Ngủ li bì đến chiều, cuối cùng Biện Nhân Mã đã chịu tỉnh khỏi giấc mơ, cố gắng chớp mắt mấy lần mới mệt mỏi ngồi dậy.
Giơ tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian, bây giờ đã hơn một giờ chiều.
“Xứng ơi?”
Lên tiếng gọi theo thói quen, không ai đáp.
Mấy giây sau cậu mới nhớ ra anh đi tham gia lễ khánh thành công ty mới mở của em họ, Biện Nhân Mã nhịn đau bước xuống giường, ngáp một cái thật dài đi vào nhà vệ sinh.
Đồ ăn đã được nấu sẵn, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là có thể dùng.
Đang nhàm chán ăn bữa chiều, lại nghe thấy tiếng chuông phát ra từ chiếc điện thoại bên tay, nhìn người gọi tới, cậu lập tức nghe máy.
“Anh hai?”
“Giờ em rảnh không?”
Biện Nhân Mã ngoan ngoãn trả lời: “Có ạ, có chuyện gì sao anh?”
“Anh có công chuyện qua thành phố này, làm xong rồi nên định tìm em.”
Biện Nhân Mã vội vàng nuốt miếng trứng: “Anh hai ở đâu, em qua tìm anh.”
“Anh gửi vị trí cho em.”
Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của Mục Song Ngư, cách Biện Nhân Mã gọi anh có vẻ càng ngày càng thuận miệng hơn rồi, câu nào cũng anh hai, nói một cách vô cùng lanh lợi.
Anh ngồi trong một quán cà phê, ở gần phía cửa kính, quay đầu là thấy khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.
Ba tuần nữa là tết, thời tiết gần đây có dấu hiệu ấm lên, đón tết dưới thời tiết này là đẹp.
Anh nhẹ nhàng khuấy đều cốc cà phê đá trước tay mình, nếu để Hoàng Song Tử biết anh uống đá vào mùa lạnh, nhất định sẽ dạy dỗ anh.
Hoàng Song Tử vừa gọi điện đến nói mình phải ở lại lễ khánh thành đó thêm một lúc, chắc cô chú bên đó cũng đã biết anh và anh ấy có quan hệ gì.
Họ cũng có đầu óc, chắc cũng đoán ra được vài chuyện, sắc mặt chắc cũng đặc sắc lắm.
Tiếng cửa vang kính coong đón chào vị khách mới, người trong quán cà phê lúc này không nhiều, cộng thêm chỗ ngồi của Mục Song Ngư rất dễ thấy, Biện Nhân Mã nhìn thoáng qua là thấy được anh.
Cậu lập tức vui vẻ chạy tới.
“Anh hai đợi lâu không?”
Mục Song Ngư lắc đầu: “Không, em uống gì?”
“Ừm… trà thạch đào.” Biện Nhân Mã nhìn menu một lượt, nhanh chóng lựa chọn.
Mục Song Ngư đứng dậy, cười nói: “Ngồi đó đi, anh đi lấy cho em.”
Không đợi cậu từ chối thì anh đã quay người đi, đợi mấy phút là đã mang khay đồ uống quay về, bên cạnh còn kèm theo một đĩa bánh Tiramisu, đây là anh mua thêm cho cậu.
Biện Nhân Mã vội vàng cầm lấy, đặt ngay ngắn trên bàn.
“Cảm ơn anh hai.”
“Gần đây việc học thế nào?”
“Đều tốt ạ, công việc của anh hai thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi.”
Mục Song Ngư đánh giá cậu một lượt, lúc đến đã để ý thấy Biện Nhân Mã đi đứng hay ngồi xuống hơi khó khăn, nhìn kỹ còn thấy chút dấu hôn lồ lộ ra ngoài cổ áo cao.
Anh âm thầm thở dài, tuổi trẻ dồi dào, nhưng cái gì quá cũng không tốt, anh cần dặn riêng với em trai của mình thôi.
