Editor: Linh Đang
Buổi tối Quan Hòa Quang cùng Quan Triệt đều không trở về, Quan Hành cùng Lương Kiều bồi Tưởng Du ăn cơm xong, lại đợi rồi lập tức rời đi.
Thừa dịp Quan Hành đi lấy xe, Tưởng Du giữ chặt Lương Kiều, nhét vào trong tay cô một bao lì xì tương đối dày. Lương Kiều cả kinh, vội vàng chắp tay sau lưng, "Chao ôi chao ôi chao ôi dì à! Cháu không nhận đâu!"
"Cầm lấy đi." Tưởng Du cũng lười qua lại nhún nhường với cô, kẹp lì xì vào dây lưng của cô, "Chút tâm ý của dì và chú, đừng từ chối, lần đầu tiên tới nhà nhất định phải có lì xì, đây là quy củ của nhà chúng ta."
Lương Kiều đành phải nhận lấy, lúc bóp thì độ dày khả quan, lần đầu tiên trong đời nhận lì xì mà sợ hãi nhiều hơn mừng rỡ.
"Cảm ơn dì..."
Tưởng Du gật gật đầu, "Được rồi, trở về đi, đi đường cẩn thận."
Lương Kiều thu lì xì vào trong túi, lúc lên xe bị Quan Hành thấy vẻ rối rắm trên mặt, buồn bực hỏi cô: "Sao lại là vẻ mặt này? Mẹ anh vì để em chia tay anh mà dùng tiền đập em?"
Lương Kiều thắt dây an toàn: "Đoán đúng một nửa."
"Không thể nào?" Quan Hành trừng mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin, "Mẹ anh keo kiệt như thế, phí chia tay cũng không cho?"
"..." Lương Kiều lườm anh một cái, "Trong đầu anh chứa bao nhiêu tuồng mẹ chồng con dâu cẩu huyết? Dì không bắt em rời khỏi anh, hơn nữa còn đưa cho em một bao lì xì lớn, siêu siêu lớn!"
"Ôi! Làm anh sợ nhảy dựng." Quan Hành thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe, "Có lì xì để cầm rồi mà sao còn mất hứng thế?"
"Em sợ hãi..." Lương Kiều thở dài, "Vừa cao hứng vừa sợ hãi."
Mặt mũi Quan Hành tràn đầy lơ đễnh: "Cho thì em nhận lấy, sợ hãi cái gì? Trong một bao lì xì thì có thể có bao nhiêu tiền, lúc anh đưa cho em một trăm vạn cũng không thấy trong lòng em sợ hãi."
Lương Kiều chậc một tiếng: "Vậy có thể giống nhau sao."
Xe lái trên đường cái vắng vẻ, Quan Hành duỗi tay xoa xoa đầu tóc của cô: "Đừng nhận rồi vớ vẩn, em hãy suy nghĩ đến những cái thẻ kia của anh, là gì so với bao klì xì nhỏ này."
Hình như cũng có đạo lí, tròng mắt Lương Kiều chuyển chuyển, lấy lì xì ra đếm.
"Uây! Con số này thật may mắn!" Đếm xong một xấp Mao gia gia mới tinh rồi nhét lại, cái miệng nhỏ của Lương Kiều liên tục líu lo, "Ngày mai ba ba mời con đi ăn cơm, con muốn ăn cái gì?"
Quan Hành mất hứng trừng mắt nhìn cô: "Ở trước mặt anh không được phép tự xưng ba ba."
Lương Kiều lấy lệ trả lời một câu, tiếp tục hưng trí bừng bừng hỏi: "Một bữa tiệc lớn tiêu chuẩn thế nào? Có hứng thú không? Hoặc là nồi lẩu thịt xiên quán ven đường, anh muốn ăn cái nào?"
Quan Hành sâu sắc liếc cô một cái: "Anh chỉ muốn ăn em..."
