Daly chỉ là một cô gái bình thường, không có phép thuật, không có tài năng, hơn nữa tâm trạng cũng không được ổn định cho lắm, hôm nay thực sự đã khiến cô sợ hãi. Lắng nghe một lúc lâu, nhóm Du Luân mới xâu chuỗi lại được một câu chuyện xưa hoàn chỉnh từ lời của Daly.
Daly năm nay 18 tuổi, Mĩ Linh 19 và Amy 20 tuổi. Đây là những gì bà Adams đã nói với họ, trên thực tế, bọn họ không nhớ gì về ký ức của 10 năm trước cả.
Đối với con người, chỉ cần không thể nhớ ra thì có nghĩa là điều đó chưa bao giờ xảy ra, vì vậy Daly chưa từng cảm thấy mình có vấn đề gì, giống như những gì cô đã viết trong nhật ký, mỗi ngày cô chỉ buồn rầu vì mấy vấn đề nhỏ nhặt như người nhà không thân thiết với mình và tính cách của mình khiến mọi người không thích. Mãi đến một ngày, cô lẻn vào phòng Mĩ Linh và uống một cốc nước trên bàn.
Ly nước trông bình thường nhưng đã đánh thức ký ức phủ đầy bụi của Daly, cô hoàn toàn không phải là con gái của vợ chồng Adams và cũng không phải 18 tuổi. Cô là con thứ hai của một người thợ mộc, năm nay 20 tuổi. 12 năm trước, cô đã bị ba mẹ bán cho vợ chồng Adams làm người hầu, nhưng sau khi đến trang viên, cô còn chưa kịp nhìn thấy chủ nhân thì đã bị lôi lên núi lao động khổ sai. Ngày tháng trên núi dài vô tận, không biết qua bao lâu, cô lại được đưa xuống núi, lần này cô đã nhìn thấy chủ nhân của mình, bà Adams.
Bà Adams hài lòng nhìn cô, sau đó cho cô uống một ly nước tương tự cái trong phòng của Mĩ Linh, khi cô tỉnh lại thì bà Adams đã lên chức mẹ, cô có thêm hai chị gái.
Sau khi nhớ lại những chuyện này, Daly rất hoảng sợ, cô nhớ ra mình đã từng gặp Mĩ Linh và Amy trên núi, khi đó mọi người đều làm việc cực nhọc, gõ những cục đá đâu đâu cũng thấy không biết ngày đêm. Biết nơi này có điều không ổn, hơn nữa ba mẹ đáng tin cậy lại hoàn toàn không phải ba mẹ, đã thế còn có mục đích khác. Daly muốn nói với hai người kia, cô đã tìm Mĩ Linh trước, cũng không biết tại sao, dường như trời sinh cô đã có hảo cảm với Mĩ Linh hơn.
Mĩ Linh trông có vẻ không hiểu cô đang nói gì, nhưng trong lời nói của đối phương đều đang cảnh cáo Daly, nếu không muốn chết thì lo ngậm chặt miệng.
Daly sợ hãi nên chỉ có thể dựa vào manh mối để bí mật điều tra, vốn là người thấp cổ bé họng, lại không có phép thuật nên cô cũng không tìm được thông tin hữu ích, đúng lúc này, cô gặp rồng.
Theo lời Daly, trong lúc vô ý con rồng đã rơi vào Trang viên, nào ngờ lại chẳng thể thoát ra được, hắn cảm thấy nơi này có sức mạnh rất lớn nên cũng không dám xuất hiện. Sau khi bị Daly phát hiện, hai người rất hợp cạ nên nhanh chóng làm thân, có rồng giúp đỡ, việc tìm ra mục đích thực sự của vợ chồng Adams liền rất đơn giản.
Hóa ra vợ chồng Adams là người đã kí khế ước với ác ma.
Con người lập giao ước với ác ma có thể nhận được rất nhiều lợi ích, lợi ích mà vợ chồng Adams có được là Trang viên này và sinh mệnh lâu dài.
