Vừa nhìn thấy mỹ nữ
như chồn thấy gà, hai mắt Đông Vũ tỏa sáng tiến đến bên cạnh Lương Kiều, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt khiển trách và khinh bỉ của một đám anh
em, tay đã đặt sau lưng cô, nghiêng người áp vào một chút, ưỡn mặt cười
hì hì đến gần: “Quý danh của mỹ nữ là gì?”
Đồng thời với khi nói chuyện, tầm mắt hạ từ mặt Lương Kiều xuống, xẹt qua chiếc cổ xinh
đẹp cùng xương quai xanh, dừng ở bộ ngực kiêu ngạo một lát, lại tiếp tục dời xuống, liếc qua đôi chân dài từng tấc từng tấc làm người ta chú ý,
cuối cùng dừng ở mũi chân đang khẽ đung đưa của cô.
Mẹ ruột của con ơi, thật là một cực phẩm!
Phỉ Phỉ vừa nhìn liền tức mà không biết nói sao, nhưng cho cùng Đông Vũ
không quen lại không thể mắng, tức giận đẩy Tiếu Phàn một phen, nhỏ
giọng mắng anh: “Anh xem người của anh đi!”
Tiếu Phàn nào biết hắn sẽ không biết xấu hổ mà cản trở anh, lúng túng ho một tiếng, muốn nhắc nhở cho Đông Vũ một chút.
Nhưng mà trong mắt Đông Vũ chỉ có mỹ nữ, đâu quản anh khụ không ho khan, ngã
bệnh thì về nhà tìm mẹ đi, đừng nhăn cản lão tử tán gái!
Trong đống anh em có người khinh bỉ chậc chậc hai tiếng: “Mất mặt!”
Đông Vũ không kiên nhẫn lắc lắc tay với bọn họ, ánh mắt cũng không chuyển
lấy một cái. Hắn lưu luyến dời ánh mắt khỏi đôi chân dài làm hắn không
cầm giữ được, giương mắt, chống lại một mắt cũng quyến rũ người không
kém gì đôi chân, trong nháy mắt nửa người đều yếu mềm.
Đông Vũ không nhịn được lại dựa vào gần hơn, chăm chú nhìn Lương Kiều khẽ
nhếch đôi môi kiều diễm lên. Đôi môi đỏ mọng kia nhìn rất đầy đặn mà lại có tính đàn hồi, nhất định vừa mê vừa say. Con mắt hắn phát ra ánh sáng xanh biếc sâu thẳm, giống như một con sói đói, hận không thể lập tức vồ lấy con mồi hung hăng gặm cắn hết.
“Không dám họ Ba.” Đôi
môi vô cùng mỹ vị kia đột nhiên mấp máy, hàm răng trắng bóng như cánh
hoa khẽ mở ẩn hiện trong bóng tồi, Lương Kiều khẽ cười, không nhanh
không chậm phun ra một câu nói: “Anh có thể gọi tôi là ba ba ( cha).”
... Ba ba?
Đông Vũ vô thức nhỏ giọng lẩm bẩm lại một lần, đọc xong khóe miệng liền co
rút, tâm tình trở nên tương đối tế nhị. Hắn giương mắt, phát hiện trong
đôi mắt quyến rũ người đầy vẻ trào phúng.
Không thể tốn thời gian với cô gái này nữa, gục ngã!
“Quan nhị, mau dắt con lợn động dục này về, xấu hổ chết đi được!” Có người đẩy Quan Hành, dùng giọng vô cùng ghét bỏ nói.
Quan Hành bị đẩy lung lay mấy cái, hơi nhíu mày, có ý không vui. Chơi rất
vui, xem người bị ăn quả đắng trước mặt cô gái kia, sao không sảng khoái cho được!
( Anh cười gì? Cười người ta cũng bị chị bắt nạt giống anh sao?!!!!)
Chìa khóa xe anh để trong túi quần, tác phong nhanh nhẹn đi qua, không quên
đứng trước vị mỹ nữ nào đó khẽ vuốt cằm thăm hỏi, sau đó túm lấy sau cổ
Đông Vũ, xách anh ta đứng lên như xách gà.
