Hướng Đông Lưu

Chương 77: Quyển 2 - Chương 76






HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 76
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Hoàng hôn treo nơi đầu cành, hắt đỏ cả cung tường.

Xa giá Huyên Cảnh Thần chạy vào hành lang dài rồi dừng lại trước cửa Nam cung.

Nàng không trở lại Triêu Huy Điện mà đến xem phạm nhân đặc biệt được áp giải vào nhà lao ngầm tại Nam cung trước nhất.

Người này đúng là Niệm Vọng đã hành thích Chung Ly Mạc đêm qua.

Khi ấy, Chung Ly Sóc hỏi đến thích khách, Huyên Cảnh Thần chỉ nói là do tử sĩ làm, đẩy hết sự tình cho Chung Ly Trình.

Trên thực tế, trước khi biết được chân tướng thì chính Huyên Cảnh Thần cũng cho rằng đó là bút tích của Chung Ly Trình.

Nhưng khi biết được việc làm của Niệm Vọng, lại thêm tối qua người này truyền tin nói muốn gặp Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Thần không thể không tập trung hoàn toàn sự chú ý.

Huống hồ, Ty Mệnh của Giám Thiên Ty còn nói đêm qua Niệm Vọng đến gặp Chung Ly Trình trước, dẫn độc Liên Lí Chi trên người hắn bộc phát rồi mới đi ám sát Chung Ly Mạc.

Hai người họ đều trúng độc, nếu không có thuốc giải thì không ai có thể tránh khỏi cái chết.

Chung Ly Trình là người chẳng còn sống được bao lâu, nhưng Niệm Vọng vẫn đích thân ra tay.

Đặc biệt là sau khi Chung Ly Trình tỉnh lại, tiết lộ chuyện Niệm Vọng từng phò tá Trung Châu Vương ở Trung Châu suốt bao năm, Huyên Cảnh Thần đã hiểu rõ ân oán gút mắc của Niệm Vọng với hoàng thất Chung Ly.

Chính vì lẽ đó, khi hắn nhắc đến Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Thần mới cảnh giác, lo âu.

Trong lao tù tối tăm, Niệm Vọng mặc áo bào trắng bị trói trên giá hành hình ngăn cách ngũ hành.

Ánh hoàng hôn chiếu qua một góc hở, hòa quyện cùng ánh đèn u ám bên trong, soi sáng mái tóc lúc này đã hoàn toàn bạc trắng của Niệm Vọng.


Huyên Cảnh Thần bước đến chỗ cách hắn hơn một trượng, cho các thị vệ lui hết, lại nhìn cái người vẫn đứng hiên ngang bị cột trên giá hành hình.

Niệm Vọng ngước mặt, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Huyên Cảnh Thần đang đứng, chần chừ gọi một tiếng: “Điện hạ?”
“Nàng sẽ không gặp ngươi, Niệm Vọng tiên sinh.” Huyên Cảnh Thần sắc bén nhìn Niệm Vọng với gương mặt tiều tụy và giác quan đã mơ hồ: “Trẫm rất tò mò thân phận thật sự của Niệm Vọng tiên sinh.”
“Chung Ly Trình nói ngươi phò tá Trung Châu Vương nhiều năm, tham dự loạn chư vương, rõ ràng chính là người của Trung Châu Vương.

Nhưng căn cứ vào việc ngươi vạch trần hành vi phản nghịch của Chung Ly Trình với trẫm, lại thêm việc hành thích Chung Ly Trình và Vân Trung Vương đêm qua, ngươi hẳn là có mối thù sâu đậm với hoàng tộc Chung Ly.

Đúng thế không?”
Nàng hỏi hết sức sắc bén.

Niệm Vọng cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe, lát sau mới nhận ra ý nàng, đáp: “Đế vương đa nghi, muốn giành được lòng tín nhiệm của ngươi thật sự quá khó.

Cơ mà, ta vốn dĩ đã không định làm ngươi tin tưởng.

Tất cả những gì ta làm cũng chỉ là muốn giao phản nghịch vào tay ngươi, sau đó giết hai người kia mà thôi.”
“Ngươi thật sự thông minh.

Điện hạ có Hoàng hậu như ngươi, rất tốt.” Niệm Vọng cười, ánh mắt tối tăm, “Còn về thân phận của ta, trước đó ta đã nói rồi, ta là Hà Thần đấy thôi.

