Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Câu “Chưa bao giờ để ý” này có tính chất lên án quá nghiêm trọng, Giang Từ sao có thể gật đầu thừa nhận được.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, nếu mà nhận thì dù có nói gãy lưỡi cũng không thể dỗ được người ta nữa đâu.
Hơn nữa Giang Từ cảm thấy bản thân hoàn toàn không có như vậy. Đương nhiên là cậu có để tâm tới Ivy, cũng không hề có suy nghĩ xem nhẹ anh.
Nhưng vấn đề hiện tại không phải là sự thật thế nào, mà là tại sao Ivy lại có suy nghĩ như vậy.
Giang Từ đưa ra luận cứ: “Nếu chưa bao giờ để ý đến anh thì sao lúc đó tôi lại tới U Dạ Thành?”
“Bởi vì Arnold chạy đến Arceni tìm ngài.” Ivy dùng ngữ khí lãnh đạm để trần thuật, “Nếu hắn không đi tìm ngài thì hẳn là ngài sẽ tiếp tục ở Arceni, cũng sẽ không bao giờ định đến U Dạ Thành để nhìn ta một cái.”
Giang Từ nghe xong, mí mắt không ngăn được mà giật giật.
Theo tình huống thực tế, nếu Arnold không tới nói với cậu về tình hình ở Dạ tộc thì cậu quả thật không tới U Dạ Thành sớm như thế.
Theo kế hoạch ban đầu của Giang Từ, lãnh địa nhân loại sẽ là điểm đến đầu tiên sau khi cậu rời khỏi Arceni...
Bởi vì trong sáu chủng tộc, tình huống của nhân loại là thứ khiến Giang Từ lo lắng nhất, nên kể cả có muốn tới U Dạ Thành thì cũng phải chờ xong việc ở lãnh địa nhân loại đã.
Nhưng trong thời điểm như thế này, lời nói thật 100% hiển nhiên không phải là một lựa chọn đúng đắn.
Giang Từ thả nhẹ giọng nói: “Kể cả Arnold không tới tìm tôi, thì tôi cũng không cứ chôn chân ở Arceni mãi.”
Đây là lời nói thật.
“Tôi sẽ chủ động tới U Dạ Thành.”
Đây cũng là lời nói thật, chẳng qua là đã lược bớt thời gian và địa điểm.
Dù Giang Từ đã nói vậy nhưng gương mặt đang ngoắt sang chỗ khác của Ivy cũng không hề quay lại, ánh mắt anh vẫn đăm đăm nhìn nơi khác.
Tính cách kiêu ngạo và lòng tự trọng rất cao bổ sung cho nhau, mà lòng tự trọng này lại khiến Ivy không thể mềm hóa thái độ ngay chỉ sau một hai câu nói, cho dù anh quả thực đã bị đả động.
Sườn mặt anh rất là đoan chính, kết hợp với biểu tình lãnh đạm lại làm anh có một loại vẻ đẹp tự phụ đặc biệt, khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi bộ dáng chịu thua của người này sẽ trông như thế nào.
Hai câu này của Giang Từ tuy rất êm tai, với Ivy mà nói thì không khác gì lời ngon tiếng ngọt, nhưng rốt cuộc thì vẫn thiếu chứng cứ thuyết phục.
Giả sử không thể chứng minh đó là thật thì trong lòng Ivy vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng lời nói của Giang Từ, nhưng sẽ hơi để tâm một chút.
Giang Từ nhìn phản ứng của anh, nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu tôi mà không muốn gặp anh, thì dù Arnold có tiến vào Arceni và đưa ra thỉnh cầu, tôi cũng sẽ không đi U Dạ Thành đâu.”
“Vì tôi muốn gặp anh cho nên tôi mới đi, tất nhiên cũng bởi tôi lo lắng cho tình huống của Dạ tộc, bao gồm cả anh.” Giang Từ nói, cuối cùng hỏi lại, “Như vậy vẫn không được tính là để ý hay sao?”
