Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông

Chương 57: Anh ghen tị




Trần Tễ đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi cong lên, khẽ mỉm cười.

Làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên anh cảm thấy dáng vẻ tức giận của bạn gái mình thật đáng yêu.

Ôn Dữu không biết những ý nghĩ hoang đường của anh, cô đỏ mặt thay quần áo trong phòng.

Lúc thay đồ, cô nhìn thấy những vết tích trên người mình nhiều hơn so với lúc vừa rửa mặt. Trần Tễ thật sự… rất quá đáng.

Thay đồ xong, hai người cùng nhau trở về trường lên lớp.

Học kỳ này hai người lại chọn chung môn tự chọn, lẽ ra có thể cùng nhau vào lớp. Nhưng Ôn Dữu lại hơi có cảm giác “có tật giật mình”, cô không muốn bị các bạn bàn tán về việc tối qua có ở cùng một chỗ với Trần Tễ ở ngoài trường hay không, vì vậy cô đề nghị Trần Tễ vào lớp muộn hơn mình mười phút.

Trần Tễ biết da mặt cô mỏng, cũng chẳng ý kiến gì mà đồng ý.

Vừa hay Trì Minh Tuấn chưa đến, anh có chuyện cần hỏi Trì Minh Tuấn, hai người liền chia nhau đi đến phòng học.

Khi Ôn Dữu đến lớp, Trịnh Nguyệt Chân vẫn chưa đến.

Ngay khi vừa bước vào, cô đã cảm nhận được ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn mình có chút kỳ lạ. Ôn Dữu nín thở, cơ thể căng cứng, đầu óc quay cuồng. Cô và Trần Tễ đều đã đi riêng, lẽ nào mọi người vẫn biết tối qua hai người “ngủ” cùng nhau sao?

Hẳn là không đến mức đó.

Mặc dù chuyện hai người là một cặp đã được mọi người biết đến, hơn nữa mọi người đều là người lớn, cho dù làm gì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Ôn Dữu vẫn không thích “chuyện phòng the” giữa mình và Trần Tễ bị mọi người đem ra bàn tán.

Cô mờ mịt ngồi xuống, cúi đầu né tránh những ánh mắt soi mói. Lúc này Trịnh Nguyệt Chân từ cửa sau chạy vào: “Dữu Dữu.”

Ôn Dữu quay đầu lại, vẫy tay chào cô ấy: “Chân Chân.”

Trịnh Nguyệt Chân đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, nhìn quanh một vòng rồi thấp giọng hỏi: “Trần Tễ vẫn chưa đến à?”

Ôn Dữu nhỏ giọng: “Anh ấy bảo đang ở dưới lầu đợi Trì Minh Tuấn.”

Trịnh Nguyệt Chân “ồ” lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình thản của cô, khẽ hỏi: “Hôm nay cậu đã xem diễn đàn trường học chưa?”

Ôn Dữu sững sờ, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó: “Tôi và Trần Tễ… lại xuất hiện trên diễn đàn rồi sao?”

Trịnh Nguyệt Chân suy nghĩ một chút, rồi thản nhiên nói với cô: “Là cậu và Tống Ngôn Tĩnh.”

“Hả?” Ôn Dữu ngớ ra: “Tôi và ai?”

Cô nghi ngờ mình nghe nhầm.

Trịnh Nguyệt Chân đáp: “Tống Ngôn Tĩnh.”

“…”

Sau khi nghe rõ cái tên này, Ôn Dữu ngẩn ngơ vài giây, khó hiểu nhìn cô ấy: “Tại sao tôi và cậu ta lại lên diễn đàn trường?”

Chẳng lẽ có bạn học nào đó lên diễn đàn trường cảm khái về những chuyện trước đây giữa cô và Tống Ngôn Tĩnh?

Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Tễ và Trì Minh Tuấn đã bước vào lớp học từ bên ngoài.