Mối thù của ta với hoàng tộc Chung Ly, thật ra là mối thù của chủ công ta mới đúng.”
“Người của Thái Nhất Môn đều chấp hành tín điều kẻ sĩ chết vì tri kỷ, ta cũng thế.

Tất cả những gì ta làm cũng chỉ là thay Dương Vọng công tử báo thù.”
Gương mặt hắn đã bắt đầu trở nên già nua, mái tóc bạc trắng, toát lên một cảm giác thê lương khi nói ra những lời ấy.

Huyên Cảnh Thần cau mày nhìn hắn: “Cho dù là ruồng bỏ quân vương, ruồng bỏ tín ngưỡng, cũng muốn tuân theo tín điều của bản thân ư?”
“Ta đã bao giờ ruồng bỏ quân vương cùng tín ngưỡng?” Niệm Vọng cau mày, phật lòng phản bác, “Ta trở thành Hà Thần không phải vì Hoàng đế, mà là vì bảo hộ Dương Vọng công tử.

Ngươi hẳn là không biết, Phong Bá và Hà Thần không phải chỉ mỗi Hoàng đế mới có thể sử dụng.

Đế Hậu một thế, Hoàng phu và Hoàng hậu cũng sai phái được.”
“Ta là… vì Dương Vọng công tử.”
Huyên Cảnh Thần nói: “Nếu ngươi là vì Dương Hoàng phu, như vậy hẳn ngươi cũng biết năm xưa chính là Dương gia có tâm phản loạn, độc hại Hoàng đế, thế nên Thứ Đế mới đánh đòn phủ đầu, diệt Dương gia.

Mà Dương Hoàng phu chính là không còn mặt mũi gặp vợ con mới thắt cổ tự tử.

Tất cả những điều ấy đều là Dương gia gieo gió gặt bão, Dương Vọng công tử bị liên lụy.

Cớ sao ngươi cứ luôn miệng nói muốn báo thù?”
Niệm Vọng sửng sốt, rồi như bị lời ấy chọc giận mà vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Cái gì mà thắt cổ tự tử! Rõ ràng là Chung Ly Trần giết người! Dương gia đều do ả dẫn người truy sát! Ả là vì Chung Ly Yên, tất cả chỉ vì Chung Ly Yên.

Để hai tỷ muội được ở bên nhau mà giết hết những ai gây trở ngại.”
Hắn vĩnh viễn không quên, trong đêm gió lửa rực trời kia, hắn nhìn đến thanh kiếm sáng như tuyết ấy rút ra từ người Dương Vọng công tử.

Dương Vọng lảo đảo ngã trên đất, nhìn bóng lưng Chung Ly Trần xoay người rời đi mà lẩm bẩm hỏi: “Này xem như chuộc tội sao?”
Trên người Dương Vọng chằng chịt những vết kiếm máu chảy đầm đìa, quỳ rạp trên đất như một huyết nhân.

Chung Ly Trần với ánh mắt lạnh nhạt, ném xuống trường kiếm trong tay.

Keng một tiếng, như đâm vào lòng Dương Vọng.

Và cả câu nói lạnh lùng kia của Chung Ly Trần nữa: “Yên nhi không hận ngươi, cô lại ghét ngươi cực kì.

Những gì hôm nay ngươi phải chịu chính là thứ ngươi xứng đáng nhận.

Cô sẽ nói với Yên nhi là ngươi thắt cổ tự tử.”
Nàng vừa dứt lời, Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm đứng bên cạnh lập tức vung tay, lau sạch tất cả vết kiếm trên người Dương Vọng, rồi theo sau Chung Ly Trần rời đi, không hề quay lại.

Niệm Vọng nghĩ, Dương Vọng vốn dĩ sẽ không chết, tất cả đều vì thanh kiếm này của Chung Ly Trần.

Thanh kiếm sáng như tuyết này, chặt đứt Dương gia, chặt đứt niềm kiêu hãnh của Dương Vọng công tử, cũng chôn vùi luôn tín ngưỡng của hắn.

“Oan có đầu, nợ có chủ.


Lấy máu trả máu, dùng mạng đổi mạng! Chung Ly Trần diệt Dương gia, ta dùng Sở quốc chôn cùng công tử, có gì không thể?”
Vẻ mặt hắn dữ tợn, giọng điệu đã mang mấy phần cố chấp đến điên cuồng mà khàn khàn nói hướng Huyên Cảnh Thần: “Dương gia trên dưới hơn bảy trăm mạng người.

Hoàng thất Chung Ly của Sở quốc gom lại chưa đến năm trăm.

