Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 5 - Chương 87




Tạm chưa nói đến những bước tiếp theo, chỉ cần việc quay xe ngay cửa thứ bảy cũng đủ để thử lòng người rồi.

Vật vã vượt cửa, mục đích cuối cùng của mọi người đều là thoát khỏi nơi ma quỷ này, bây giờ đột nhiên nói bọn họ phải quay lại, đã vậy còn là quay lại vạch xuất phát, không cần nghĩ cũng biết những đội khác sẽ nói gì.

Có điên mới làm vậy á.

Lỡ như Wodiver đang nói dối, lỡ như đây là bài kiểm tra của Vương Miện, lỡ như có một phân đoạn nào đó xảy ra sự cố. Kết cục tốt nhất đang chờ đợi bọn họ là bắt đầu lại từ đầu, lại liều mạng vượt từ cửa đầu tiên, nếu là kết cục tồi tệ, vậy thì rất khó nói.

Tuy rằng Vương Miện cần năng lượng, nhưng nếu như nó thật sự tự tay giết người thì sao, Wodiver trước mặt không phải cũng là bị nó làm thịt đấy ư?

Còn cả hàng triệu sinh mạng đó nữa, không phải tất cả đều bị Vương Miện gi3t ch3t sao?

Tất cả mọi người đều im lặng, họ không biết phải trả lời như thế nào.

Cái giá phải trả khi đồng ý quá lớn, nhưng nếu không đồng ý, thì thứ đang chờ đợi bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt.

Wodiver nói, nếu vượt qua cả bảy cánh cửa, Vương Miện sẽ nhắc nhở bạn đã hoàn thành tất cả các cửa và sau đó, nó sẽ cho bạn hai lựa chọn. Một là tiếp tục vượt cửa, hoàn thành 12 cửa còn lại, nhưng thật ra sau đó đã không còn 12 cánh cửa nữa, nếu vào thì sẽ bị lạc trong đó, mãi mãi đói khát nhưng không chết được, ngày nào cũng tìm kiếm lối ra vô hình; mà lựa chọn thứ hai, là hầu hết mọi người sẽ chọn.

Nó sẽ thỏa thuận với bạn, ở lại khu vực chờ của cửa thứ bảy, nơi mọi thứ đều có sẵn và cuộc sống thượng lưu mà người ngoài phải vất vả nhiều năm mới có được, trong khi ở Vương Miện chỉ cần tiêu một phần điểm Vinh dự, người đã đến tới cửa thứ bảy sẽ không thiếu chút điểm Vinh dự này. Mỗi nửa tháng sẽ được quay lại thế giới thực một ngày, ngoài ra điểm Vinh dự còn có thể đổi thành tiền mặt bên ngoài theo tỷ lệ nhất định.

Không cần vất vả, nhọc nhằn vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy gia đình, sống một cuộc sống hoa lệ, xa hoa, hầu như không ai có thể chối từ. Dẫu sao mọi người đều chiến đấu bạt mạng tiến về phía trước, chỉ là để tránh loại tình huống nguy hiểm đến tính mạng này.

Và trong sự thoải mái này, người ta sẽ dần quên đi sự độc ác và tàn nhẫn của Vương Miện. Cuối cùng, trong một đêm khuya không ai hay biết, Vương Miện đã thu nạp đủ năng lượng sẽ đóng tất cả các cánh cửa, cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng của toàn bộ Vương Miện, con người bên trong sẽ chết ngạt, và cơ thể con người đã chết ấy sẽ biến thành năng lượng cuối cùng, tiếp tục duy trì hoạt động của Vương Miện cho đến khi nó tìm thấy hành tinh tiếp theo có thể sử dụng.

Đồng ý là chết, không đồng ý cũng là chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Sau một lúc, có lẽ là khoảng năm sáu phút, Du Luân đột nhiên hỏi đồng đội, “Đồng ý không?”

Wodiver lặng lẽ nhìn họ.

Triệu Tòng Huy thở dài, “Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao.”

Miêu Thắng Nam: “Em theo mọi người.”

Tịch Viễn: “Nhẫn nhục chịu đựng chỉ có đường chết.”

Khổng Duy Cần: “Dù có như thế nào, miễn là mọi người đều ở bên nhau là được.”

Nhan Hành Thạc: “Em nghĩ sao?”

Du Luân nhìn vẻ mặt hoặc là sống không còn gì luyến tiếc hoặc là điềm tĩnh của mọi người, nhất thời không nhịn được, bật cười.

Ở chung lâu như vậy rồi, chút hiểu ngầm này vẫn phải có, dù bọn họ có nói mơ hồ đến đâu, Du Luân cũng biết họ đã đồng ý.

Vì vậy, 6 phiếu vs 0 phiếu, Du Luân thay mặt mọi người gật đầu với Wodiver, “Chúng tôi đồng ý.”

