Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 62: “Là người bạn có thể hôn em đến mềm nhũn cả chân.”




Nhưng dù vậy, Trần Tễ vẫn dùng cách của mình để Ôn Dữu thả lỏng.

Hình phạt sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy.

Sau đó rất lâu, Ôn Dữu đều cảm thấy mình như rơi vào biển sâu, cận kề bờ vực mất kiểm soát.

Anh bế cô từ trên giường dậy, đi vào phòng tắm bắt nạt cô từ phía sau, còn nâng cằm cô lên để cô quay đầu lại, hôn cô.

Ôn Dữu sao có thể chịu đựng được sự kích thích như vậy.

Cô liên tục đánh mất chính mình.

Kết thúc, cả người cô đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Trần Tễ giúp cô vệ sinh cơ thể, định gọi phục vụ phòng đến thay ga giường, bị Ôn Dữu từ chối. Cô không dám nghĩ tới, phục vụ phòng đến, nhìn thấy ga giường ướt sũng như vậy, sẽ nghĩ gì về họ.

Cuối cùng, hai người ra ghế sofa nghỉ ngơi.

Đợi Ôn Dữu lấy lại sức, họ mới thay quần áo rời khỏi phòng, chuẩn bị đi dạo.

Lúc ra khỏi cửa, Trần Tễ mới treo biển cần dọn dẹp lên phòng, để nhân viên phục vụ phòng có thể nhìn thấy.

Nhìn thấy anh làm vậy, Ôn Dữu dấu nửa mặt sau chiếc khẩu trang, không nỡ nhìn thẳng.

Mặt cô đỏ bừng, nóng ran.

Cơn nóng bừng trên má, mãi đến khi hai người ra khỏi khách sạn khá lâu mới dần tan đi.

Trần Tễ đến Ninh Giang, thật ra Ôn Dữu không biết nên đưa anh đi chơi ở đâu.

Các điểm tham quan đều đông người, nhưng cũng có những nơi đáng đến. Cô suy nghĩ một lúc, hỏi Trần Tễ có muốn đi đâu không.

Trần Tễ suy tư ba giây, hỏi cô: “Hôm nay trường cấp ba của em có ai không?”

Ôn Dữu sững sờ: “Anh muốn đến trường cấp ba của em?”

Trần Tễ thản nhiên gật đầu, anh muốn đến xem nơi cô đã trải qua ba năm học tập và sinh hoạt.

Ôn Dữu chớp mắt nhẹ, không biết tại sao Trần Tễ lại đột nhiên muốn đến trường.

Cô do dự vài giây, nhỏ giọng nói: “Vậy thì đi thôi.”

Trần Tễ nhìn bộ dạng khó xử của cô, rất nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lo lắng gặp người quen hả? Nếu vậy, lần sau chúng ta đi cũng được.”

Ôn Dữu lắc đầu: “Không sợ.”

Cô suy nghĩ một lúc, bổ sung: “Ngay cả khi gặp phải, em cũng có thể nói anh là bạn của em mà.”

“Hả?” Hai chữ “bạn bè” này khiến Trần Tễ không nhịn được nhướng mày, anh siết chặt tay cô, nửa đùa nửa thật hỏi: “Em cố ý hử?”

Cô hơi xấu hổ, ngước mắt nhìn anh, giọng nói đầy tự tin: “Anh đã từng dạy em mà.”

Cô phản đòn.

Im lặng giằng co vài giây, Trần Tễ thỏa hiệp: “Được rồi, anh là bạn của em.”

Anh giơ tay nhéo má cô, hạ giọng: “Là người bạn có thể hôn em đến mềm nhũn cả chân.”

Ôn Dữu bị lời nói thẳng thắn bất ngờ của anh làm cho nghẹn họng, khuôn mặt vừa mới hết ửng hồng lại đỏ bừng: “Trần Tễ…” Cô mở to mắt nhìn anh: “Anh… anh…”

“Anh làm sao?” Trần Tễ cúi người, cọ mũi vào mũi cô.

Ôn Dữu không biết chửi thề, môi mấp máy, nửa ngày mới bật ra được một câu: “Anh biến thái.”

