Du Luân nhớ lại, nhưng cậu không thể nhớ ra mông Đoạn Minh Quy cong cỡ nào. Cậu im lặng một lúc, bình tĩnh nhìn Đoạn Trì Khinh ——
Không phải cậu đáng khinh, mà là thật sự rất tò mò!
……
Chỉ là ánh mắt của cậu vừa lướt qua, Nhan Hành Thạc đã tình cờ đứng trước mặt cậu, chắn tầm mắt của cậu.
Đằng này, Đoạn Trì Khinh vẫn đang chửi ầm lên: “Tên đạo đức giả! Thằng khốn! Anh không khác gì tên đó cả, tôi mù rồi mới thích anh, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh đâu, cho dù có chết cũng phải kéo anh xuống địa ngục cùng!”
Tuy Đoạn Trì Khinh là con gái nhưng cô ta rất cao, khi điên cuồng lên mấy người đàn ông cũng không giữ được, ngược lại Kha Liêm Nhâm giống như một cô bé hoảng sợ luống cuống, anh không hiểu lời Đoạn Trì Khinh nói, cũng không biết tại sao Đoạn Trì Khinh lại hận mình đến vậy. Dường như anh đã nghe được sự thật từ đôi câu này, nhưng sự thật đó lại kinh hoàng đến mức khó tin, khiến anh chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, mặc Đoạn Trì Khinh trút giận.
Nhìn thấy Đoạn Trì Khinh sắp thoát ra, Miêu Thắng Nam điều khiển dây leo hoa hồng trói cô ta lại, gai của dây leo đâm vào da, cơn đau khiến cô ta tỉnh táo lại một chút, Đoạn Trì Khinh nhìn thấy bộ dạng của mình trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hệt như một ả điên.
Đoạn Trì Khinh cứng đờ người, sau một lúc lâu, cô thả lỏng và cười nhạo một tiếng, quỳ xuống đất, không nói gì nữa.
Thái độ của cô ta đã thay đổi, vì thế, Nhan Hành Thạc nói một lần nữa: “Cô chính là hung thủ.”
Tâm trạng của Đoạn Trì Khinh cực kém, nghe thế cũng lập tức bật lại: “Phải phải phải, tôi chính là hung thủ. Anh là thám tử hay là cái máy đọc lại vậy, nói tới nói lui chỉ có mấy lời này. Dù tôi không phải, cũng bị anh làm phiền thành phải rồi!”
Nhan Hành Thạc: “……”
Những người khác: “……” Con gái nổi nóng thật đáng sợ.
Vẫn không có chuyện gì xảy ra, Khăn Quàng Đỏ nhìn nhau, hung thủ đã nhận tội rồi, vì sao vẫn chưa tính là vượt cửa?
“Vì… Vì sao lại giết bạn của tôi?”
Một giọng nói mỏng manh và yếu ớt vang lên trong góc, mọi người nghe thế đều tự nhiên nhường chỗ cho chủ nhân của giọng nói. Chân Tiểu Tán được một người bạn khác đỡ, cô ả đối diện với ánh mắt của Đoạn Trì Khinh, không khỏi co rụt lại, nhưng khi thấy dáng vẻ bị trói của đối phương mới lấy lại chút tự tin.
“Cô giết Minh Quy, giết quản gia, tôi có thể hiểu, nhưng bạn của tôi vô tội mà!”
Đoạn Trì Khinh vô cảm nhìn cô ả một giây, “Mày đúng là tuân theo thiết lập bông sen trắng với thánh mẫu của mình mọi lúc nhỉ.”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Thẳng thắn quá, nói toạc ra tiếng lòng bọn họ mãi không dám nói luôn.
“Tao muốn giết ai thì giết thôi, người có thù oán với tao tao giết, không có thù tao cũng giết. Bọn bây nghĩ rằng tao phát minh ra thuốc nấc là vì muốn động vật chết không đau đớn thật à? Thú vị đấy, ngay từ đầu, thứ tao muốn phát minh chính là thuốc độc giết người trong vô hình, nếu không phải do xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ba năm trước, bọn bây đã chết hết rồi!”
Triệu Tòng Huy tò mò hỏi: “Chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”
Đoạn Trì Khinh lạnh lùng nhìn qua, dọa Triệu Tòng Huy co đầu rụt vai, “Ha ha, tôi chỉ hỏi vậy thôi, không cần trả lời tôi đâu, ha ha ha.”
…… Nhát gan không nỡ nhìn.
Đúng là Đoạn Trì Khinh không muốn trả lời, nhưng cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Kha Liêm Nhâm, Du Luân đứng phía sau Nhan Hành Thạc thu hết tất cả vào mắt, cậu chợt hiểu ra.
Ba năm trước Đoạn Trì Khinh cũng đã muốn giết người để trả thù xã hội, nhưng khi đó cô gặp Kha Liêm Nhâm và rơi vào bể tình nên đành gác lại kế hoạch. Mặc kệ cô ta giả làm nam như thế nào mà bốn năm vẫn chưa bị nhận ra, tóm lại, thời gian đến, cô ta và Đoạn Minh Quy đổi lại thân phận, mà cái tên đầu đất Kha Liêm Nhâm này lại không nhận ra bạn trai mình đã thay đổi, còn lên giường với Đoạn Minh Quy thật, Đoạn Trì Khinh chứng kiến tất cả, hoàn toàn hắc hóa.
