc còng xuống như tùng bách bị tuyết lớn ép cho phải khom lưng.

Nàng tiến lên một bước, đứng phía trước Chung Ly Sóc, dùng thân thể không mấy gì cao lớn mà giúp người nọ chắn đi gió lạnh, nói: “Khí trời càng lạnh hơn, sau này chúng ta vẫn nên mau mau trở về thôi điện hạ.”
Thị hầu nhấc một chiếc đèn lồng lắc lư trong gió rét, dẫn Chung Ly Sóc bước xuống bậc thang.

Chung Ly Sóc chăm chú đi theo sau Huyên Cảnh Thần, cùng người tiến lên xa liễn.

Có lẽ vì lo lắng nên khi Chung Ly Sóc lên xe, Huyên Cảnh Thần còn đưa tay kéo người nọ một cái.

Trong nháy mắt hai bàn tay chạm vào nhau, nhiệt độ thấp trên tay Huyên Cảnh Thần khiến Chung Ly Sóc kinh ngạc kêu ra tiếng.

Vừa lên xe đóng kĩ các cửa, nàng đã vội vàng nhét lò sưởi vào lòng Huyên Cảnh Thần, “Tay Thái tử phi lạnh quá, chắc là rét lắm rồi.

Ai, đã bảo nàng cũng nên ôm cái lò sưởi tay mà.”
“Nếu ngày mai vẫn lạnh như vậy, chúng ta sẽ không đến Triêu Huy Điện xử lí chính vụ.

Vừa hay Đông Cung cũng có căn phòng ấm, mai chúng ta đến đó đi.

Đỡ phải bôn ba mỗi ngày, còn để Thái tử phi theo ta mà bị lạnh.”
Chung Ly Sóc nói, lại vươn tay áp lên mặt Huyên Cảnh Thần, chạm đến một tay lạnh lẽo mới oán giận nói: “Ta biết ngay địa long ở Triêu Huy Điện thiêu không đủ ấm mà.

Mặt nàng thật sự lạnh quá.

Mau ôm lò sưởi đi, về lại tắm nước nóng cho ấm rồi vào ngủ.”
Nói đoạn, nàng rụt tay trở vào tay áo, rúc cả người trong góc, thấp giọng nói chuyện với Huyên Cảnh Thần.

Huyên Cảnh Thần tay ôm lò sưởi, sững sờ nhìn cả một chuỗi hành động của Chung Ly Sóc, lát sau mới cười khẽ, nói: “Điện hạ, ta không lạnh.” Nàng nói, rồi trả lò sưởi lại cho Chung Ly Sóc, “Điện hạ, vẫn nên để điện hạ dùng đi.”
“Nói bậy.

Tay nàng lạnh như băng.

Mặt cũng lạnh.”
“Ấy là do tay điện hạ nóng quá.” Huyên Cảnh Thần dúi lò sưởi vào lòng Chung Ly Sóc, lại vươn tay phất lên hai gò má nguồ đối diện, nói: “Xem, mặt của điện hạ lạnh hơn tay ta nhiều.”
Chung Ly Sóc khựng lại một chốc, rồi nhỏ giọng hỏi: “Thái tử phi thật sự không lạnh sao?”
Huyên Cảnh Thần lắc đầu: “Không lạnh.

Ta quanh năm luyện võ, tinh lực dồi dào hơn điện hạ nhiều.”
Chung Ly Sóc nghe thế vẫn cảm thấy không yên lòng.

Nàng vươn tay, kéo Huyên Cảnh Thần, “Vậy Thái tử phi đến đây đi, ta giúp nàng sưởi tay.”
Huyên Cảnh Thần đến gần, Chung Ly Sóc thuận thế ôm đối phương vào lòng.

Tay nắm tay, cùng nhau nâng lò sưởi, lại cúi đầu nói bên tai: “Ta ôm nàng vậy.”
Giọng nói mềm mại, trầm thấp rót vào tai, khẽ khàng chạm đến tâm trí.

Huyên Cảnh Thần tựa vào một vòng tay mảnh mai mang theo chút ấm áp, trong lúc thảng thốt lại nghe thấy Thái tử nói: “Ôm nhau thì sẽ không lạnh nữa.