Còn chưa đủ đâu!”
“Cho nên ngươi liền lấy bá tánh thay thế, lấy giang sơn thay thế?” Huyên Cảnh Thần đanh thép lên án, lạnh giọng nói: “Ngươi đúng là một kẻ điên khiến người ta ghê tởm, Niệm Vọng.

Nếu Dương Hoàng phu biết ngươi hủy hoại cả một giang sơn gấm vóc sau khi hắn chết, không biết ngươi còn mặt mũi gì mà đi gặp hắn.”
Dương Vọng sửng sốt trong giây lát rồi cười nói: “Ta sẽ không gặp được hắn.

Người như ta, ngay cả Quy Khư cũng không đi được.

Nhưng thế thì đã sao? Sở quốc không còn, Chung Ly Trình sắp chết, Chung Ly Mạc sắp chết, ta cũng sẽ chết.

Tất cả đều chấm dứt…”
Hắn thở dài một tiếng, nhìn Huyên Cảnh Thần, nói: “Ta làm những điều mà ta cảm thấy mình nên làm.

Cả đời này không còn gì nuối tiếc.”
Huyên Cảnh Thần nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: “Đáng thương…”
Nàng đã biết tất cả những gì muốn biết, cũng mơ hồ hiểu được tính toán của Niệm Vọng, bèn lạnh giọng nói: “Có điều, sẽ không ai biết những chuyện ngươi đã làm.

Điện hạ sẽ không đến gặp ngươi, trẫm sẽ không để ngươi nhìn thấy nàng.

Bởi vì ngươi không xứng!”
Bởi vì ngươi hủy hoải Sở quốc, hủy hoại hết thảy những gì nàng mong đợi.

Bao nhiêu nỗi khổ cực nàng phải chịu thời niên thiếu đều do một tay ngươi gây ra.

Người như thế, Huyên Cảnh Thần sẽ không để hắn xuất hiện trước mặt Chung Ly Sóc.

Huyên Cảnh Thần nhìn Niệm Vọng, lại cất giọng nói: “Kế hoạch của ngươi rất tốt, nhưng Chung Ly Trình sẽ là người gánh hết thảy những điều này.

Hơn nữa, cổ Huyết Thiền ngươi hạ cho Chung Ly Mạc, trẫm đã sớm tìm được phương pháp giải.

Nếu mục tiêu báo thù của ngươi là diệt Chung Ly gia, như vậy ngươi đã định là sẽ không thành công.”
Sắc mặt Niệm Vọng đại biến.

Hắn nhìn hướng Huyên Cảnh Thần, muốn giằng khỏi dây trói: “Không thể nào! Không thể nào!”
Huyên Cảnh Thần lắc đầu: “Sẽ không một ai biết ngươi đã làm gì Sở quốc.

Người ngay từ đầu đã nấp trong góc tối cũng sẽ không lưu danh trên sách sử.

Không phải ngươi muốn báo thù, luôn nhịn nhục vì chủ sao? Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không để thế nhân biết chuyện này.”
Niệm Vọng là quân sư Tố Bắc, như vậy cứ để hắn mang thân phận quân sư mà chết ở Nguyên Châu.

Xem như là… mở đầu cho lời tuyên chiến của Khánh quốc với Tố Bắc.

Huyên Cảnh Thần xoay người, đưa lưng về phía Niệm Vọng trong góc tối tăm, từng bước tiến lên cầu thang.

Nàng xuyên qua lao tù u ám, đón ánh hoàng hôn sáng bừng, đi hướng phía ngoài.

Bên trong, Niệm Vọng đang thê lương rít gào.

Bên ngoài, Huyên Cảnh Thần nhìn thoáng qua Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên đang đứng chờ, nói “Trở về tính cho trẫm một ngày lành để quân đội Lan Châu xuất phát.”
Tố Bắc, hẳn nên hoàn toàn quy phục.

Hiểu rõ ý nàng, Đại Ty Mệnh xưng vâng, rồi bước theo sau, đạp lên ánh chiều tà hoàng hôn mà trở lại trong cung.

Đêm, Chung Ly Sóc dùng bữa tối xong, ngồi bên người nhà, ho nhẹ mấy tiếng mới cất giọng nói: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi muốn cầu cưới bệ hạ, ý của hai người thế nào?”
Trấn Bắc Hầu không hề ngoài ý muốn, chỉ nhìn Chung Ly Sóc rồi vươn tay vỗ vỗ bả vai gầy gò của nàng, nói: “Con trưởng thành rồi.”
Chung Ly Sóc cười cười, lại nhìn sang mẫu thân với ánh mắt sáng rỡ.