“Xin lỗi, lợn
trong nhà không được buộc chặt, làm cho mọi người sợ hãi.” Anh ngọc thụ
lâm phong đứng ở đằng kia, mỉm cười xin lỗi mấy người phụ nữ, chọc cho
Thư Nam bật cười hì hì một tiếng.
Ánh mắt anh cũng giống như ánh mắt người khác, lộ ra sự mạnh mẽ tiêu sái không kiềm chế được, cuối cùng không đếm xỉa tới nhìn về phía Lương Kiều, một lần nữa mở miệng
thì trong giọng nói chứa vài phần kiêu căng: “Lương tiểu thư, thật sự
ngại quá.” Nói là nói xin lỗi, nghe cũng không có bao nhiêu thành ý.
Lương Kiều chậm rãi dựa vào đằng sau, dùng nụ cười cùng giọng nói giống vậy
đáp lễ anh: “Không quan hệ. Dù sao 'Gia phong' nhà anh, không phải là
lần đầu tiên tôi thấy.”
Gia phong... Quan Hành âm thầm
nghiến nghiến răng, thật sự là tức chết anh, tại sao lại nói tên đầu heo này là của nhà anh chứ!
Sức chiến đấu của người phụ nữ này
quá mạnh mẽ, nhất thời không tìm được từ thích hợp để đáp trả, Quan Hành và cô trừng mắt với nhau mấy giây, xám xịt dắt lợn rời đi.
Lôi Đông Vũ đến phía sau mấy người, Quan Hành tức giận đạp vào bắp đùi cậu ta một phát.
Đều do con lợn ngu ngốc này!
Đông Vũ gào khóc kêu hai tiếng, lại không dám đánh trả, trốn rất nhanh sang chỗ khác.
Quá nhiều người, ghế dài ở đại sảnh không đủ, Tiếu Phàn kêu người phục vụ, muốn một phòng bao lớn.
Không ít người trong đám đàn ông này là “Con ông cháu cha”, quản lý quán ăn
đêm đều bị kinh động, chính mình mang vài bình rượu ngon được cất kĩ
đến, theo sau còn là mấy nữ phục vụ trẻ tuổi, ăn mặc quần áo như những
chú thỏ ( đáng yêu), vào trong phòng bao tự giác xếp thành một dãy, mỗi một người đều mặc váy ngắn thấp ngực, mở mắt to hoặc vô tội hoặc õng ẹo làm dáng nhìn qua mấy người đàn ông, tình huống ấy nhìn không biết là
đồ sộ cỡ nào.
Tiếu Phàn tự nhiên không quen đi đến mấy chỗ
như này, nhưng không ngăn nổi mấy người anh em là khách quen ở đây, quản lý không chỉ hiểu rõ thói quen thậm chí còn biết rõ khẩu vị của bọn họ, dõi mắt quét một vòng, vô cùng tự nhiên chỉ từng cô nàng đến bồi vị
khách nào.
Mặc dù rất ít đến, quy củ của nơi này Tiếu Phàn
vẫn biết, nhưng mà quen cửa quen nẻo thế này vẫn làm cho anh phải choáng váng. Mẹ nó, bà xã anh còn ở đây, mấy người này có thể thu liễm được
chút hay không!
Anh ngồi bên cạnh Phỉ Phỉ cũng không dám động chút nào, liều mạng nháy mắt cầu cứu mấy người anh em.
Ngược lại Phỉ Phỉ nhìn quanh một chút, nhận ra quản lí đang phân chia khẩu vị cho từng người. Cô đẩy bàn tay Tiếu Phàn đang sít sao ôm lấy mình ra,
đứng lên ôm cánh tay đi đến chỗ mấy cô nàng thỏ còn chưa được phân, nhìn từ trên xuống dưới một lần, hỏi quản lý: “Này, mấy người này...” Ngón
tay cô quơ quơ trước mặt mấy cô nàng thỏ, sau đó thẳng tắp chỉ về Tiếu
Phàn bên kia đang mang vẻ mặt căng thẳng: “Cô nào thích hợp với anh ta?”
