Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 2 - Chương 35




Chỗ đăng ký nằm ở rìa của làng đô thị, nếu nhìn bao quát toàn bộ hoàn cảnh thì có lẽ nơi này chính là lối vào làng.

Một máy đăng ký tự động có thể nhìn thấy ở khắp nơi trong thế giới thực nằm ngay lối vào, mọi người tụ tập ở đó theo nhóm, khi họ thấy có người muốn đăng ký thì lập tức vây quanh, giới thiệu về sản phẩm hoặc tổ chức của mình.

Du Luân muốn thuê một hướng dẫn viên, dù sao mọi người cũng chẳng biết gì về nơi này, nhưng Tịch Viễn đã từ chối người tới trước cậu một bước: “Tôi đã mua rồi.”

Thấy vậy, mọi người không tiếp tục dây dưa nữa, lầm lì quay về chỗ cũ, nói chuyện phiếm với bạn bè.

Tịch Viễn đứng trước máy đăng ký, bấm hai lần, sau đó quay đầu nhìn Du Luân: “Đưa tay.”

Du Luân khó hiểu: “Làm gì?”

“Gia nhập đội.”

Cũng phải, vừa nãy chỉ mới đồng ý bằng lời chứ chưa tiến hành quy trình thực sự, Du Luân vội vàng giơ tay lên, theo thói quen mở nhẫn, sau đó, cậu liền cảm thấy xấu hổ. Toang rồi, thân là đội trưởng nhưng mình lại không biết gia nhập đội ngũ như thế nào!

Tịch Viễn đợi nửa phút, sau đó liền mất kiên nhẫn, thấy hắn cau mày, Du Luân đành phải nói thật, Tịch Viễn có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng khống chế cảm xúc. Hắn dạy Du Luân mở tin tuyển dụng trên loa, sau đó hắn và Khổng Duy Cần cũng mở nhẫn, nếu khoảng cách đủ gần, đội trưởng có thể nhìn thấy những người chưa lập đội xung quanh mình.

Tình cờ xung quanh không có ai đang mở nhẫn, Du Luân chỉ nhìn thấy hai cái tên, một người là Khổng Duy Cần và người còn lại tên Tịch.

Những tên này đều do bản thân tự điền, một số người thành thật sẽ điền thẳng tên thật, nhưng có người cũng sẽ điền tên khác.

Nhấn vào Tuyển dụng, hai người xem thông báo, bấm OK, sau đó sáu người đồng thời nhận được tin nhắn của hệ thống, chúc mừng nhóm của bọn họ đã có thêm thành viên mới.

Khổng Duy Cần vui vẻ hớn hở, không có bất kỳ ý kiến nào, Tịch Viễn cau mày nhìn chữ “Khăn Quàng Đỏ” trong bản tin.

Dưới tình huống bình thường, Tịch Viễn sẽ không để ý mấy thứ vô dụng, nhưng tên đội ngũ này lại dẫm trúng điểm nổ của hắn, đời này hắn ghét nhất chính là mấy từ vừa quê mùa vừa màu mè này.

Cho nên, hắn hỏi một câu: “Vì sao lại đặt là Khăn Quàng Đỏ?”

Du Luân bỏ tay xuống, nghe vậy tự nhiên ngẩng đầu lên, “Bởi vì chúng ta đều là Khăn Quàng Đỏ mà.”

Tịch Viễn: “……”

Thôi vậy.

Bỏ qua vấn đề này, Tịch Viễn bấm vào máy đăng ký, một đội viên có thể đăng ký cho cả đội, hắn không hỏi người khác mà làm luôn. Du Luân nhìn bóng lưng đối phương, bất giác mím môi dưới.

Đăng ký xong sẽ đến phần chọn nhà ở.

Nơi này đã không còn là đồng cỏ sa mạc hoang vắng, có nhà nên đương nhiệm có thể ở nhưng phải trả tiền, đương nhiên cũng có thể chọn không ở, cứ ngủ ven đường.

Nhưng vừa vào nên mọi người vẫn giàu có, không ai muốn tiếp tục ngủ quay lưng với đất đưa mặt cho trời nữa cả.

Nhà ở không đắt nhưng cũng không rẻ, giá cả đều thống nhất vì ở đây chỉ có một loại nhà duy nhất, container vận chuyển.