Họ cử người tìm kiếm những đứa trẻ đạt tiêu chuẩn từ khắp nơi trên đất nước, sau đó mang chúng về Trang viên, nhốt vào một ngọn núi, nơi thời gian không thể trôi qua và sử dụng những hành vi lặp đi lặp lại để dần mai mòn tâm trí của bọn trẻ, cho đến khi chúng không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài nữa. Từ trong ra ngoài đều trở lại trạng thái như tờ giấy trắng, vợ chồng Adams sẽ gọi những đứa trẻ này đến trước mặt rồi tiến hành đợt sàng lọc thứ hai.
Sau vòng sàng lọc này chỉ còn lại ba người, dù tính cách hay ngoại hình, họ đều được chọn ra từ những người xuất sắc nhất. Những người không được chọn thì không cần phải quay về núi, trông thuận mắt thì ở lại làm người hầu, không vừa mắt thì giết rồi tùy tiện chôn dưới mảnh đất bên ngoài lâu đài.
Một số công việc trong lâu đài phải do đàn ông đảm nhận, vì vậy trong quá trình sàng lọc ban đầu, vợ chồng Adams cũng mang về vài cậu bé. Có khi thật sự không có con trai thì họ sẽ đi các thôn gần đó thông báo tuyển dụng, đương nhiên trên thông báo cũng ghi không thể quay về.
Cứ thế, ba đứa trẻ phải ở lại dần dần lớn lên dưới sự nuôi dưỡng cẩn thận của vợ chồng Adams, cho đến khi thời hạn 10 năm đến, và ác ma, tức là Công tước sẽ đến lấy hàng lần này.
Công tước gọi hàng hóa là cô dâu vì theo truyền thuyết, có vị quỷ vương thích uống máu của thiếu nữ sau khi làm dâu, nghe nói có thể tăng cường sức mạnh, nhưng thực tế đó chỉ là truyền thuyết, máu cô dâu vốn không có công hiệu ấy. Công tước biết điều này nhưng không hề để tâm, dẫu sao, đây cũng chỉ là sở thích nhỏ của gã thôi.
Đến đây sự việc đã rất rõ ràng, Công tước đến chọn cô dâu không phải để cưới về làm vợ, mà là đem về làm một căn bếp di động có thể dùng bất cứ lúc nào.
Cuộc sống của con người có hạn. Một cô gái còn trinh có thể được sử dụng tối đa 10 năm, sau đó sẽ chết. Vì vậy 10 năm là khoảng thời gian vợ chồng Adams và Công tước đã thỏa thuận, mà sự luân hồi đẫm máu như vậy đã lặp lại trong Trang viên này rất nhiều, rất nhiều năm.
Nhiều hầu gái xinh đẹp mà nhóm Du Luân đã nhìn thấy là những cô gái không được chọn trong 10 năm qua, họ may mắn được ở lại làm hầu gái. Trong trang viên này, vợ chồng Adams có quyền lực tuyệt đối, việc đánh đập, mắng mỏ và giết người tùy ý đã trở thành chuyện thường ngày.
Giọng nói của Daly rất suy sút: “Khi làm việc này, bọn họ sẽ không để ba người bọn ta nhìn thấy, bởi vì những thứ này sẽ làm ô uế ‘linh hồn’ của bọn ta. Chỉ có một lần, một người hầu tên A Phổ đã chọc giận mẹ, bà muốn trừng phạt, bà dùng từ ‘trừng phạt’ nhưng thực ra có nghĩa là gi3t ch3t. Mĩ Linh đột nhiên bùng phát, cổ ồn ào với mẹ một trận. Sau đó không biết họ đã bàn bạc như thế nào mà mẹ đã hứa là sẽ không giết A Phổ nữa.”
Cuộc cãi vã giữa bà Adams và Mĩ Linh là chuyện rất riêng tư, ngay cả ông Adams cũng không biết, tất cả đều do rồng nghe lén và nhìn lén được.
Biết được sự thật của cả trang viên, Daly không thể ở lại thêm phút giây nào nữa, nhưng nơi này chỉ có thể vào chứ không thể ra. Vất vả lắm mới biết được ngày Công tước đến là một ngoại lệ, Daly không hề mong gì hơn, chỉ muốn trốn đi thật nhanh, rồng đã đồng ý với cô nhưng hắn chỉ để Daly chạy thoát.
Hắn muốn ở lại và gi3t ch3t Công tước độc ác để trả thù cho Daly và những người vô tội đó.
Đây chính là không làm thì không chết trong truyền thuyết.