Lương Kiều nửa nheo mắt lại, liếm liếm môi: "Rất biết chọn đấy, tiểu tử ~" cô ngồi dậy, tiến lại gần Quan Hành một chút, tay chậm rãi sờ từ bắp đùi anh lên, "Anh muốn ăn ở chỗ nào? Phía trên, hay là phía dưới?
"..." Quan Hành dùng sức nhắm hai mắt lại, một tay bắt lấy tay cô đang làm loạn ấn cô về chỗ, sau đó rít từ trong kẽ răng ra một câu: "Trở về sẽ thu thập em!"
Lương Kiều liếc nhìn đũng quần anh đã khẽ phồng lên, ngã vào ghế ngồi vui mừng khôn xiết.
Buổi tối tất nhiên là không thể thiếu một ân ái triền miên mãnh liệt, buổi sáng lúc tỉnh lại rửa mặt phát hiện cần cổ một mảng dấu vết ái muội lớn, Lương Kiều nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng vài ngụm nổi giận đùng đùng chạy đến, níu lấy Quan Hành đang nướng bánh mì đánh đòn hiểm: "Có phải anh cố ý hay không?! Biến thành như thế này sao em đi làm được!"
Quan Hành trốn bên cạnh không ngăn được nhếch miệng lên: "Chao ôi chao ôi chao ôi đừng đánh! Không phải anh cố ý, ai bảo em quyến rũ anh như vậy, người đàn ông thân thể cường tráng nhiệt huyết sôi trào tốt như anh, tình khó điều khiển kiềm chế a..."
Tình khó điều khiển kiềm chế? Ha ha...
Lương Kiều vịn bả vai anh nằm sấp lên, cắn trên cổ anh một phần nhỏ da thịt hung hăng hút vài hơi, lúc buông ra anh chưa hết giận lại đá một cước.
Quan Hành sờ sờ chỗ bị cô hút qua, trở về phòng soi gương, chậc hai tiếng. Như thế này mà đi làm sẽ làm đám người không có cuộc sống sinh hoạt tình dục rất ngưỡng mộ đây...
Sau khi tan việc hai người cùng đi ăn cơm, có phần văn kiện khẩn cấp phải đưa đến tổng công ty, Quan Hành liền lái xe chở Lương Kiều về tổng bộ Quan Ý một chuyến trước, giao văn kiện cho anh cả liền vội vã chạy xuống tìm Lương Kiều.
Hơi đối diện với đường cái là cao ốc Dư thị, lúc Quan Hành xuống phát hiện Lương Kiều đang đứng ở ven đường khom người nói chuyện với người trong chiếc xe màu đen.
Đó là xe của Bạch Kinh Trì, Quan Hành nhận ra.
Mặc dù trước là vì ân oán của vì Phong Miểu Miểu cùng Dư Nhĩ, nhà họ Quan cùng nhà họ Dư cũng nháo qua một chút không vui, nhưng kể từ sau khi chú của Dư Nhĩ là Dư Duyên Đông trở về chủ trì đại cục, quan hệ của hai nhà đã hòa hoãn rất nhiều, Quan Hành cùng hai vợ chồng Bạch Kinh Trì và Dư Nhĩ đã từng có vài lần có duyên, nhất là Dư Nhĩ còn là bạn tốt của Lương Kiều, sau đó không ít lần cũng đi đi lại lại, Quan Hành cũng liền đi tới lên tiếng chào.
Thời gian trước hai vợ chồng này xin nghỉ phép xuất ngoại, hình như là bởi vì công việc quản lí vụ sở của Bạch Kinh Trì xảy ra tình huống khẩn cấp, cho nên sớm kết thúc hành trình về nước. Lương Kiều cùng Dư Nhĩ đang tán gẫu vui vẻ, Quan Hành cùng Bạch Kinh Trì không hài lòng, ở một bên không yên lòng hàn huyên.