Nhạc Chính phu nhân ngơ ngác, nhìn trượng phu lại nhìn con gái, còn ngó sang Nhạc Chính Dĩnh, rồi hỏi: “Đây là chuyện gì?”
“Tố nhi… sao tự dưng con lại…”

Chung Ly Sóc ngượng ngùng cười cười.

Nhạc Chính Dĩnh ngồi bên cạnh thở dài một tiếng, nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa.

Bệ hạ nhìn trúng A Tố.

A Tố cũng thích nàng.

Thế là muốn đại hôn.”
Chỉ là chuyện nhỏ người vui ta thích thôi mà.

Chung Ly Sóc nhìn trưởng tỷ, trưởng tỷ cũng nhìn lại, đoạn vươn tay xoa đầu nàng: “Yên tâm, a tỷ giúp muội đi cầu cưới.”
Ba người các nàng nói chuyện ở Tây Sơn cho Nhạc Chính phu nhân.

Nhạc Chính phu nhân cuối cùng cũng nghe hiểu, bèn nói: “Vậy ta đây phải nhanh chóng chuẩn bị sính lễ cho A Tố.”
Các nàng đều biết, người như Nữ hoàng, chỉ cần hợp mắt là đương nhiên sẽ đồng ý.

Cho dù Nhạc Chính Tố thoạt trông còn hơi nhỏ tuổi, nhưng mười bảy, cũng có thể thành hôn.

Chung Ly Sóc nhìn cả nhà sôi nổi thảo luận nên hỏi thăm việc chuẩn bị hôn lễ thế nào, chỉ cảm thấy lòng đầy ấm áp.

Lát sau, Nhạc Chính Dĩnh mới đẩy đẩy nàng, rồi nói với mẫu thân: “Mẫu thân, đêm nay A Tố còn vào cung thay thuốc trị thương, lát nữa phải đi.”
Nhạc Chính phu nhân thoáng sửng sốt, khó hiểu nhìn Chung Ly Sóc, dịu giọng hỏi: “Tố, ở nhà không được sao?”
Lúc này, Trấn Bắc Hầu cất tiếng cười ha hả: “Người trẻ tuổi, hơi quấn nhau.”
Vừa dứt lời đã có gã sai vặt vào báo trong cung đến đón người.

Chung Ly Sóc đứng dậy cáo biệt cha mẹ.

Nhạc Chính Dĩnh đưa nàng ra cửa.

Chỉ thấy dưới ánh đèn đường le lói có một chiếc xe ngựa lớn.

Nhạc Chính Dĩnh còn đang nắm tay muội muội dặn dò mấy lời thì đã có người từ trên xe bước xuống.

Trong đêm tối, Huyên Cảnh Thần mặc sa y màu anh thảo, đứng trước mặt tỷ muội hai người, gọi: “Nhạc Chính đại nhân.”
Nhạc Chính Dĩnh chưa bao giờ nghĩ Huyên Cảnh Thần sẽ đích thân đến đón người.

Một thoáng kinh ngạc trôi qua, nàng lại vội vàng hành lễ.

Huyên Cảnh Thần gật đầu, nhìn Nhạc Chính Dĩnh đang nắm tay Chung Ly Sóc, hỏi: “Lệnh công tử đã có thể đi cùng trẫm chưa?”
Chung Ly Sóc nhìn góc nghiêng gương mặt nhu hòa của người đối diện, đuôi mày, khóe mắt đều ngập ý cười.

Nhạc Chính Dĩnh trông vẻ mặt u mê của muội muội, lòng than một tiếng.

Sau đó, nàng buông tay Chung Ly Sóc, nói với Huyên Cảnh Thần rằng: “Vậy phiền toái bệ hạ.”
Xin hãy… chăm lo cho nàng thật tốt.

Ánh mắt Nhạc Chính Dĩnh trong veo, pha lẫn một chút lo lắng.

Huyên Cảnh Thần thuận thế nắm tay Chung Ly Sóc, gật đầu đáp: “Vậy trẫm về đây.”
Chung Ly Sóc đi theo, lại quay đầu nói với trưởng tỷ: “A tỷ, gặp lại sau.”
Nhạc Chính Dĩnh đứng đó, khom người hành lễ với bóng dáng Huyên Cảnh Thần, dõi theo chiếc xe ngựa khuất dần trong bóng tối, rồi buông một tiếng thở dài.
_______________.