Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 35: 35: Tình Yêu





Phim ngắn công ích lần này Tạ Vãn Tinh chỉ quay có mấy ngày.

Bốn ngày sau, anh lên may bay về tới Giang Thành.
Vì một cuộc điện thoại của Phó Văn Thiện mà khiến anh mấy ngày nay cứ đứng ngồi không yên, buổi tối cũng ngủ không ngon.

Hại anh chỉ có thể tranh thủ đắp tạm một cái mặt nạ trên máy bay đỡ mà thôi.
Xe bảo mẫu của bọn họ đậu ngay sân bay, thế nên sau khi xuống máy bay, Vương Tiểu Minh đi thẳng ra bãi đỗ xe lái xe tới: "Anh Tạ, chúng ta quay về Vịnh Hà Loan hả anh?"
Tạ Vãn Tinh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc.
Hôm nay anh bay về sớm một ngày, cũng không có báo cho Phó Văn Thiện nên hắn không tới đón anh.

Thế nên hiện tại hẳn là hắn đang ở công ty nhỉ?
Vốn dĩ anh đã quyết định trốn tránh, có thể trốn thêm 1 ngày thì cứ trốn thêm 1 ngày vậy.

Ngày mai rồi mới nói với Phó Văn Thiện rằng anh đã về, cho dù trời có sập xuống thì cũng đợi ngày mai đi rồi tính.
Nhưng anh nhìn bầu trời đang dần tối xuống bên ngoài, cõi lòng bỗng thấy hơi phiền muộn.
Anh kéo dài thêm được 1 ngày thì sao? Trong 1 ngày này có thể thay đổi được gì không?
"Không về Vịnh Hà Loan, đến Xán Vũ đi." Tạ Vãn Tinh nói.
Vương Tiểu Minh vui vẻ nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Anh Tạ, anh đi đón ngài Phó ạ?"
Tạ Vãn Tinh "Ừ" một tiếng có lệ
Anh vừa xuống máy bay đã nhắn tin cho Phó Văn Thiện, Phó Văn Thiện cũng nói hắn đang ở ông ty, làm việc thêm một chút nữa mới về.
Tạ Vãn Tinh tính thời gian thử, từ anh đi đến công ty Phó Văn Thiện phải mất tầm khoảng 1 tiếng, vừa lúc đón hắn tan làm luôn.
Anh dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn bầu trời chạng vạng bên ngoài.

Không trung đã bị nhuộm thành màu tím xinh đẹp.
Tạ Vãn Tinh không biết lát nữa Phó Văn Thiện sẽ nói gì với anh.

Có lẽ là muốn chia tay, chấm dứt mối quan hệ này.

Hoặc có lẽ có một chút khả năng nhỏ bé là hắn cũng rung động giống như anh, muốn bắt đầu một mối quan hệ chính thức.
Nhưng anh không muốn suy đoán nữa.
Anh muốn nhanh chóng gặp Phó Văn Thiện, muốn đòi lấy một cái hôn và một cái ôm sau nhiều ngày xa cách.
...
Tình hình giao thông hôm nay khá tốt, lúc xe Tạ Vãn Tinh chạy vào bãi đỗ xe ở tầng hầm của công ty Xán Vũ thì vẫn chưa tới 1 tiếng đồng hồ.
Nhà bọn họ cũng có quen biết với ông tổng của Xán Vũ.

Thế nên sau khi anh và Phó Văn Thiện ở bên nhau, cũng tiện lấy cho mình cái thẻ thông hành, đi vào suôn sẻ.

Vương Tiểu Minh đỗ xe xong, Tạ Vãn Tinh xem thời gian, định gọi điện thoại cho Phó Văn Thiện.

Kết quả lại nghe Vương Tiểu Minh nói: "Anh, anh nhìn xem đó có phải anh Phó không?"
Tạ Vãn Tinh vừa ngẩng đầu đã thấy có một người đứng cách đó không xa, đúng là Phó Văn Thiện thật.