Cái thằng này cũng thật là…
Nói được mấy câu, Biện Nhân Mã lấy điện thoại ra thông báo với Mục Thiên Xứng một tiếng, sau đó cười hỏi Mục Song Ngư: “Anh hai còn bận việc gì nữa không?”
“Tạm thời thì không còn nữa.” Giọng điệu của Mục Song Ngư trước giờ vẫn rất nhẹ nhàng.
“Vậy em đưa anh hai đi chơi nhé, thả lỏng người.”
“Đi được sao?”
Biện Nhân Mã nhanh mồm: “Sao lại không đi được ạ?”
Đáp lại câu hỏi của cậu chính là nụ cười dịu dàng của Mục Song Ngư.
“…”
“…”
Biện Nhân Mã cầm ly trà đào lên, hút một hơi thật sâu, nhìn ra bên ngoài nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Nhìn kỹ, Mục Song Ngư thấy vành tai của cậu đỏ ửng lên, anh nín cười.
Biện Nhân Mã bỏ cốc trà xuống, che giấu ngượng ngùng mà hắng giọng: “Đương nhiên là em đi được.”
Đi chơi quên lối về có vẻ rất phù hợp với tình cảnh của Mục Song Ngư và Biện Nhân Mã, địa điểm cuối cùng hai người đến là một cửa hàng âu phục, Mục Song Ngư đã đề nghị đến đây đúng lúc cả hai anh em đang có ý định về nhà.
Biện Nhân Mã chỉ im lặng đi theo, nhìn vào cỡ áo, có vẻ là anh định mua cho Hoàng Song Tử.
“Anh rể em tuần sau đi công tác rồi, cũng nên mua một bộ vest mới.”
Mỗi khi nhắc đến Hoàng Song Tử, sắc mặt của Mục Song Ngư cứ như sáng bừng lên.
Biện Nhân Mã tính toán, từ lúc quen biết đến bây giờ, kể ra hai anh cũng đã bên nhau mười mấy năm rồi.
Thời gian qua lâu như vậy, hai người vẫn cứ đằm thắm như hồi mới yêu, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.
Biện Nhân Mã thầm chu môi, cậu và Mục Thiên Xứng cũng sẽ như vậy.
Chọn xong vest thì đến cà vạt, Mục Song Ngư chọn một chiếc màu xanh than kẻ sọc chéo trắng, rất phù hợp với bộ vest anh đang cầm trên tay.
Thanh toán, đóng gói gọn gàng trong một chiếc hộp, bỏ vào trong túi xách in logo nhãn hiệu, khi ra ngoài thì trời đã tối om.
Bây giờ là hơn mười giờ tối.
Biện Nhân Mã mở cửa vào nhà, suýt bị cảnh trước mặt dọa giật bắn mình.
Hoàng Song Tử và Mục Thiên Xứng mỗi người một bên trái phải, ngồi khoanh tay vắt chéo chân nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Hai người cứ như hai ông tướng giữ cửa, sắc mặt đều rất tệ.
Mục Song Ngư cầm túi đồ vào, vô cùng bình tĩnh: “Đợi lâu rồi.”
Em trai và anh rể đồng thanh: “Đi những đâu mà lâu như vậy? Hai người biết mấy giờ rồi không?”
Biện Nhân Mã nhìn đồng hồ: “Cũng… sớm mà.”
Mục Thiên Xứng đứng dậy đi đến khoác vai Biện Nhân Mã: “Không thèm nghe máy của tôi?”
“Máy hết pin, không phải anh hai đã nói rồi sao?” Biện Nhân Mã lấy điện thoại ra cho anh xem bằng chứng, còn hất cằm một cách bướng bỉnh.
Hoàng Song Tử cũng đi đến ôm ngang eo Mục Song Ngư: “Em bảo chín giờ sẽ về, kết quả muộn hơn một tiếng?”
Mục Song Ngư cũng giơ chiếc túi đựng đồ lên: “Đi mua đồ cho anh đấy.”
