Điểm Vinh Dự cũng không quan trọng.
Đi đến bước này, bây giờ toàn bộ Khăn Quàng Đỏ đều có số tiền khổng lồ hơn một nghìn điểm, chẳng hạn như đại gia Tịch Viễn, thậm chí còn nắm trong tay hàng chục nghìn, thậm chí là hàng trăm nghìn, dù bị trừ 500 điểm thì con số còn lại vẫn khá ấn tượng.
Bởi vậy, cho dù điểm Vinh Dự của Du Luân có bị trừ đi hết chăng nữa cũng không phải vấn đề gì to tát, khi trở lại Vương Miện, mọi người chia một chút cho cậu là được. Đều là anh em sống chết có nhau, sẽ không ai từ chối.
Điều thực sự khiến Du Luân cảm thấy lạnh sống lưng là sự kiểm soát của Vương Miện đối với họ.
Thậm chí có thể nghe được suy nghĩ của họ, chẳng lẽ bình thường bọn họ nghĩ gì, Vương Miện cũng biết ư?
Nếu Du Luân biết chuyện này vào hai tháng trước, nhất định tròng mắt của cậu sẽ rớt ra ngoài vì sốc. Nhưng bây giờ, vẻ mặt cậu thậm chí còn không thay đổi, chỉ nở nụ cười khổ như đã quen.
Nghe được những lời của Du Luân, vẻ mặt Nhan Hành Thạc trở nên nghiêm túc, anh ta dừng lại một giây, sau đó quay người, rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Du Luân cau mày, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Một lúc sau, sau khi xác nhận được kết quả trong lòng, Nhan Hành Thạc mới ngẩng đầu lên, “Anh vừa nghĩ, mình sẽ nói tất cả những chuyện đã xảy ra trong Vương Miện với các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu.”
Du Luân bỗng dưng trợn tròng, “Anh điên hả?! Điểm Vinh Dự của anh ——”
Kích động chỉ trong nửa giây, Du Luân nhận ra vẻ mặt của Nhan Hành Thạc lúc này quá bình tĩnh, anh cũng không có ngốc, không đời nào làm chuyện thiểu năng như vậy, hô hấp của cậu bình thường lại, Du Luân thả lỏng hỏi: “Không bị trừ điểm?”
Nhan Hành Thạc lắc lắc đầu.
“Anh chỉ lặp lại câu này một cách máy móc trong đầu, không định thực hiện thật.”
Du Luân chớp mắt, “Sau đó Vương Miện không trừ điểm của anh, bởi vì nó biết anh không thực sự muốn làm việc này.”
Gì mà thông minh quá vậy, Vương Miện thật sự không phải là người đấy chứ?!
Nhan Hành Thạc lại lắc đầu, “Chắc là do nó không đo lường được tín hiệu hành vi nguy hiểm của anh, nên mới không trừ điểm.”
Du Luân: “…… Hai cái này có gì khác nhau ư?”
Trường hợp đầu tiên là nó có thể nghe thấy tất cả suy nghĩ của những người vượt cửa, sau đó sàng lọc thật giả rồi thực hiện các hành vi phòng vệ; Trường hợp thứ hai là nó không thể nghe thấy suy nghĩ, nhưng lại có một hệ thống cảm biến trạng thái nguy hiểm, nói cách khác, thứ nó cảm ứng được không phải là suy nghĩ, mà là sự thay đổi trong cơ thể trước khi hành động. Vì vậy, nói năng sẽ không khiến nó cảnh giác, mà muốn làm gì mới khiến nó phát hiện ra mối nguy hiểm.”
Nghe những gì Nhan Hành Thạc nói, Du Luân chợt nhớ đến hướng dẫn viên Kim mà cậu đã gặp ở khu vực chờ của cửa đầu tiên.
Hướng dẫn viên Kim cũng nói rằng, trong Vương Miện cấm đánh nhau và cấm làm hại người khác, một khi có hành vi như vậy, cho dù chưa ra tay thì vẫn sẽ bị trừ điểm Vinh Dự. Hơn nữa trong tình huống bị trừ điểm, có người sẽ bị trừ hết, có người chỉ trừ một phần, sự khác biệt nằm ở việc người đó muốn đánh hay là giết người.