Khi còn bé, mẫu thân đã nói với ta như vậy.”
Quãng đường tiếp sau đó cứ lắc lư theo chuyển động của bánh xe.

Xa liễn đi vào Đông Cung, dừng lại trước chủ điện.

Chung Ly Sóc bước xuống trước, lại dắt Huyên Cảnh Thần vào.

Vừa chạm đất, ánh mắt Huyên Cảnh Thần đã dán lên người Chung Ly Sóc, lại thấy người kia đứng ngay cửa điện, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bầu trời đêm mênh mông, vời vợi.

Chẳng biết tự bao giờ, những hạt tuyết như tơ liễu đã theo gió lả tả rơi.

Trước điện đèn đuốc sáng bừng, soi chiếu đường tuyết tung bay.

Chung Ly Sóc kéo tay áo, nhìn màn tuyết rơi, rồi thở ra một làn sương trắng, “Thành Nguyên Châu cũng bắt đầu hạ tuyết rồi.”
Đêm tuyết đầu mùa là đêm lạnh nhất từ khi thành Nguyên Châu vào đông đến giờ.

Biết Thái tử sợ lạnh, đêm nay Huyên Cảnh Thần còn để thị hầu trải thêm một tầng đệm.

Trong điện bếp sưởi cháy rực.

Dẫu thế, Chung Ly Sóc khi ngủ vẫn ôm thêm một bình nước nóng.

Khí huyết của Huyên Cảnh Thần vốn dĩ đã vượng, đêm nay cùng giường với Chung Ly Sóc, nằm trong tấm chăn quá mức ấm áp này đương nhiên là bị nóng đến mức không cách nào chợp mắt cho được.

Người bên gối thở đều đều.

Huyên Cảnh Thần nằm thẳng trên giường, khép mắt nghỉ ngơi.

Bên ngoài gió rét gào thét, khuấy cho màn tuyết trắng trở nên hỗn loạn.

Tiếng gió rít bên ngoài quyện cùng tiếng thở bên gối, hợp thành nhịp điệu khiến người ta an lòng.

Dần dà, cảm giác buồn ngủ kéo đến, hơi thở Huyên Cảnh Thần cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhàng.

Mãi đến khi một thân thể lành lạnh ngã vào lòng, Huyên Cảnh Thần mới miễn cưỡng bị gọi tỉnh khỏi giấc mộng.

Nàng vươn tay theo bản năng, lại ôm được một cơ thể mảnh mai.

Nhịp thở thoáng ngưng lại, đầu ngón tay khẽ run.

Huyên Cảnh Thần ngập ngừng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Điện hạ?”
Người trong lòng đáp lại bằng vài câu nói mớ.

Dáng người dong dỏng cao ấy cuộn tròn, càng sát gần vào lồng ngực nàng.

Huyên Cảnh Thần đành cam chịu đưa tay, ôm lấy Chung Ly Sóc trong lòng.

Bấy giờ nàng mới phát hiện nhiệt độ của người nọ còn thấp hơn bình thường một chút.

Nàng rờ tay vào lòng Chung Ly Sóc, phát hiện bình nước nóng người nọ ôm trước lúc ngủ quả nhiên đã không còn.

Một tiếng cười nhẹ khẽ vang trong đêm tối.

Huyên Cảnh Thần nghiêng người, ôm lấy Thái tử đang cuộn tròn như một đứa trẻ, tựa lên đỉnh đầu đối phương mà thấp giọng nói: “Ngủ đi, điện hạ.”
Đêm cứ thế trôi qua trong gió tuyết tung bay.

Hôm sau tỉnh lại, sắc trời vẫn âm u, tăm tối.

Chung Ly Sóc rướn người dậy khỏi ổ chăn ấm áp, đưa tay mò ra ngoài, không nhịn được mà run lẩy bẩy.

“Điện hạ dậy rồi sao?”
Giọng nữ tử dịu dàng truyền từ ngoài điện vào khiến tâm trí đang mơ hồ của Chung Ly Sóc thoáng chốc trở nên tỉnh táo.

Nàng ứng một tiếng, lại hỏi: “Thái tử phi lại dậy sớm nữa rồi.