Sắc mặt của Hoàng Song Tử lập tức dịu xuống: “Ăn gì chưa?”
“Bọn em đi ăn rồi.”
Mục Thiên Xứng nhìn chằm chằm túi đồ, bất mãn: “Vậy của em đâu?”
Mục Song Ngư nhún vai: “Em phải hỏi Nhân Mã chứ?”
Mục Thiên Xứng xòe tay trái ra, không khác một đứa trẻ con đòi quà: “Quà của tôi đâu?”
Biện Nhân Mã vỗ mạnh lên tay anh, “bép” một tiếng rõ là vang.
“Giờ đã muộn rồi, hai anh ở lại đây đi, ngày mai rồi về.”
“Được.”
Biện Nhân Mã kéo Mục Thiên Xứng về phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Mục Thiên Xứng phụng phịu ngồi xuống giường, nhìn cậu hì hục tìm đồ trong ngăn kéo.
Biện Nhân Mã lấy ra một hộp chiếc mắt kính, là của Mục Thiên Xứng, thỉnh thoảng dùng máy tính hay đọc sách thì anh mới đeo.
Cậu vui vẻ lấy hộp giấy nhỏ đặt trong túi áo ngoài của mình, lấy ra một sợi dây đeo mắt kính mảnh màu bạc, chăm chú gắn hai đầu móc vào hai gọng kính.
Gắn xong rồi, cậu vui vẻ chạy lại đeo kính lên cho Mục Thiên Xứng, ngắm nghía cho đã con mắt.
Anh hơi bất ngờ, cậu xoa hai bên má phồng lên vì giận dỗi của anh, cúi đầu hôn lên chóp mũi của Mục Thiên Xứng: “Quả nhiên là hợp, rất đẹp trai.”
“Tôi thế này mới đẹp trai?”
“Thế nào cũng đẹp trai.”
…
…
Chiếc xe chạy băng băng trên con đường hướng đến ngoại ô, nhìn qua cửa sổ có thể thấy từng tòa nhà cao chót vót đang càng lúc càng xa, thay vào đó là một dải xanh ngắt ở bên đường, khung cảnh vô cùng yên bình.
“Hắt xì!”
Giang Thiên Yết kéo áo khoác, khịt mũi một cái.
Dương Bảo Bình lái xe bên cạnh thấy vậy, nhanh chóng nâng cao nhiệt độ điều hòa.
“Lạnh lắm không?” Anh lo lắng hỏi.
“Không.”
“Sắp đến nơi rồi.”
“Ừm.”
Anh thành thục rẽ vào con đường bên trái, đi thêm khoảng năm sáu km, tầm nhìn của Giang Thiên Yết đã rơi vào một ngôi nhà ba tầng được bao quanh bởi hàng rào xanh mướt.
Anh lái xe vào trong, đậu ở góc sân.
“Hoài niệm thật đấy.”
Dương Bảo Bình lẩm bẩm, ánh nhìn phủ đầy kỷ niệm nhìn khắp căn nhà này một lượt.
Đây là lần đầu tiên sau mười năm anh quay lại nơi này, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.
Đây là nhà ông bà ngoại của anh, hai người già mất lâu rồi, mười mấy năm trước sau khi bà ngoại đi được một tháng, ông ngoại cũng vì quá đau lòng mà đổ bệnh, không lâu sau cũng đã đi theo bà.
Dương Bảo Bình nắm tay cậu đi lên bậc thang bước vào nhà, cánh cửa mở ra, người nghênh đón hai người là bác giúp việc mang vẻ mặt vui vẻ, trông đã tầm bốn mươi tuổi.
Bước vào trong phòng khách, Dương Bảo Bình mới buông lỏng bàn tay của cậu: “Đi nghỉ ngơi một lúc, lát nữa chúng ta đi gặp ông bà.”
“Ừm.”
Bác giúp việc cười hiền hòa hỏi: “Hai cậu dùng gì không? Để tôi chuẩn bị.”