Bốn người họ cùng học các môn tự chọn học kỳ này, còn thường xuyên ngồi cùng nhau.

Hai người nhìn thấy Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân, bèn đi về phía họ.

Trần Tễ ngồi bên cạnh Ôn Dữu. Trì Minh Tuấn ngồi bên cạnh Trịnh Nguyệt Chân.

Trần Tễ nhận thấy Ôn Dữu có vẻ không ổn, liền khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Dữu nhớ lại một loạt phản ứng của Trần Tễ ngày hôm qua, đoán hỏi: “Có phải anh đã biết chuyện Tống Ngôn Tĩnh đánh nhau với bạn cùng phòng?”

Trần Tễ nghe vậy, vẻ mặt anh hơi trầm xuống, cúi mắt nhìn cô: “Em vừa xem bài đăng trên diễn đàn trường à?”

“Ừm.” Ôn Dữu đã mở bài đăng trên diễn đàn trường học lên và xem lướt qua trước khi anh vào. Cô mím môi: “Anh biết rồi sao không nói với em?”

Trần Tễ nhíu mày: “Nói với em chuyện gì?”

“Chuyện họ đánh nhau.” Ôn Dữu thành thật đáp.

Trần Tễ hơi khựng lại, định lên tiếng thì tiếng chuông báo giờ vào học vang lên.

Ôn Dữu nhìn giảng viên bước vào lớp, khẽ nói: “Để tan học rồi nói tiếp.”

Các bạn học xung quanh cũng đang chú ý đến họ, Ôn Dữu không muốn bản thân và Trần Tễ một lần nữa trở thành “nhân vật nổi tiếng”.

—-

Hai tiết học thứ sáu này, cả hai đều không tập trung lắm.

Ôn Dữu cảm nhận được những ánh mắt tò mò xung quanh, cũng cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Trần Tễ thỉnh thoảng lại chuyển sang người cô. Cô nhìn lên bảng đen, suy nghĩ đã bay xa.

Ôn Dữu rất khó hiểu, việc Tống Ngôn Tĩnh và Thang Duệ Thành đánh nhau có liên quan gì đến cô, tại sao cô lại bị các bạn học nhắc đi nhắc lại.

Hai tiết học tưởng chừng ngắn ngủi bỗng chốc trở nên dài đằng đẳng.

Tiếng chuông tan học vang lên, Ôn Dữu thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trưa nay chúng ta đi ra ngoài trường ăn nhé?”

Trần Tễ không có ý kiến gì, Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn cũng không có vấn đề gì.

Bốn người cùng nhau ra khỏi lớp học. Khi đã ra khỏi tầm quan sát của mọi người, Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân rất khéo léo đi trước một đoạn, để lại không gian cho hai người họ.

Họ đoán rằng hai người có điều gì đó muốn nói, hai vị “ông mai bà mối” không tiện nghe lén.

Tuy nhiên, Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn đã đoán sai.

Họ vẫn đang ở trường, cho dù Ôn Dữu và Trần Tễ có chuyện gì muốn nói cũng sẽ không thảo luận sâu. Vách tường có tai, trường học đầy rẫy những bạn học quen biết cả hai, họ đều không muốn bị người khác chế giễu.

Sau khi ra khỏi trường, Trần Tễ hỏi Ôn Dữu muốn ăn gì.

Lúc này Ôn Dữu không có tâm trạng ăn uống gì, chọn một quán cá nướng mà Trịnh Nguyệt Chân thích nhất.

Khi họ đến, quán nướng cá đã có khá nhiều bạn học khác ở đó.

Bốn người tìm chỗ ngồi xuống, Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn ngồi một bên, Ôn Dữu và Trần Tễ ngồi đối diện nhau.

Sau khi ngồi xuống và gọi món xong, Trịnh Nguyệt Chân ngước nhìn hai người đối diện không nói chuyện, bèn đá vào chân đang để dưới gầm bàn của Trì Minh Tuấn.

