Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 59: Em có hơi nhớ anh rồi




Vì cuộc điện thoại này, chuyến tàu cao tốc của Ôn Dữu không được yên tĩnh cho lắm.

Sau khi cúp điện thoại, cô có hơi hối hận vì đã hỏi ra câu hỏi đó, nhưng lại suy nghĩ lung tung và bắt đầu đoán già đoán non: Trần Tễ sẽ phạt cô như thế nào?

“…”

Ôn Dữu lơ lửng suy nghĩ, thỉnh thoảng lại cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình. Cô không phải là kẻ ngốc, người khác nhìn mình, cô đương nhiên có cảm giác, chỉ là cô không muốn quan tâm.

Cô xem như đối phương không tồn tại.

Không lâu sau, xe đến ga.

Ôn Dữu xách hành lý xuống xe, ngày hôm qua Dư Trình Tuệ đã giải quyết xong công việc, nói rằng hôm nay sẽ đến ga đón cô.

Đẩy hành lý ra khỏi ga, Ôn Dữu mở điện thoại, muốn xem Dư Trình Tuệ có nhắn tin cho cô hay không, báo cho bà ấy biết cô đang ở đâu.

Vừa mở ra, cô đã thấy tin nhắn Dư Trình Tuệ gửi cho cô cách đây nửa tiếng, nói rằng có việc đột xuất, không thể đến đón cô, bảo cô tự bắt xe về nhà.

Ôn Dữu sững sờ vài giây, tuy ngạc nhiên nhưng không quá bất ngờ.

Cô không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ cụp mắt xuống thoát khỏi hộp thoại của hai người.

Đúng lúc đó, tin nhắn của Trần Tễ đến, hỏi cô đã đến ga chưa.

Ôn Dữu trả lời: [Đến rồi.]

Trần Tễ: [Mẹ em đâu? Đã đến ga chưa?]

Buổi sáng lúc hai người ra ga, Ôn Dữu đã đề cập chuyện này với Trần Tễ.

Nhìn thấy câu hỏi của anh, Ôn Dữu do dự một hồi, rồi trả lời: [Đến rồi, em đi tìm bà ấy trước đây.]

Trần Tễ: [Ừm.]

Kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Dữu bước ra ngoài.

Sau khi ra khỏi ga, cô dựa theo ký ức muốn đi về phía trạm xe buýt, thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: “Ôn Dữu.”

Ôn Dữu không dừng bước.

Tống Ngôn Tĩnh nhanh chóng đuổi theo cô: “Ôn Dữu.”

Anh ta có vẻ tiều tụy, nhìn cô với ánh mắt như cầu xin: “Có thể nói chuyện vài phút được không?”

“?”

Tống Ngôn Tĩnh chặn trước mặt cô, Ôn Dữu buộc phải ngước mắt nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”

Tống Ngôn Tĩnh mím môi: “Chúng ta nhất định phải thành ra thế này sao?”

Ôn Dữu nghe vậy, có hơi muốn cười: “Tống Ngôn Tĩnh, chưa đầy một học kỳ, cậu đã quên lời tôi đã nói với cậu trước đây rồi sao?”

Tống Ngôn Tĩnh nhìn cô.

Ôn Dữu thực sự không có kiên nhẫn để lặp lại những gì mình đã nói. Cô mím môi, trên mặt là vẻ lạnh nhạt hiếm khi lộ ra: “Tôi đã nói rồi, tốt nhất chúng ta không nên gặp riêng nhau, cũng đừng liên lạc nữa.”

Có lẽ biết Tống Ngôn Tĩnh muốn tìm mình nói gì, Ôn Dữu nhàn nhạt nói: “Lần trước chuyện cậu đánh nhau với bạn cùng phòng tôi có nghe nói. Tôi rất cảm ơn cậu đã nguyện ý đứng ra bảo vệ tôi, nhưng tôi không cần cậu bảo vệ nữa.”

Cô nhìn vào mắt Tống Ngôn Tĩnh: “Cậu hẳn là biết lý do.”

