Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 7 - Chương 99




Điều này thật kinh dị.

Thứ bạn muốn giết luôn ở ngay bên cạnh bạn, bạn nói gì, định làm gì, nó đều biết cả, thậm chí nó còn làm với bạn. Mãi đến phút cuối cùng, nó mới nói cho bạn biết, nó thực sự là ai.

Bối Bối đứng ở cuối, nhưng cách bọn họ không xa, đứng trước mặt nó là Yêu Nước Phúc chạy khá chậm. Bầu không khí rơi vào sự im lặng kỳ lạ, vẻ mặt của Yêu Nước Phúc vẫn không thay đổi, nhưng chân lại run rẩy bước sang một bên, phát hiện Bối Bối không nhìn mình, cậu ta lập tức chạy lại, tìm được chính xác Kính Nghiệp Phúc và Thân Thiện Phúc, trốn bên cạnh họ lã chã chực khóc.

Hù chết tui rồi hu hu! Cứ tưởng mình sẽ chết chứ!

Thật ra, nếu Bối Bối muốn giết cậu ta, vậy cậu ta có trốn sau lưng Kính Nghiệp Phúc cũng vô dụng.

Có lẽ là do đã xé bỏ lớp ngụy trang, nụ cười ngoan ngoãn thường ngày trên mặt Bối Bối liền biến mất, nó vô cảm nhìn tất cả, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mọi người như máy quét, cuối cùng dừng lại trên người Từ Tử Nguyên.

Từ Tử Nguyên kinh ngạc nhìn đối phương, tuy là tận mắt nhìn thấy nhưng anh vẫn không thể tin được, trong tiềm thức, anh vẫn muốn bào chữa cho Bối Bối, có lẽ, vẫn còn gì uẩn khúc thì sao?

Vì thế, anh đi về phía trước một bước, nhẹ giọng hỏi, tựa như sợ sẽ dọa đối phương, “Cậu… Là ai?”

Bối Bối nhìn anh, đột nhiên, nó nhoẻn miệng cười, “Tôi là Bối Bối nha.”

Trước đây, nụ cười của Bối Bối sẽ làm người ta cảm thấy chữa lành, nhưng bây giờ, Triệu Tòng Huy gần như bị nụ cười của đối phương dọa muốn đăng xuất khỏi Trái Đất ngay tại chỗ.

Từ Tử Nguyên mấp máy môi hai cái, nhưng không nói gì. Sắc mặt các thành viên khác của đội Bông Tuyết cũng khó coi, Mao Thân nhìn chằm chằm nó bằng ánh mắt thù địch, Phong Hoằng vẫn đang kinh hoàng, Trương Nhi Thả đã hoàn hồn, nhưng hắn có cảm giác tức giận vì mình đã bị lừa dối.

Bối Bối nghiêng đầu, nhìn bọn họ, “Mọi người làm sao vậy? Không thích tên của tôi à?”

Quần chúng đứng xem:… Đây là vấn đề tên tuổi sao!

“Đây là do tôi chọn đó. Con người sẽ đặt cho con mình những cái tên dễ thương, tôi nghĩ, mình cũng cần một cái tên, người tạo ra tôi luôn gọi tôi là Vương Miện, nhưng tôi không thích cái tên đó chút nào.”

Ok, không cần hỏi nữa.

Chính nó thừa nhận rồi.

Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy liếc nhau, đều thấy được dục v0ng thét chói tai trong mắt nhau.

Nếu không phải do bầu không khí lúc này không ổn, thì họ thực sự muốn hét to trong ba phút rồi mới dừng lại.

Cao Tàm nhìn Bối Bối chằm chằm, không giống như những người khác, anh căm hận hơn là ngạc nhiên, đây là lần thứ hai anh không nhận ra Vương Miện. Lần này, thời gian ở cạnh nhau còn dài và gần hơn lần trước, nhưng vẫn thế, anh không thể phát hiện ra, dù chỉ là chút manh mối!

Lúc này, Cao Tàm hận không thể xé xác nó ra thành từng mảnh, nhưng Thiệu Nam Dung bên cạnh anh vẫn bình tĩnh, tìm cơ hội xoay chuyển tình thế.

Vương Miện đã biết, nói mấy lời vô nghĩa nữa cũng vô dụng, còn không bằng nắm bắt cơ hội cuối cùng và đập vỡ bức tượng phía sau.