Một container có thể ở hai người, nếu muốn thì một người một phòng cũng được, giá một phòng là 6 điểm, nó sẽ tự động bị trừ khi mặt trời mọc giống như điểm sinh tồn.

Số điểm sinh tồn bị trừ hằng ngày ở cửa thứ hai vẫn là 5 điểm, xem ra không có gì thay đổi. Nhưng bởi vì nơi này có phòng ở và một số thứ, nếu không có thì cũng không sao, nhưng bây giờ có rồi nên tất nhiên bọn họ sẽ không làm khổ mình, 5 điểm sinh tồn, cộng thêm 3 điểm tối thiểu cho chỗ ở, nhìn chung chi phí sinh tồn vẫn đang tăng.

Tuy nhiên có kinh nghiệm ở cửa thứ nhất, mọi người biết kiếm điểm không khó nên cũng nhanh chóng chấp nhận điều này. Để đảm bảo an toàn, tốt nhất vẫn nên ở hai người một phòng.

Du Luân nói với mọi người bằng giọng thương lượng: “Đặt ba phòng là được rồi, Miêu Miêu, ủy khuất em ở với sư huynh một chút nhé. Hai phòng còn lại, bốn người chúng ta tùy tiện chia đi.”

Miêu Thắng Nam không có ý kiến gì, Khổng Duy Cần chẳng khác gì anh trai ruột của cô nhóc, trong thời gian đặc biệt, việc ở chung với nhau cũng là điều khó tránh khỏi.

Miêu Thắng Nam cũng chưa ý kiến nên Khổng Duy Cần càng không ý kiến, vừa khéo y còn có thể bảo vệ sư muội nhà mình.

Du Luân đang suy nghĩ mình nên ở chung với Tịch Viễn, hay là để Nhan Hành Thạc ở với Tịch Viễn mới tốt, dù sao cũng không thể để Triệu Tòng Huy ở được. IQ của bạn học Triệu chỉ hơn sư huynh Cần một chút, hoàn toàn không phải đối thủ của Tịch Viễn đã thành tinh này.

Bên kia, Tịch Viễn cũng nhìn mấy người này.

Hắn biết Khổng Duy Cần là một người ngốc nghếch, người khác nói gì nghe nấy, không có chủ kiến gì cả. Nhưng ba người kia cũng nghe lời Du Luân mà không thèm hỏi vài câu.

Sau khi quan sát ba người mình mới gặp hôm nay xong, ánh mắt Tịch Viễn lại quay về Khổng Duy Cần, y ngoan ngoãn đứng đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Miêu Thắng Nam, khi phát hiện Miêu Thắng Nam cũng nhìn sang thì lập tức cười toe toét.

“……”

Tịch Viễn: “Đặt bốn phòng sẽ tiện hơn.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Miêu Thắng Nam, chặn lời từ chối sắp thốt ra của đối phương, “Tôi đặt cho em, đừng lo về giá cả.”

Miêu Thắng Nam sửng sốt, “Không cần đâu ạ, em ở với sư huynh cũng ——” “Tôi không quen ở cùng phòng với người khác. Nếu tôi ở phòng riêng, mọi người sẽ có người lẻ ra, không cần cảm thấy nợ tôi, tôi không thiếu điểm Vinh Dự đâu.”

Miêu Thắng Nam không tin, cô nhóc vẫn không muốn Tịch Viễn tiêu nhiều tiền như vậy cho mình, nhưng cô nhóc sợ từ chối một lần nữa sẽ làm Tịch Viễn mất thể diện. Tịch Viễn biết cô nhóc rối rắm nhưng cũng lười giải thích, hắn mở nhẫn cho Miêu Thắng Nam một khoản điểm.

Miêu Thắng Nam không hiểu gì nhìn xem, hai tròng mắt suýt nữa rớt ra ngay tại chỗ.

40000 điểm!

Cả đời này cô nhóc chưa bao giờ nhìn thấy số điểm lớn nào như vậy, cô nhóc run rẩy giơ tay lên, thiếu nữ tuổi xuân xanh lập tức biến thành một bà lão tuổi xế chiều mắc chứng Parkinson*, ngay cả đầu lưỡi cũng không còn nhanh nhẹn: “Anh anh anh anh……” Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy!

