Editor: Linh Đang
Những tin tức kia của Quan Hành, ngày hôm sau Lương Kiều mới nhìn thấy.
Buổi sáng vừa vào phòng làm việc, Thư Nam liền lén lén lút lút kéo cô vào phòng giải khát, móc ra một cuốn tạp chí hồng hồng xanh xanh từ lồng ngực đưa ra cho cô, “Chị xem cái này một chút...”
Trên bìa là một người đàn ông mặc một thân lễ phục màu tím đậm, dựa lưng vào phông tường màu xám, trong miệng ngậm một điếu thuốc không nhả khói, cái cằm cao ngạo ngẩng lên, con mắt khẽ nheo lại, ngũ quan anh tuấn, hình dáng thâm thúy, từng cái lỗ chân lông đều tản ra một loại cao cao tại thượng bễ nghễ trăm dân trăm họ không kiềm chế được.
Bộ dạng xảo quyệt này Lương Kiều đã thuộc tới không thể thuộc hơn, khóe miệng giật giật, nhận tạp chí, tiện tay lật hai cái: “Tại sao lại cho chị xem cái này.” Anh đùa giỡn lớn như này không phải là ngày một ngày hai.
“Không phải.” Thư Nam vội vàng lật lại mặt bìa, chỉ một hàng chữ nhỏ phía dưới” Tổng giám đốc của Quang Diệu đùa giỡn, tiến hành công kích cùng uy hiếp phóng viên”, “Bên trong này bên trong này!”
- - Lão đại nằm úp sấp bên lan can du thuyền ở bờ biển Hoàng Kim, mười hai cô gái trẻ gợi cảm tiếp khách.
Gợi, cảm, non, mềm?
Lương Kiều ngẩn ra, nhanh chóng mở tạp chí tìm được tin tức chiếm nhiều trang hôm đó.
“Chị từ từ xem.” Thư Nam thở dài, cuối cùng vỗ vỗ vai cô, chính mình đi ra ngoài trước.
Bên trong ảnh chụp không nhiều, xem ra hình như là chụp từ xa, hình ảnh thu được đều là ở trên boong du thuyền, cảnh tượng một đám cả trai lẫn gái uống rượu mua vui.
Ngòi bút của nhà báo đã miêu tả đến mức biến party thành xa hoa vô độ, nhưng kỳ thật xem ảnh chụp, tiêu chuẩn không tính lớn, cũng chỉ là ấp ấp ôm ôm, sờ sờ hôn hôn các loại, đến giọt nước cũng không có.
Trên du thuyền có mười mấy người đàn ông, Lương Kiều nhận ra được một nửa, trừ Quan Hành Cao Hàn cùng một đám bạn bè xấu ra, còn có vài vị lão đại trong giới giải trí theo chân bọn họ, đều là nhân vật thỉnh thoảng sẽ lộ mặt trước công chúng ở các buổi lễ hoặc tiệc tối.
Làm người ta kinh ngạc nhất chính là trong đó lại còn có hai người ảnh đế Hong Kong rất nổi danh, tuy nói hai vị đều vẫn còn độc thân, nhưng truyền ra tin tức tình cảm như thế này tóm lại không tốt lắm.
Trong đó được quan tâm nhiều nhất chính nhân vật chính nằm sấp Cao Hàn.
Nhưng những người quen biết anh ta trong vòng này đều biết rõ, thời gian qua trưởng bối trong nhà đối với việc này đều là mắt nhắm mắt mở, trước mắt cũng không có bạn gái chính thức, cho dù có càng nhiều ảnh chụp không có chừng mực như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào, người căn bản không quan tâm.
Trong lòng Lương Kiều tự nhủ người paparazi vừa nhìn cũng biết là không có kinh nghiệm, bày đặt hai vị ảnh đế rất nổi danh ở Hong Kong không chụp, lại muốn đuổi theo mấy người thương nhân gian trá, 484 ngốc!
Những cô gái trẻ kia xác thực một người so với một người ăn mặc mát mẻ, muốn sao bồi ở các vị nam sĩ bên người, muốn sao mặc đủ loại kiểu dáng trang phục ra sức khiêu vũ ca hát. Ngày nào đó buổi tối bọn họ tựa hồ còn xử lý một cái dạ tiệc, từng cái thân xuyên đẹp đẽ quý giá tinh xảo lễ phục, mỗi vị nam sĩ trong khuỷu tay đều kéo một vị xinh đẹp động lòng người bạn gái, Quan Hành cũng không ngoại lệ.