Ôn Dữu bây giờ, không cần, cũng không mong Tống Ngôn Tĩnh đứng về phía mình, nói chuyện giúp cho mình nữa.

Bởi vì cô đã có Trần Tễ, có một người như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra, đều sẽ vô điều kiện tin tưởng và bảo vệ cô. Ôn Dữu không phải là người sẽ quay đầu nhìn lại, sau khi đã hạ quyết tâm, cô sẽ tiến về phía trước.

Ngay cả khi sau lưng cô là mối tình đầu ngây thơ thuở thiếu thời.

“Lần trước đã hỏi cậu rồi, nhất định phải như thế này sao?” Phải đợi đến khi cô nói xong, Tống Ngôn Tĩnh mới chua xót mở miệng.

Ánh mắt Ôn Dữu tĩnh lặng, khi không nói chuyện gương mặt cô lạnh lùng, có hơi giống Trần Tễ: “Đúng vậy.”

Đáp lại nụ cười của cô, Tống Ngôn Tĩnh khẽ mỉm cười: “Tôi đoán được câu trả lời của cậu rồi.”

Ôn Dữu sững sờ.

Tống Ngôn Tĩnh ngẩng cao đầu, tóm tắt mục đích đến của mình: “Hôm nay tôi gọi cậu lại, không phải để bám lấy cậu hay gì cả.” Anh ta dừng lại một chút, nhìn Ôn Dữu nói: “Chuyện đánh nhau cách đây không lâu, là do tôi nóng nảy. Lúc động thủ không nghĩ sẽ khiến cậu khó xử, nên muốn chính thức xin lỗi cậu, hy vọng hành động đó của tôi sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa cậu và Trần Tễ.”

Ôn Dữu: “Anh ấy không phải là người như vậy.”

Mặc dù Trần Tễ thực sự có ghen tị với Tống Ngôn Tĩnh.

Việc cô bảo vệ Trần Tễ như vậy khiến Tống Ngôn Tĩnh mỉm cười: “Tôi biết.”

Gần đây ở trường, thỉnh thoảng anh ta có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người. Anh ta hiểu rõ, tình cảm giữa họ không bị ảnh hưởng bởi chút chuyện nhỏ kia của anh ta.

Trần Tễ không phải là người hẹp hòi như vậy.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Ôn Dữu: “Chỉ là tôi không có cơ hội nói ở trường, sau đó nghĩ lại vẫn nên chính thức nói với cậu câu này.”

Mi mắt Ôn Dữu khẽ động: “Vậy bây giờ cậu đã nói xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Tống Ngôn Tĩnh nói thẳng: “Còn muốn xin lỗi cậu một điều nữa.”

Câu xin lỗi này ám chỉ rất nhiều chuyện. Trước đây, Thang Duệ Thành đã đối xử thô lỗ, xúc phạm cô,… mặc dù anh ta không hùa theo, nhưng anh ta đã nghe thấy nhưng không ngăn cản.

Bao gồm cả việc anh ta biết rõ Ôn Dữu có ý với mình, nhưng vẫn giả vờ ngốc nghếch mập mờ với cô và thân thiết với các cô gái khác.

Anh ta đã luôn chà đạp lên tình cảm của Ôn Dữu.

Tống Ngôn Tĩnh xin lỗi Ôn Dữu, không phải để níu kéo cô, càng không phải muốn phá hoại cuộc sống bình yên và ngọt ngào hiện tại của cô. Anh ta chỉ muốn vì cô, vì tuổi thanh xuân của chính mình, vẽ một dấu chấm hết.

Dù dấu chấm hết này không hoàn hảo, anh ta cũng muốn vẽ.

Tất nhiên, đây là ý riêng của anh ta. Anh ta muốn chính thức chào tạm biệt quá khứ của họ. Mặc dù có thể Ôn Dữu không cần.

Ôn Dữu có thể hiểu rõ Tống Ngôn Tĩnh định xin lỗi vì điều gì, cô im lặng vài giây, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi nghe thấy rồi.”