……
Anh bạn rồng đã hôn mê, mọi người mồm năm miệng mười, cũng không cố kỵ.
Du Luân: “Thật ra hắn là một con rồng vị thành niên đúng không? Rồng trưởng thành không thể làm chuyện như vậy được.”
Kim Vãn: “Dũng khí đáng khen nhưng IQ không đủ, hắn không nghĩ rằng nếu hắn có thể đánh lại Công tước, thì sao ban đầu Trang viên đổ nát này đã có thể ngăn cản hắn ư?”
Miêu Thắng Nam, “Con rồng này thiếu một người ba có thể giáo dục hắn bằng pháp chế.”
Khổng Duy Cần: “Ba không quan trọng, anh nghĩ thứ hắn thiếu nhất chính là IQ.”
Nhan Hành Thạc: “IQ cũng không quan trọng, tới mức này rồi, thứ hắn thiếu nhất là mắt nhìn.”
Đại Lợi: “Ừm.”
Đại Cát: “Không thể tưởng tượng được, vậy mà tôi lại nghĩ hắn là người mạnh nhất, đã vậy còn sao chép năng lực của hắn nữa chứ, may là chưa sao chép thuộc tính lỗ m4ng của hắn…”
Daly: “…… Nè! Các ngươi còn nói vậy nữa, ta sẽ phải tức giận đó!”
Hai chữ “Sẽ phải” này rất vi diệu, xem ra Daly cũng biết hành vi này của hắn vô cùng lỗ m4ng, cho nên nghe hồi lâu mới bật lại chứ cũng không thực sự tức giận.
Chính vì lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với rồng nên cô đã không rời đi mà ở lại trong phòng. Cô cũng có giao ước với rồng, khi con rồng bị thương, cô lập tức cảm nhận được và đi tìm tới đây, khi cô đang luống cuống, Du Luân và nhóm Đại Cát đã xông vào.
Rõ ràng đây không phải là nơi an toàn, trốn một lúc thì không sao, nhưng lát nữa quản gia lục soát hết các phòng, chắc chắn sẽ quay lại lần nữa. Daly cũng biết điều này, nhưng cô quá yếu để di chuyển con rồng đang ngất xỉu.
Mọi người thương lượng một chút, sau đó hỏi thăm tình hình đội tìm A Phổ thì biết được họ đã tìm thấy cậu ta. Sau khi biết được ngọn núi phía sau như thế nào thì cũng không khó tìm lắm, dùng quà hiện hình là bọn họ có thể dễ dàng lên núi.
Giống Bông Tuyết đã nói, trên núi có một nhóm người lao động khổ sai và hai giám thị độc ác. Chỉ vì Mặt Trời không bao giờ lặn đột nhiên biến mất, cả ngọn núi chìm trong bóng tối, mọi người đều hoảng sợ. Thấy mọi người hỗn loạn, đương nhiên Tịch Viễn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hắn và Ăn Gà lần lượt giải quyết xong giám thị, hiện tại đang dẫn người xuống núi.
Triệu Tòng Huy đi chung với A Phổ, cố gắng níu kéo làm quen, nhưng A Phổ thực sự không biết gì cả, nên bọn họ cũng không thu được bất kỳ hữu ích nào từ cậu ta.
Khăn Quàng Đỏ không quan tâm lắm đến A Phổ, Hòa Bình Tinh Anh nghe tin cậu ta không có bí mật gì cũng không còn hứng thú nữa. Bọn họ định di chuyển con rồng đến căn phòng bí mật mà Daly nói, sau đó đến gặp Mĩ Linh tại địa điểm đã thỏa thuận, về phần Daly, cô chỉ có thể trốn cùng con rồng.
Tất cả mọi người đều không phản đối sắp xếp này, ngoại trừ Daly bị sắp xếp.
“Ta… Ta có thể đi với các ngươi không?”
Daly thấp thỏm hỏi.
Miêu Thắng Nam hơi sửng sốt, “Đi? Đi đâu?”
Daly nắm chặt tay, ánh mắt dần chuyển từ sợ hãi sang kiên định, “Các ngươi định giải quyết ác ma đúng không? Mang ta theo đi, các ngươi không phải lo lắng sống chết của ta, ta cũng muốn giúp, các ngươi đừng lo, ta sẽ không gây cản trở đâu!”