Trần Tễ bật cười: “Anh thừa nhận.”

Anh thực sự có rất nhiều ý nghĩ biến thái về cô, và cũng thường xuyên làm những chuyện “biến thái” với cô.

Ôn Dữu bị câu trả lời của Trần Tễ làm cho cạn lời.

Cuối cùng, cô chỉ có thể thẹn quá hóa giận nói: “Em không nói chuyện với anh nữa.”

Trần Tễ mỉm cười, nhún vai một cách hờ hững: “Vậy chúng ta nói chuyện sau vậy.”

Anh nắm lấy tay cô, cùng cô đi bắt xe buýt.

Trước đây Ôn Dữu đã từng nói với Trần Tễ, hồi cấp ba cô đi học bằng xe buýt, hoặc đi xe đạp. 

Trần Tễ nghĩ, trước tiên thử trải nghiệm xe buýt, tối muộn ra ngoài, hai người lại thuê một chiếc xe đạp để đi dạo một lúc.

Lần nữa quay lại ngôi trường đã gắn bó ba năm, cảm giác của Ôn Dữu lần này hoàn toàn khác với lần trước.

Bởi vì lần này không phải chỉ có một mình cô.

Chú bảo vệ vẫn nhận ra cô, nhìn thấy người bên cạnh cô, chỉ hỏi một câu có phải là cùng đi với cô không, lập tức cho hai người vào trường.

Kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, tất cả học sinh và giáo viên đều được nghỉ, khuôn viên trường yên tĩnh, ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Ôn Dữu dẫn Trần Tễ đến lớp học hồi cô đi học, nhưng hai người không thể vào được, cửa trước và sau của lớp học đều bị khóa vào kỳ nghỉ dài, họ chỉ có thể nhìn qua cửa sổ, nán lại một lúc.

Dạo quanh tòa nhà giảng dạy hồi lâu, Ôn Dữu lại dẫn Trần Tễ đến chỗ nghỉ mát trong khuôn viên trường để hóng gió.

Khuôn viên trường vào mùa xuân là đẹp nhất trong năm, khắp nơi tràn ngập màu xanh mơn mởn, Ôn Dữu rất thích.

Trần Tễ đứng bên cạnh cô, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, khẽ hỏi: “Thích nơi này sao?”

Ôn Dữu quay đầu lại: “Nếu em nói thích, anh sẽ không vui sao?”

Trần Tễ nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lúc: “Thì cũng không phải, chỉ là hơi tiếc nuối một chút.”

Ôn Dữu hơi sững sờ: “Tiếc nuối gì?”

Trần Tễ giơ tay búng trán cô, hỏi: “Em đoán xem?”

Anh không nói thẳng ra.

Anh nuối tiếc vì không gặp cô sớm hơn, không ở bên cạnh cô trong khoảng thời gian khó khăn nhất. Nếu họ quen nhau từ thời trung học, liệu cô có thể không cần phải chịu nhiều tủi thân như vậy, liệu cô có trở nên vui vẻ và tự tin hơn hay không.

Ôn Dữu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, lờ mờ hiểu ý anh.

Cô cong môi cười, cất tiếng nói nhẹ nhàng: “Trần Tễ.”

Trần Tễ nhìn người đang tiến đến gần, giọng anh trầm xuống: “Ừ?”

Ôn Dữu chủ động giơ tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào vai anh cọ quậy: “Nếu chúng ta quen nhau từ thời trung học, anh cũng sẽ thích em chứ?”

Nghe vậy, Trần Tễ giả vờ suy tư: “Anh phải suy nghĩ xem đã.”

Ôn Dữu mở to mắt: “Còn cần phải suy nghĩ sao?”

Bình thường không phải người ta đều sẽ đưa ra câu trả lời khẳng định sao?

Trần Tễ nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, không nhịn được bật cười khẽ, dùng ngón tay vuốt nhẹ khóe môi cô: “Anh chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này.”

Ôn Dữu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Ồ.”

Trần Tễ thu vào tầm mắt sự thay đổi biểu cảm của cô, khóe môi lười biếng nhếch lên, hỏi nhỏ: “Còn em thì sao?”