Cô không muốn trở thành kẻ thù với Tống Ngôn Tĩnh.

Sau khi suy nghĩ vài giây, Ôn Dữu nhìn nam sinh rõ ràng đã mất đi vẻ rạng rỡ khí phách như ánh mặt trời trước đây đang đứng trước mặt mình, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà những chuyện đó đối với tôi đã là quá khứ, nhiều chuyện tôi đã quên rồi.”

Tống Ngôn Tĩnh cười nhẹ: “Như vậy là tốt nhất.”

Anh ấy nhìn thẳng vào Ôn Dữu: “Vậy nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Ôn Dữu gật đầu: “Tạm biệt.”

Tống Ngôn Tĩnh: “Tạm biệt.”

Nói xong, hai người họ cùng cất bước đi theo những hướng khác nhau. Khoảng cách của họ ngày càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn.

—-

Khi đã gần đến trạm xe buýt hơn một chút, chuông điện thoại của Ôn Dữu vang lên, cô cầm lên nhìn, là cuộc gọi đến từ số lạ của Ninh Giang.

Cô do dự vài giây, rồi bấm nghe: “Alo?”

Giọng nói trầm ổn nho nhã của người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia: “Là Dữu Dữu à?”

Ôn Dữu dừng bước, chưa kịp trả lời, thì đã nhìn thấy người đàn ông trung niên có chút quen thuộc nhưng xa lạ đang đứng cách đó không xa.

Khi cô nhìn sang, đối phương cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt của hai người giao nhau qua dòng người đông đúc, Lý Nguyên Châu cầm điện thoại hỏi cô: “Mẹ cháu đang bận. Chú là đồng nghiệp của mẹ cháu, Lý Nguyên Châu. Mẹ cháu nhờ chú đến đón cháu, cháu có tiện đi xe của chú, để chú đưa cháu về nhà không?”

Ông ấy rất có chừng mực hỏi ý kiến của Ôn Dữu.

Người đã đến nơi rồi, Ôn Dữu cũng không muốn làm khó ông ấy. Cô im lặng vài giây, bước hai bước về phía ông ấy: “Vậy thì phiền chú rồi.”

Cô sử dụng kính ngữ.

Lý Nguyên Châu cúp điện thoại, bước đến trước Ôn Dữu, ôn tồn nở nụ cười với cô: “Ôn Dữu, chú là Lý Nguyên Châu. Cháu có thể gọi chú là chú Lý hoặc thầy Lý.”

Ôn Dữu giương mắt, môi khẽ nhúc nhích: “Thầy Lý.”

Lý Nguyên Châu không quá quan tâm đến cách xưng hô của cô, ông ấy khẽ gật đầu, thái độ khiến Ôn Dữu cảm thấy thoải mái: “Đưa hành lý cho chú đi, chúng ta ra bãi đỗ xe.”

“Không cần đâu ạ.” Ôn Dữu từ chối: “Vali không nặng, cháu tự kéo được.”

Nghe vậy, Lý Nguyên Châu cũng không miễn cưỡng, ông ấy nói được, lại dặn dò Ôn Dữu nếu mệt thì cứ đưa cho ông ấy.

Hai người giữ khoảng cách ba bước đi về phía bãi đỗ xe.

Ra đến bãi đỗ xe, Lý Nguyên Châu nhận lấy hành lý của cô và đặt vào cốp xe. Xe của Lý Nguyên Châu không phải là xe sang trọng, mà là một chiếc xe phổ thông giá khoảng mười mấy vạn tệ, nhưng bên trong xe được dọn dẹp rất sạch sẽ. Lúc cúi người ngồi vào, Ôn Dữu ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng.

“Dữu Dữu.” Lý Nguyên Châu mở cửa sau cho cô, Ôn Dữu không khách sáo.

Để Ôn Dữu lên xe, Lý Nguyên Châu đi vòng sang ghế lái và lên xe, sau đó quay đầu nhìn cô: “Bên cạnh có nước.”