Chờ hai người phụ nữ cuối cùng cũng líu ríu hết tâm tình kết, Quan Hành không thể chờ đợi được đi qua ôm Lương Kiều: "Đi thôi, thời gian không còn sớm."
Dư Nhĩ trừng mắt to nhìn cánh tay anh vòng ở bên hông Lương Kiều một hồi, lại ngó ngó anh, khẽ hừ một tiếng, như có chút không cam lòng nói với anh: "Vận khí của anh thật tốt..."
"Đúng thế." Vẻ mặt Quan Hành tán thành, hết sức thành khẩn gật đầu, "Gặp được cô ấy chính là toàn bộ may mắn của tôi."
Có lẽ thấy thái độ của anh cũng tốt, vẻ mặt Dư Nhĩ dễ nhìn hơn một chút, hẹn Lương Kiều thứ hai đi làm tóc, sau đó liền vui thích theo sát ông xã nhà mình về nhà.
Lương Kiều đứng cạnh quay người lại ôm lấy Quan Hành, chọc chọc mặt anh theo thói quen, cười hì hì hỏi: "Anh mới vừa nói cái gì? Em không nghe rõ, lập lại lần nữa đi."
"Không nói gì mà." Quan Hành cố làm ra vẻ không biết, ôm lấy cô hướng đi tới xe bên cạnh.
Lương Kiều nhảy một cái lấy đà sau đó khóa lên cổ anh theo thói quen, sau đó lại cúi xuống, khiến thắt lưng anh phải ngửa ra. Quan Hành chao ôi ô ai da khoa trương kêu lên: "Giết người rồi! Cứu mạng nha!"
"Nói mau nói mau, nói liền tha cho anh khỏi chết."
Quan Hành cò kè mặc cả với cô: "Vậy em thả anh ra trước."
Tay Lương Kiều khẽ buông ra, Quan Hành nhân cơ hội bắt lấy cổ tay cô, lưu loát xoay người đào thoát khỏi sự trói buộc của cô, sau đó bàn tay chụp tới ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn.D@Đ#L$Q%Đ^^
Một nụ hôn lâu nhiệt tình kết thúc, Lương Kiều nhìn anh ánh mắt long lanh, Quan Hành thoả mãn liếm liếm môi, sung sướng nói: "Dùng miệng nói không bằng dùng miệng làm, em cảm thấy thế nào?"
Lương Kiều lau miệng, lại nói: "Anh cả vừa mới đi qua."
"..." Quan Hành lập tức quay đầu lại nhìn quanh vài cái, không thấy được người khác cũng không thấy được xe, lại quay lại, không lắm để ý nói: "Mặc kệ anh ấy, một cẩu độc thân."
Hai người dính lấy nhau một hồi rồi lên xe đi ăn cơm, không có để ý đến góc đường đằng sau khu vực xanh hoá có bóng người.
Bởi vì ghét bỏ đồ ăn Pháp quá rườm rà, cuối cùng Lương Kiều chọn một quán ăn Trung Quốc vừa mới khai trương, danh tiếng của quán này không nhỏ, giai đoạn trước khai trương lại có chiết khấu ưu đãi, bởi vậy lúc này trong tiệm chật kín cả người.
Lương Kiều cùng Quan Hành đến hơi trễ, xếp hàng hơn mười phút mới tìm được vị trí.
Ngược lại hương vị rất khá, Quan Hành cùng Lương Kiều chen chúc ở ghế dài, ăn một bữa cơm đều dính lấy nhau, gắp thức ăn đút cơm này nọ đều không cần nói, lại quá đáng là này hai người này đang ăn cơm thì miệng lại tiến gần đến nhau, sau khi ăn xong em gái nhỏ ở bàn bên cạnh bò lên dài liên tục tò mò nhìn bọn họ chằm chằm.