Có không ít người có cùng ý kiến với hắn, trong số đó, Du Luân là người gần bức tượng nhất, cậu cụp mắt xuống, quan sát xung quanh.

“Tôi không hiểu,” vẻ mặt của Từ Tử Nguyên rất khó coi, “Vì sao cậu lại làm vậy.”

“Bởi vì chơi vui nha,” Bối Bối trả lời, “Chuỗi ngày tích lũy năng lượng, dù là đối với tôi, nó cũng rất dài. Tôi không muốn lúc nào cũng ở trong một bức tượng rộng mấy mét. Mọi thứ ở đây vẫn không có thay đổi, chỉ khi con người bước vào, nó mới thực hiện một số thay đổi, và tôi thích sự thay đổi, vì vậy tôi thích ở gần con người.”

Nói đến này, nó thở dài, “Chỉ là con người không thích ngoại tộc tới gần, không có cách nào khác, tôi chỉ có thể ngụy trang thôi.”

“Tôi không hỏi cái này!”

Giọng nói của Từ Tử Nguyên ẩn chứa sự giận dữ bị kìm nén.

Nụ cười trên mặt Bối Bối tắt ngóm, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, đây là lần đầu tiên Từ Tử Nguyên tức giận với nó.

Từ Tử Nguyên không hiểu nổi nhìn nó, “Vì sao lại làm những chuyện này, tại sao lại muốn nhốt con người lại rồi giết? Nếu là vì năng lượng, vậy sao phải giết người?!”

Từ Tử Nguyên đã để ý điều này từ rất lâu. Những người khác sẽ không bao giờ tự hỏi tại sao Vương Miện lại giết người, bởi vì theo họ, Vương Miện là một con quái vật. Nhưng anh thì khác, rõ ràng năng lượng không liên quan gì đến việc giết người, sau khi chết, năng lượng của con người sẽ kém hơn những gì con người có thể cống hiến lúc còn sống, mà cái ‘kém hơn’ kia, sau này những nơi khác vẫn có thể bù đắp. Vậy tại sao, lại không màng mạng sống của những người đó?

“Bởi vì,” Bối Bối không cảm xúc trả lời, “Tôi cũng muốn về nhà nha.”

Từ Tử Nguyên sửng sốt.

“Nhà của tôi ở nơi rất xa, muốn trở về, cần rất nhiều rất nhiều năng lượng.”

Không khác những gì Wodiver nói lắm, Từ Tử Nguyên lại cảm thấy tức giận hơn, “Vậy cũng không cần giết người!”

Bối Bối khó hiểu nhìn anh, “Vì sao anh lại dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, anh cảm thấy tôi làm sai à?”

Đại Cát nhìn Vương Miện thế là đủ rồi.

Hoá ra nó vốn không hề biết đúng sai gì cả, sao nó lại có thể đặt câu hỏi về một điều đã sai rành rành như vậy!

Từ Tử Nguyên không nói gì, nhưng Bối Bối lại nói tiếp: “Nhưng mà, tôi cảm thấy mình không có sai.”

“Mấy người cũng muốn về nhà, để về nhà, mấy người đến đây, quyết định gi3t ch3t tôi, vậy tôi quyết định giết mấy người để về nhà, không phải cũng giống nhau sao?”

“Tôi giết mấy người là sai, vậy mấy người giết tôi, vì sao lại là không sai?”

Từ Tử Nguyên nhất thời không trả lời được, anh biết lời nhận xét của Bối Bối có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ, anh lại không biết phải phản bác như thế nào. Nếu coi Bối Bối là một con người, thì đúng vậy, hành vi hiện tại của họ, cũng là giết người.

“Bọn ta giết mi là vì mi đã đe dọa bọn ta, nhưng mi giết bọn ta, lại không hề có ý nghĩa hay lý do gì cả. Đừng so sánh bọn ta với mi, bọn ta là những con người bằng xương bằng thịt, mà mi, chỉ là một bán thành phẩm bị lỗi trong quá trình sản xuất mà thôi.”

Từng câu của Mao Thân như xát muối vào tim, nếu Bối Bối có tình cảm, chắc giờ đã tức chết rồi, Miêu Thắng Nam nghe mà hãi hùng khiếp vía. Bình thường Mao Thân là người rất bình tĩnh và lý trí, sao bây giờ lại xúc động đến mức chửi người luôn rồi?