Trì Minh Tuấn đau nhói, nghiêng đầu nhìn cô ấy, lấy điện thoại ra nhắn: [Sao vậy?]

Trịnh Nguyệt Chân: [Cậu không định nói gì à? Tôi thấy bầu không khí rất gượng gạo.]

Trì Minh Tuấn: [Lúc này tôi cũng không biết nên nói gì.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Có phải Trần Tễ đã biết chuyện mấy người Tống Ngôn Tĩnh đánh nhau tối qua không?]

Trì Minh Tuấn: [Tôi đã nói với cậu ấy.]

Trịnh Nguyệt Chân không hiểu: [Vậy sao cậu ấy không nói với Dữu Dữu?]

Trì Minh Tuấn: [Cậu ấy không muốn Dữu Dữu lo lắng vì chuyện này.]

Tất nhiên, ngoài lý do này ra, Trì Minh Tuấn đoán rằng Trần Tễ còn có ý nghĩ khác.

Nhưng mà suy đoán của cậu ta tạm thời chưa được xác nhận.

Đây là điều mà Trì Minh Tuấn quan sát được trong thời gian gần đây dựa trên cách Trần Tễ và Ôn Dữu ở bên nhau. Cậu ta phát hiện ra rằng Trần Tễ không quá tự tin về việc Ôn Dữu thích mình.

Nói một cách đơn giản là, Trần Tễ chính là lo lắng sau khi Ôn Dữu biết Tống Ngôn Tĩnh đánh nhau vì cô, cô sẽ đi tìm Tống Ngôn Tĩnh.

Ngay cả khi cô chỉ đi tìm Tống Ngôn Tĩnh để nói vài câu, Trần Tễ cũng sẽ rất bất an.

Trịnh Nguyệt Chân nhìn thấy tin nhắn của Trì Minh Tuấn, thì không còn gì để nói: [Vậy ít nhất cậu ấy cũng phải nhắc Dữu Dữu trước chứ?]

Ít nhất Trần Tễ cũng nên nhắc với Ôn Dữu một tiếng, để Ôn Dữu có cách ứng phó.

Không giống như buổi sáng, bị nhiều người bàn tán, xì xào, trong khi bản thân lại mơ hồ không biết gì.

Trì Minh Tuấn: [Tối nay tôi sẽ thay hai người dạy dỗ cậu ấy.]

Trịnh Nguyệt Chân: [Nói lời giữ lời?]

Trì Minh Tuấn: [Tất nhiên.]

Điện thoại của hai người liên tục rung lên, lúc này là của người này, lúc sau là của người kia. Lúc Ôn Dữu và Trần Tễ mới nghe thấy, thì muốn trực tiếp lờ đi.

Nhưng hai người kia quá lộ liễu, lộ liễu đến mức Ôn Dữu không thể không nhắc nhở: “Chân Chân.”

Trịnh Nguyệt Chân đột nhiên ngẩng đầu: “Hả?”

Ôn Dữu cũng không biết nên ám chỉ cô ấy thế nào, đang băn khoăn thì món cá nướng họ gọi đã được mang ra.

“Không có gì.” Ôn Dữu nói: “Ăn trước đã.”

Trịnh Nguyệt Chân: “…”

Cô ấy muộn màng nhận ra điều gì đó, có chút bối rối ồ lên một tiếng: “Được.”

Bữa cơm này là một bữa ăn cực kỳ dày vò đối với Trịnh Nguyệt Chân và Trì Minh Tuấn.

Đây là lần đầu tiên Ôn Dữu và Trần Tễ im lặng đến vậy, khiến cả hai không dám nói chuyện lớn tiếng.

Sau khi ăn xong, Trì Minh Tuấn vội vàng đi thanh toán.

Thanh toán xong, cả bốn người bước ra khỏi nhà hàng. Đi một đoạn ngắn, lúc sắp đến ngã rẽ giữa căn hộ và trường học, Trịnh Nguyệt Chân liếc nhìn Ôn Dữu: “Dữu Dữu, cậu về trường cùng tôi không?”

