Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 4: Ra giá




"Leng keng - - "

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Quan Hành đang chống nạnh đứng bên giường trừng mắt nhìn người phụ nữ ngủ say như chết trên giường, vừa nghe thấy tiếng vang, lập tức xỏ dép lấy tốc độ ánh sáng bay tới mở cửa.

Trương Vĩ ở ngoài cửa nhiệt tình nói "Buổi sáng tốt lành", mang theo hai túi đồ lớn muốn đi vào.

Sau đó bị Quan Hành tay mắt lanh lẹ chặn ngang đẩy ra.

Dùng sức lớn, Trương Vĩ trực tiếp lui về phía sau hai bước đụng vào tường phía bên đối diện hành lang, hộp được đóng gói trong tay bị lắc mấy cái, không biết cháo bên trong có bị đổ ra không nữa.

"Lão đại..." Sau khi trợ lý Trương khiếp sợ liền bày ra khuôn mặt ủy khuất: "Tại sao anh lại đẩy tôi?"

"Xuỵt - -" Quan Hành lén lén lút lút đứng bên cửa, chỉ để hé ra một khe hở rất nhỏ, lộ ra nửa gương mặt cùng một con mắt, thò tay ra từ khe hở, đè thấp giọng nói: "Đưa quần áo cho tôi!"

Ông chủ không có lương tâm! Sáng sớm đã gọi điện thoại cho anh ta bắt mang quần áo đến, anh ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, vậy mà đến cửa cũng không cho vào... Lãnh khốc vô tình như thế, chẳng lẽ anh ta bị thất sủng rồi sao? QAQ

Trợ lý Trương nói lảm nhảm đưa quần áo cùng đồ ăn thuận tiện mua ở nhà hàng lúc thuận đường đến: "Quần áo đã ủi qua, áo trong, cà vạt và áo sơ mi đã chọn cho anh hai bộ phù hợp, anh chỉ cần chọn một bộ rồi mặc là được. Tôi mang cho anh sớm một chút, tôm chiên giòn, gạch cua bao, cả nĩa còn có cháo tôm tươi, nếu nguội rồi anh có thể gọi phục vụ để hâm lại..."

Trợ lý Trương còn lề mề chưa dặn dò xong, tất cả đã bị Quan Hành không kiên nhẫn giật lấy: "Được rồi được rồi, nói năng dài dòng, cậu là phụ nữ sao!"

Quần áo cùng đồ ăn chiếm nhiều diện tích, để thuận tiện cho việc mang vào, Quan Hành không thể không hé cửa ra một chút.

Trợ lý Trương bị ghét bỏ bất mãn trừng mắt nhìn cánh cửa kéo ra rồi nhanh chóng bị đóng lại, sau đó trong hai giây ngắn ngủi, ngạc nhiên phát hiện trên cổ của ông chủ nhà mình có hai dấu móng tay màu đỏ! Dấu móng tay! ! !

Trợ lý Trương: Σ ( ° △°||| )︴

Trong phòng nhất định có! Phụ! Nữ!

Không trách được không cho anh ta! Tiến! Vào!

Oa oa vậy là anh ta bị thất! Sủng! !

-

Buổi sáng khi Lương Kiều mở mắt ra, ngây ngốc nhìn đèn thủy tinh được thiết kế theo phong cách Châu Âu trên trần nhà một lúc. Tối hôm qua cô cũng chỉ uống hơn nửa ly rượu đỏ, không đến mức nhiều lắm, chuyện xảy ra sau đó tùy tiện nghĩ lại cũng có thể nhớ rõ ràng.

Hiện tại nhớ lại lúc đó, gần như có thể xác định rượu bị người ta hạ dược, về phần đầu sỏ gây nên, trừ lão quản lý Vương bụng phệ ra, không còn bất cứ người nào khác .

Sau khi suy nghĩ một lúc:

Phản ứng đầu tiên - - TMD đừng để cho lão tử thấy ông một lần nữa, nếu không sẽ cạo hết tóc trên đầu ông để ông cảm nhận thấy sự ấm áp của ánh nắng mặt trời!

Phản ứng thứ hai - - vô cùng may mắn, trúng chiêu là cô chứ không phải Trâu Dung Dung... Nhân tiện, Trâu Dung Dung con mẹ cô nếu không lo học hành cho tử tế lão tử sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

Phản ứng thứ ba - - đợi chút, tại sao trong đầu chỉ toàn hiện ra hình ảnh cô điên cuồng xé quần áo của người đàn ông kia? Tại sao cô lại không bị ngăn trở? ? ? Σ ( ° △°||| )︴

Nhưng mà phải nói dáng người của anh đẹp trai rất tuyệt, cả người đẹp bắp thịt rắn chắc, còn có đôi chân dài mạnh mẽ cường tráng... Khụ!