Ôn Dữu chớp mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn, thanh tú trước mắt, thành thật mà nói, anh đẹp trai như vậy, nếu cô gặp anh từ thời trung học, có lẽ đối tượng thầm thương trộm nhớ của cô cũng sẽ là anh.

“… Chắc là có đấy.”

Trần Tễ: “Chắc là?”

Ôn Dữu: “Nếu em gặp anh sớm hơn cậu ấy, thì chắc chắn rồi.”

“Cậu ấy” mà cô đề cập đến, cả hai đều hiểu rõ.

Ôn Dữu là một người nhan khống, nhưng cũng không đến mức quá cuồng ngoại hình. Ban đầu cô có cảm tình với Tống Ngôn Tĩnh, ngoài việc anh ta đẹp trai, rạng rỡ, quan trọng hơn là sự dịu dàng mà anh ta dành cho cô vào lúc đó.

Nghe vậy, Trần Tễ nhìn cô, giơ tay véo mũi cô: “Em không chịu lừa anh một chút sao?”

Ôn Dữu: “Hả?”

Trần Tễ cúi đầu, cọ xát vào khóe môi cô: “Anh muốn em nói chắc chắn.”

Ôn Dữu cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cổ anh, dỗ dành anh: “Mặc dù người đầu tiên em thích có thể vẫn là cậu ấy, nhưng em chắc chắn sẽ chuyển tình cảm sang anh, câu trả lời này có được không?”

Trần Tễ: “Tạm được.”

Ôn Dữu không nhịn được bật cười: “Em đổi đối tượng như vậy, anh sẽ không thấy em lăng nhăng sao?”

“Ừm?” Trần Tễ cụp mi xuống hôn môi cô, giọng anh khẽ khàng: “Chuyển tình cảm sang anh, thì hoàn toàn không.”

Ôn Dữu bật cười vì câu trả lời của anh: “Em chuyển tình cảm sang người khác, anh sẽ thấy như vậy sao?”

Bị cô hỏi ngược lại, Trần Tễ khẽ cười, nâng mặt cô lên hôn, lười biếng nói: “Cũng không.” Anh cụng vào trán cô, dung túng vô điều kiện, nói với cô: “Là em thì làm gì anh cũng ủng hộ.”

Hai người dạo quanh khuôn viên trường khá lâu, cho đến khi cảm thấy hơi mệt mỏi mới rời khỏi trường.

Ôn Dữu phải về nhà ăn tối, không thể ở lại với Trần Tễ.

Vậy nên, sau khi ra khỏi trường, cô đưa Trần Tễ đi ăn một số món ăn vặt mà cô thường lén mua sau giờ tan học.

Dạo xong ăn xong, Ôn Dữu tạm biệt Trần Tễ và về nhà.

Khi Ôn Dữu về đến nhà, Dư Trình Tuệ đã về.

Nghe tiếng mở cửa, bà chỉ hỏi Ôn Dữu đã đi đâu, không hỏi thêm gì.

Bà không nói với Ôn Dữu ban ngày bà đã đi đâu, Ôn Dữu cũng không hỏi.

Mối quan hệ mẹ con dường như lại trở nên xa cách hơn trước.

Vài ngày nghỉ lễ sau đó, Dư Trình Tuệ không ra ngoài nhiều nữa. Ngay cả khi ra ngoài, bà cũng chỉ ăn tối với Lý Nguyên Châu rồi về nhà.

Ôn Dữu cũng vậy.

Ngoài việc nói với Dư Trình Tuệ rằng cô có việc phải ra ngoài, tiễn Trần Tễ về Nam Thành vào ngày thứ ba xong cô cũng không ra ngoài nữa.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, Dư Trình Tuệ đưa Ôn Dữu ra ga.

Trước khi xuống xe, bà gọi Ôn Dữu lại, dường như muốn nói gì đó với cô. Ôn Dữu đợi mãi, cuối cùng chỉ nghe được một câu “Chúc con đi đường bình an.”

Cô gật đầu nhẹ: “Mẹ cũng vậy, giữ gìn sức khỏe.”