Ôn Dữu nghiêng người, nhìn thấy một bên đặt một chai nước khoáng và một chai nước ngọt có ga vị đào.

Cô thích đào.

“Vâng, cháu cảm ơn ạ.” Ôn Dữu khách sáo: “Tạm thời cháu chưa khát.”

Lý Nguyên Châu: “Khi nào khát thì uống, không cần khách sáo với thầy Lý.”

Ôn Dữu cụp mi: “Vâng.”

Trên đường về nhà từ ga tàu cao tốc, Ôn Dữu không mở lời nói chuyện nữa, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Lý Nguyên Châu vô tình liếc nhìn hai lần, bất đắc dĩ mỉm cười nhẹ, rất hiểu chuyện nên không quấy rầy cô.

Một đường im lặng đến trước cửa khu nhà Ôn Dữu ở. Khi xe dừng lại, Ôn Dữu nghiêng người, nhìn về phía Dư Trình Tuệ đang chờ đợi ở cửa khu nhà.

Dư Trình Tuệ thấy chiếc xe quen thuộc, liền bước đến.

“Mẹ.” Ôn Dữu đẩy cửa xe ra ngoài và gọi một tiếng.

Dư Trình Tuệ nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp. Bà ấy nhìn Lý Nguyên Châu cũng đang đẩy cửa xe bước ra, có chút do dự muốn nói gì đó: “Dữu Dữu, mẹ…”

Bà ấy còn chưa nói hết lời đã bị Ôn Dữu cắt ngang: “Con hơi đói rồi.”

Ôn Dữu nói nhỏ: “Về nhà ăn cơm trước nhé?”

Có chuyện gì cô muốn về nhà rồi nói.

Dư Trình Tuệ nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, bèn đồng ý: “Ừm, về nhà trước vậy.”

Lý Nguyên Châu lấy hành lý của Ôn Dữu xuống xe, chào hai người: “Cô Dư.” Ông ấy gọi Dư Trình Tuệ, “Nếu không có gì khác thì anh đi trước đây.”

Dư Trình Tuệ ngước mắt: “Anh…”

Bà ấy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lý Nguyên Châu lắc đầu nhẹ với bà ấy.

Dư Trình Tuệ hiểu ý: “Vâng, hôm nay vất vả cho thầy Lý rồi.”

Lý Nguyên Châu cười: “Không có gì.”

Lý Nguyên Châu không có ý định nán lại lâu hơn, nhìn hai mẹ con bước vào khu nhà, ông ấy liền lái xe đi.

Ôn Dữu và Dư Trình Tuệ sống trong một khu nhà cũ, khu nhà được xây dựng từ rất lâu, cây xanh và cảnh quan rất đẹp. Cành lá um tùm vào mùa xuân vươn dài, cắt ánh nắng mặt trời thành những mảnh nhỏ rơi xuống con đường nhỏ.

Hành lý của Ôn Dữu được Dư Trình Tuệ kéo theo, cô đi theo sau bà ấy.

Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Ôn Dữu bắt gặp đôi khuyên tai ngọc trai trên tai Dư Trình Tuệ. Khi bà ấy nghiêng người nói chuyện với cô, đôi khuyên tai ngọc trai đó được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ.

Ôn Dữu ngẩn ngơ nhìn, ngay cả những gì Dư Trình Tuệ nói cũng không nghe rõ.

Cho đến khi Du Trình Tuệ giơ tay vẫy trước mắt, Ôn Dữu mới tỉnh.

“Con nhìn gì vậy?” Dư Trình Tuệ hỏi cô.

Ôn Dữu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”

Dư Trình Tuệ nhíu mày, không tin lời cô nói lắm. Nhưng mà vào lúc này, bà ấy không có lý do gì để chất vấn Ôn Dữu.

Bà ấy không hỏi thêm gì nữa, hai mẹ con đi về nhà một trước một sau.