Lương Kiều vì tiết tháo cùng trinh tiết đã mất của mình mà thương tiếc ngắn ngủi mấy giây, sau đó nhéo nhéo thân thể còn mỏi nhừ của mình, vặn vẹo ở trên giường một lúc, duỗi lưng một cái, ngồi dậy.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, mặc dù bản thân cô bảo thủ, nhưng tư tưởng vẫn rất giải phóng, tình một đêm mà thôi, không đến mức vô cùng hối hận. Chẳng qua nếu như điều kiện tiên quyết là bị người ta hạ dược ngay từ đầu, sẽ rất buồn bực. Cảm giác bị tính kế mặc cho người định đoạt này làm cho cô cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa đối với chuyện tối ngày hôm qua, điểm khó để tiếp nhận nhất chính là, đối tượng là một người không rõ lai lịch, thậm chí người đàn ông xa lạ kia có thể mang theo bệnh khuẩn hay không cũng không thể xác định, mặc dù tướng mạo và dáng người của anh ta đều là hạng nhất.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nam vừa dày vừa trầm vang lên không hề báo trước, Lương Kiều thình lình bị sợ dọa hết hồn, ngừng động tác ưỡn ngực ngáp lại, nhấc tay kéo chăn vừa bị nhấc lên lúc vừa rồi, che ở trước ngực.

Anh ta vẫn còn ở đây.

Kỳ thật tưởng tượng bản thân như một người từng trải chào hỏi và làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng da thịt trên mặt run rẩy rất nhiều lần, vẫn không thể điều chỉnh về vẻ mặt bình thường. Cô còn đánh giá cao độ dày da mặt của mình, đến cuối cùng vẫn không có biện pháp thản nhiên đối mặt với tình huống này.

Có thể là bởi vì đối phương mặc trang phục chỉnh tề nhìn vừa đoan chính lại vừa cấm dục, mà trên người cô đến nửa mảnh vải che thân cũng không có, sự đối lập rõ ràng như thế này thật sự là có chút xấu hổ.

Bên cạnh bàn ăn dài trang nhã quý giá màu trắng, người đàn ông đã mặc chỉnh tề ngồi ở vị trí đối diện cô, trên người là tây trang phẳng phiu mà lưu loát, cúc áo sơ mi cài đến cúc trên cùng, tóc ngắn màu đen cũng được chải cẩn thận tỉ mỉ, gọn gàng như thể phải xuất hiện trong trường hợp quan trọng.

Trên thực tế đúng là anh ta đang nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, tay trái cầm một tờ báo, tay phải còn cầm một ly trà tinh xảo.

Lương Kiều đặc biệt có ấn tượng rất sâu với đôi chân dài của anh ta, ánh mắt không tự chủ được nhìn theo một đường từ tây trang xuống, chỉ thấy hai chân anh ta ưu nhã vắt lên, quần tây được làm từ chất liệu hoàn mỹ, đường cong cơ thể cứ mãi kéo dài xuống, đến tận mắt cá chân mới dừng lại, hai chân thoắt ẩn thoắt hiện ở dưới khăn trải bàn màu ngà.

"Cạch - -" một tiếng nhẹ nhàng dứt khoát vang lên.

Anh đặt ly trà xuống, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo tùy tiện vung lên, gấp tờ báo lại, tiện tay đặt ở trên bàn ăn.

"Tỉnh rồi thì đứng lên đi." Cuối cùng anh ta cũng chậm rãi quay đầu đôi mắt thâm thúy nhìn qua đây, hai tay tự nhiên nắm lại, đặt ở trên đùi, cao quý mà lạnh lùng nhìn Lương Kiều.

Không nóng sao?

Lương Kiều liếc nhìn về phía cửa sổ, ánh đèn trong phòng rất sáng, rèm cửa được trang trí bằng hoa văn chưa được kéo ra, không nhìn ra được tình huống bên ngoài, nhưng mà cũng có thể đoán được, có lẽ trời còn đang mưa. Dù sao dự báo thời tiết cũng nói ba ngày hôm sau sẽ liên tục có mưa.

Nhưng mà bây giờ đang là tháng chín, nhiệt độ chắc phải trên 30℃, mặc tây trang dày như vậy không phải là đầu óc bị vào nước đấy chứ?

Phản ứng không nghe lời của cô làm đối phương rất không hài lòng, Quan Hành âm thầm nghiến nghiến răng, sau đó lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng, trầm giọng lại gọi cô: "Lại đây."

Lương Kiều nhìn lại anh, một hồi lâu hé mắt: "Anh xác định?"

Dường như anh ta không còn kiên nhẫn nữa nên hơi nhíu nhíu mày, trên mặt viết rất rõ ràng: Không đến nữa thì lão tử sẽ đánh người!

"OK." Lương Kiều nhướng nhướng mày làm ra bộ không sao cả, tiện tay vén chăn mỏng che trước người, cứ như vậy trần truồng xuống giường.

"Khụ - -" Trong nháy mắt con mắt Quan Hành trừng lớn vài lần, sau đó theo bản năng, xoay đầu rất nhanh 180 độ, để phía sau đầu đối diện với cô, trong giọng nói mang theo vài phần hổn hển không che dấu được: "Cô muốn làm gì!"