Nhưng anh vẫn chưa kịp hạ cửa sổ xe xuống gọi hắn thì đã thấy có một người mặc áo sơ mi màu trắng đuổi theo phía sau Phó Văn Thiện, vội vàng bắt lấy cánh tay hắn.
Lúc đầu Tạ Vãn Tinh còn tưởng là đồng nghiệp trong công ty Phó Văn Thiện, nhưng ngay sau đó anh đã thấy Phó Văn Thiện phủi tay người đó ra, trên mặt hiện rõ sự phiền chán.
Lúc này anh mới nhận ra người này rất quen mắt.
Anh chưa bao giờ thấy người thật, nhưng lại thấy được các phỏng vấn về người nọ trên hotsearch.
Vương Tiểu Minh cũng dựa vào cửa sổ xe hóng drama, sau khi cậu ta thấy rõ mặt người nọ thì lẩm bẩm nói: "Đây không phải là bông sen trắng Diêu Nhận gì đó à? Đù má, thời tiết như này mà chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, cậu ta không sợ lạnh hả?"
Tạ Vãn Tinh không kêu Phó Văn Thiện, anh im lặng hạ cửa sổ xe xuống một chút, quang minh chính đại nghe lén.
Anh muốn nghe thử xem bông sen trắng nhỏ này sẽ nói gì với Phó Văn Thiện.
Vốn dĩ âm thanh sẽ bị phóng to hơn trong tầng hầm, đã vậy Diêu Nhận còn không hề hạ thấp giọng, tựa như hận không thể kéo người khác tới vây xem vậy.

Tạ Vãn Tinh nghe một hồi mặt mày méo xệch.
Bông sen trắng nhỏ này đang diễn một vở kịch khổ tình với Phó Văn Thiện à?
...
Hôm nay Diêu Nhận cố ý lẻn vào Xán Vũ đợi Phó Văn Thiện.
Bởi vì hotsearch lần trước nên cậu ta gặp không ít khó khăn.

Vốn dĩ chẳng có được mấy cái quảng cáo mà cuối cùng còn bị huỷ hết.

Nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà muốn gặp lại Phó Văn Thiện một lần.
Cậu ta cược Phó Văn Thiện vẫn còn chút mềm lòng với cậu ta.

Dựa trên tình cảm trước đây, có lẽ hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ thôi.
Giọng nói của Diêu Nhận không hay bằng Phó Văn Thiện, nhưng rất có cảm giác thiếu niên.

Lúc giọng nói vương chút nức nở đặc biết khiến người ta thương xót.
Cậu ta nói với Phó Văn Thiện: "Em biết anh hận em.

Lúc trước đúng là em phản bội anh, đã nói là phải cùng nhau debut, nhưng em..." Cậu ta nói đến đây thì mơ hồ lướt qua, có vẻ không muốn nhắc lại.
"Hôm nay em tới tìm anh không phải vì muốn dây dưa với anh.

Có lẽ anh sẽ không tin em, nhưng năm đó em thật lòng thích anh, cũng thật lòng muốn ở bên cạnh anh.


Nhưng khi đó em còn quá trẻ, quá mong muốn được nhanh đứng trên sân khấu nên mới đi đường vòng như vậy."
Diêu Nhận nói tới đây thì ngừng vài giây, có lẽ cậu ta hy vọng Phó Văn Thiện có thể đáp lại cậu ta vài câu.

Kết quả Phó Văn Thiện chỉ khoanh tay nhìn cậu ta, khoé môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Tim Diêu Nhận đập thình thịch, chỉ có thể dựa theo bản nháp đã soạn xong nói tiếp: "Em biết em không còn xứng với anh nữa.

Em cũng không muốn lì lợm la liếm anh, em chỉ là nghe người ta nói...!nhiều năm qua anh vẫn cô đơn một mình, nên em mới...!mới ôm chút hy vọng."
Cậu ta nói xong thì nhìn Phó Văn Thiện với ánh mắt nhút nhát nhưng tràn ngập mong đợi.
Phó Văn Thiện thầm vỗ tay cho cậu ta trong lòng.

Với kỹ thuật diễn xuất này của Diêu Nhận thì làm ca sĩ làm gì nữa? Nếu đi làm diễn viên thì chắc cậu ta đã nổi tiếng từ lâu rồi.
Hắn không muốn dây dưa nhiều với Diêu Nhận.

Nếu không phải vì cái thân đó của Diêu Nhận không chịu nổi một đấm của hắn thì có lẽ hắn đã cho cậu ta một đấm rồi.
Phó Văn Thiện cầm điện thoại định gọi bảo vệ, nhưng trước khi hắn bấm điện thoại, vẫn không quên trả lời Diêu Nhận một câu: "Ai nói với cậu tôi vẫn luôn cô đơn một mình? Tôi có vợ rồi, cảm ơn."
Lúc Phó Văn Thiện nói những lời này, giọng nói hạ xuống rất thấp.

Dù sao hắn cũng chỉ đang khoác lác mà thôi, Tạ Vãn Tinh vẫn chưa phải vợ hắn.
Diêu Nhận sửng sốt, vẻ mặt không thể tin được.