Số lần Quan Hành xuất hiện trong ống kính không nhiều, dường như đều là cùng bạn tốt đồng tính là Cao Hàn xuất hiện, hoặc là cùng mọi người cùng nhau uống rượu vui đùa, hoặc là hai người đơn độc nằm sấp ở trên lan can trong gió biển ào ào nói chuyện phiếm.
Nhưng hỏa nhãn kim tinh của Lương Kiều phát hiện, bên cạnh anh là một cô em không khác lắm.
Có mấy bức ảnh chụp cảnh bọn họ đang đánh bài, mấy người đàn ông mỗi người ngồi bên cạnh một cô em, Quan Hành mặc một sơ mi hoa đeo kính đen ngồi bên cạnh Cao Hàn, cười đến xuân phong đắc ý, đang há mồm đời kem mà cô em đút tới.
Lương Kiều nhìn tới nhìn lui nhiều lần, kỳ thật cô em kia cũng không tính là quyến rũ, tướng mạo nghiêng về thanh thuần ngọt ngào, mặc hai mảnh áo tắm ngược lại hết sức gợi cảm, nhưng là lượng còn chưa đủ, còn không có đáng xem như cô.
Cả trang báo đơn giản thêm dầu thêm mỡ hình dung bữa tiệc party này đến cùng có bao nhiêu xa hoa lãng phí, cuối cùng lại lên án Quan Hành lúc tiếp nhận phỏng vấn tỏ thái độ rất lớn lối, không có gì là thuộc về bản thân anh.
Lương Kiều xem qua một lần, nhét cuốn tạp chí vào trong túi, như người không có việc gì đi ra.
Thư Nam làm một người bạn tiêu chuẩn, chỉ phụ trách truyền tin tức cho cô, những thứ khác cũng không có nhiều lời. Thậm chí hết sức tri kỷ không cùng Lương Kiều thăm dò bát quái lúc đó, mặc dù bên trong đôi mắt của cô đã cuộn trào mãnh liệt sắp không khống chế được.
Buổi trưa Lương Kiều cùng Thư Nam ra ngoài ăn bánh gạo, khi trở về vừa nói vừa cười chờ thang máy, Thư Nam còn vui sướng hài lòng lẩm bẩm: “Tiểu soái ca kia thật ấm áp, còn có má lúm đồng tiền, cười một cái lòng em đã yếu mềm a a a! Em quyết định ngày ngày đi ăn bánh gạo vì anh ấy!”
Lương Kiều vui vẻ, dễ thương vén vén tóc nói: “Em không đùa chứ, không có nhìn thấy người ta liên tục nhìn lén chị sao, nhất định là thích đại mỹ nữ tài hoa nhan sắc giá trị cao như chị, girl ngực phẳng như em tránh ra xa đi.”
Thư Nam không phục cào eo cô: “Chị không cần xem nhẹ em, em có C thì không tốt sao! Chỉ là bởi vì béo cho nên không rõ ràng, chờ em giảm cân thành công sẽ hù chết chị!”
“Nhưng mà chị có D nha, em có muốn sờ sờ hay không, thể nghiệm khác nhau giữa ngực lớn cùng ngực phẳng.”
“Mới không cần!” Thư Nam bĩu môi nói, “Em không thích phụ nữ chỉ thích mãnh nam, chị đừng hòng quyến rũ em.”
Lương Kiều cười hì hì kéo tay cô đặt lên ngực mình, “Đến đây, không cần thẹn thùng đâu.”
“Ghê tởm!” Thư Nam vừa nói vừa thật nhanh đưa tay đến trên ngực cô bóp một cái, sau đó như tên trộm nói, “Ai nha cảm xúc quả nhiên không tệ! Đến đây, để em sờ một cái nữa~ “
Cửa thang máy mở ra, Quan Hành cùng Trương Vĩ dáng người thẳng đứng đứng ở bên trong, mặt không thay đổi nhìn các cô.
Lương Kiều cùng Thư Nam đều ngẩn ra, người đứng sau vội vàng rút tay về, như không có việc gì khoác ở cánh tay Lương Kiều.