Nếu đã dậy thì sao không thắp đèn?”
“Điện hạ muốn dậy sao? Vậy ta sai người đi thắp.”
Vừa dứt lời thì tiếng chân của thị nữ đã nối tiếp nhau truyền đến.

Chẳng mấy chốc mà ánh đèn tờ mờ đã soi chiếu vào xuyên qua bức màn dày nặng.

Chung Ly Sóc híp mắt, hít một hơi, cuối cùng vẫn gom dũng khí mà vén màn che.

“Điện hạ, thay y phục thôi.”
Bàn tay nữ tử dừng ngay trước mặt.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng bắt gặp nhau.

Chung Ly Sóc sửng sốt trong thoáng chốc, rồi cười đáp: “Chẳng phải đã dậy rồi đây sao.”
Đoạn, nàng vén chăn, bước xuống giường.

Thái tử phi đã ăn mặc chỉnh tề đón nhận quần áo từ tay thị nữ, phủ từng món một lên người Thái tử.

Thái tử đứng bên giường, để mặc Thái tử phi khoác cho mình quần áo giữ ấm, u sầu hỏi: “Tuyết bên ngoài đã ngừng chưa?”
“Mới vừa ngừng chưa lâu.” Thái tử phi đưa tay, giúp người trước mắt chỉnh lại cổ áo, lại cúi đầu cài chắc đai lưng.

“À, vậy cũng tốt.” Thái tử gật đầu, quay sang Thái tử phi nói: “Sáng sớm đã ngừng.


Trận tuyết đêm qua cũng thật đẹp.”
“Phải.”
Đêm qua, quả thật chính là trận tuyết đẹp nhất mà nàng từng gặp trong cuộc đời này.

Thái tử vẫn giám quốc đến tận mùa hè năm sau, khi Hoàng đế trở về từ hành cung.

Trong khoảng thời gian nửa năm này, Chung Ly Sóc dựa vào Huyên Cảnh Thần mà đào ra được mấy vị thanh niên tuấn kiệt, cơ bản đã hoàn thiện thế lực của mình, bao gồm Nhạc Chính Dĩnh được điều đến Nguyên Châu, Tô Ngạn Khanh, Từ Nhân Thanh cùng Thôi Kiện, vân vân.

Nhưng vào hạ rồi, Hoàng đế trở lại cung, địa vị vốn đang ngày càng vững chắc của Thái tử lại bắt đầu lung lay.

Tất cả đều chỉ vì một lời đồn đãi lan truyền trong thành Nguyên Châu.

Quân chủ thiên mệnh, sở hữu Thần Cung.

Thành Nguyên Châu vào hạ cùng cơn mưa rả rít.

Mà Đông Cung cũng vì lời đồn đãi ấy mà dao động, bấp bênh.

Những lời đồn về Thái tử phi Huyên Cảnh Thần chính là quân chủ thiên mệnh, sẽ thay thế Chung Ly thị mà sở hữu Thần Cung sôi sục lan truyền trong thành.

Hoàng đế vừa từ hành cung trở về, quay lại kiềm giữ triều chính thì thánh chỉ đầu tiên chính là bãi bỏ chức vụ Đại Tướng quân nắm binh mã thiên hạ của Thái tử phi.

Ý chỉ này được đưa ra quá bất ngờ, ngay cả những kẻ vẫn luôn dòm ngó binh phù của Thái tử phi cũng chưa kịp phản ứng.

Thái tử đang thượng triều sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức giơ thẻ ngọc mà tranh biện với Hoàng đế.

Nhưng bất luận nàng có nói gì, Hoàng đế cũng chỉ lạnh lùng nhìn nàng, thậm chí suýt chút nữa đã dùng cái chặn giấy mà đập vào Thái tử.

Mẫu tử hai người kết thúc buổi triều hội trong bất mãn, bực dọc.

Lần thượng triều này vừa trôi qua, Hoàng đế đã hạ chỉ cấm túc Thái tử trong Đông Cung một tháng.

Đối với việc này, Thái tử phi, người cũng bị đánh cho không kịp trở tay, chỉ có thể lựa chọn an ủi Thái tử, yên lặng xem xét tình hình.