Quản lý không hổ là quản lý, vừa tiến đến đã chú ý tới Tiếu Phàn ngồi bên
cạnh cô, cảm thấy rõ ràng gần như người này chỉ đến đây chơi, mặt không
đổi sắc cười nói: “Vị kia nhìn mặt thư sinh, lần đầu tiên tới chỗ này
của chúng tôi đúng không?”
Đáp án này miễn cưỡng làm người
ta vừa lòng, sắc mặt Phỉ Phỉ tạm dễ nhìn hơn, trở về lại cùng Tiếu Phàn
nói: “Quản lí không biết anh thích người như thế nào, bảo anh đi qua
chọn.”
“Anh chỉ thích em giống như thế này thôi.” Tiếu Phàn bắt được cơ hội liền vội vàng biểu hiện trung thành.
Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng.
Đông Vũ kéo một người có dáng dấp tương đối giống mấy cô gái trên áp phích đẩy tới chỗ Quan Hành: “Anh, cô này thế nào?”
Quan Hành cầm lấy dụng cụ mở chai rượu, tay áo tùy tiện xắn lên hai cái,
nhất tay để trên bắp đùi, chậm chạp cầm dụng cụ mở nắp bình. Anh nâng
nâng mí mắt, nhìn lướt qua cô nàng thỏ đã ngồi ở đây: “Đi mở gian phòng
bên cạnh, các cô tự qua đó chơi đi. Lão Tiếu bồi nàng dâu nhỏ, đừng làm
nơi này chướng khí mù mịt, nếu mà làm hư chuyện tốt của cậu ta, để xem
cậu ta có lột da mấy cô không.”
Đông Vũ từ nhỏ bị Quan Hành
đánh sợ, lời anh nói không dám không nghe, vội vàng phân phó quản lý dẫn mấy cô gái thỏ này qua phòng bên cạnh.
Nhưng mà hắn ta vẫn
luyến tiếc. Mặc dù bị ngộp trước mặt Lương Kiều, Đông Vũ vẫn chưa chết
tâm, cô gái này quá quyến rũ, hắn càng xem tâm càng ngứa. Thoải mái thì
thoải mái đi, hoa dại thì hương càng thơm.
Lương Kiều ngồi
bên cạnh phỉ Phỉ. Tiếu Phàn sợ Phỉ Phỉ vụng trộm uống rượu, liên tục
phòng thủ một tấc cũng không rời, Phỉ Phỉ cùng Lương Kiều và Vạn Thiên
nói chuyện rôm rả, anh chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh.
Đông
Vũ nhìn sang bên cạnh vài lần, nhìn Lương Kiều chuyện trò vui vẻ, một
cái nhăn mày một nụ cười đều lộ vẻ phong tình. Như có con mèo nhỏ ôm ở
trong lòng liên tục cào cào, xao động.
“Anh “ hắn nhìn hồi lâu, đến gần nói nhỏ với Quan Hành, “Anh nói tại sao cô gái kia lại hấp dẫn vậy?”
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết rõ hắn nói tới ai, Quan Hành thả
cái ly xuống bàn, kĩ thuật lưu loát liên tục rót đầy rượu, tiện tay đặt
bình rượu còn dư non lại xuống, nhìn chằm chằm chất lỏng lấp lánh trong
chiếc ly, mạn bất kinh tâm ( không để ý gì) nói: “Cậu phóng túng vừa
thôi. Thu hồi ánh mắt phóng đãng của cậu lại, người phụ nữ kia không
phải là ngươi có thể chạm vào.”
“Tại sao lại không thể đụng
vào?” Đông Vũ không phục kêu, hai giây sau lại đột nhiên phúc chí tâm
linh *, khiếp sợ nhìn qua Quan Hành, trừng to mắt: “Anh cũng vừa ý cô
ấy?” Giọng nói kia nói có bao nhiêu không cam lòng có bấy nhiêu không
cam lòng.
*Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, ở
đây cũng có thê hiểu là khi vận may đến thì người ta linh hoạt không
khéo hơn
Vừa ý cô ấy?