Lão đại ở phía trước, Trương Vĩ sẽ không chào hỏi, chỉ cười híp mắt gật đầu thăm hỏi với các cô.
Vẻ mặt Quan Hành hờ hững nhìn các cô, từ đầu đến chân đều lộ ra sự xa cách. Lương Kiều biểu hiện rất hào phóng, khách khí mỉm cười gật đầu với bọn anh, sau đó cùng Thư Nam đi vào, đứng ở bên kia cách xa bọn họ.
Theo lý thuyết thời gian này người cũng không ít, không biết vì sao khoang này lại buồn cười như vậy, trong thang máy vừa vặn chỉ có bốn người bọn họ, bầu không khí lúng túng được quả thực làm người ta muốn chôn mình xuống đất để nảy mầm.
Đương nhiên Thư Nam phát giác được, kéo cánh tay Lương Kiều mắt nhìn thẳng chằm chằm phía trước, sau đó liền soi rõ bóng người ở cửa thang máy chứng kiến vẻ mặt lãnh khốc của đại soái ca cùng trợ lý bên cạnh sắc mặt ôn hòa.
Thư Nam lặng lẽ nhếch miệng, chính mình không phải lén ra ngoài phóng túng sau lưng chị Kiều, hiện tại lại bày sắc mặt này cho ai xem?
Thang máy vừa đến tầng 18, Lương Kiều liền kéo Thư Nam đi đầu cũng không quay lại, mắt thấy cửa thang máy ngay trước mắt chậm rãi khép kín, Trương Vĩ len lén liếc lão đại nhà mình một cái, liền thấy anh cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, thấy có chút buồn bực.
“Lão đại...” Trương Vĩ dè dặt hỏi, “Anh với Lương tiểu thư giận nhau sao?”
Quan Hành ngẩng đầu lên, lại khôi phục bộ dáng thần chết người sống chớ lại gần: “Không có, đừng nghe linh tinh.”
Gặp mặt cũng không nói gì, Lương tiểu thư cũng rõ ràng so với trước kia xa lạ hơn rất nhiều, làm sao có thể không có...
Trong lòng Trương Vĩ lặng lẽ thở dài, tất cả mọi người đều người trưởng thành, có chuyện gì không thể cùng nhau giải quyết? Nếu như có, vậy thì phải ở cả hai bên.
Buổi tối hôm đó liền có một cái thùng gửi đến ngôi nhà ở phía nam.
Lúc đó Quan Hành mới vừa kết thúc xã giao, thoái thác hoạt động buổi tối về đến nhà, uống nhiều rượu hơi nhức đầu, giày cũng không kịp đổi, ngồi ở trên ghế trước cửa đổi giày nghỉ ngơi.
Chuông cửa vang lên, anh đứng lên mở cửa, bên ngoài đã đặt một thùng giấy rất lớn. Anh chàng chuyển phát mặc đồng phục cùng mũ màu lam đưa hóa đơn tới: “Phiền anh ký nhận.”
“Thứ gì vậy?” Lông mày Quan Hành nhăn lại, nhìn chằm chằm cái thùng không động.
“Ách, là cái nệm.” Người chuyển phát nói, “Người ở phố Lan Quang nhờ gửi đến.”
Cho nên người phụ nữ kia còn thứ gì đều muốn dùng chuyển phát sao?
Sắc mặt Quan Hành khó coi, mũi chân đá một cái vào thùng: “Cô ấy đâu?”
“Ai?” Anh chàng chuyển phát bị bộ dạng như Diêm vương đòi mạng của anh dọa sợ, căng thẳng lại mờ mịt.
“... Không có gì.” Quan Hành mím môi, nhận lấy hóa đơn kí tên qua loa.
Chuyển cái thùng vào nhà đặt trong phòng khách, cầm dao cắt băng dán trên mặt ra, liền thấy tatami được cuốn lại đặt ở trên, trên mặt đặt vài cái túi to, được phân loại chứa quần áo cùng đồ dùng rửa mặt của anh.
Quan Hành cầm lấy chiếc dao đứng ở chỗ đó, một hồi lâu không có động.
Thật lâu sau, anh tiện tay ném con dao lên bàn, ngồi trên ghế sofa, tinh thần sa sút rủ đầu xuống.
