Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Có dục vọng chiếm hữu với thần, có ý đồ dơ bẩn muốn khinh nhờn thần.
Quy củ và lý trí đều không thể áp chế được phần khát cầu này. Hiện tại Lucy chỉ cần nhắm mắt, trong tâm trí lại hiện lên cảnh Giang Từ bị hắn khóa lại trong không gian do cánh chim tạo ra, bị hắn nắm giữ quyền chủ đạo mà thấp giọng khóc nức nở.
Cho dù đã tỉnh táo lại, Lucy cũng không thể nào bóp chết được suy nghĩ này.
Giang Từ gọi tên hắn xong, đợi một lúc vẫn không thấy đối phương đáp lại, vốn dĩ chuẩn bị gọi thêm một lần nữa thì cậu lại bị Thiên tộc tóc bạc trước mắt nhẹ nhàng ôm lấy.
Giang Từ sửng sốt, đôi tay vẫn còn rũ bên thân, dùng một tư thế bị động mà tiếp nhận cái ôm.
Đôi khi mềm yếu và ỷ lại là một cảm giác đáng sợ vô cùng, cho dù chỉ xuất hiện một lần, cũng có thể làm thay đổi những hành vi kế tiếp của một ai đó.
Nếu như lúc trước, sau khi kịp phản ứng Giang Từ nhất định sẽ làm một hành động gì đó, nhưng lần này cậu vẫn duy trì trạng thái bị động mặc dù đã hoàn hồn.
Bị động và ngầm đồng ý không có gì khác nhau, mà sự ngầm đồng ý này chỉ đem lại cho Lucy thỏa mãn ngắn ngủi, sau đó lại phản tác dụng hoàn toàn: kích cho dục vọng chiếm hữu ở nơi sâu trong đáy lòng hắn càng bị dẫn dắt trào ra.
Cuối cùng cũng là Lucy chủ động buông ra trước, trên gương mặt nhàn nhạt của hắn hoàn toàn không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào của việc bị dụ dỗ hay bị ái dục tô vẽ.
“Tiếp theo ngài định đi gặp hai quản lý giả khác sao?” Lucy dò hỏi, “Arceni vẫn có thể vận hành bình thường trong một khoảng thời gian dù tôi không có mặt ở đây, thế nên tôi muốn tiếp tục đi theo ngài.”
Giang Từ chỉ có thể gật đầu đồng ý trước những lời này.
Nhận được sự cho phép, Lucy lại nhàn nhạt nói: “Bây giờ tôi sẽ đi xử lý những sự vụ còn dư lại.”
Giang Từ ừ một tiếng.
Đáp xong, Giang Từ cho rằng Lucy sẽ ra khỏi phòng, nhưng kết quả là cậu lại nghe đối phương nói: “Đã lâu lắm rồi ngài không làm việc kia với tôi.”
Giang Từ theo phản xạ bắt đầu tự hỏi “việc kia” là việc gì, sau đó nhớ tới vụ hôn môi, trong nháy mắt vẻ mặt đã không còn tự nhiên.
Giang Từ nói: “Chuyện kia không thể tùy tiện làm bậy được đâu.”
Lần trước cậu cho rằng hôn nhẹ một chút là có thể giải quyết sự tình một cách dứt điểm nên mới mắt nhắm mắt mở làm vậy.
Mà Lucy lại rũ mắt hỏi cậu: “Thế vì sao trước đây ngài lại tùy tiện làm vậy với tôi?”
Giang Từ nghe, thậm chí là trong chớp mắt cảm thấy đối phương không còn là Lucy mình quen nữa rồi.
“Đó là…… ờ……” Khó có khi Giang Từ không biết nên đáp thế nào.
Còn chưa nghĩ xong nên giải thích thế nào, Giang Từ lại nghe thấy lời tiếp theo của đối phương: “Loại chuyện này, trước đây ngài đã làm với tôi hai lần rồi.”
Giang Từ cứng họng, cậu thật sự không có cách nào để phản bác.
Cậu bị dẫn đến nỗi xoay mòng mòng, nhất thời cảm thấy như mình thật sự thiếu nợ người ta hai lần: “Vậy anh muốn bồi thường như thế nào?”