Hội chứng Parkinson*: một bệnh thoái hoá mạn tính tiến triển, thường thấy ở người cao tuổi. Triệu chứng thường gặp: mệt mỏi, đau cơ, run thấy rõ ở ngọn chi, môi, lưỡi.

Chưa kịp dứt lời, Tịch Viễn đã nhắc nhở cô nhóc: “Nhìn xong có thể chuyển lại cho tôi.”

Miêu Thắng Nam: “……”

Cô nhóc không biết những gì mình nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ trong tổng tài sản của Tịch Viễn, Miêu Thắng Nam run rẩy chuyển điểm lại, câm miệng luôn.

Nhà giàu muốn làm từ thiện, mình có tư cách gì để từ chối đâu.

……

Sắp xếp xong nơi ở, tình cờ những thùng container ở đây được xếp chồng lên nhau thành bốn tầng. Sau khi tìm được chỗ ở, Tịch Viễn chọn tầng cao nhất, Miêu Thắng Nam sống ở tầng ba an toàn nhất, Du Luân và Nhan Hành Thạc ở tầng hai, còn Triệu Tòng Huy và Khổng Duy Cần ở tầng một.

Ban đầu, Du Luân muốn ở chung với Khổng Duy Cần, nhưng Triệu Tòng Huy đã giành Khổng sư huynh trước một bước.

Lý do đưa ra là tầng một rất mát mẻ, hơn nữa cậu ta vừa gặp Khổng Duy Cần mà như đã quen từ lâu, muốn gắn kết tình cảm hơn. Về phần nguyên nhân thực sự đầy bi thương là dù đã cùng qua hai cửa nhưng cậu ta vẫn sợ tiến sĩ Nhan, thì đã bị quăng ra xó xỉnh rồi.

……

Vừa bước vào khu vực chờ, chắc chắn mọi người sẽ không ngủ và nghỉ ngơi ngay lập tức, trong lòng ai cũng có câu hỏi nên bọn họ tập trung tại phòng của Triệu Tòng Huy và Khổng Duy Cần, tán gẫu về trải nghiệm cả buổi chiều vừa qua.

Nhóm Du Luân không có gì để nói, chỉ là cuộc vượt cửa đáng sợ nhưng không nguy hiểm, tuy rằng vất vả nhưng ít nhất vẫn không chết. Khổng Duy Cần và Tịch Viễn lại không may mắn như vậy.

Khi Khổng Duy Cần vượt qua cửa đầu tiên, sáu người mà chỉ còn lại ba, đội tự động bị giải tán vì không đủ nhân số, cả hai người kia bỏ qua Khổng Duy Cần rồi đi tìm đội mới. Khổng Duy Cần cố gắng sống sót một mình, vốn định nghỉ một lúc mới vào cửa thứ hai nhưng lại nhìn thấy kí hiệu Miêu Thắng Nam để lại, thế nên y không ngừng đi tìm đội ngũ mới.

Tìm mấy đội thì chỉ có đội của Tịch Viễn là chịu lập tức vượt cửa, sáu người bọn họ cùng tiến vào nhưng lần này số người chết lại nhiều hơn lần trước, cuối cùng chỉ có hai người tìm được đường sống trong chỗ chết.

Du Luân nghe thế thì rất xúc động, “Chúng ta có thể vượt cửa mà vẫn còn nguyên đội, 20% dựa vào sức mạnh và 80% phụ thuộc vào may mắn. Bây giờ nhìn lại, chỉ cần đi nhầm một bước, chúng ta đã không thể vượt qua rồi.”

Miêu Thắng Nam cũng phụ họa: “Đúng vậy, ai ngờ Đoạn Trì Khinh lại tàn nhẫn như vậy, thế mà còn để trong mô hình bơm hơi nữa.”

Khổng Duy Cần hỏi: “Đoạn Trì Khinh là ai?”

Cả bốn người sửng sốt, “Cậu không biết Đoạn Trì Khinh?”

Khổng Duy Cần mờ mịt lắc đầu.

Nhan Hành Thạc hiểu ra: “Nội dung của cửa thứ hai không giống nhau, cũng phải, kiểu cửa yêu cầu phải có trí tuệ này, nếu giống nhau hết thì chỉ cần vào thêm vài lần nữa là đã có thể vượt cửa rồi.”

Tịch Viễn không nói chuyện, hắn nhìn Nhan Hành Thạc, mỉm cười đầy ẩn ý với anh.