Dương Bảo Bình cười nhẹ: “Không cần đâu, bác cứ làm việc của mình đi.”
“Vậy cậu chủ cần gì cứ gọi tôi.”
“Được.”
Đi theo Dương Bảo Bình vào một phòng trên tầng, căn phòng này là ông bà ngoại để cho anh, ngày xưa đến nhà ông bà chơi đều sẽ ngủ lại đó.
Căn phòng vô cùng rộng, chỗ nào cũng mang đến cảm giác khiêm tốn tao nhã, dù lâu không có người ở vẫn rất sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng là được thường xuyên lau dọn.
Giang Thiên Yết để ý trong phòng có một giá sách nhỏ, trên giá sách có một cuốn album ảnh.
Cậu đi đến, chỉ vào hỏi thử: “Em xem được không?”
“Đương nhiên là được.”
Giang Thiên Yết vui vẻ lấy xuống, mở trang đầu tiên là thấy hình cả gia đình.
Cậu nhận ra hai người ngồi trên hai cái ghế phía trước nhất định là ông bà ngoại, hai người đứng phía sau là mẹ Dương và ba Dương, trong tay mẹ Dương còn đang bế Dương Bảo Bình bé con chắc mới được mấy tháng.
Mẹ Dương rất giống bà ngoại, còn Dương Bảo Bình lại có điểm giống ông ngoại của mình.
Giang Thiên Yết nhìn người trong ảnh lại nhìn Dương Bảo Bình, liên tục gật đầu khẳng định là vậy.
“Ngày xưa mọi người đều bảo ngoài cái miệng giống bố ra, anh theo nhà mẹ hết.”
Giang Thiên Yết tán thành, lật trang tiếp theo, là Dương Bảo Bình khi lên sáu tuổi, vào lớp một.
Nhìn cậu bé được bà ngoại nắm tay, vẻ mặt rất ấm ức, Giang Thiên Yết phụt cười.
“Trông anh như vừa bị cướp mất kẹo vậy.”
Dương Bảo Bình ôm cậu từ đằng sau, tựa cằm trên vai cậu ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng bật cười.
“Xem nào, không nhầm thì hôm đó ông ngoại mua cho anh kẹo bông gòn, kết quả bà ngoại bảo anh bị sâu răng, thế là thay anh ăn hết kẹo bông gòn đó.”
Giang Thiên Yết nín cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó khai giảng xong, bà ngoại bế anh đi chơi công viên, anh cũng quên mất chuyện mình bị giành mất kẹo.”
Giang Thiên Yết lại lật tiếp, lật mãi lật mãi, cuốn album tiếp diễn đến năm Dương Bảo Bình mười lăm tuổi là không còn chụp chung với ông bà, đoán chừng khoảng thời gian này ông bà đã không còn.
Ảnh kéo đến năm Dương Bảo Bình hai mươi ba tuổi là dừng hẳn, là năm anh xảy ra tai nạn, tâm trạng của Giang Thiên Yết bỗng trùng xuống.
“Mỗi năm có cơ hội đến đây, anh đều sẽ thêm một tấm hình vào album.
Ông bà ngoại nói đây là album riêng của anh, lưu lại từng kỷ niệm trong cuộc đời anh.
Mẹ anh cũng có album riêng của bà ấy, ông ngoại cũng có.”
Giang Thiên Yết cười nhẹ nhìn bức hình cuối cùng, đây là bức hình cậu chụp cho anh khi anh tham gia lễ trao bằng tốt nghiệp.
Lúc đó anh bảo in ra hai bức, một bức ở nhà, thì ra bức còn lại là đem đến đây.
Giang Thiên Yết gấp cuốn album lại, thở ra một hơi, ôm nó trong lòng rồi quay qua chân thành nói với Dương Bảo Bình.
“Vậy bây giờ, để em và anh tiếp tục cuốn album này.”
Đối diện với ánh mắt chan chứa tình cảm của Giang Thiên Yết, Dương Bảo Bình mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu: “Được.”.