Dư Trình Tuệ đã nấu cơm xong, bà ấy bảo Ôn Dữu nghỉ ngơi một lát, còn mình vào bếp xào rau, một lát nữa là ăn được rồi.

Ôn Dữu đáp lại một tiếng, đẩy hành lý vào phòng mình.

Lúc đi vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt, cô thấy Trần Tễ gửi cho mình mấy tin nhắn, có hỏi cô đã về nhà chưa, cũng có dặn dò cô có chuyện gì thì nhớ tìm anh.

Ôn Dữu nhìn vào khung trò chuyện của hai người, nhịn một hồi lại không nhịn được, nhắn một câu: [Trần Tễ, em nhớ anh.]

Đây là lần thứ hai trong ngày Ôn Dữu nói câu này với Trần Tễ.

—-

Khi Ôn Dữu nhắn tin lại, Trần Tễ đang chuẩn bị ngủ trưa một lát.

Tối qua ngủ quá muộn, sáng lại dậy quá sớm, nên anh cũng hơi buồn ngủ.

Anh nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dữu, không khỏi khựng lại, ngồi dậy trên giường, nhíu mày, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Đổng Quân Lợi gõ cửa phòng Trần Tễ đi vào, thấy cảnh tượng này.

Bà ấy khó hiểu nhìn anh, đặt món quà mang về từ nước ngoài tuần trước trong phòng anh, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy tiếng động, Trần Tễ ngẩng đầu lên: “Mẹ.”

Đổng Quân Lợi gật đầu: “Con đang xem gì vậy?”

Bà ấy chú ý thấy anh đang cầm điện thoại trên tay, liền tùy tiện đoán: “Bạn gái con cãi nhau với con à?”

“Không ạ.” Trần Tễ nói: “Cô ấy không hay cãi nhau.”

Nghe vậy, Đổng Quân Lợi tò mò: “Cái gì gọi là không hay cãi nhau?”

“Cô ấy là người không thường xuyên tức giận.” Trần Tễ trả lời bà ấy: “Tính cách rất tốt, có chuyện gì cũng không thích so đo tính toán.”

Đổng Quân Lợi nghe vậy, bèn hỏi anh: “Bình thường con bé có vui vẻ không?”

Trần Tễ thành thật: “Bề ngoài nhìn thì có vẻ vui vẻ.”

Đổng Quân Lợi hiểu ra: “Vậy con hãy khiến cho nội tâm con bé vui vẻ hơn một chút.”

“Con biết rồi ạ.” Trần Tễ đang cố gắng, chỉ là lúc này anh có một vấn đề khác muốn hỏi Đổng Quân Lợi: “Mẹ.”

Đổng Quân Lợi: “Con nói đi.”

Trần Tễ đặt ra một giả thuyết: “Nếu ba con đi công tác, mẹ có gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho ba con mấy lần trong ngày đầu tiên để nói rằng nhớ ba con không?”

“….”

Câu hỏi này đến hơi đột ngột, Đổng Quân Lợi im lặng vài giây, rồi trả lời anh: “Không.”

Trần Tễ: “…”

Lúc này, Trần Hằng vừa đi tìm vợ, vừa nghe thấy câu nói này, trong lòng bỗng chốc cảm thấy hơi phức tạp.

“Tại sao không?” Trần Tễ hỏi.

Đổng Quân Lợi liếc anh một cái, khó hiểu: “Nếu mẹ nhớ ba con, mẹ có thể trực tiếp đi tìm ba con.”

Trần Tễ sững người, cảm thấy mình hỏi nhầm người.

Đổng Quân Lợi nhìn vẻ mặt của anh biến đổi, đoán già đoán non: “Bạn gái nói với con là nhớ con à?”

Trần Tễ gật đầu.

“Vừa gọi à?” Trần Tễ tiếp tục gật đầu.

Đổng Quân Lợi lại hỏi: “Con bé đã về nhà rồi à?”

Trần Tễ: “Vừa về một lúc.”

