Bữa cơm này, Khăn Quàng Đỏ ăn vô cùng nhạt nhẽo.
Khi đến vui vẻ phấn chấn, khi về ngỡ ngàng hoảng hốt, Du Luân vô cùng nghi ngờ, bữa ăn này là sự trả thù của đội Bông Tuyết.
……
Buổi sáng vừa mới ngủ một giấc, đã vậy còn liên tiếp nghe một đống tin tức xấu nên khi trở về phòng xép, không ai buồn ngủ cả, sáu người đều ngồi trong phòng khách, im lặng. Nếu lúc này có người đi vào, họ sẽ phát hiện trên nóc phòng khách có đám mây đen dày đặc đang bay lơ lửng, mà trên mặt mỗi người ngồi dưới đám mây đen đó đều có một dòng chữ ‘Tang thương’ thật lớn.
0.
Cái thứ treo trời bầu trời đó là con số “0”!
Cả đội Khăn Quàng Đỏ tỏ vẻ, bọn họ cần một cái “1” để kìm nén cơn sốc này.
……
Thật ra khi mới nghe tin, nhóm Du Luân cũng không bị đả kích nặng nề như vậy, dù gì cũng đâu có ai biết Vương Miện đã mở được bao nhiêu năm, lỡ như nó chỉ mới mở mấy năm nay gần đây thì sao? Từ khi vượt cửa cho đến nay, người ở đây lâu nhất mà bọn họ đã gặp, cũng chỉ mới 5 năm mà thôi.
Nghĩ như vậy thì cũng hơi an ủi một chút, con đường phía trước cũng không xa vời thế nữa. Tuy nhiên, ngay sau đó Từ Tử Nguyên đã giới thiệu thân phận của thành viên mới trong đội họ.
Ngay từ cửa thứ hai đã có thể thấy, đội Bông Tuyết cũng giống như đội Khăn Quàng Đỏ, rất chú trọng đến tình cảm trong đội, thế nên khi nhìn thấy đội Bông Tuyết chiêu mộ một người mới, Du Luân có hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao Từ Tử Nguyên lại muốn chiêu mộ một thành viên mới.
Dù sao bạn học Ốc Bối Bối trông cũng…… Thật sự quá non.
Sau khi nghe Từ Tử Nguyên nói xong, Du Luân mới hiểu ra, Ốc Bối Bối không chỉ trông ‘non’, mà là ‘non’ thật!
Cậu nhóc mới chỉ 16 tuổi thôi!
Điều gây sốc hơn nữa là, cậu nhóc được sinh ra ở Vương Miện!
Ba mẹ của Ốc Bối Bối không hề biết nhau trước khi bước vào Vương Miện, hai người là đồng đội đã cùng nhau vượt qua cửa đầu tiên, sau đó họ không thể sống sót qua cửa thứ hai, trong khi miễn cưỡng sinh tồn, họ còn có một đứa con, đó là Ốc Bối Bối. Cậu nhóc không có ấn tượng gì về mẹ của mình, bởi vì không bao lâu sau khi sinh cậu nhóc ra, mẹ cậu đã bỏ rơi ba con cậu, tiếp tục vượt cửa, hiện tại cũng không biết bà ta đang ở cửa nào.
Về phần ba cậu nhóc, ông ấy vẫn luôn ở trong khu vực chờ của cửa thứ nhất. Trẻ sơ sinh lúc vừa chào đời đã có nhẫn, nhưng trẻ sơ sinh hoàn toàn không có khả năng kiếm điểm, thế nên ba cậu vừa phải tự nuôi bản thân vừa phải nuôi con. Cuộc sống vốn đã tù túng, khi Ốc Bối Bối lên tám tuổi, ba cậu đã xảy ra mâu thuẫn với một người nào đó, bởi vì ông ấy là người khơi mào trước, hơn nữa còn muốn giết người, nên Vương Miện đã lập tức trừ hết điểm của ông ấy, sau đó, ông ấy biến mất trước mặt Ốc Bối Bối.
Thỉnh thoảng có người tốt bụng sẽ cho cậu nhóc ở chung một thời gian, nhưng ai rồi cũng phải vượt cửa, do tuổi còn quá nhỏ nên cậu luôn bị bỏ lại, sau khi bị bỏ lại thì Ốc Bối Bối sống bằng nghề nhặt rác, lại có người tốt bụng khác xuất hiện, cậu nhóc lại được nhận nuôi, một thời gian sau lại bị bỏ rơi, quanh đi quẩn lại, cứ như vậy cho đến tận bây giờ.