Có vẻ giống với tình hình hiện tại của họ.
Vừa nãy Du Luân rất muốn nói chuyện này ra, nhưng cậu không có cầm lấy điện thoại, nếu cậu cầm lên, vậy chỉ sợ không đơn giản chỉ là trừ điểm như thế này nữa rồi.
Sống lưng chợt ớn lạnh, Du Luân không khỏi siết chặt tay, “Dù nó không thể nghe thấy suy nghĩ của chúng ta, thì như bây giờ cũng đã đủ đáng sợ rồi, mới suy nghĩ một chút mà đã trừ nhiều điểm như vậy, nếu làm thật…”
Nói đến đây, Du Luân đột nhiên ngẩng đầu lên, “Liệu Miêu Miêu và những người khác ——”
Trước khi đi, bọn họ không để lại thông tin liên lạc cho nhau, Du Luân muốn gọi điện thoại hỏi thăm cũng không được. Khi vừa thấy có thể rời đi, ngay cả Nhan Hành Thạc cũng không thể kiểm soát được tâm trạng cuồn cuộn của mình hồi lâu, nên cũng không có ai nhớ tới những chuyện vặt vãnh này. Im lặng một lúc, Nhan Hành Thạc đưa tay ra, dịu dàng lại mạnh mẽ nắm lấy mu bàn tay của Du Luân.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, thời gian còn lại cũng không cho phép em nghĩ lung tung nữa.”
24 tiếng, đây là thời gian Vương Miện cho bọn họ.
Muốn xử lý hết những chuyện ở cuộc sống hiện thực trong 24 tiếng không phải là một việc dễ dàng.
Du Luân vừa mới tốt nghiệp nên trường học đã mặc kệ cậu, cậu vẫn chưa báo danh bên nơi làm việc, người ta cũng không quan tâm đến cậu. Cậu không có bất kỳ tài sản nào của riêng mình, vì vậy nghĩ lại, chỉ cần đối phó với ba mẹ thôi, còn những thứ khác đều là việc nhỏ.
Ngược lại, Nhan Hành Thạc bận rộn như chuẩn bị đám tang cho mình vậy.
……
Du Luân đã lấy bằng lái xe vài năm trước, nhưng cậu chưa bao giờ đi lên cao tốc, cho nên vẫn là Nhan Hành Thạc lái xe thẳng đến sân bay Song Lưu Thành Đô.
Khi Nhan Hành Thạc lái xe, Du Luân cũng không hề nhàn rỗi, cậu đặt chuyến bay nhanh nhất đến Thạch Gia Trang cho hai người họ.
Nhan Hành Thạc không thể về nhà, nhưng Du Luân thì vẫn kịp, nếu máy bay không đến muộn thì cậu sẽ về nhà vào buổi chiều và có thể ăn bữa tối do mẹ nấu.
Du Luân trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay của cậu đã bất giác run run, bởi vì không ai biết liệu cuộc gặp gỡ này có phải là lần cuối hay không.
Sau khi đã lấy vé và chờ lên máy bay, hai người tìm một quán ăn nhanh, vội vàng dùng bữa. Du Luân cầm điện thoại, đầu óc hoạt động tối đa nghĩ xem nên lấy lý do gì để có thể thuyết phục mọi người và không làm ba mẹ lo lắng.
Cậu vừa suy nghĩ vừa nhét hamburger vào miệng, cùng lúc đó, Nhan Hành Thạc đang nói chuyện với đồng nghiệp trong viện nghiên cứu.
Đồng nghiệp tỏ vẻ không thể chấp nhận được: “Mới đi Tây Tạng có một chuyến mà ông định từ chức luôn hả?! Chuyện này quá đột ngột, ông có thể quay về rồi nói chuyện không!”
Nhan Hành Thạc: “Tôi không quay về đâu.”
“…… Hồ sơ cũng bỏ luôn hả?!”