Ôn Dữu lắc đầu: “Hai người về trước đi, tối tôi sẽ về.”

Trịnh Nguyệt Chân nhìn sang Trần Tễ đang im lặng bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, chúng ta liên lạc qua WeChat.”

Sau khi chia tay Trịnh Nguyệt Chân bọn họ, Ôn Dữu và Trần Tễ bước vào khu nhà.

Còn chưa đến tòa nhà nơi Trần Tễ ở, điện thoại trong túi Ôn Dữu đã rung lên. Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Trịnh Nguyệt Chân: [Đừng cãi nhau nhé, có gì thì bình tĩnh nói. Tôi đã hỏi Trì Minh Tuấn, tại sao Trần Tễ không nói chuyện này với cậu. Cậu ấy bảo Trần Tễ sợ cậu buồn phiền.]

Ôn Dữu đọc xong, mỉm cười bất lực: [Tôi biết rồi, sẽ không cãi nhau đâu.]

Cô và Trần Tễ hẳn là sẽ không cãi nhau.

Hơn nữa, cô cũng khá hiểu Trần Tễ, đại khái biết lý do anh không nói cho mình biết.

—-

Một mạch im lặng đến tận căn hộ.

Ôn Dữu đổi giây xong, mới quay đầu nhìn người đàn ông bước vào sau mình một bước: “Trần Tễ.”

Trần Tễ buông mí mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Em muốn hỏi gì?”

“Tại sao không nói cho em biết?” Ôn Dữu lặp lại câu hỏi đã hỏi trong lớp học.

Ánh nắng buổi trưa rực rỡ ấm áp, từ ngoài cửa sổ rọi vào trong nhà, khiến cho phòng khách trở nên sáng sủa.

Trần Tễ mượn ánh sáng nhìn người con gái đứng đối diện, vẻ ung dung của anh có phần thu lại. Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Anh không muốn cho em biết lắm.”

“…”

Ôn Dữu khựng lại, hoàn toàn không ngờ anh sẽ thành thật nói thẳng như vậy.

Bỗng chốc, khí thế muốn chất vấn anh của cô giảm đi hơn một nửa.

Sau khi im lặng vài giây, Ôn Dữu truy hỏi: “Tại sao anh không muốn cho em biết?”

Trần Tễ nhìn cô chằm chằm, trông có vẻ hơi tủi thân: “Em biết mà.”

Ôn Dữu: “…”

Có một khoảnh khắc, Ôn Dữu nảy sinh ảo giác rằng, là do bản thân mình không đủ tốt, đối với anh không đủ tốt, nên anh mới thiếu cảm giác an toàn như vậy.

Tất nhiên, rất nhanh sau đó, Ôn Dữu tỉnh táo lại. Không phải lỗi của cô, mà là do chính Trần Tễ hay suy nghĩ lung tung mới tạo thành vấn đề như hiện giờ.

“Em biết gì cơ?” Ôn Dữu giả vờ ngốc nghếch, bước hai bước về phía anh, ngẩng mặt lên đứng trước mặt anh: “Anh không nói, em làm sao biết được?”

Cô học theo cách nói chuyện của anh.

Trần Tễ cúi mắt, nhìn vào đôi mắt sáng trong của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Em thật sự không biết?”

Ôn Dữu: “ Em không biết.”

Trần Tễ mỉm cười, giơ tay khẽ búng vào trán cô, cúi người lại gần cô, cười một cách khó hiểu: “Bạn gái.”

Ôn Dữu chớp mắt: “Anh nói gì?”

Trần Tễ véo mũi cô, phiền muộn nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Anh ghen tị.”

“?”

Ôn Dữu cũng thực sự không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy. Cô nhất thời im lặng, môi khẽ động đậy: “Anh để ý à?”

Cô hỏi anh có phải để ý chuyện cô và Tống Ngôn Tĩnh từng có mối quan hệ mập mờ trước đây, và chuyện cô từng thích anh ta hay không.