Cậu nhóc không muốn ở lại cửa đầu tiên nữa, vì vậy đã nói dối rằng mình cũng đến từ bên ngoài, sau đó cậu nhóc tìm thấy đội Bông tuyết không hề biết thông tin chi tiết của mình, hơn nữa cũng vừa thất bại.
Đương nhiên ban đầu Bông Tuyết không biết những điều này, nhưng họ đã cùng nhau vượt qua hai cửa, trong đó Ốc Bối Bối đã cứu họ vài lần, tình hữu nghị cách mạng được thành lập, Ốc Bối Bối cũng không phải là người nói dối, dưới sự hướng dẫn từng bước của Từ Tử Nguyên, cậu nhóc nhanh chóng nói thật.
Thương quá đi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Khăn Quàng Đỏ.
Cậu nhóc đã mười sáu tuổi rồi, vậy chẳng phải có nghĩa là Vương Miện đã mở được hai mươi năm rồi ư?!
Đây là phản ứng thứ hai của Khăn Quàng Đỏ, và cũng là nguyên nhân cuối cùng khiến họ tang thương như thế này.
……
Ngẩng đầu nhìn đồng đội và đội trưởng im lặng một cách khác thường, Miêu Thắng Nam là người đầu tiên hoàn hồn, cô nhóc bắt chước giọng điệu thường ngày của Du Luân: “Được rồi được rồi, chuyện lâu dài như vậy đừng nghĩ nữa, chúng ta thảo luận về cách vượt cửa tiếp theo nhé.”
Không đề cập đến còn tốt, cô nhóc vừa nhắc xong, những người này càng tang thương hơn.
Triệu Tòng Huy than thở: “Vượt qua như thế nào đây? Em nghĩ gì bên kia đều biết, bây giờ em lên kế hoạch thì sau khi vào cửa cũng vô dụng. Ngay cả quà tặng cũng có thể tái hiện một cái y hệt, mà điều kinh khủng nhất là không ai phân biệt được đâu là thật, toang rồi, lần này anh sẽ chết dưới tay người một nhà mất.”
Miêu Thắng Nam: “…… Anh đừng bi quan như vậy mà, tỷ lệ nhận sai và nhận đúng là 50 – 50, nói không chừng bọn em sẽ đoán đúng thì sao.”
Triệu Tòng Huy ngẫm nghĩ, duỗi thẳng thắt lưng, khẩn cầu nhìn Miêu Thắng Nam, “Miêu Miêu, anh cầu xin em một điều, nếu lúc đó em muốn đánh anh, cứ dùng tay hoặc là dùng quà ấy, tuyệt đối đừng dùng xiên đánh anh, tuy là bị thương cũng có thể khôi phục nhưng anh sợ sau khi em dùng xiên sắt thọc chết anh, kiếp này anh sẽ phải nói lời từ biệt với đồ nướng và con gái mất.”
Miêu Thắng Nam: “…………”
Du Luân chống cằm, thở dài, “Giết người giết cả tấm lòng, cái khó nhất của cửa này không phải là đoán sai đồng đội thật, mà là đồng đội thật rất dễ bị cả đội đánh hội đồng.”
Dù biết không phải là cố ý nhưng một lần hai lần ba lần, người có tâm lý vững vàng cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ cuộc sống mất.
Khổng Duy Cần cũng cau mày, “Thật sự không thể phân biệt được sao?”
“Đã nói là giống hệt nhau, ngay cả bản thân cũng không biết mình có phải là thật hay không, vậy người khác càng không thể phân biệt được. ”Tịch Viễn lạnh lùng đáp.
Bầu không khí trở nên im lặng, Du Luân thả bàn tay đang chống tay xuống, quay đầu nhìn người nào đó nãy giờ chưa lên tiếng.
Người nào đó còn không thèm ngẩng đầu: “Đừng nhìn tôi, lần này tôi cũng chịu.”
Du Luân: “……”
Tốt lắm, ngay cả Nhan Hành Thạc cũng không còn mưu kế nào nữa, xem ra bọn họ chỉ có thể cắm cọc ở đây rồi.