"Không phải anh bảo tôi lại đây sao?" Lương Kiều nhẹ nhàng linh hoạt hỏi ngược lại, đi chân trần ung dung tiến lại gần anh, không dừng lại, trực tiếp tiến vào phòng tắm, trở tay đóng cửa lại.

Lúc thấy cái bóng của cô Quan Hành nhanh chóng quay đầu về phía bên kia, nghe thấy phía sau có tiếng của phòng tắm bị tiện tay đóng kín, rõ ràng không có tiếng khóa trái cửa, tức giận quở trách đến nhe răng.

Người phụ nữ này thật sự là... Thật sự là...

Không biết xấu hổ!

Thời điểm Lương Kiều xuống giường liền thuận tay nhặt quần áo lên, dây áo ngực đã bị mất đâu không thấy, váy thì nhăn đến mức không thể tưởng tượng nổi, còn mang theo mùi thuốc lá, rượu những hương vị hỗn tạp khó ngửi, quần lót nhỏ xem ra không có vấn đề gì, nhưng mà cô còn nhớ rõ tối hôm qua nó bị người nào đó quăng đi thì có bao nhiêu ướt át...

Mẹ nó, không muốn mặc !

Mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn, Lương Kiều tắm xong vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua. Lúc đi ra người đàn ông vẫn còn duy trì tư thế cũ, ngồi ở vị trí kia, liếc nhìn cô một cái, kiêu căng ngẩng đầu nâng cằm: "Ngồi đi."

"Tôi đang vội." Lương Kiều lướt qua anh ta, đi về phía giường lớn hỗn độn, đào bới nửa ngày trong đống đồ ngổn ngang, cuối cùng tìm thấy túi xách của mình ở dưới gối.

Quan Hành ở bên cạnh không kiên nhẫn gõ bàn, cuối cùng Lương Kiều quay đầu nhìn anh một cái, đi đến, đứng ở đầu bàn bên kia.

"Ra giá đi." Quan Hành nhìn cô nói, tay trái gõ lên bàn không theo nhịp.

? ? ? Trong lúc nhất thời Lương Kiều không phản ứng kịp.

Nghi hoặc trong mắt cô quá rõ ràng, Quan Hành dừng lại một chút, ngồi thẳng người, ngón tay tùy tiện chỉ về phía giường: "Cô chủ động ngồi vào trong lòng tôi, đã vậy còn bỏ thuốc tôi, không phải là vì cái này sao?"

Vẻ mặt tỉnh ngộ trong mắt Lương Kiều làm cho anh dựa gần lại bàn, ngạo mạn nhếch khóe miệng, trên mặt hiện ra vẻ khinh miệt.

"Hiểu rồi." Lương Kiều lý giải ý tứ của anh, gật gật đầu như tán thành, sau đó cúi đầu lật tìm trong túi xách của mình.

Đây là muốn tìm cái gì? Cầm máy tính để tính giá trị một con người?

Quan Hành chăm chú nhìn động tác của cô, đáy mắt mang theo vài phần hiếu kỳ chính mình cũng không phát giác.

Cuối cùng Lương Kiều dừng động tác tìm kiếm lại, rút tay từ trong túi ra, dưới con mắt soi mói càng ngày càng sáng của Quan Hành, mang thứ đó đặt ở trên bàn, dùng hai ngón tay ấn, đẩy về phía bên anh.

Quan Hành trừng mắt nhìn mười đồng tiền hơi cũ ở trên bàn, khó hiểu chớp chớp mắt: "Đây là ý gì?"

"Tôi chủ động ngồi vào trong lòng anh, đã vậy còn bỏ thuốc anh, không phải là muốn ngủ với anh sao." Lương Kiều tỏ vẻ không có gì nhún nhún vai, sau đó khẽ mỉm cười: "Đây là phí tổn ngày hôm qua, không cần trả lại."

Excuse me? ? ?

Trong lúc nhất thời Quan Hành có chút không phản ứng kịp, Lương Kiều đã soái khí xoay người, động tác gọn gàng linh hoạt kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.

Cánh cửa màu nâu sẫm sau lưng chậm rãi khép lại, Lương Kiều nhìn nhìn hai bên hành lang, xác định chỗ có thang máy, đi giày cao gót thướt tha tiến tới.

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng "Bùm" rất lớn, như thể có đồ vật nào đó bị ném vào cửa. Động tác của cô ngừng lại, sau đó chậm rãi nở nụ cười, mang theo một chút đắc ý, huýt sáo thành tiếng, vung túi xách đang cầm một cái, bước chân càng nhẹ nhàng.

Cách một bức tường trong cửa, Quan Hành đạp bàn đổ quăng chén vỡ mà vẫn chưa hết giận, chống nạnh trừng mắt nhìn mười đồng tiền trên bàn, vẫn còn không thể nào tin nổi trên thế giới này lại có người phụ nữ dám ngủ xong mà dùng mười đồng tiền xua đuổi anh... Không, là xấu hổ! Nhục nhã! Anh!

Chán sống sao! ! !

Người phụ nữ đáng chết, đừng để cho lão tử phải nhìn thấy cô lần nữa! ! !

Haha đã thấy bộ mặt thật của hai anh chị chưa??? 0_0