Vậy có thể xác định, thật ra nhân vật chủ chốt chỉ có một, chính là Kha Liêm Nhâm.
Cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân đằng sau sự kiện phản xã hội này, Du Luân cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn của mình.
Hung thủ bị bắt, nhân vật chủ chốt còn sống, chỉ chết 3 NPC, dù nhìn thế nào đi nữa, nhiệm vụ cũng hoàn thành xuất sắc, vậy tại sao nhẫn vẫn không có động tĩnh gì?
Không chỉ Khăn Quàng Đỏ, mà đội Bông Tuyết ở đằng xa quan sát cũng suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên, Nhan Hành Thạc nghĩ đến điều gì đó.
Vẻ mặt của anh nghiêm lại, đi đến trước mặt Đoạn Trì Khinh, “Cô còn muốn làm gì?”
Đội Bông Tuyết ở phía xa nghe thấy câu hỏi của Nhan Hành Thạc, lập tức nhận ra, “Ưm ưm ưm!”
Đáng tiếc, không nghe hiểu dù chỉ một chữ.
……
Suy nghĩ chợt lướt qua, Du Luân cũng hiểu ra.
Nhẫn không có động tĩnh là bởi vì chuyện ở đây vẫn chưa xong!
Mặc dù đã bắt được hung thủ nhưng ban đầu hung thủ ra tay không phải là tự mình hạ độc, mà là tạo ra một vụ án giết người quy mô lớn trong căn phòng kín thông qua đường truyền không khí. Dù bây giờ căn phòng kín đã bị phá hủy, nhưng không ai có thể đảm bảo ở đây không còn thuốc nấc khác nữa, dù sao người quỳ dưới đất chính là mẹ đẻ của thuốc nấc, không biết trong tay có bao nhiêu viên thuốc đâu!
Như mọi người đã đoán, hai tay Đoạn Trì Khinh bắt chéo sau lưng, cô ta quỳ gối ngẩng đầu, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
“Bọn bây đoán nha.”
“……”
Tại sao phản diện này không dựa theo kịch bản! Không phải bình thường phản diện đều bla bla, trút bỏ mọi cay đắng và hận thù trong những năm qua, sau đó ngạo mạn nói cho bọn họ biết mình đã chuẩn bị thủ đoạn gì ở phía sau, bày ra một thế cờ không ai có thể phá giải được sao!
Đoạn Trì Khinh quả thực rất kiêu ngạo, nhưng bên cạnh sự kiêu ngạo ấy, cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bốn vị gọi là thám tử này.
Thằng anh bất tài của cô thích trinh thám nhất, nhưng gã ta cực kì ngốc, vốn không có khả năng làm thám tử. Như tục ngữ đã nói, vật họp theo loại, người phân theo nhóm, e là những người này cũng hệt như gã vô dụng đó thôi, cũng là một đám gối thêu hoa.
Tuy nhiên, gối thêu hoa cũng có chỗ tốt của nó, ví dụ như biểu cảm hoảng loạn của họ sẽ rất buồn cười nha.
Đoạn Trì Khinh độc ác cười rộ lên, cô thích nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của người khác nhất, biết rõ mình sắp chết nhưng vẫn không thể thay đổi được gì.
Đoạn Trì Khinh chờ đợi.
Chờ đợi.
Chờ…… Chờ không nổi nữa.
Lời nói có thể khiến người thường biến sắc khi lọt vào tai những thám tử này, hệt như không có chút uy lực. Họ bình tĩnh lắng nghe, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn một vị thám tử khác.
Du Luân: “Mau đoán nào.”
Triệu Tòng Huy: “Anh Thạc cố lên! Chỉ còn một bước nữa thôi!”
Miêu Thắng Nam: “Dăm ba mấy câu đố!”
Đoạn Trì Khinh: “……”
Không phải, mấy người tin tưởng hắn ta như vậy sao???
Tôi đường đường trùm cuối cuồng giết người đấy, bộ không cần mặt mũi sao???
Nhan Hành Thạc rũ mắt suy nghĩ nửa giây, sau đó quay đầu, “Thủ đoạn cuối cùng của cô ta chắc là ở chỗ mô hình bơm hơi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía mô hình thiên thần cách bọn họ mười mét.
Có tổng cộng hai mô hình bơm hơi trong khán trường, chúng có hình dáng thiên thần nhỏ tóc vàng bình thường, trông rất dễ thương và thánh thiện, thích hợp xuất hiện trong các đám cưới. Nhưng ở đám cưới chết chóc đặc biệt này, sự xuất hiện của nó có chút đáng sợ.