Nhưng cậu ta chưa kịp nói thêm gì thì tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ đã vang lên trong tầng hầm trống trải.
Phó Văn Thiện và Diêu Nhận cùng ngẩng đầu, sau đó cùng ngạc nhiên mở to mắt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tạ Vãn Tinh bước tới như đang nhàn nhã đi dạo.

Hôm nay anh mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, mái tóc dài buông xoã rơi trên vai, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của anh.

Mặt mày anh lạnh lùng xinh đẹp, vòng eo gọn gàng mềm dẻo, đôi chân thon dài cân xứng, thẳng tắp tựa như lưỡi đao, khiến anh bước đi trong tầng hầm mà như thể đang bước đi trên sàn catwalk.
Anh đứng lại trước mặt Diêu Nhận, cao hơn cậu ta nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Diêu Nhận lập tức cảm nhận được cảm giác áp lực, không chỉ vì dáng người anh cao, mà còn vì khí chất không thể xâm phạm kia.
Ánh mắt Phó Văn Thiện vẫn luôn dính trên người Tạ Vãn Tinh, hắn hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Tạ Vãn Tinh liếc nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn về phía Diêu Nhận: "Có người động vào người của tôi, tôi không nên tới xem thử à?"
Anh nói xong câu đó thì khẽ nâng cằm hướng về phía Diêu Nhận: "Có lẽ cậu không biết tôi, để tôi tự giới thiệu một chút.

Tạ Vãn Tinh, bạn trai hiện tại của Phó Văn Thiện.


Những gì cậu mới quấn lấy Phó Văn Thiện nói tôi đều nghe được.

Tôi cực kỳ không thích, cho nên mới tới sửa lại cho cậu một chút."
Phó Văn Thiện vừa ngạc nhiên vừa sung sướng nhìn Tạ Vãn Tinh.
Nhưng Tạ Vãn Tinh không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Diêu Nhận chằm chằm.
Cõi lòng Diêu Nhận vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Sao cậu ta có thể không biết Tạ Vãn Tinh được? Diên viên trẻ tuổi đang hot nhất, sao lại biến thành bạn trai của Phó Văn Thiện rồi?
Cậu ta vô thức nhìn thoáng qua Phó Văn Thiện, sau đó phát hiện Phó Văn Thiện đang sung sướng hệt như một con Husky.
Diêu Nhận: "..."
"Mọi người đều lăn lộn trong giới giải trí nên không cần giả vờ nhu nhược đáng thương làm gì.

Cậu vừa mới nói năm đó cậu thật lòng thích Phó Văn Thiện, chỉ là không thể chịu nổi cám dỗ trong phút chốc?" Tạ Vãn Tinh cười mỉa một tiếng.

Anh nhìn Diêu Nhận như nhìn một con kiến.
"Mấy lời nói dối như vậy chỉ có thể lừa được trẻ con mà thôi.

Rõ ràng vì trước đó cậu không biết thân thế Phó Văn Thiện, nghĩ rằng cậu ấy là thằng nhà nghèo nên mới vứt bỏ cậu ấy rồi chạy theo kim chủ.

Đến bây giờ cậu mới biết cậu ấy là cậu chủ nhỏ hàng thật giá thật, nên mặt dày mày dạn muốn quay lại mà thôi."
Diêu Nhận bị anh nói đến tái mặt, cậu ta định phản bác nhưng Tạ Vãn Tinh không cho cậu ta cơ hội.
"Điều thứ hai, cậu cũng nói là cậu sẽ không lì lợm la liếm.

Buồn cười thật!" Tạ Vãn Tinh từ tốn nói.
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tự soi gương lại một chút.

Cậu có đẹp bằng tôi không? Sự nghiệp có thành công bằng tôi không? Hay gia thế có tốt hơn tôi không? Ai lại mù quáng không thích tôi mà chọn cậu chứ? Cho dù cậu có muốn lì lợm la liếm thì cũng phải hữu dụng mới được."
"Nhưng tôi rất không thích người khác mơ ước thứ của tôi, bạn trai lại càng không được.

Hơn nữa cậu còn từng trộm đồ của Phó Văn Thiện, cậu ấy không so đo với cậu nhưng tôi thì muốn so đo." Tạ Vãn Tinh cúi đầu nhìn Diêu Nhận, khi gương mặt xinh đẹp quyến rũ kia lạnh lùng thì khí thế cả người như bùng nổ.