Lucy nhìn cậu: “Chỉ cần ngài cho phép tôi làm vậy với ngài.”
Câu sau bổ sung: “Hai lần.”
Giang Từ: “……”
Kiểu này là muốn huề nhau mỗi người hai lần?
Giang Từ nghĩ ngợi, chần chờ gật đầu.
Lucy đã tới gần Giang Từ ngay trong giây tiếp theo, sau đó hôn lên khóe môi cậu.
Thực nhẹ nhàng, cả quá trình còn có vẻ khá tự nhiên, trước khi Giang Từ ý thức được đã lui bước.
Biểu tình Lucy không có gì biến đổi, giống như đây thật sự chỉ là một nụ hôn bồi thường.
Sau khi kết thúc, Lucy đi xử lý các sự vụ còn sót lại như đã nói, Giang Từ thì ở lại trong phòng, bị vờn quanh bởi âm thanh cảnh báo tích tích tích đột nhiên xuất hiện từ hệ thống.
Hệ thống chủ yếu là muốn nói, nó nhìn không nổi.
Tiếp thu sự thật là chuyện không hề dễ dàng với hệ thống, nó chết lặng mà tỏ vẻ: “Trước tiên không nói đến thế giới này sẽ trở nên như thế nào,”
“Nhưng ký chủ yêu dấu à, ngài mà còn như vậy thì ngày tàn chính là ngày mà ngài rời đi.” Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
Giang Từ co rút khóe miệng, không muốn đối mặt với lời hổ báo của hệ thống.
Trong phòng ngoại trừ cậu cũng không có người khác, Giang Từ sờ sờ khóe môi vừa bị hôn, trong lòng có một chút khác thường.
Thả chậm hô hấp đè ép cảm giác khác thường xuống, Giang Từ bắt đầu tự hỏi bản thân muốn đi chủng tộc nào trước trong hai chủng tộc còn lại.
Hai chủng tộc này phân biệt là tộc nhân ngư và tộc người máy.
Lãnh địa nhân ngư tất nhiên là ở biển sâu, mà người máy lại thành lập căn cứ ở Bắc đại lục – thế giới ngàn năm băng tuyết.
Thật ra ở biển sâu ít bị ảnh hưởng bởi thiên tai hơn ở đại lục rất nhiều, tuy rằng đại dương cũng sẽ phát sinh một vài tai họa, nhưng cũng không thường xuyên như ở trong lục địa.
Nói đến khống chế ma pháp, nhân loại luôn bị cho là chủng tộc có năng lực khống chế ma pháp yếu nhất. Nhưng cách nói này thật ra là không tính đến người máy, bởi vì người máy hoàn toàn không thể sử dụng ma pháp, họ căn bản không cảm nhận được năng lượng nguyên tố.
Nhưng chủng tộc này cũng không nhỏ yếu chút nào, chính bản thân họ đã là vũ khí mạnh mẽ nhất.
Arceni ở gần Bắc đại lục hơn, Giang Từ suy xét một chút, quyết định đi theo nguyên tắc gần trước xa sau.
Ở lại Arceni hai ngày, Giang Từ nhấc chân tiến bước.
___
Sau khi Giang Từ tới nơi mới, cậu mới trực tiếp cảm nhận được tại sao Bắc đại lục đại được xưng là thế giới ngàn năm băng tuyết.
Từ khi tiến vào lãnh thổ của mảnh lục địa này, gió tuyết vô hạn đã choáng ngợp tầm mắt của Giang Từ.
Mặc dù gió tuyết không che lấp cả không gian, nhưng khi Giang Từ bước vào, nhiệt độ không khí vẫn rét lạnh như cũ.
Giang Từ có trong tay quyền năng của thần ở thế giới này, nhưng thân thể cậu vẫn chỉ là nhân loại bình thường, đứng trong băng tuyết tất nhiên vẫn cảm thấy lạnh.
Phương pháp ứng đối cũng không phải là không có, chỉ cần tụ tập chút hỏa nguyên tố ở quanh đây là được. Nhưng không chờ Giang Từ làm vậy, Hắc Long be bé vốn đang nằm trên vai Giang Từ đã vẫy vẫy cánh rồng bay đến đôi bàn tay vừa được Giang Từ hà một hơi, sau đó phụt ra một chút long tức làm ấm tay cho cậu.