Mà khi Mao Thân đang rap diss Bối Bối như đại bác, Trương Nhi Thả không chút dấu vết lùi lại một bước và tiến về phía bức tượng.

Sau khi nghe Mao Thân nói xong, Bối Bối hệt như không có nghe thấy, giọng nói bình thản vang vọng trong không khí.

Nhìn vào đôi mắt không có nhiệt độ kia, Mao Thân phát hiện trái tim mình từng chút một bị nỗi sợ hãi vây lấy.

Ánh mắt vô nhân tính và biểu cảm giống người đều nhắc nhở Mao Thân rằng cậu đã đánh cược sai.

“Ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ cậu thật ngu ngốc.”

Trái tim Mao Thân đập chậm một nhịp.

“Tuy nhiên, những con người khác đều cảm thấy cậu là người thông minh. Tôi chỉ có thể quy kết, thực tế con người vốn là những sinh vật ngu ngốc, gen quyết định trình độ của họ, vì vậy cậu sẽ tự cho mình là đúng và nghĩ rằng có thể chọc tức tôi, hoàn thành mấy hành động nhỏ trong lòng.”

Cảm giác khủng hoảng giống như một gáo nước lạnh, lập tức tạt thẳng vào người, khiến cậu ta cảm thấy lạnh thấu xương và tuyệt vọng, cậu ta lập tức xoay người, “Không ——”

Đã quá muộn, Trương Nhi Thả đã lấy hết đạo cụ đã chuẩn bị từ sáng sớm, ‘búa ngàn cân’, đập nó về phía bức tượng. Cùng lúc đó, tất cả mọi người có mặt đều nhìn thấy chiếc nhẫn của mình sáng lên.

—— Aiza, trượt tay.

Trương Nhi Thả thề, hắn đã sử dụng sức mạnh lớn nhất có thể làm được trong đời và chắc chắn đang nhắm vào bức tượng, nhưng chiếc búa đập xuống, cổ tay phải của hắn đột nhiên nới lỏng, cây búa vung mạnh về phía sau dưới tác dụng của trọng lực.

Mà đằng sau anh ta, là Triệu Tòng Huy.

Bạn học Triệu lúc nào cũng là người vô tình bị vạ lây: “……!” Vừa định bỏ chạy, đột nhiên, chiếc nhẫn lại sáng lên.

—— Đứng yên như núi.

Bước chân giống như rót chì, nhấc lên không nổi, nhìn cây búa càng ngày càng gần mặt mình, Triệu Tòng Huy nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng cơn đau dữ dội trong tưởng tượng đã không đến, trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta tưởng rằng mình đã chết, cho đến khi mở mắt, cậu ta mới nhận ra có ai đó đang nghiến răng giúp cậu ta giữ chiếc búa lại.

Cây búa này trong tay chủ nhân thì nhẹ tựa lông hồng, nhưng vào tay người ngoài lại rất nặng. Ăn Gà cố níu một thời gian, thực sự không nhịn được nữa, hắn gầm lên: “Thất thần làm gì, thu lại đi!”

Trương Nhi Thả cứng đờ đứng tại chỗ: “…”

Anh cho tui không muốn sao? Vấn đề là tui cũng bị ‘Đứng yên như núi’ rồi!

Nhưng vào lúc này, nhẫn lại sáng lên.

—— Nếu hạnh phúc thì vỗ tay nào.

Những người bị món quà giữ đứng yên đồng loạt vỗ tay, hủy bỏ hiệu ứng bất động.

Tịch Viễn và Ăn Gà đã sử dụng quà bảo vệ cho mình trước khi Bối Bối dùng quà, vì vậy họ không bị kiểm soát, nhưng bây giờ, những món quà đó cũng hết hiệu lực, họ không dám chậm trễ, lập tức dùng quà cho mình và đồng đội, những người khác ăn ý tản ra.

Một nhóm đối phó với Bối Bối, nhóm khác liều mạng chạy, cố gắng tấn công bức tượng.

Đập nát bức tượng.

Chỉ cần đập nát nó, tất cả sẽ kết thúc!

Bối Bối nheo mắt nhìn đám người phía sau, không giống như nhóm Du Luân, nó dùng quà không cần phải nhấn, chỉ cần suy nghĩ là được.

—— Tường chắn.

—— Như đi trên lớp băng mỏng.

—— Rễ sâu lá tốt.