Nhan Hành Thạc nói với khuôn mặt vô cảm: “Ờ.”
Đồng nghiệp đứng trong bão táp mưa sa, “Vì saooo?!?!”
Nhan Hành Thạc cầm lấy cốc coca ở bên cạnh, bình tĩnh hút một hơi rồi đáp, “Trên đường du lịch, tôi gặp được tình yêu của đời mình, tôi quyết định đi đến suốt cuộc đời cùng em ấy, sống cuộc sống thôn quê, cày ruộng và chăn thêm trâu, cày ruộng không cần hồ sơ.”
Hút thêm một hơi, Nhan Hành Thạc nói tiếp: “Chăn trâu cũng không cần.”
Đồng nghiệp: “…………”
Đồng nghiệp tái cả mặt, gương mặt của hắn trên notebook đột nhiên phóng to vài lần, hệt như đã tới giới hạn của sự nhẫn nại, giây tiếp theo sẽ vứt bỏ thiết lập phần tử trí thức, cho Nhan Hành Thạc thử xem cái gì gọi là chửi đến mẹ mi cũng nhận không ra. Nhưng Nhan Hành Thạc đã nhanh tay hơn, ‘Cạch’, đóng notebook lại, Nhan Hành Thạc cũng cầm lấy một chiếc hamburger và bắt đầu gặm gặm gặm.
Du Luân ngồi đối diện, giơ ngón tay cái với anh từ tận đáy lòng, “Lợi hại.”
“Lát nữa gặp ba mẹ, anh cũng định nói như vậy à?”
Nhan Hành Thạc lắc đầu, “Ba mẹ anh không ngốc.”
…… Chẳng lẽ đồng nghiệp kia ngốc?
Dựa vào lưng ghế, Du Luân không khỏi mỉm cười, ăn hết chiếc hamburger, cậu mới mỉm cười hỏi: “Gặp được tình yêu của đời mình, quyết định cùng nhau đi đến suốt cuộc đời. Đây là nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống à?”
“Đúng là nghệ thuật đến từ cuộc sống,” Nhan Hành Thạc nhìn người đối diện với đôi mắt sâu thẳm, “Nhưng nghệ thuật cuộc sống mà anh theo đuổi, đều là sự chân thực.”
Du Luân không nói gì.
Đôi khi, cậu luôn có một ảo giác kỳ lạ, như thể cậu và Nhan Hành Thạc đã quen nhau từ rất lâu rồi. Một sự thôi thúc không thể kiềm chế được đột nhiên dâng lên trong lòng, Du Luân ngồi thẳng dậy, buột miệng thốt ra: “Em giới thiệu anh với ba mẹ của em, được không?”
Người trưởng thành đều hiểu câu ‘giới thiệu này’ có ý gì, hiển nhiên Nhan Hành Thạc không ngờ Du Luân lại đột nhiên nói một câu như vậy, nói xong, Du Luân cũng rất hối hận. Dù họ đều là người có ngày hôm nay nhưng không có ngày mai, cậu không muốn trở lại Vương Miện với sự tiếc nuối, nhưng cậu cũng không thể đưa Nhan Hành Thạc về ra mắt gia đình trong thời gian ngắn như vậy được. Còn chưa có giấy bát tự, cậu quá nóng vội mà hành động như vậy sẽ chỉ phản tác dụng, không biết Nhan Hành…
“Được.”
Âm tiết ngắn ngủi làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Du Luân, cậu sững sờ một lúc mới nhận ra Nhan Hành Thạc đã đồng ý.
Khoảnh khắc tiếp theo, Nhan Hành Thạc còn nói thêm, “Anh cũng muốn em gặp ba mẹ của anh. Họ sẽ rất vui khi biết anh đã có người mình thích và có người ở bên.”
Lỗ tai của Du Luân nhanh chóng đỏ lên, cậu lùi vào chỗ ngồi, nhỏ giọng vặn lại: “Ai thích anh chớ, lại tự luyến.”