Vì Giang Từ, Hắc Long khống chế lực lượng của mình rất tốt, long tức sẽ chỉ giúp cậu ấm áp hơn chứ không làm cậu bị bỏng.
Giang Từ không khỏi chớp chớp mắt, duỗi tay ôm lấy rồng con, sờ sờ cánh rồng của nó: “Cảm ơn.”
“Mô.”
Hắc Long trong hình thái rồng con nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu khi được Giang Từ vuốt ve đôi cánh.
Long tức của cự long có tác dụng rất tốt, dù chỉ phụt ra chút xíu vậy thôi cũng làm Giang Từ cảm thấy hình như nhiệt độ không khí xung quanh mình cũng không còn quá lạnh nữa.
Vừa rồi cậu mới chỉ nắm hai tay lại xoa nhẹ, rồi lại mở tay ra hà hơi một cái mà Hắc Long đã biết rằng cậu cảm thấy lạnh. Điều này làm cho Giang Từ không thể không rõ ràng, rằng đối phương thật sự dụng tâm chú ý tới cậu.
Bởi vì muốn tới Bắc đại lục, biết nơi này gió tuyết tràn ngập nên Giang Từ không để Noyce chở cậu bay tới mà nhất định phải khiến Hắc Long đi phù không thuyền với mình.
Phù không thuyền lướt trong gió tuyết chừng nửa ngày, bọn họ đã tới nơi muốn đến ——
Một tòa thành thị lạnh băng với những kiến trúc tựa như hoàn toàn dùng kim loại tối màu đặc thù để cấu thành, mỗi một kiến trúc đều cao vô cùng, nhìn như đang cắm thẳng vào bầu trời. Thành phố này cứ thế đứng sừng sững ngay trong gió tuyết càn quét tàn phá mãnh liệt.
Ngoại trừ người máy, không một chủng tộc nào sẽ chọn xây dựng thành thị ở Bắc đại lục.
Chúng nó sinh tồn ở chỗ này, cơ bản là bị ngăn cách với các chủng tộc khác.
Thành phố này không thiết lập bất cứ quy định nhập cảnh nào, bởi vì bình thường không có người đến thăm, còn nếu có địch nhân lẻn vào, thì kẻ phải lo lắng cũng không phải họ.
Mỗi một người máy sinh ra đã đồng bộ với một mạng số liệu, bởi vậy chỉ cần một người máy phát hiện ra địch nhân, nó có thể truyền số liệu vào mạng và trong nháy mắt, tất cả các tộc nhân khác cũng đều biết về sự tồn tại của kẻ địch.
Mà sau đó, chờ đợi người kia sẽ là sự vây khốn của hỏa lực đáng sợ nhất.
Phát hiện thần, nói theo một trình độ nhất định thì cũng giống nhau về mặt lý thuyết.
Giang Từ bước vào thành thị này, gặp được một người máy cấp R đầu tiên.
Cấp R chính là chỉ thứ bậc của người máy này: hình thể to lớn nhất, tính năng yếu nhất trong chủng tộc.
Mà phía trên cấp R còn có cấp N2, N1 và cấp S – đều là người máy sử dụng nhân hình. Từ khái niệm có thể nói, tất cả chúng đều là vũ khí hình người.
Bề ngoài lạnh băng của người máy đối mặt với Giang Từ, trong đôi mắt nó ánh lên một màu xanh dương ấm áp, sau đó nó tự phát ra một đoạn âm thanh có lẽ không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng quả thật là đang biểu đạt tâm tình vui vẻ.
“Đô, đô……”
Âm thanh cố định, có tiết tấu vang lên trong trời đông giá rét.
Mà đồng thời, tất cả người máy khác trong thành sau khi tiếp nhận số liệu đều dừng việc đang làm lại. Tất cả các người máy cấp R đều đứng tại chỗ làm ra phản ứng giống với tên cấp R đang đứng trước mặt Giang Từ.