“Chờ? Thái tử phi, ta có thể chờ, nhưng không phải chờ như thế này.

Hôm nay bệ hạ cách chức của nàng, vậy mai thì sao?”
“Ta không thể ngồi yên chờ chết, không thể để bệ hạ tiếp tục làm bừa như vậy.”
Khi nói ra những lời ấy, Thái tử siết chặt nắm tay đến nổi cả gân xanh.

Thân thể yếu ớt còng xuống, đôi con ngươi trong trẻo lộ ra ánh sáng kiên định quyết không hối hận.

Thái tử phi ngưng mắt.

Từ vẻ mặt bị ép buộc rồi lại thấy chết không sờn tựa ấu thú của người đối diện, nàng thấy được một phần rất nhỏ cái gọi là đại nghịch bất đạo.

“Dù có phải về Quy Khu, dù có trở thành tội nhân thiên cổ, ta cũng sẽ không để bệ hạ phá hủy Sở quốc.”
Đã nhiều năm Tố Bắc không xâm phạm, song vẫn luôn lăm le biên cảnh.

Bên trong Sở quốc đang hỗn loạn, tham quan hoành hành.

Khó khăn lắm nàng mới dàn xếp được người vào, giờ lại mất đi người dắt mối.

Thái tử phi có binh.

Chỉ cần có binh là có thể răn đe những kẻ có ý xấu trong ngoài.

Nhưng hôm nay nàng lại phải vì lời đồn mà mất đi một trung thần.

Nếu chỉ đơn giản là trao trả binh phù thì cũng không sao.

Nhưng cố tình thứ bọn chúng muốn không chỉ là binh phù mà còn cả mạng của Thái tử phi nữa.

Lời đồn đãi yêu nữ loạn quốc, cầu bệ hạ xử tử lan truyền khắp thành, cốt là để diệt trừ hậu hoạn, là để chiếm được vị trí chính phi của Thái tử.

Chung Ly Sóc không ngốc.

Hoàng đế vừa ban đạo thánh chỉ kia ra thì nàng cũng đã hạ quyết tâm.

Chẳng mấy ngày sau, bệnh về thần kinh của Hoàng đế phát tác, không thể không giải trừ lệnh cấm túc cho Thái tử để nàng trở lại chủ trì quốc chính.

Chung Ly Sóc biết, cơ hội của mình đã đến.

Từ khoảnh khắc bước ra khỏi Đông Cung, nàng đã nói với Thái tử phi, rằng: “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Nếu đã là thê tử của nàng, là minh hữu của nàng, nàng sẽ liều mình bảo vệ.

Linh cảm của Chung Ly Sóc thật sự rất nhạy.

Hoàng đế triệu kiến nàng, chuyện đầu tiên quả nhiên chính là vì Thái tử phi.

Đó là một buổi trưa ảm đạm, bầu trời âm u không có nổi một tia nắng.

Chung Ly Sóc quỳ gối trên sàn lạnh tại Thần Cung, nhìn bóng dáng tối tăm ngồi trước án áp lực như một ngọn núi lớn mà run rẩy cả người.

“Vừa rồi bệ hạ nói gì, nhi thần nghe không rõ.”
Trong thư phòng Thần Cung u ám, Hoàng đế ẩn mình trong bóng tối, chỉ còn lại một gương mặt tái nhợt cùng đôi tròng mắt lạnh như băng: “Trẫm muốn ngươi bỏ Thái tử phi, cưới nữ nhi của Tả Thừa tướng.”
“Thái tử phi là bệ hạ tứ hôn, vì sao bây giờ bệ hạ lại muốn nhi thần bỏ nàng?” Chung Ly Sóc hít một hơi thật sâu, ép bản thân mình tỉnh táo lại mà gằn từng chữ.

“Đó là vì trẫm không biết ả là kẻ soán vị cướp ngôi!” Giọng Hoàng đế nghe có vẻ trầm thấp, xen lẫn sự lạnh lẽo vô hạn.

Dù đã vào hạ nhưng Chung Ly Sóc vẫn cảm thấy sàn ở Thần Cung rét thấu.