Về sau bị mẹ của bé phát hiện, vội vàng ôm cô con gái nhỏ lại, một bên ánh mắt mang khinh bỉ cùng tức giận khiển trách bọn họ. Dường như Lương Kiều còn nghe thấy chị ta lầm bầm một câu "Đạo đức bại hoại" gì đó, lập tức ôm lấy Quan Hành hôn một cái thật vang.
Bởi vì khách cũ quá nhiều, nhân viên phục vụ không giúp được, tính tiền phải tự mình đến quầy hàng. Lương Kiều soái khí ném ví tiền cho Quan Hành, một bộ giọng điệu đại gia nói: "Cầm đi tiêu xài!"
Quan Hành cúi đầu cắn một cái ở khóe miệng cô: "Em cứ phóng túng đi."
Anh đến quầy hàng đi tính tiền, Lương Kiều liền ngồi tại chỗ chơi di động, không quá hai phút, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi: "Cẩn thận - - "
Giọng nói kia bởi vì kinh hoảng mà thay đổi, nhưng cả ngày lẫn đêm nghe qua nhiều lần như vậy, quen thuộc đã đến sâu tận xương tủy, cũng sẽ không gây trở ngại cô nhận ra đó chính là giọng nói của Quan Hành.
Cô vô thức quay đầu, còn chưa tìm thấy Quan Hành ở chỗ nào, trước đã thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của người phụ nữ áo mũ chỉnh tề cách cô không xa.
Phong Miểu Miểu?
Lương Kiều đang bị vây trong mờ mịt chưa kịp phản ứng.
Phong Miểu Miểu bưng một nồi inox đi tới chỗ Lương Kiều, con mắt quở trách cô như muốn nứt ra, như có huyết hải thâm cừu với cô.
Có lẽ cũng bị một tiếng hô to kia hù dọa, bước chân của cô ta đột nhiên ngừng, ở cách Lương Kiều không đến hai mét, giơ tay lên, một nồi nước còn hơi nóng cuồn cuộn giội thẳng tắp về phía cô.
Vị trí Lương Kiều ngồi là ở ghế dài phía bên trong, hiện tại muốn né ra đã là không thể nào, theo bản năng cô muốn chui xuống dưới mặt bàn, vừa mới cúi người xuống cũng cảm thấy được trên lưng có một lồng ngực khoan dung đè đến, tiếp theo bên tai liền nghe thấy một tiếng kêu thống khổ.
Sau phút giây yên tĩnh ngắn ngủi, trong nhà ăn lập tức một mảnh hỗn loạn.
Dường như là có người tiến lên chế trụ Phong Miểu Miểu, cô ta tâm thần gọi quát lên. Trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, kinh hoảng thét chói tai, quát to phải báo cảnh sát, còn có nhân viên nhà hàng duy trì trật tự lo lắng hô to.
Có vài giọt nước nóng hổi chảy xuống rơi vào trên người Lương Kiều, lưu lại cảm giác cháy bỏng trong chốc lát, rất nhanh trở nên chết lặng.
Những âm thanh hỗn loạn xung quanh như cũng trở nên xa cách, Lương Kiều hoàn toàn không nghe thấy, bên tai chỉ còn tiếng kêu thống khổ đè nén của Quan Hành phát ra từ cổ họng, trái tim giống như là bị cái gì xé ra, đau đến máu tươi đầm đìa.
"Quan Hành! Quan Hành..." Lương Kiều nhớ tới xem anh đến cùng như thế nào, nhưng toàn bộ sức nặng trên người anh đều đè ở trên người cô, thậm chí cô không dám dùng sức đẩy anh, một tiếng một tiếng hoảng loạn kêu tên anh, nhưng mà trừ những tiếng kêu rên thống khổ kia, thì không có gì khác đáp lại.
"Quan Hành..." Cô nghẹn ngào thậm chí ngay cả những lời khác đều nói không nên lời, đến cuối cùng không nhịn được khóc lên.