Trải qua quá trình cập nhật số liệu trong thời gian dài, đây là lần đầu tiên chúng nó được chạy số liệu “vui vẻ”.
Người máy cấp R sẽ không nói chuyện, Giang Từ nghĩ ngợi, sau đó nói với nó: “Mang ta đi gặp quản lý giả của các ngươi, có thể chứ?”
“Đô.”
Người máy này lại phát ra âm thanh thêm một lần.
Giang Từ đang muốn đi theo nó, kết quả mới đi được một bước, cậu đã bị động ngồi trên cánh tay của người máy to lớn này, sau đó bị nó chở đi.
Giang Từ kinh ngạc hơi mở to hai mắt trong suốt quá trình, nhưng sau khi ngồi lên cũng không lộn xộn giãy giụa.
“Cảm ơn ngươi.” Giang Từ nhẹ giọng nói.
Âm thanh của cậu làm đôi mắt của người máy này chậm rãi phát ra ánh sáng xanh dương. Nó vững vàng chở Giang Từ tới cơ sở đầu não ở trung tâm thành phố.
Có không ít người máy trong nhân hình hoạt động ở đây, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Giang Từ, phản ứng đều là đứng tại chỗ mà đờ ra một lúc lâu.
Người máy sẽ phản ứng như vậy khi cơ sở dữ liệu của họ phải chịu phụ tải quá lớn chỉ trong một thời gian ngắn.
“Quản lý giả của các ngươi ở bên trong sao?” Giang Từ hỏi một người máy đứng gần mình nhất.
Trong vài giây, Nặc Ngải không kịp tiếp nhận dữ liệu, đến khi có thể bình thường lại thì lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng thủ lĩnh vẫn đang trong trạng thái ngủ say.” Nặc Ngải nhanh chóng bổ sung.
Giang Từ nâng mắt: “Ngủ say?”
“Vâng.” Nặc Ngải nghiêm túc trả lời, “Từ 1700 năm trước, sau khi kết thúc chiến tranh với các chủng tộc khác, thủ lĩnh đã tự mình tiến vào trạng thái ngủ say.”
Lo Giang Từ hiểu lầm, Nặc Ngải lại giải thích thêm: “Cả tòa thành này đều là máy móc, nếu quá trình vận hành có vấn đề gì, thủ lĩnh sẽ thoát khỏi trạng thái ngủ say, cho nên ngài ấy không hề vứt bỏ chức trách quản lý giả đâu.”
Giang Từ nhìn về phía cánh cửa kim loại đóng chặt giống như một mặt tường thật lớn, trên cửa khắc hoa văn phức tạp đa dạng.
“Cánh cửa này... chúng tôi cũng không có cách nào để đi vào.” Nặc Ngải khó xử mà nhìn cánh cửa, “Nơi đó là không gian đầu não then chốt nhất ở trung tâm thành thị.”
Giang Từ nghe vậy đi đến trước cánh cửa, cậu đang định duỗi tay chạm vào, nhưng chưa kịp nâng tay lên, cánh cửa đã chậm rãi mở ra trước mắt cậu.
Những người máy hình người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì ngây người một lát, bọn họ nhìn Giang Từ đi vào, cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ cùng nhau.
Đó không phải là nơi bọn họ có thể đi vào.
Giang Từ đi vào trong không gian có cấu tạo đặc thù này, ở nơi sâu nhất nhìn thấy một tạo vật đang ngủ say.
Quản lý giả này có màu tóc bạc tương tự như Lucy, diện mạo cũng tuấn mỹ phi thường.
Chẳng qua Lucy đem lại cảm giác đạm mạc, mà quản lý giả trước mắt Giang Từ này, cho dù đang ngủ say cũng cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng.
—— Là vũ khí hình người chân chính.
Thấy mái tóc bạc, Giang Từ không khỏi nghĩ tới màu mắt của đối phương. Nếu không nhầm thì...
Giang Từ cố gắng moi hết ký ức trong đầu ra. Trong lúc đang lục tìm đáp án, cậu không hề chuẩn bị mà đối mặt với một đôi mắt vàng kim.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Từ bỏ, ngồi chờ ngày ký chủ sủi mất (không phải).
----------Hết chương 28---------