Số “0” trên không trung vẫn siêng năng phát sáng, Du Luân càng nhìn càng thấy tuyệt vọng, bình thường trong lòng sẽ chỉ hối hận, nhưng hôm nay cậu thật sự không nhịn được nữa.
“Sớm biết thế này thì có đánh chết thì tôi cũng sẽ không đi du lịch! Lúc đó ở nhà thì sướng biết mấy, vừa hưởng thụ máy lạnh vừa nghịch điện thoại, cần gì phải chịu tội như thế này!”
Triệu Tòng Huy nghe vậy lập tức xúc động phụ họa: “Đúng vậy! Tại sao em lại muốn ra ngoài gặp bạn trên mạng làm gì, thôi được rồi là em muốn theo đuổi người ta, nhưng có ai ngờ muốn theo đuổi một em gái lại phải trả giá bằng mạng sống chứ. Nếu có thể quay ngược thời gian, em chắc chắn sẽ không chạy đi gặp mặt.”
Gặp mặt*: hán việt là mặt cơ, nghĩa là hai người quen nhau qua mạng sẽ gặp nhau, thường bày tỏ sự hẹn hò hoặc gặp gỡ của hai người đàn ông (gay).
Cậu ta nhanh chóng sửa lời: “Em chắc chắn sẽ không chạy tới thành phố của cổ để gặp mặt!”
Khổng Duy Cần: “……”
“Đổi sang một góc độ khác, đây cũng là vận mệnh kỳ diệu mà.”
Miêu Thắng Nam áy náy cúi đầu, “Em xin lỗi, sư huynh, tất cả là lỗi của em. Nếu em không tình cờ muốn dê nướng nguyên con, thì anh đã không bị kéo vào với em rồi.”
Khổng Duy Cần xoa đầu Miêu Thắng Nam, “Đừng nói như vậy, đây không phải là lỗi của em. Thật ra anh cảm thấy mình có thể vào đây cũng khá tốt, như vậy em sẽ không quá sợ hãi rồi.”
Miêu Thắng Nam cảm động rơm rớm nước mắt, hu hu — Sư huynh dịu dàng quá, sư huynh ngốc của mình quả nhiên là sư huynh tốt nhất trên đời mà!
……
Nhan Hành Thạc liếc nhìn hai anh em đang đắm chìm trong bầu không khí dịu dàng, sau đó nhìn Tịch Viễn cũng đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, cuối cùng là Du Luân đang toát ra vẻ suy sút từ đầu đến chân. Một lúc sau, anh mới nói: “Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, chưa đi đến cùng thì chưa thể kết luận được đây có phải là chuyện xấu hay không.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mọi người, Nhan Hành Thạc vẫn luôn bình tĩnh như vậy, mọi người đều hiểu đạo lý này, lời nói ra từ miệng anh có thể tăng gấp đôi hiệu quả. Sau khi lấy lại một chút tinh thần, Du Luân nhìn Tịch Viễn vẫn chưa lên tiếng.
“Tịch Viễn, anh vẫn chưa nói anh vào đây bằng cách nào.”
Đúng là vậy thật, được Du Luân nhắc nhở, Triệu Tòng Huy là người đầu tiên quay đầu lại, “Anh Viễn, anh bị kéo vào từ đâu vậy?”
Tịch Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, “Nhà tôi.”
Triệu Tòng Huy sửng sốt một giây, chợt trừng mắt, “Nhà anh á?!”
“Không đúng mà nhỉ, chẳng phải dưới tình huống mọi người đều đang lẻ loi một mình, có thể mất liên lạc mới bị kéo vào sao?!”
Tịch Viễn nhíu mày, “Thật sao, nhưng ngày tôi bị kéo vào, trong nhà không chỉ có một mình tôi mà còn có hai người cô ở dưới lầu nữa, về phần có thể mất liên lạc……”
Sau một hồi nhớ lại, hắn bình thản nói: “Điều này phù hợp. Sau khi tôi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì đã đắc tội với không ít người, tôi càng kiếm được nhiều thì người ghét tôi cũng càng nhiều. Nếu tôi đột nhiên biến mất, có lẽ tất cả mọi người sẽ cho rằng tôi làm chuyện thiếu đạo tức nhiều quá nên quả báo tới rồi.”
Những người khác: “……”
Cho nên ấy, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức rồi vậy……
- -----oOo------