—— Đàn ông con trai khóc không phải tội.

—— Bá chủ tương lai.

Những món quà liên tiếp hiện lên, mọi người nhìn bức tường mềm hiện ra trước bức tượng, Trương Nhi Thả vung búa qua, kết quả cả người và búa đều bị phản lực bắn bay, đồng thời, mặt đất gần bức tượng trở thành một mặt băng mỏng, Miêu Thắng Nam vô tình giẫm phải khối băng rồi rơi xuống, nếu Du Luân không nhanh tay lẹ mắt thì bây giờ cô nhóc đã không thể trèo lên được rồi.

‘Rễ sâu lá tốt’ được dùng vào những cái cây cao chót vót bên cạnh, nhánh cây nhanh chóng sinh trưởng, những chiếc rễ nhanh chóng trườn đến gần nhóm Du Luân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không bị đâm chết thì cũng bị b0p ch3t.

Nước mắt nước mũi của Đại Cát chảy xuống, chưa kịp khịa thì đã nghe thấy tiếng động đất ầm ầm, ngẩng đầu lên, gã nhìn thấy cách đó không xa, một đàn khủng long giận dữ đang chạy về phía bên này.

Ok, gã không cần phải hỏi ‘Bá chủ tương lai’ là có ý gì rồi.

Đại Cát khóc lóc thảm thiết nhìn về phía Bối Bối, “Cmn, rốt cuộc mày có bao nhiêu quà!!!”

Bối Bối mỉm cười nói: “Tất cả.”

Nó có tất cả món quà.

Wodiver đã làm suy yếu quyền hạn của nó, do đó nó không thể sử dụng quyền lực ở trong cửa, sau này, khi Du Niên xảy ra sự cố, tên đó đã đấu tranh với nguy cơ bị tìm thấy, hủy khả năng bám ý thức vào NPC của nó. Đó là lý do tại sao nó phải xuất hiện trước mặt mọi người với hình ảnh Wodiver đã thiết kế cho nó, nhưng e là Wodiver không ngờ được, khi nó xuất hiện trong hình dạng này, Wodiver đã quên đưa nó vào hệ thống quản trị viên, do đó, nó bị hệ thống tự vận hành xác định là người vượt cửa.

Cũng may là có cái bug này, nếu không nó thật sự không có cách nào đối phó với đám người này.

Nhóm Cao Tàm bảo vệ Du Luân chặt chẽ đến mức nó không thể tìm thấy cơ hội để tấn công cậu trong khu vực chờ. Mặc dù nó có thể quét sạch các đội còn lại trong khu vực chờ, nhưng đầu tiên, làm vậy không hợp lệ, hệ thống tự vận hành sẽ không chấp nhận hành vi đó, thứ hai là, Từ Tử Nguyên vẫn ở đó.

Nó vẫn muốn chừa cho anh một con đường.

Anh là người duy nhất, dùng từ “nhà” của con người với nó, Bối Bối không có tình cảm với anh, nhưng nó sẽ tha cho anh một con đường sống. Con người như vậy chết sẽ rất đáng tiếc, vì vậy nó đã từng nghĩ, nếu đội của Từ Tử Nguyên vượt qua cửa thứ bảy, vậy nó sẽ đưa bọn họ ra ngoài, dù sao thiếu một vài nhân loại cũng không ảnh hưởng gì đến nó.

Chỉ tiếc, “lòng tốt” của nó không có cơ hội được dùng.

“Người cha” tốt của nó, dù đã chết hay còn sống, dù là con cưng của trời hay thất bại thảm hại, thì vẫn luôn có thể gây ra vô số phiền phức cho nó.

Bối Bối vô cảm, nhưng Đại Cát và những người khác muốn điên đầu luôn rồi.

Thứ này chính là cái bug! Quà của nó là vô hạn, bọn họ lại sắp hết đạn dược và lương thực, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ đi vào ngõ cụt!

Đại Cát từ từ cúi gằm mặt xuống, sau khi bỏ đi vẻ ngoài cẩu thả, khí chất của anh ta không kém gì Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn.

Gã ra lệnh cho đồng đội “Kim Vãn, ra phía sau”.

Sau đó, gã nắm chặt vũ khí trong tay, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, “Đại Lợi, Ăn Gà, chúng ta liều mạng với nó!”