Cách một cái màn hình, Trần Tễ có thể cảm nhận được Ôn Dữu gặp chuyện không vui. Nếu không, cô sẽ không thể hiện cảm xúc với anh nhiều lần như vậy.

Cô là người quen che giấu cảm xúc, dù vui hay buồn, cô đều không thích nói ra lời. Câu “nhớ anh” như vậy càng ít được nói ra hơn.

Hầu hết thời gian, đều là Trần Tễ ép buộc cô. Hoặc như sáng nay trên tàu cao tốc, bởi vì cô gặp Tống Ngôn Tĩnh, muốn dỗ anh vui nên cô mới nói.

Đổng Quân Lợi nhìn Trần Tễ chìm trong suy tư, nhàn nhạt nói: “Hình như mẹ không cần hỏi thêm gì nữa rồi.”

Trần Tễ “dạ” một tiếng, nhướng mày nhìn về phía Đổng Quân Lợi: “Mẹ.”

Đổng Quân Lợi hiếm khi thấy anh như vậy, mỗi lần Trần Tễ như vậy, bà ấy đều không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh.

Cho dù hợp lý hay không hợp lý, bà ấy đều sẽ cố gắng đáp ứng.

Tuy nhiên, Đổng Quân Lợi lại có nỗi lo khác: “Mùng 1 đường cao tốc sẽ rất đông xe.”

Trần Tễ hiểu ý, thái độ kiên định: “Con không yên tâm.”

Trước đây, anh nghe Ôn Dữu nhắc đến một lần, mẹ cô hình như đang yêu đương. Khi Ôn Dữu nói câu này, tâm trạng cô rất hời hợt. Trần Tễ vốn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng lại nhận ra cô không muốn nói nhiều nên không truy hỏi thêm.

Chuyện Ôn Dữu không muốn nhắc đến, anh sẽ không bao giờ ép buộc quá mức.

Lúc này nghĩ lại, anh không khỏi lo lắng, lần này cô về nhà không vui, có thể là vì chuyện này.

“Mẹ biết rồi.” Đổng Quân Lợi nhìn anh: “Con chờ một lát, mẹ bảo ba hỏi xem có người bạn nào đến Ninh Giang, tiện đường chở con qua đó.”

Đổng Quân Lợi nói xong, đang định kéo cửa phòng thì cửa phòng đã bị đẩy vào từ bên ngoài.

Ba người nhìn nhau, Trần Hằng liếc Đổng Quân Lợi một cái, sau đó mới nhìn Trần Tễ: “Chiều đi à?”

Trần Tễ gật đầu.

Trần Hằng nhìn hai người trong phòng, nhàn nhạt nói: “Ba đi gọi điện thoại.”

Vợ chồng nhìn nhau, sau khi Trần Hằng quay người bước đi, Đổng Quân Lợi đi đến bên cạnh Trần Tễ: “Mẹ giúp con xếp hành lý nhé?”

Trần Tễ cười: “Cảm ơn mẹ.”

Chỉ là khi sắp xếp hành lý, Đổng Quân Lợi là người cản trở. Từ nhỏ đến lớn, bà ấy không giỏi làm những việc nhà này, bà ấy muốn đi chơi thì Trần Hằng sắp xếp hành lý cho, hoặc là người giúp việc sắp xếp.

Bà Đổng sắp xếp hành lý xong, Trần Hằng gọi điện thoại quay lại: “Một tiếng sau có thể đi.”

Ông ấy đã sắp xếp cho Trần Tễ một tài xế.

Trần Tễ ngước mắt lên: “Ba.”

Trần Hằng nhìn anh: “Con muốn nói gì?”

“…”

Ba con ít khi nói những lời sến súa, Trần Tễ im lặng một lát mới nói: “Cảm ơn ba.”

Nghe vậy, Trần Hằng liếc nhìn anh: “Cảm ơn mẹ con đi.”

Là vì Đổng Quân Lợi, ông ấy mới dung túng cho anh vô điều kiện như vậy.