“Anh không để ý.” Trần Tễ trả lời rất nhanh, không chút do dự.

Ôn Dữu sửng sốt, có chút không hiểu: “Vậy thì tại sao anh?”

Hai chữ “ghen tị” còn chưa kịp nói ra, Trần Tễ có chút thẹn quá hóa giận chạm vào môi cô, nhẹ nhàng cắn, giọng nói trầm thấp: “Anh không biết.”

Khi Trì Minh Tuấn nói với anh rằng Tống Ngôn Tĩnh đã đánh nhau vì Ôn Dữu, điều đầu tiên Trần Tễ nghĩ đến là không thể để Ôn Dữu trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người lần nữa. Cô không thích bị chú ý như vậy, cô sẽ buồn bã, sẽ không vui.

Ngoài ra, anh đương nhiên cũng có lòng riêng.

Anh không dám khẳng định rằng sau khi Ôn Dữu biết, cô có đi tìm Tống Ngôn Tĩnh hay không.

Trần Tễ không muốn cô đi tìm anh ta.

Anh cũng thừa nhận rằng ham muốn chiếm hữu ích kỷ của mình đang bùng phát.

Môi Ôn Dữu bị cắn đau, mi mắt khẽ run rẩy. Cô nhìn vào mắt anh, hơi thở khựng lại, nhẹ nhàng nói: “Bạn trai.”

Trần Tễ dùng mũi cọ xát má cô: “Em giận rồi à?”

Giận thì không hẳn, huống hồ Ôn Dữu không phải là người dễ giận.

Chỉ là, cách làm của Trần Tễ không đúng lắm, cô cần phải nói rõ ràng với anh.

“Nếu em giận thì anh định làm gì?” Ôn Dữu bất ngờ hỏi anh.

Trần Tễ chớp mi dài, nhìn cô chăm chú một lúc, rồi trả lời: “Anh không biết.”

Ôn Dữu: “Anh không biết?”

Anh không biết làm gì khi cô giận, vậy anh không định dỗ cô sao?

Cô mím môi, quyết định đổi câu hỏi: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ nói với em chứ?”

Trần Tễ gật đầu, ấn lên phần thịt mềm trên má cô, giọng nói trầm buồn: “Anh không chắc.”

Ôn Dữu: “…”

Ban đầu cô tưởng Trần Tễ sẽ trả lời “có”, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng sau lần đầu tiên, câu trả lời anh đưa ra vẫn là “không chắc”.

Ôn Dữu ngẩn ra vài giây, khẽ hỏi: “Anh không có lòng tin với em đến vậy sao?”

Cả hai đều biết đối phương đang nói gì.

“Không phải.” Trần Tễ khẽ khàng phủ nhận.

Anh không có lòng tin vào bản thân mình.

Dù sao, đó là người đầu tiên cô thích khi mới biết yêu. Mặc dù Trần Tễ biết rất rõ rằng hiện giờ Ôn Dữu không còn tình cảm gì với Tống Ngôn Tĩnh nữa, nhưng họ vẫn còn ba năm cấp ba, những năm tháng mà anh không hề tham gia vào chuyện tình cảm của cô.

Anh không dám đánh cược.

Ôn Dữu nghe câu trả lời của anh xong, bèn khựng lại. Cô biết ý nghĩa của hai chữ “không phải” sau lời nói của Trần Tễ.

Ở bên cạnh Trần Tễ bấy lâu nay, thỉnh thoảng cô cũng cảm nhận được, trong chuyện tình cảm của hai người, Trần Tễ không dám đánh cược.

Trước đây, anh đã từng tâm sự với Ôn Dữu rằng trong hai lần đánh cược với cô, thực lòng anh đều không nắm chắc phần thắng. Bởi lẽ, anh hiểu rõ chuyện tình cảm vốn khó lường nhất. Anh biết Tống Ngôn Tĩnh không phải là người thích hợp với cô, cũng biết Tống Ngôn Tĩnh không thực sự yêu cô đến thế. Nhưng tình cô nàng dành cho Tống Ngôn Tĩnh, anh đã tận mắt chứng kiến.