Biết Du Luân chỉ là mạnh miệng, Nhan Hành Thạc vẫn muốn trêu chọc cậu, cau mày như buồn rầu, anh nghiêm túc hỏi lại: “Em không thích sao?”
“Vậy thì thôi……”
Du Luân liếc mắt đã nhìn ra anh đang giả bộ, ánh mắt xem thường trong lòng gần như trợn lên trời, nhưng cậu vẫn đáng xấu hổ trúng chiêu, như bực bội, lại như làm nũng đá Nhan Hành Thạc một cái, Du Luân nhanh chóng sửa miệng: “Thích thích, thích anh, được chưa!”
Ý cười trong mắt Nhan Hành Thạc sâu hơn, anh nắm lấy tay Du Luân và hôn nhẹ lên xương ngón tay của cậu, sau đó nói với âm lượng mà chỉ hai người mới nghe thấy: “Anh cũng thích em, ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Du Luân nói trong lòng em đã biết từ lâu rồi, từ lúc thầm nhớ trộm số điện thoại là đã biết, nhưng ngoài mặt lại không nói được lời nào, cứ thế mím môi, chịu đựng cơn tê dại muốn rút tay về.
Họ ngồi trong góc quán ăn, nhưng không phải là bên cạnh chẳng có ai, có một thiếu niên mặc áo trắng đang chờ máy bay ngồi bên cạnh họ. Sau một lúc nhìn chằm chằm vào đám bong bóng hường phấn giữa hai người, thiếu niên áo trắng buồn bã nhận ra, thịt gà trên tay mình không còn thơm nữa rồi.
……
Nhóm Du Luân cũng không ở trong quán ăn quá lâu, giờ lên máy bay đã nhanh chóng đến, khi máy bay tiến vào bầu khí quyển, Du Luân quay đầu nhìn Nhan Hành Thạc: “Hai ta phải thống nhất khẩu cung. Anh nghĩ thử xem, nói như thế nào mà có thể lừa dối cả ba mẹ anh và ba mẹ em ấy.”
Ngẫm nghĩ, Du Luân lại nói thêm: “Có thể hợp lý hóa việc biến mất, vả lại còn có thể biến mất cùng nhau, dù không quay về trong vài năm hoặc vài chục năm, họ cũng sẽ không lo lắng, còn yên tâm để chúng ta đi, quan trọng nhất là không ai có thể vạch trần câu nói này.”
Du Luân mới vừa nói xong, Nhan Hành Thạc cũng đã nghĩ ra được, “Có.”
“Cái gì?”
Nhan Hành Thạc lời lẽ chính đáng nói: “Anh đã được quốc gia lựa chọn và sẽ đến một căn cứ quân sự bí mật vào sáng sớm ngày mai, nhằm phát triển một loại vũ khí mới cho đất nước, dẫn đầu công nghệ đã được công bố từ nhiều năm nay. Dự án này có nhiệm vụ nặng nề, trọng trách cao cả và tính bảo mật cao, vì vậy anh phải ở lại căn cứ quân sự, không thể đi ra ngoài, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, anh không thể quay lại cho đến khi kỳ hạn bảo mật của dự án này qua đi. Kỳ hạn này có thể là mấy năm, có thể là mấy chục năm, hoặc thậm chí có thể là cả đời này cũng không thể ra ngoài được, nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc đời của anh đều vinh quang và nặng nề.”
Cách nói này quá tuyệt vời! Nó hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Du Luân, nhưng mà ——
“Em thì sao? Nói nãy giờ, còn em thì sao?” Du Luân chờ mong hỏi.
Nhiệm vụ cao cả như vậy, nhất định mình cũng đóng một vai trò vô cùng quan trọng!
Nhan Hành Thạc gật đầu, “Em sẽ đi cùng anh. Quốc gia cảm thấy giam cầm anh hàng chục năm quá tàn nhẫn, vì vậy đã đồng ý cho phép anh dẫn một người không liên quan đáng tin cậy đến để giải quyết vấn đề trống rỗng về mặt tinh thần cho anh, và người không liên quan này chính là em.”
Du Luân: “…………”
Nghe đáng khinh vậy.
- -----oOo------