Kỳ thật Ivy rất dễ bị lời ngon tiếng ngọt đả động. Dù có lòng tự trọng và tính cách tâm cao khí ngạo kéo lại thì anh xác thật vẫn không chịu nổi lời đường mật.
Đặc biệt là khi Giang Từ dùng thanh âm ôn nhu chậm rãi nói chuyện với anh, anh liền rất dễ dàng bị nắm trọn. Bày ra bộ dáng lãnh đạm cũng vô dụng, hành động vẫn nghe lời tuân theo mà thôi.
Ivy nhấp khóe miệng, miễn cưỡng bảo vệ sự kiên trì cuối cùng: “So với những người khác, ngài quan tâm ta ít nhất.”
Dù thái độ trong lòng đã không còn kiên định, nhưng ngoài miệng Ivy vẫn nói như vậy, chẳng qua là vì anh muốn nghe thêm vài câu tỏ vẻ Giang Từ cũng rất coi trọng anh thôi.
Giang Từ cũng không làm anh thất vọng: “Nhưng sau khi tôi rời Arceni, quản lý giả đầu tiên tôi gặp không phải là người khác.”
“Tôi theo Noyce rời khỏi U Dạ Thành và chú ý đến Ash đều là những việc cần thiết phải làm. Lúc trước thiên tai diễn ra quá thường xuyên nên tôi cần phải nắm rõ tình hình của mọi chủng tộc.” Giang Từ ôn thanh nói, “Nếu không phải vì vậy thì đương nhiên tôi cũng nguyện ý ở lại U Dạ Thành thêm một thời gian nữa.”
Ivy không lên tiếng: “……”
“À đúng rồi.” Giang Từ nhớ tới một sự kiện, “Đóa hoa Nino mà anh đưa cho tôi lần đó, khi nó bắt đầu khô héo thì tôi cũng không hề vứt nó đi.”
Giang Từ mỉm cười với anh: “Tôi đã kẹp nó vào một quyển sách để bảo tồn rồi.”
Làm vậy chứng tỏ Giang Từ rất quý trọng món quà mà đối phương đã tặng cho cậu.
Ivy có thể hiểu rõ tầng hàm nghĩa này, anh gần như không thể chống cự nổi nó.
Vì bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cho choáng váng cho nên biểu tình lãnh đạm trên mặt anh đều tan hết hơn một nửa, chỉ dư lại khóe miệng còn không chịu thả lỏng mà vẫn mím chặt.
Ngữ điệu Ivy thường thường: “Nếu đã bắt đầu khô héo thì vứt bỏ cũng là chuyện thường thấy.”
Giang Từ nghe ra đây là một câu nói mát, vì thế cậu bổ sung: “Bởi vì là thứ mà anh tặng cho nên tôi không muốn ném đi.”
Khóe miệng Ivy càng mím chặt hơn, phòng tuyến nội tâm lại càng lui nhiều hơn. Dù sao cũng đã bị buộc đến mức không thể không lui...
Phàm là những chuyện mà Giang Từ làm với anh lúc này, như là hôn anh một chút, ôm anh một cái, hoặc là chỉ nắm tay thôi, đều có thể khiến Ivy rơi vào loại trạng thái người ta nói sao mình nghe vậy trong một khoảng thời gian.
Nhưng Giang Từ không làm vậy với bất kỳ một mục đích cá nhân nào, hơn nữa cậu cũng không biết những hành động này sẽ đạt đến hiệu quả như vậy.
Quan sát biểu tình của Ivy, Giang Từ nói: “Bây giờ sẽ không cảm thấy tôi bỏ bê anh nữa chứ?”
Ivy không lập tức đáp lại, qua vài giây mới phát ra được chút âm thanh: “À... ừ.”
Anh cũng không hề miễn cưỡng, chỉ là thói quen không muốn biểu lộ thẳng thắn nên dù là lời hồi đáp cũng phải trải qua quá trình giãy giụa tư tưởng nhất định.