Hơi lạnh từ đầu gối lan khắp toàn thân, men lên sống lưng khiến nàng phải rùng mình, “Chỉ vì những lời nói hưu nói vượn của Giám Thiên Ty mà bỏ Thái tử phi, nhi thần không làm được!”
“Trẫm muốn ngươi bỏ thì ngươi cứ bỏ đi.

Ngươi cũng muốn vì một người ngoài mà chống đối trẫm sao?” Giọng Hoàng đế bất chợt cất cao, sắc bén nói.

“Thái tử phi không phải người ngoài.

Thái tử phi là thê tử của nhi thần.”
“Thê tử? Ha, Chiêu Minh, thê tử của ngươi là trẫm đưa cho.

Đông Cung của ngươi cũng là trẫm đưa cho.

Nếu ngươi không nghe trẫm, hôm nay trẫm sẽ lập tức phế bỏ ngươi.”
Chung Ly Sóc vươn người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế, trầm giọng nói: “Nếu bệ hạ cố ý muốn ta bỏ thê tử, thôi thì cứ phế bỏ ta đi.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Thân thể Hoàng đế chấn động, ngón tay trỏ thẳng vào Thái tử, liên tục nói ba tiếng ngươi.

Nàng vỗ ngực, thở dốc, tay cầm nghiên mực ném thẳng vào trán Chung Ly Sóc.

Keng một tiếng, nghiên mực sượt qua người Thái tử, đập thẳng xuống nền sàn.

Hoàng đế vỗ bàn, ho kịch liệt, cáu giận gắt: “Chung Ly Sóc, ngươi cũng muốn ngỗ nghịch ta sao?”
“Nhi thần không phải…”
“Câm miệng.

Câm miệng cho trẫm!”
“Ngươi cũng hệt như Yên nhi, đều vì người ngoài mà ngỗ nghịch trẫm.”
Thái tử rúng động cả người, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, lại thấy trong bóng tối, Hoàng đế một tay che miệng, hung ác nhìn chằm chằm nàng.

Có máu đỏ thẫm ứa ra từ kẽ ngón tay.

Thái tử há miệng, toan gọi Thái y, lại thấy Hoàng đế buông tay, khóe môi ngậm máu, tàn nhẫn nói: “Trẫm hẳn nên giết ngươi.

Sớm biết có hôm nay, trẫm hẳn đã nên giết ngươi, nên làm giống cha ngươi mà chém thành ngàn mảnh, quẳng vào Lương Thủy trước khi Yên nhi chết vì ngươi, khi ngươi chỉ vừa mới chào đời.”
Âm vang.

Một tia sét lóe qua cửa sổ.

Chung Ly Sóc ngẩng đầu, thấy rõ gương mặt tái nhợt của Hoàng đế.

Đó là một gương mặt vô cùng đẹp đẽ, trong khung cảnh u tối tựa Dạ Quân Mục Lê đến từ Quy Khư.

Một giọt nước mưa đập xuống mặt đất, tiếp sau đó là tiếng mưa tí tách rơi.

Giữa dông tố ầm vang, Chung Ly Sóc quỳ trên sàn nhà, nghe Hoàng đế nói đứt quãng: “Nếu ngươi không phải nữ nhi của Yên nhi, trẫm há có thể giữ ngươi đến ngày hôm nay?”
“Phụ thân ngươi cướp muội muội của ta, trẫm liền giết cả nhà hắn.”
“Thế mà Yên nhi vẫn che chở hắn, để trẫm đừng giết.

Kết quả thì sao? Muội ấy đã nói cả đời này sẽ ở lãnh cung bên cạnh ta, nhưng rồi lại vì ngươi mà chết.”
“Chung Ly Sóc, ngươi chính là kẻ gây họa!”
Tiếng sấm bên ngoài vang rền, quấy cùng thanh âm điên cuồng của Hoàng đế, ập vào tai Chung Ly Sóc, khiến đầu nàng ong ong.

Nàng quỳ trên sàn, cố gắng phân rõ ý trong lời Hoàng đế.