Vì vậy, trong hai lần đưa ra lời đánh cược với cô, Trần Tế thực chất đã ôm trong lòng ý nghĩ có thể thất bại khi ngỏ lời mời cô.

Ôn Dữu nhớ lại chuyện này, khẽ thở dài. Cô giơ tay, nhẹ nhàng kéo áo Trần Tễ: “Anh cúi đầu xuống.”

Trần Tễ phối hợp: “Em muốn nói gì?”

Vừa dứt lời, Ôn Dữu liền nhón chân, đôi môi ấm áp lập tức áp lên chiếc cằm có đường nét lưu loát của anh. Cô hôn lên cằm anh, sau đó đi lên, hôn lên môi anh một cái, rồi mới ngước mắt gọi anh: “Trần Tễ.”

Cô nắm lấy cổ tay anh, giống như anh đã từng nắm tay cô, giơ cao lên ngực trái.

Cách lớp áo mỏng manh, tiếng tim đập dưới lồng ngực Ôn Dữu truyền đến lòng bàn tay Trần Tễ một cách mạnh mẽ, từng nhịp, rất mạnh, rất mạnh, nhịp điệu rất nhanh.

Sau khi nhận ra cô đang làm gì, Trần Tễ sững sờ vài giây, rồi bật cười khe khẽ.

Anh hơi cúi đầu, áp trán vào trán cô, lòng bàn tay vẫn dán ở vị trí ngực trái của cô, cảm nhận nhịp tim đập của cô: “Ôn Dữu.”

Gần đây, anh ít khi gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy.

Ôn Dữu: “Hửm?”

Trần Tễ khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm ấm: “Em không tức giận chứ?”

“…” Ôn Dữu hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Không có.” Trần Tễ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Anh cảm nhận được.”

Anh ám chỉ trái tim cô đang đập vì anh.

Ôn Dữu khẽ “ừm” một tiếng, chớp mắt đe dọa anh: “Lần này thì không, nhưng nếu có lần sau, em sẽ giận anh đó.”

Trần Tễ bật cười, sau đó hứa với cô: “Em yên tâm, sẽ không có lần sau.”

Ôn Dữu thu hết biến đổi trên mặt của anh vào mắt, tròng mắt chuyển động, bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc anh: “Nhưng mà, Trần Tễ…”

Trần Tễ: “Hửm?”

Ôn Dữu nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nói chậm rãi: “Em vẫn muốn đi tìm Tống Ngôn Tĩnh.”

“…”

Thoáng chốc, nụ cười trên môi Trần Tễ tắt lịm, anh cúi xuống nhìn Ôn Dữu, im lặng một lúc rồi hỏi: “Tìm cậu ta làm gì?”

Ôn Dữu thu hết chuỗi phản ứng này của anh vào mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói chuyện một lát.”

“Nói chuyện gì?” Trần Tễ há miệng cắn môi dưới của cô, rất nghi hoặc: “Giữa hai người còn có gì để nói nữa?”

Nhắc đến chuyện này, Trần Tễ nghi ngờ: “Gần đây cậu ta không liên lạc với em chứ?”

Ôn Dữu không ngờ khả năng liên tưởng của anh lại phong phú như vậy. Cô khẽ chớp mắt: “Em thấy trên diễn đàn trường nói, cậu ấy đánh nhau với Thang Duệ Thành và hình như bị thương, nếu như là bởi vì…”

“em mà bị thương, vậy em nên đi thăm cậu ấy” câu nói này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì môi Ôn Dữu đã bị Trần Tễ chặn lại, giọng nói uể oải và trầm ấm của anh chui vào tai cô: “Đó cũng là cậu ta đáng phải chịu.”

“…!”