Wodiver mỉm cười với cậu, không có vẻ gì là ngạc nhiên trước kết quả này.

Hắn để lại một dấu ấn trên người Du Luân, dấu vết đó rơi vào chiếc nhẫn của cậu liền biến mất, làm vậy là để đảm bảo rằng khi Du Luân bước vào cửa thứ bảy, hắn có thể nhận ra và dung hợp năm thế giới cùng một lúc.

Wodiver lại dặn dò một số chi tiết rồi để họ đi. Lần này sau khi đi ra ngoài, bọn họ không còn quan tâm đến hình thức của cửa tiếp theo nữa, mà là làm thế nào để tìm 4 đội đáng tin cậy.

Lúc vào thì háo hức, lúc ra thì nặng nề, mọi người đi ra ngoài, Du Luân cũng đi vài bước, nhưng cậu chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay lại, hỏi: “Anh có biết những người đã bị xóa hiện đang ở đâu không?”

Wodiver nhìn cậu với nụ cười nhạt trên môi, “Tôi biết, họ đang ở một nơi an toàn. Cậu đừng lo, họ sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào cho đến khi Vương Miện Gai đóng cửa đâu.”

Nghe câu trả lời này, Du Luân cảm thấy an lòng hơn một chút, mặc dù cậu cũng không biết mình đang lo lắng về điều gì.

Đang xoay người định đi ra ngoài cùng những người khác, Nhan Hành Thạc nắm tay cậu, vừa mới cất bước thì đột nhiên, cậu nghe thấy giọng nói của Wodiver vang lên sau lưng mình.

“Du Luân.”

Du Luân chưa từng nói cho Wodiver biết tên của cậu, nhưng từ khi sáu người họ nhớ vào, Wodiver dường như đã biết rất rõ về họ.

Cậu không hiểu gì quay lại, phát hiện vẻ mặt của Wodiver có chút kỳ quái.

Hình như trông hắn hơi áy náy.

“Xin lỗi.”

Du Luân sửng sốt, cũng không có hỏi câu này là có ý gì, liền cùng mọi người đi ra ngoài.

Lúc vào là bọn họ đi bằng tủ quần áo, nhưng khi đi ra thì được chuyển thẳng đến khu vực chờ luôn. Đã quen với bóng đêm và căn phòng trắng chật chội, đột nhiên nhìn thấy ánh nắng chói chang cùng bầu trời xanh, mọi người vẫn có chút không quen.

Im lặng đứng tại chỗ, vài người nhìn nhau rồi im lặng tiếp tục đi về phía trước.

Hoàn toàn không có niềm vui khi vượt qua cửa.

Trước mặt là những tòa nhà theo phong cách Châu Âu, sang trọng hơn nhiều so với khu vực chờ trước đó. Nhóm Du Luân đi đăng ký, lần này họ nhận được hai căn biệt thự, giá cả tương đương với khu vực chờ lúc trước, nhưng cả diện tích và cơ sở vật chất đều không thể so sánh cùng.

Vài người thậm chí còn không có tâm trí quay về biệt thự để nghỉ ngơi, đối diện là làn nước biển trong vắt và bãi cát mềm mịn, gần đó có rất nhiều chỗ ăn uống và giải trí. Họ tình cờ tìm được một quán ăn ngoài trời và ngồi xuống, trong lúc đợi món, họ cùng nhau bàn bạc.

“Thế còn đội Bông Tuyết?”

Nhan Hành Thạc là người đầu tiên đề cử đội Bông Tuyết, mọi người đều cảm thấy khá tốt, dẫu sao phẩm hạnh của đội Bông Tuyết cũng rõ như ban ngày. Du Luân gật đầu, “Chắc bọn họ cũng mới vào khu vực chờ thôi, hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai rồi phân công đi tìm họ sau. Khi gặp mặt đừng kể mọi thứ ngay mà hãy đưa bọn họ đến đây trước.”

Mọi người đều không có ý kiến gì, yên tĩnh một hồi, Triệu Tòng Huy đột nhiên lên tiếng, “Thực ra, em thấy Hòa Bình Tinh Anh cũng khá tốt á. Mặc dù đầu óc của Đại Cát đội họ không tốt lắm, nhưng lại rất nghĩa khí và đáng tin cậy, các thành viên khác cũng không có vấn đề gì.”

Miêu Thắng Nam nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ quái, “Thật sao, sao em nhớ trong đội bọn họ có người không thích anh mà.”

Triệu Tòng Huy nở nụ cười tự tin, “Ý em là Ăn Gà ấy hả, anh cũng thấy thế, nhưng sau vài lần nói chuyện thì anh thấy anh ta khá thân thiện, chắc là anh ta cũng như vậy á?”