Thân thể của Kim Vãn cứng đờ, cô hiểu ý của Đại Cát nhưng lại không nói gì, thay vào đó, cô ngoan ngoãn quay người, nhanh chóng chạy về.

Trong thời điểm không bình thường, thủ đoạn không bình thường, không phải cách cũng là một cách*.

*: Tức là không tìm ra cách nào hợp lý và thích hợp, trong trường hợp không có cách nào thì mặc dù cách này hơi phi lý, giống như không có lối thoát nhưng có cũng hơn không.

Khi cần thiết sẽ có những hy sinh cần thiết, khi ở bên ngoài họ cũng làm như vậy. Có chút an ủi là, nơi này là Vương Miện, nếu cuối cùng họ giành chiến thắng, ít nhất, cô vẫn có thể cứu bọn họ về.

Thương vong là điều khó tránh khỏi, suy cho cùng, đối thủ của họ quá mạnh.

Miêu Thắng Nam cố gắng đối mặt với nguy hiểm phía trước nhưng không phòng ngừa bị đánh lén sau lưng, khi phát hiện ra nguy hiểm ở phía sau thì đã quá muộn. Miêu Thắng Nam nghe thấy tiếng r3n rỉ bị bóp nghẹt, cô nhóc kinh hãi quay đầu lại, vẻ sợ hãi trên mặt nhất định không phải là giả.

Cô nhóc tưởng Khổng Duy Cần đã cứu mình, nhưng khi quay đầu lại, cô nhóc mới nhận ra rằng, chính Tịch Viễn đã dùng thân mình để đỡ đòn chí mạng cho cô.

Bụng của hắn bị đâm thủng, máu rơi xuống đất cùng với những mảnh vỡ của các cơ quan nội tạng, đầu óc của Miêu Thắng Nam trở nên trống rỗng, cô nhóc sợ đến mức không đủ can đảm để dìu hắn.

Khổng Duy Cần nhanh chóng đi tới, sắc mặt tái nhợt nhưng không dám manh động, Tịch Viễn chưa chết, vẫn đang đau đớn khi bị gai đâm xuyên. Ai có một chút kinh nghiệm đều biết, dù bây giờ không chết, thì sau này một thời gian nữa, hắn cũng không sống nổi.

Khổng Duy Cần không có quà trị liệu, chỉ có thể luống cuống đứng một bên, Tịch Viễn nhìn bộ dạng ngu ngốc của y, ngay cả sức để cười cũng không có, chỉ có thể tức giận nhắc nhở y, “Bức tượng……”

Hắn không thể nói to, ngay cả một cử động nhỏ như vậy cũng sẽ khiến hắn đau đớn.

Hắn không sợ chết, nhưng hắn rất mệt mỏi với những đau đớn và hành hạ trước khi chết.

Khổng Duy Cần dường như đột nhiên phản ứng lại, y vươn tay muốn đỡ Tịch Viễn ra khỏi bụi gai, chợt, y nhìn thấy Miêu Thắng Nam trong lấy đạo cụ cuối cùng của mình ra.

Chiếc xiên sắt đã đồng hành cùng cô nhóc trong suốt chặng đường dài.

Đôi mắt cô nhóc đỏ như máu, không còn vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu thường ngày, lúc này cô nhóc như một người điên loạn mất hết lý trí, không thể nhìn thấy ai khác ngoài Bối Bối.

“Ta muốn giết mi! Chết cho ta! Chết đi!”

Khổng Duy Cần hét thất thanh: “Miêu Miêu!”

Trước khi cô nhóc lao tới, Cao Tàm bất ngờ túm lấy cô, Miêu Thắng Nam muốn chống cự nhưng bị Cao Tàm ném ra ngoài không thương tiếc.

Là ném thật, cô nhóc nhấc một chân lên không trung, xoay một vòng tròn rồi té lăn xuống đất, giọng nói của Cao Tàm nghe có vẻ đáng sợ, “Đừng cản đường.”

Khi Miêu Thắng Nam đứng dậy, Triệu Tòng Huy đã chạy đến bên cạnh nhóc, Triệu Tòng Huy lo lắng nhìn cô, cô nhóc không khóc, chỉ nhanh chóng chùi mắt, sau đó như bừng tỉnh, xoay người chạy về phía bức tượng.

Giờ phút này, trong lòng mỗi người chỉ còn lại một ý nghĩ.

Bức tượng.

Đập nát bức tượng!

- -----oOo------