Yên nhi… Yên nhi là ai?
Chợt, nàng nhớ đến rất nhiều những chi tiết nhỏ đầy bụi phủ, nhớ đến nét mặt mà trước giờ vẫn luôn rất mơ hồ.

Đó là một gương mặt giống Hoàng đế như tạc, nhưng lại đặc biệt hiền hòa.

Đó là muội muội sinh đôi của Hoàng đế, Trưởng Công chúa Đại Sở Chung Ly Yên.


Mưa và sấm vẫn kéo dài cho đến chạng vạng.

Chung Ly Sóc quỳ trên mặt đất thấm hơi lạnh.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế lúc này đã điên cuồng, rồi chậm rãi đứng lên, nói: “Bệ hạ, những gì bệ hạ nói hôm nay, nhi thần không biết gì cả.

Tối rồi, nhi thần về trước.”
Nói đoạn, nàng bái một bái, rồi xoay người bước ra khỏi thư phòng.

“Ngươi đứng lại! Đứng lại đó cho trẫm!”
“Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi trẫm sao?”
“Yên nhi!”
Bước chân Chung Ly Sóc hơi chững lại, rồi nhanh chóng tiếp tục ra khỏi thư phòng.

Nàng nói với thị hầu bên ngoài: “Bệ hạ không được khỏe, mau mời Đại Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đến đây.”
Nàng chỉ nói một câu như thế, rồi bình thản bước ra khỏi cửa chính Thần Cung, hoàn toàn không màng đến Hoàng đế đang nổi điên trong thư phòng.

Cơn mưa tầm tã như trút nhuộm đen cả bầu trời.

Chung Ly Sóc bước vào màn mưa.

Chúng thị nhân che dù đuổi theo, lại bị nàng bắt dừng lại.

Một thị hầu nhanh trí đi theo ngay sau nàng, người còn lại vội vã chạy về Đông Cung gọi Thái tử phi đến.

Một mình nàng, dầm mưa, lảo đảo đi hướng thâm cung.

“Hoàng đế này, vốn là của trẫm!”
Tiếng Hoàng đế rít gào vẫn còn văng vẳng trong tai, từng chút một, nói cho Chung Ly Sóc nghe những bí sử hơn mười năm về trước.

Vì sao từ nhỏ nàng đã sống trong lãnh cung? Vì sao trước giờ Hoàng đế vẫn luôn lạnh nhạt với nàng như thế? Tất cả những câu hỏi đó đều có đáp án.

Mẫu thân…
Mẫu thân…
Nước mưa lạnh lẽo quất vào mặt, tẩm lạnh sự ấm áp nơi đáy mắt Chung Ly Sóc.

Nàng xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, bước đến cánh cửa đóng chặt kia.

Cả người nàng ướt đẫm, mềm nhũn ngã quỳ.

Bàn tay sũng nước vịn lên lớp cửa dày nặng.

Chung Ly Sóc áp mặt lên cửa, phảng phất như có thể nghe được tiếng nói khẽ khàng, êm dịu thuở còn bé.

“Chung Ly Trần… Người đúng là kẻ điên…”
Nàng thì thào, để mặc tiếng mưa rơi che lấp lời mình.

Nàng nhớ đến vẻ điềm đạm, lưu luyến mỗi khi mẫu thân nhắc về bệ hạ, nhớ đến thần thái người khi cầm xích bát, cũng nhớ đến cảnh tượng mẫu thân chết trong lòng Hoàng đế.

Nàng ngã xuống trước lãnh cung.

Thị hầu vẫn luôn đi theo phía sau hốt hoảng chạy đến, đỡ nàng dậy.

Trong tiếng sấm vang rền, xa mã của Đông Cung dừng lại trước lãnh cung.

Thái tử phi bước xuống, thấy Thái tử ngất đi trước cửa, vội chạy đến ôm người vào lòng.

“Điện hạ… Điện hạ…”
Thái tử phi khẽ gọi mấy tiếng, ôm Thái tử ướt đẫm cả người, lo lắng khôn nguôi.

Nàng nhìn vào màn mưa, chỉ thoáng do dự trong chốc lát đã dứt khoát bế ngang Thái tử dậy, bước lên xa mã, ôm người nghiêng ngả một đường trở lại Đông Cung.