Anh nhìn Diêu Nhận chằm chằm: "Nếu cậu lại chạy đến khiến Phó Văn Thiện khó chịu như hôm nay, thì tôi sẽ để cho cậu biết một chút cái gì gọi là thật sự bị phong sát."
Từ khi Tạ Vãn Tinh gia nhập giới giải trí đến nay, anh chưa từng lấy gia thế ra đe doạ bất kỳ người nào.

Những công việc anh có được cho đến nay đều nhờ tự bản thân anh giành được.
Chỉ duy mỗi hôm nay, một mình Diêu Nhận khiến anh phá lệ.
"Nghe hiểu rồi thì nhay cút khỏi đây đi." Tạ Vãn Tinh khinh thường liếc nhìn Diêu Nhận.
...
Mãi đến khi Diêu Nhận đi rồi, bãi đỗ xe ngầm im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tạ Vãn Tinh cúi đầu, nghiêm túc nhìn mặt đất.

Anh muốn tìm thử xem có cái động nào để anh chui vào không.

Lúc nãy anh ngồi trong xe nghe Diêu Nhận nói, càng nghe càng nóng máu.
Diêu Nhận cùng lắm chỉ là người yêu cũ mà cũng dám cạy góc tường ngay trước mặt anh?
Nói nghe đúng là đáng thương, tựa như bông sen nhỏ đi lạc vào chốn hồng trần, chỉ có thể đợi Phó Văn Thiện tới cứu vớt thôi vậy.
Đầu óc cháy phừng phừng, anh lập tức xuống xe.
Bây giờ thì hay rồi, lời nói cay nghiệt kiểu gì cũng nói hết.

Không chỉ có Diêu Nhận nghe mà Phó Văn Thiện cũng nghe hết rồi.
Lúc này thì đến người mù cũng nhìn ra anh thích Phó Văn Thiện.
Tạ Vãn Tinh muốn chết.
Anh lập tức tìm cớ cho mình, vịt chết cứng mỏ nhưng lại không dám ngẩng đầu lên: "Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không quen nhìn cậu bị loại người đó hút máu cọ độ hot thôi.

Tôi không phải tự xem mình như bạn trai cậu thật, chỉ là thấy cậu không mắng cậu ta..."
Anh bĩu môi: "Cậu cũng ngốc thật, lại thích kiểu người này..."
Tạ Vãn Tinh nói xong lại ủ rũ cụp đuôi.

Anh mắng người ta đến sung sướng, nhưng tốt xấu gì Diêu Nhận cũng từng có một đoạn tình với Phó Văn Thiện vào giai đoạn thanh xuân ngây ngô nhất.
Còn anh thì sao chứ?
Anh và Phó Văn Thiện, ngoại trừ làm tình thì vẫn là làm tình thôi.
Phó Văn Thiện nhịn không được bật cười, trái tim trong lồng ngực cũng trở nên nóng bỏng.
Hắn nghĩ có lẽ hắn bị ngu thật?
Tạ Vãn Tinh gì mà có chút thích hắn?
Anh thích hắn nhiều hơn cái "một chút" này nhiều nhiều lắm!
Phó Văn Thiện đã nhận ra, mặc dù Tạ Vãn Tinh không hỏi một tiếng về chuyện cũ giữa hắn và Diêu Nhận nhưng thật ra anh để ý muốn chết.
Khoé miệng Phó Văn Thiện lại kiềm không được muốn nhếch lên.
Hắn nói với Tạ Vãn Tinh: "Không phải tôi không mắng cậu ta, mà là tôi chưa kịp nói thôi.

Lúc anh bước từ xe xuống là lúc tôi định gọi bảo vệ tới ném cậu ta ra ngoài rồi.".

Đam Mỹ Cổ Đại
Cuối cùng Tạ Vãn Tinh cũng không nhìn lung tung nữa mà nhìn về phía Phó Văn Thiện.

Mặc dù anh không nói gì nhưng trong lòng lại thấy hơi vui vẻ.
"Anh ăn cơm chiều chưa?" Phó Văn Thiện dịu dàng hỏi.
Tạ Vãn Tinh lắc đầu.
Phó Văn Thiện lập tức đi tới nắm tay Tạ Vãn Tinh: "Vậy vừa lúc, chúng ta đi ăn cơm trước đi.

Tôi dẫn anh đến chỗ này nhé."
Tạ Vãn Tinh cũng không phản kháng, đi theo Phó Văn Thiện lên xe hắn.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!
Dù sao cũng đã mất mặt rồi nên phải ăn cho no đã.
Vương Tiểu Minh bị bỏ rơi trong xe, sau khi hóng drama xong thì ngơ ngác ngồi nhìn anh Tạ cứ vậy chạy theo Phó Văn Thiện đi mất tiêu..