Mô hình bơm hơi là một bong bóng khổng lồ với nhiều hình dạng khác nhau, loại phổ biến nhất là cửa hình vòm lớn màu đỏ thường được dùng trong các dịp lễ kỷ niệm và chương trình khuyến mãi của trung tâm mua sắm. Thứ này chứa đầy không khí, hơn nữa thể tích còn rất lớn, nếu nó chứa đầy thuốc nấc nồng độ cao……
Lúc trước khi kiểm tra, họ chỉ kiểm tra những thứ có thể thoát khí chứ không kiểm tra những thứ có thể tích khí. Trái tim Du Luân trùng xuống, lập tức đi về phía bên kia.
Ba người còn lại của Khăn Quàng Đỏ cũng đi theo Du Luân, Đoạn Trì Khinh không ngờ hắn sẽ thật sự đoán trúng, hơn nữa còn định phá hủy nó!
Không được —— Kế hoạch của mình không thể bị phá sản, tuyệt đối không thể ——
“Bọn bây nằm mơ đi!” Phát hiện sự khác thường của Đoạn Trì Khinh, đội Bông Tuyết Đội sốt ruột nhắc nhở bọn họ: “Ưm ưm ưm!”
Nhưng đã quá muộn, Đoạn Trì Khinh ấn mạnh phần eo của mình, nơi đó có một cái túi, chiếc điều khiển mini được kích hoạt, không có thời gian giảm xóc, hai mô hình thiên sứ lập tức nổ tung!
Đoạn Trì Khinh khoái chí nhìn cảnh này, mô hình bơm hơi thiên thần là do cô ta sắp đặt, thuốc nấc nồng độ cao trong đó có thể lập tức đầu độc hàng ngàn người. Những người ở đây đã bị nhiễm độc từ lâu, bây giờ mô hình nổ tung, dù bọn họ không thở nhưng chỉ cần niêm mạc hút vào thì bọn họ cũng không sống nổi.
Mặc dù không thể tận mắt nhìn bọn họ bị tra tấn, nhưng ít nhất, họ đều chết, đúng như kế hoạch của cô ta.
Đẹp làm sao, thiên thần thánh khiết bùng nổ trong ánh lửa, những mảnh vải vụn bay lả tả, làn sóng nhiệt mang những bông hoa giấy trên mặt đất, và một con sói đói với đôi mắt xanh lục gặm nhấm không khí…..
Từ từ, sói đói???
Nụ cười của Đoạn Trì Khinh cứng đơ.
Khoảnh khắc thiên sứ nổ tung, Du Luân bị Nhan Hành Thạc đ3 xuống, anh bịt chặt mũi miệng của cậu, thậm chí còn ấn đầu Du Luân vào lòng mình, trên dưới kín kẽ, không thể bị trúng độc, Nhan Hành Thạc cũng vùi đầu vào vai Du Luân, nín thở.
Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy cũng nằm xuống đất, một tia lửa rơi xuống làm bỏng bắp chân của Miêu Thắng Nam, cô muốn hét lên theo phản xạ có điều kiện nhưng lại bị Triệu Tòng Huy nhanh tay lẹ mắt bịt miệng.
Du Luân vỗ vào tay Nhan Hành Thạc, bảo anh ta buông mình ra, Nhan Hành Thạc chết cũng không bỏ, tim anh đập thình thịch, tiếng nhịp tim vừa khéo giúp anh tính giờ. Sau nửa phút, không khí đã lưu thông gần hết, bọn họ mới có thể đứng lên.
Tuy nhiên, đứng lên có vẻ cũng vô ích, Nhan Hành Thạc có thể bảo vệ một Du Luân, nhưng lại không thể bảo vệ hàng trăm NPC phía sau. Ở cửa này, bọn họ đã định sẵn phải bắt đầu lại từ đầu rồi.
Trái tim Du Luân nặng trĩu, cậu vùng vẫy mạnh hơn, hai tay Nhan Hành Thạc như gọng kìm, Du Luân không còn cách nào khác, đành phải ở trong lồng nguc anh hét lên: “Anh đứng dậy xem đi!”
Nhan Hành Thạc vẫn đang che miệng Du Luân, khi cậu nói chuyện, cánh môi cọ qua lòng bàn tay anh, trong lòng xuất hiện một thứ gì đó kỳ lạ. Anh nhớ tới lời Du Luân nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trước.
Sau đó, vẻ mặt của Nhan Hành Thạc cứng đờ rồi.
Sói đói vẫn đang gặm không khí, không khí xung quanh gần như bị nó ăn sạch, khổ sở nuốt chút khí độc cuối cùng. Sói đói không chịu nổi nữa ngã xuống, hơi thở mong manh nhìn chủ nhân, sói đói hé miệng, như muốn gọi.
“Ẳng —— Híc.”
Nhan Hành Thạc: “…………”
Tác giả có lời muốn nói:
Hơi thở sói đói thức thứ nhất: Ăn sạch không khí của mi! Cho mi nghẹn chết!
Cửa này kết thúc rồi, cửa phía sau đáng sợ lắm nha!
Mỗi cánh cửa đều có hình thức khác nhau, sẽ không lặp lại đâu.
Cửa thứ nhất là trò chơi nhỏ, cửa thứ hai là trinh thám, cửa thứ ba là——————————————————————————————