Quan Hành bưng lên một ly rượu, trong lòng bàn tay nhẹ nhàng lung lay hai cái, nhất thời không lên tiếng.
Giống như anh, hết sức dễ dàng bị ánh mắt của người phụ nữ này hấp dẫn...
Dù rằng mỗi lần gặp mặt cô đều thành công chọc tới anh.
Bình thường Phỉ Phỉ rất thích uống rượu, hiện tại một đống rượu ngon bày
biện trước mặt, nhưng thời này đến một giọt cô cũng không uống được,
Tiếu Phàn vì dụ dỗ cô, bảo phục vụ mang hết tất cả nước uống trái cây
lên.
Lương Kiều cùng Thư Nam đều bồi cô uống nước trái cây,
nữ cường nhân Vạn Thiên tự nhiên không bỏ qua cơ hội tạo quan hệ với một đống “con ông cháu cha”, cũng vài người đàn ông kính một vòng rượu, hàn huyên trời nam biển bắc.
Trong phòng không chỉ chuẩn bị bài tú-lơ-khơ, xúc xắc, mạt chược, còn bố trí karaoke, Phỉ Phỉ không thể
uống rượu, rất không thú vị, dứt khoát đi hát. Kho bài hát tiến bộ cùng
thời đại, những bài hát hot gần đây đều có, nhưng bình thường Phỉ Phỉ
không hay nghe nhạc, thích cũng phần lớn đều là bài hát đã cũ.
Không rõ Phỉ Phỉ nghĩ như thế nào, chọn bài ( đại lộ thông thiên rộng rãi)
(?? Không rõ lắm), kêu Lương Kiều hát với cô, bị Lương Kiều lấy lí do
học cao trung cự tuyệt. Thư Nam cao hứng giơ tay nói cô ấy sẽ hát cùng,
tiếp nhận micro cùng Phỉ Phỉ hát.
“Mới vừa bắt vài con yêu quái, hắc! Lại giáng xuống vài con ma...”
( OMG không rõ bài hát gì!!!)
Lương Kiều nghe thấy rất vui mừng.
Chỉ là đang vui mừng, con lợn đàu vàng lúc nãy lại bưng rượu đến, ưỡn khuôn mặt tươi cười: “Mỹ nữ, không biết có có vinh hạnh mời em uống ly rượu
không?”
“Thật sự là ngại quá” Lương Kiều đột nhiên cầm di động đứng lên, vẻ mặt nói xin lỗi: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
“A?” Đông Vũ sững sờ: “À, đi thôi đi thôi, tôi chờ em.” Hắn phất phất tay,
lưu luyến không rời đưa mắt nhìn Lương Kiều ra cửa.
Sau đó
ánh mắt chuyển một cái, thấy Quan Hành bên cạnh nhàn nhã bắt chéo hai
chân, một tay cầm lấy một ly rượu, một tay dựng ngón giữa với hắn ta,
trào phúng trên mặt không chút nào che dấu.
Đông Vũ nghiêng đôi mắt, xa xa làm khẩu hình miệng “you can you up” với anh.
up thì up...
Quan Hành nhíu lông mày, đặt ly rượu xuống, đứng lên tùy ý mà soái khí phủi
áo hai cái, trước ánh mắt không phục của Đông Vũ ung dung đi về phía
cửa, kéo cửa ra.
Tác giả có lời muốn nói:( đoạn kịch ngắn ba người đàn ông đọ sức)
Cặn bã họ Hà ( Hà tra): Tôi là mối tình đầu của cô ấy.
Lông vàng: Tôi đối với cô ấy nhất kiến chung tình.
Quan Hành: Tôi đã ngủ với cô ấy:)
Hà tra, lông vàng:...
Hà tra: Tôi tuổi trẻ triển vọng.
Lông vàng: Tôi trung thành và tận tâm.
Quan Hành: Tôi đã ngủ với cô ấy:)
Hà tra, lông vàng:...
Hà tra: Yêu qua.
Lông vàng: Động tâm qua.
Quan Hành: Ngủ qua:)
Hà tra, lông vàng, tốt.