Cũng không biết là cảm thấy anh thông minh, hay là thấy anh đang khoe khoang, hoặc chỉ theo thói quen mỉm cười một chút.

Triệu Tòng Huy vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra ở cửa thứ hai mà họ trải qua, Khổng Duy Cần mô tả sơ bộ. Cũng là cửa trinh thám, bọn họ ở trên một con thuyền buồm, hung thủ không phải là Đoạn Trì Khinh, cũng không dùng thuốc nấc, mà là khi thở sẽ thấy đau.

Tên đã thay đổi nhưng hiệu quả thì không khác nhau mấy, đều khiến người ta ngạt thở đến chết. Đã vượt qua cửa nên sự hứng thú của mọi người cũng giảm đi rất nhiều. Nghe về chuyện của Khổng Duy Cần xong, bốn cái đầu nhỏ ăn ý đồng thời quay đầu lại, nhìn Tịch Viễn luôn đảm nhận vị trí không khí.

Tịch Viễn nhẹ nhàng chớp mắt, “Tôi không khác mọi người lắm. Vượt qua cửa thứ nhất, ở trong khu vực chờ một khoảng thời gian, sau đó lập đội tiến vào cửa thứ hai.”

Miêu Thắng Nam tò mò chết đi được, “Vậy làm sao anh kiếm được nhiều điểm như vậy?”

Tịch Viễn suy nghĩ, “Tôi ở trong khu vực chờ rất lâu, nên có tích cóp một chút.”

Miêu Thắng Nam, Du Luân, Triệu Tòng Huy đồng thanh: “Bao lâu?”

Tịch Viễn khẽ mỉm cười: “Hai tháng.”

Trên đường đi, Miêu Thắng Nam đã kể vụ Tịch Viễn chuyển điểm cho bọn họ nghe, Du Luân vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra phương pháp có thể kiếm được 40000 điểm, chẳng lẽ đối phương còn thông minh hơn Nhan Hành Thạc, mỗi ngày đều trả lời câu hỏi như điên???

Sáu con mắt đầy tò mò nhìn Tịch Viễn, mặc dù Nhan Hành Thạc không tò mò như ba người họ, nhưng anh cũng muốn biết câu trả lời. Tịch Viễn nhìn dáng vẻ sốt ruột của bọn họ, thú vui xấu xa trong lòng chợt dâng lên, hắn ngồi ở trên giường, vẫn cứ cười nhìn bọn họ, vờ như không hiểu ý.

Khổng Duy Cần nhìn hắn, lại nhìn đồng đội mới sắp hỏng đến nơi, y khuyên nhủ: “Đều là đồng đội, Tịch Viễn, anh nói cho bọn họ biết đi.”

“Được thôi,” Tịch Viễn bất đắc dĩ nhún vai, “Không phức tạp như mọi người nghĩ đâu, tôi xây dựng một trung đoàn.”

Du Luân: “Đoàn gì cơ?”

“Đó là thế lực phổ biến trong khu vực chờ. Tôi tuyển người và để họ làm việc cho mình, ngược lại, tôi sẽ cung cấp cho họ một số thông tin và nguồn lực. Sau đó, tôi lại tuyển một trung đoàn trưởng khác rồi mặc kệ công việc trong đoàn, mỗi ngày đều có phầm trăm cố định chuyển tới cho tôi, những điểm này đều trích từ phần trăm cả đấy.”

Nói đến đây, Tịch Viễn lại nở nụ cười, “Chắc mọi người đã từng nghe qua rồi đấy. Khi tôi rời đi, trung đoàn đó đã là thế lực lớn thứ ba trong khu vực chờ, nó tên là ‘Một ổ rắn chuột’.”

Khổng Duy Cần tiếp lời: “Đúng đó đúng đó, suýt nữa tôi đã gia nhập vào rồi á, nhưng do đi tìm Miêu Miêu nên chỉ có thể tiếc nuối từ chối bọn họ. Bây giờ nghĩ lại, đãi ngộ ở đó khá tốt đấy chứ, điểm phải giao mỗi ngày còn thấp hơn đoàn ‘Nhà giàu số một’ một chút nữa.”

Bốn người khác: “…………”

Nói cả nửa ngày.

Hóa ra anh là ông hoàng đa cấp, chúa tể lừa bịp, tổng tư lệnh trục lợi!!!

- -----oOo------