Giọng nói lạnh lùng của Tịch Viễn vang lên: “Tìm một đội không đơn giản như vậy, cậu chỉ mới kết thân với bọn họ một ngày một đêm, lỡ như bọn họ ngụy trang rất giỏi thì sao? Nếu muốn tập hợp đủ bốn đội thì cần phải xem xét tất cả các khía cạnh và thử nghiệm trên nhiều phương diện, ít nhất phải mất một tháng. Tôi không muốn mạo hiểm cuộc sống của mình vào một người mà tôi không thể tin tưởng được.”

Khổng Duy Cần nghe mọi người thảo luận, nhất thời ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Wodiver có nói, không phải nơi nào cũng có Vương Miện mà nó chỉ bật chế độ cảnh báo, nếu ai đó muốn phạm tội hoặc tiết lộ vị trí của Vương Miện thì báo động sẽ được kích hoạt, bình thường nói chuyện sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu gặp NPC thì phải cẩn thận.

Bởi vì ý thức của Vương Miện sẽ bám ngẫu nhiên vào NPC, nếu bọn họ xui xẻo bị NPC có ý thức bám vào nghe thấy, thì toàn bộ kế hoạch đều trở thành công cốc.

Khổng Duy Cần đang tìm kiếm tung tích của các NPC. Thật ra càng đi về sau, khu vực chờ càng có ít NPC, có thể Vương Miện yên tâm về những người sau hơn, hoặc có thể, những NPC đó đang ẩn mình.

Chủ đề tìm kiếm đội ngũ kết thúc, các món ăn được dọn ra, mọi người bắt đầu ăn, Miêu Thịnh Nam đẩy đẩy lát thịt trong đĩa mình, sau đó vẫn không thể nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, Wodiver…”

Miêu Thắng Nam chợt nhận ra không nên nói ra cái tên này, dẫu sao đối phương cũng là người phát triển Vương Miện. Lỡ như Vương Miện nhạy cảm với cái tên này thì sao, vì vậy, cô nhóc nói nửa chừng thì dừng lại và đổi xưng hô, “Tại sao người đó lại xin lỗi với anh vậy?”

Không chỉ mình Miêu Thắng Nam mà tất cả mọi người đều tò mò về vấn đề này.

Những người khác cũng đặt đũa xuống, bất ngờ bị mọi người nhìn chằm chằm, Du Luân hơi bất đắc dĩ, “Đúng là làm khó cho mọi người, chắn chắn lúc mới đi ra đã muốn biết rồi nhỉ, đến bây giờ mới không nhịn được mà hỏi, không dễ dàng gì ha.”

Miêu Thắng Nam hoàn toàn không nghe hiểu ý của Du Luân, cô nhóc ngây thơ gật đầu một cái, “Đúng vậy đúng vậy, lúc đó không khí kỳ quái nên em không dám hỏi, vậy rốt cuộc ý của hắn là sao?”

Du Luân im lặng, cậu không biết nên giải thích như thế nào.

Thật ra, kể từ khu vực chờ ở cửa trước, trong lòng cậu đã có cảm giác kỳ lạ rồi, luôn cảm thấy hoảng loạn và bối rối. Trong lòng cậu mơ hồ có phỏng đoán, nhưng trước khi chứng thực thì không ai biết đó có phải thật hay không.

Lời xin lỗi của Wodiver khiến cán cân trong lòng cậu nghiêng về phía khác, nhưng cậu không thể hiểu được, dù đó có là sự thật, Wodiver có cần thiết phải xin lỗi riêng với mình không?

“Có lẽ là…”

Du Luân mới nói ra ba chữ, thì đã ngưng bặt.

Cậu thất thần nhìn một người đang đi cách đó không xa, Miêu Thắng Nam chỉ tò mò, cô nhóc cũng quay đầu nhìn về phía đó, cô nhóc phát hiện đó là vài người đàn ông mình không quen biết, cô nhóc chớp mắt, hỏi: “Đội trưởng, anh biết họ ạ?”

Không tính là quen biết.

Chỉ mới gặp một lần.

Nếu người này không xuất hiện, có lẽ Du Luân sẽ không bao giờ nhớ ra mình đã gặp một người như vậy và đã có hai hoặc ba cuộc trò chuyện kỳ lạ với anh ta. Người đàn ông bước tới cùng bạn mình, gọi những món mình thường ăn rồi ngồi xuống, thản nhiên nhìn xung quanh, anh ta cũng nhìn thấy nhóm Du Luân, và khi nhìn thấy khuôn mặt của Du Luân, anh ta dừng lại, sau đó nét mặt hơi thay đổi.

Người này cũng biết cậu.

Cuộc trò chuyện quen thuộc và xa lạ hiện lên trong trí nhớ, chỉ một thoáng trôi qua, tựa như mới ngày hôm qua thôi —

“Em là Du Luân à?”

“Đúng vậy, anh là ai.”

“Anh tới tìm Du Niên, Em… Có biết người này không?”

“Du Niên? Em không biết ạ, nhà em không có ai tên Du Niên cả, anh đến nhầm rồi.”

- -----oOo------