Đêm nay, trời mưa không dứt.

Chuyện Hoàng đế và Thái tử tranh cãi, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai các đại thần.

Triều chính thành Nguyên Châu rơi vào mưa tầm tã, phiêu diêu khiến người ta chẳng cách nào thấy rõ.

Trở về từ Thần Cung, Thái tử vì trúng mưa mà cảm lạnh, ốm nặng một trận.

Thái tử phi canh giữ trước giường, thủ nàng cả đêm.

Mãi đến sáng hôm sau, Thái tử bừng tỉnh khỏi ác mộng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cực cho Thái tử phi!” Thái tử tỉnh dậy, điều chỉnh lại tâm trạng vỡ nát đêm qua, mỉm cười nói với Huyên Cảnh Thần.

“Điện hạ không sao là tốt rồi.

Uống thuốc đi thôi.

Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, triều chính tạm thời đừng quan tâm đến nữa.” Huyên Cảnh Thần bưng thuốc nước, múc một thìa, kề môi thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Thái tử.

Thái tử cúi đầu, ngậm thìa, khi ngẩng đầu lại thấy quầng mắt thâm đen của Thái tử phi, bèn vươn tay nhận lấy bát thuốc, nói: “Để ta tự uống, sẽ nhanh hơn chút.”
Nói đoạn, nàng cũng mặc kệ thuốc nóng đến cỡ nào, cứ thế trực tiếp nâng bát uống cạn.

“Điện hạ, cẩn thận chút.” Thái tử phi lo lắng gọi, ý bảo nàng uống chậm một chút.

Đã quen với việc uống thuốc, Thái tử uống cạn nước thuốc rất nhanh.

Nàng đặt bát thuốc xuống, kéo tay Thái tử phi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Thái tử phi cũng đừng ra ngoài, cùng ta nghỉ ngơi một ngày đi.”
Thái tử phi nhìn gương mặt tái nhợt của người đối diện, khẽ gật đầu, rồi cũng lên giường.

Hai người cùng nhau nằm xuống.

Chung Ly Sóc hết sức tự nhiên mà ôm lấy Thái tử phi của mình, kề sát tai nàng, khẽ nhủ: “Ngủ đi.”
Huyên Cảnh Thần gật đầu, đôi gò má vùi trong hõm vai Chung Ly Sóc.

Lát sau, nàng mới cất tiếng hỏi: “Điện hạ, hôm qua điện hạ và bệ hạ đã nói những gì?”
Mà lại… một mình chạy vào màn mưa như thế?
Đầu ngón tay Chung Ly Sóc khẽ run.

Nàng cười một tiếng, đáp: “Không có gì.

Chỉ là…”
Chỉ là đã điên rồi.

Bất luận là nàng hay là Hoàng đế, đều điên cả rồi.

Nàng kề sát vào Huyên Cảnh Thần, nhẹ giọng nói khẽ bên tai: “Thái tử phi, ta muốn, thỉnh cầu nàng một chuyện.”
“Điện hạ nói đi.”
“Bất luận thế nào, cũng đừng giao ra binh phù, có được không?”
Huyên Cảnh Thần sửng sốt, lại nghe Chung Ly Sóc thở ra một lời ấm nóng: “Nếu những gì Giám Thiên Ty nói là thật sự, như vậy, Thái tử phi liền mang đến cho dân chúng một thiên hạ an nhạc đi.”
Một… thiên hạ an nhạc mà bất luận là nàng hay Hoàng đế đều không thể cho được.

Hoàng đế điên rồi.

Vị Hoàng đế điên này sẽ đẩy Sở quốc chìm vào vực thẳm.

Nếu đây là tội nghiệt nàng nhất định phải gánh vác, vậy cứ để nàng chấm dứt hết tất cả những chuyện này đi.

Huyên Cảnh Thần không đáp.

Từ giọng nói êm dịu của Thái tử, nàng nhận ra một nỗi tuyệt vọng khác thường.

Vì thế, nàng vươn tay, ôm chặt thân thể mảnh mai của người ấy, bờ môi cắn chặt.
_____________
Dàiiiii mà còn bí nhèo chỗ nựa..