Đại Cát khó xử nhìn cô: “Cái này…”
Daly nghe ra ý định từ chối của gã, lo lắng nói: “Cầu xin các ngươi! Ta không muốn trốn nữa. Vả lại dù ta có trốn cũng vô dụng, nhất định ác ma đã biết chuyện ta làm ngày hôm nay, hắn sẽ không tha cho ta. Nếu như đêm nay hắn không chết, vậy người chết sẽ là ta, còn… “
Cô mím môi, liếc nhìn con rồng sau lưng, sau đó xoay người nói: “Cho nên, ta không thể trốn, dù ta yếu đuối nhưng ta xin hứa mình có thể giúp đỡ, thêm một người thì góp một phần sức. Đêm nay ác ma phải chết!”
Bởi vì, đây là cách duy nhất để cứu hắn.
Du Luân nhìn Daly, do dự một lát, nhưng cậu vẫn muốn từ chối, dù sao Daly cũng không có gì, nhìn thế nào cũng thấy giống đi hiến mạng, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng thì đã có một người khác đồng ý rồi.
Đại Cát lau nước mắt, hét lớn: “Được! Nói hay lắm, đêm nay ác ma phải chết! Đi theo anh, anh đây giúp em!”
Du Luân: “……”
Những người khác: “……”
Đại Lợi cõng con rồng trên lưng, mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Miêu Thắng Nam là người cuối cùng, cô nhóc cảm thấy khó hiểu, đành phải hỏi Kim Vãn bên cạnh mình, “Chúng ta… Chúng ta sẽ chiến đấu với ác ma ạ?”
Kim Vãn gật đầu.
Miêu Thắng Nam trầm mặc chốc lát, “Nhưng mà, tại sao chúng ta phải chiến đấu với ác ma? Bọn em tìm cô dâu, mấy chị tìm bí mật, dù là cái nào cũng đâu cần thiết phải chiến đấu với ác ma, hơn nữa, quan trọng nhất là chúng ta vốn không thể đánh lại ác ma đó!”
Quản gia làm việc cho Công tước, hiển nhiên chỉ là một ác ma cấp thấp, mà cấp thấp đã mạnh như vậy rồi. Vậy Công tước là một ác ma cấp cao, lẽ nào vừa ra tay đã hủy diệt thế giới?!
Kim Vãn cũng nghĩ đến vấn đề này, việc này liên kết với việc kia, hiện tại bọn họ đã bị ép làm việc không đúng sở trường rồi, không đánh ác ma cũng không được.
Không thể nói gì mang tính xây dựng, Kim Vãn im lặng, “Đi đến đâu hay đến đó vậy.”
Chưa tìm được bí mật, câu chuyện xưa vẫn chưa kết thúc, Hòa Bình Tinh Anh không hoàn thành nhiệm vụ, Khăn Quàng Đỏ cũng không dám đoán mò cô dâu. Điều an ủi duy nhất là nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, Công tước là boss trong Trang viên này, nếu hạ gục được hắn thì cửa này sẽ kết thúc.
Giống như khi đi lên, mọi người thận trọng đi xuống, Nhan Hành Thạc dẫn đầu, đột nhiên, anh dừng lại.
Du Luân giật mình, thần kinh căng chặt, đám người phía sau lần lượt dừng lại, mọi người nín thở, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Không có tiếng ồn, những âm thanh ở xa trở nên rõ ràng hơn.
“Vương miện muốn hủy hoại tui! Chắc chắn sau này tui sẽ có PTSD* với phụ nữ!”
PTSD*: rối loạn stress sau sang chấn.
“Câm miệng! Cậu nhìn thử xem đây mà là phụ nữ hả, rõ ràng là mụ phù thủy!”
“Cmn cái tên này lợi hại quá! Chúng ta đánh không lại, ai cứu với, Khăn Quàng Đỏ! Du Luân! Cứu giúp giang hồ!”
Tình huống phía xa vừa nhìn đã hiểu ngay, Nhan Hành Thạc và Du Luân liếc nhau, Du Luân được xướng tên im lặng một giây, sau đó cậu chỉ lên lầu, “Không thì chúng ta nhảy lầu đi, tôi dùng quà đỡ mọi người.”
Nhan Hành Thạc: “……”
- -----oOo------