Dư Trình Tuệ nhìn bóng lưng cô rời đi, bỗng nhận ra hình như bà đã làm sai vài chuyện.

Nhưng tiếc là, đã muộn rồi.

Trở lại trường học, cuộc sống của Ôn Dữu không khác biệt nhiều so với trước đây.

Thứ hai và thứ năm, cô chủ yếu dành thời gian cho mấy người Trịnh Nguyệt Chân, và ở lại trường. Thứ sáu đến chủ nhật, cô dành phần lớn thời gian cho Trần Tễ. Tuy nhiên, ngoại trừ những lúc âu yếm nhau hiếm hoi, hầu hết thời gian hai người đều dành cho việc học và đọc sách.

Cả hai đều không phải là những người sẽ bỏ bê việc học vì yêu đương. Họ đều có những mục tiêu riêng để theo đuổi, có những lý tưởng riêng để hướng tới. Họ sẽ dành một phần tâm trí cho nhau vì sự hiện diện của nhau, nhưng sẽ không vì sự hiện diện của nhau mà dừng bước.

Điểm đến hẹn hò của hai người phần lớn vẫn là thư viện.

Đối với điều này, Trịnh Nguyệt Chân và những người khác vô cùng ngưỡng mộ. Họ đã từng gặp nhiều người cuồng học, nhưng chưa bao giờ gặp một cặp đôi cuồng học như vậy.

Học kỳ hai năm thứ hai trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ hè đã đến.

Vào kỳ nghỉ hè kéo dài hơn hai tháng, Ôn Dữu đã về Ninh Giang một chuyến, nhưng cô không ở Ninh Giang suốt hơn hai tháng.

Trước khi nghỉ hè, cô đã nói chuyện với Dư Trình Tuệ rằng cô sẽ đi thực tập tại đoàn làm phim của Ôn Hưng Hoài. Cô có sự chăm sóc của Ôn Hưng Hoài, Dư Trình Tuệ không tiện nói gì thêm.

Địa điểm quay bộ phim mới của đoàn làm phim Ôn Hưng Hoài là Ninh Thành, một thành phố xinh đẹp và đặc biệt.

Trần Tễ vô cùng ủng hộ quyết định này của cô. Anh không bao giờ là người ngăn cản Ôn Dữu tiến lên phía trước, anh ủng hộ Ôn Dữu theo đuổi mọi điều cô thích vô điều kiện.

Tuy nhiên, việc hai người đang yêu xa nhau hơn hai tháng cũng có chút lâu.

Vì vậy, vào tối hôm trước khi Ôn Dữu bay đến Ninh Thành, Trần Tễ đã không ngần ngại đòi hỏi rất nhiều “phúc lợi” từ cô.

Sau khi bay đến Ninh Thành, Ôn Dữu chỉ gặp Trần Tễ một lần.

Đó là vào ngày sinh nhật của cô, Trần Tễ đã đặc biệt bay đến Ninh Thành để cùng cô đón sinh nhật. Đây là sinh nhật đầu tiên của Ôn Dữu sau khi họ hẹn hò, dù cho Ôn Dữu đang ở một nơi hẻo lánh, Trần Tễ cũng phải đến.

Tuy nhiên, trước khi đi, Trần Tễ không nói cho Ôn Dữu biết, anh muốn tạo bất ngờ cho cô.

Không ngoài dự đoán, hành động này của Trần Tễ đã khiến Ôn Hưng Hoài biết được chuyện Ôn Dữu đang yêu. May mắn thay, cách quản lý con gái của ông từ trước đến nay luôn cởi mở, ông không phải là một phụ huynh cổ hủ, ông ủng hộ việc Ôn Dữu yêu đương khi còn học đại học.

Chỉ là sau khi Trần Tễ đi, ông đã lén lút nói với Ôn Dữu rằng Trần Tễ quá đẹp trai, liệu cô có cảm thấy mất an toàn hay không.

Ôn Dữu trả lời Ôn Hưng Hoài là không có.

Trong mối quan hệ của họ, người không có cảm giác an toàn là Trần Tễ.