Nhưng cũng được tính là đã giải quyết được vấn đề này, Giang Từ nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bông hoa được phủ lên năng lực ngưng đọng trong tay, Giang Từ bỗng nhiên có một ý tưởng tò mò: “Nếu anh dùng năng lực để làm dòng chảy thời gian xung quanh ngưng lại thì tất cả những sự vật quanh đó đều sẽ trong trạng thái tĩnh lặng sao?”
Lòng hiếu kỳ làm Giang Từ không nhịn được mà hỏi: “Có thể cho tôi xem chút được không?”
Ivy lại hơi quay đầu đi: “Ta phải tiếp xúc với ngài thì năng lực mới không làm ảnh hưởng tới ngài.”
“Phải tiếp xúc như thế nào?” Giang Từ hỏi hắn.
Ivy không nói lời nào, trực tiếp chạm vào tay Giang Từ, sau đó vận dụng năng lực.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Từ thực sự cảm nhận được sự vật chung quanh đã tiến vào trạng thái hoàn toàn yên lặng, ngay cả một chiếc lá rơi xuống từ trên cái cây bên cạnh cũng ngưng lại ở giữa không trung.
“Căn cứ theo phạm vi, dù năng lực được phát huy tối đa cũng sẽ cho ra hiệu quả khác nhau về thời gian.” Ivy nói đơn giản, “Tác dụng lên đối tượng khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến thời gian tác dụng.”
Ví dụ, nếu sử dụng năng lực này lên Lucy hoặc là Noyce thì mỗi lần chỉ có thể đóng băng bọn họ trong ba giây là hết cỡ.
Mặc dù ba giây đồng hồ nghe thì rất ngắn, nhưng với Ivy mà nói là đã có thể làm được không ít việc.
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Giang Từ nói: “Được rồi, vậy bây giờ cùng nhau trở về đi.”
Cậu thuận tiện nhắc nhở: “Về sau nếu lại đắn đo chuyện gì, thì nghĩ xong nhớ tìm tôi chứng thực.”
Nếu có suy nghĩ mà giấu đi không nói thì oan cho cậu lắm.
Ivy nghe vậy thì nhẹ nhàng chớp mắt. Anh nghe Giang Từ nói lời này với một ngữ khí ôn hòa chậm rãi cùng với nụ cười mỉm nhẹ nhàng, bỗng nhiên không biết vì sao lại dùng năng lực đình chỉ thêm một lần nữa.
Vừa rồi khi anh chạm vào tay Giang Từ, đụng tới ngón tay thon dài làm Ivy trong nháy mắt sinh ra ý tưởng muốn tinh tế giám định và thưởng thức. Mà lần này sử dụng năng lực là bởi anh có một loại xúc động khác.
Xác thật là lý trí anh đã chạy đi chơi rồi, Ivy trong một loại cảm xúc khó có thể tự gọi tên mà đến gần Giang Từ, sau đó cúi đầu xuống, cực kỳ nhanh chóng mà hôn ở dưới khóe mắt Giang Từ.
Đôi mắt thanh niên vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt hơn nhếch lên mà lại tự nhiên mang theo mấy phần ý cười, giống với hình dáng đôi môi của cậu, đều khá thích hợp để hôn lên.
Chờ đến khi Ivy giải trừ năng lực, Giang Từ cũng không hề phát giác ra bất kỳ thứ gì.
Nhưng hệ thống đã phát giác, hệ thống lại tự bế rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống nỗ lực: Em trầm cảm.
Hệ thống buông xuôi: Em đã xuất hiện rồi đây.
Có thể thấy trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ! (Không phải đâu!!!)
——
Khụ, hôm nay có một chú thích nhỏ.
Thật ra là có một chuyện, tôi cảm thấy cả nhà có chút hiểu lầm, cũng không phải là không thể mua được phiếu cho từng người. Tuy rằng bọn họ đều là công, nhưng còn có thể mua để quyết định ai là người đẩy ngã Từ bảo trước sau đó ố ồ ô...(bị che miệng lại kéo đi).
Vẫn phát xuống 100 bao lì xì nhỏ, pi pi ~
----------Hết chương 24---------