Lương Kiều mang hơi nhiều đồ về nhà, trừ hành lý tùy thân cùng máy tính xách tay bên ngoài ra, cô lại mua một hàng tết mà ở quê không có, thượng vàng hạ cám cộng lại, một người căn bản không cầm được.
Nhưng bây giờ có một phương tiện gọi là chuyển phát, cô mang thứ đó đóng gói xong, dùng chuyển phát gửi trở về. Ngày đó về cũng chỉ đeo một cái túi, kéo một vali hành lí nhỏ, thoải mái không ít.
Ngồi xe lửa đến Tuẫn Dương chỉ cần hơn ba giờ, xuống xe lửa sau đón xe công cộng, giữa lúc đó đổi chuyến một lần, chừng một giờ có thể về đến nhà.
Trâu Dung Dung nhân dịp nghỉ đông tìm công việc gia sư, dạy số học cho học sinh sơ trung, chiều hôm đó vừa vặn phải dạy, vốn là nói muốn đi đón Lương Kiều, nhưng không đến được.
Mẹ cũng nói muốn đi đón, Lương Kiều không cho.
Một mình cô bước chân vào giang hồ nhiều năm như thế, chỉ là về nhà mà thôi, đâu còn cần người đến đón. Nói tiếp sau hơn ba giờ ngồi xe lửa, một tiếng đồng hồ ngồi phương tiện giao thông công cộng còn sợ cái gì.
Có thể vì những chuyến đi bằng phương tiện giao thông công cộng tới nhà cô không nhiều người, sau khi cô lên liền tìm vị trí gần cửa sổ.
Trời chiều hôm nay thật tốt, ánh sáng chói lọi chiếu một góc trời. Cô ngồi bên này cạnh vừa vặn đối diện với mặt trời, màu da cam chói lọi nhảy vào đây, cả người đều đưa thân vào giữa ánh sáng, như thể đang bay lên.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, không có gì tin tức quan trọng, tin nhắn rác cũng không ít. Cô đơn giản lật một lần, thấy tin nhắn mà ngân hàng gửi tới, vừa mở ra nhìn, trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
- - số đuôi tiết kiệm 0303. Thẻ tại ngày 2 tháng 2 năm 2016 có 48 lần tiến hành chuyển khoản nhân dân tệ không kỳ hạn số tiền 1,000,000.00, tin nhắn này phù hợp để làm chứng. [ngân hàng XX]
Vừa nhìn cũng biết là người SB kia làm...
Thật đúng là hào phóng a ha ha.
Lương Kiều nhìn chằm chằm tin nhắn cả buổi, điều tra thông tin ghi chép, chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, ngón tay lại chậm chạp không hạ xuống.
Thật lâu, cô thở một hơi, thu di động lại.
Anh thích cho thì cho đi.
Kế tiếp liên tục vài ngày Quan Hành đều không có gặp lại cô, trước kia động một chút là có thể ở mỗi nơi không hẹn mà gặp, hiện tại có tâm tạo ra nhiều cuộn gặp ngẫu nhiên, mới phát hiện thật không ngờ khó khăn.
Mỗi lần ở thang máy hoặc là đại sảnh đụng phải Thư Nam, anh cũng sẽ vô thức nhìn xung quanh cô một chút. Có lúc là một mình Thư Nam, cũng có lúc đi cùng người khác, nhưng mà từ đầu đến cuối bóng dáng người phụ nữ khoe khoang kia vẫn không xuất hiện.
Không biết rõ vì sao mà mấy ngày này bắt đầu có chút gian nan.
Sáng hôm đó anh tới tổng bộ họp xong rồi trở về, ma xui quỷ khiến ấn tầng 18.
Tiểu Mỹ đứng trước đài đã không nhớ rõ anh, dùng giọng điệu giải quyết việc chung hỏi anh: “Xin hỏi ngài tìm ai?”
“Lương Kiều... Có ở đây không?” Anh nhìn sang phương hướng phòng làm việc, nhưng từ góc độ này không thể nhìn thấy cái gì cả.
“Chị Kiều không ở đây, chị ấy nghỉ về nhà sớm.” Tiểu Mỹ nói, “Ngài có chuyện gì không, nếu dễ dàng có thể nói cho tôi biết, tôi giúp ngài truyền đạt.”
Quan Hành mím môi: “Không cần.”
Nói xong xoay người sải bước rời đi.