Thời gian từng chút trôi qua khiến tinh thần mọi người căng thẳng tột độ, không ai biết khi nào sẽ lại có người chết chứ nói gì đến việc người tiếp theo sẽ chết như thế nào, tất cả đều mong tìm được nhân vật chủ chốt càng sớm càng tốt.
Đầu tiên hãy nói về Triệu Tòng Huy và Trương Nhi Thả, bọn họ phụ trách khu vực phía Đông Nam của hội trường, nơi này hầu hết là khách khứa. Chú rể đột ngột qua đời, cô dâu lại phong tỏa toàn bộ hiện trường bằng vận tốc ánh sáng, bây giờ không ai có thể rời khỏi đây. Dưới cơn hoảng loạn, khuôn mặt của khách khứa đều tái nhợt.
Thấy Trương Nhi Thả và Triệu Tòng Huy đi về phía mình, vẻ mặt của họ càng thêm sợ hãi.
Triệu Tòng Huy cảm thấy bầu không khí như vậy không thích hợp để hỏi thăm tin tức, cậu ta đứng đó, cố gắng nhớ lại biểu hiện thường ngày của Du Luân. Cậu ta vừa mới bắt chước nở một nụ cười đôn hậu thì người bên cạnh đã sải bước chạy tới và hỏi một trong những vị khách, “Anh tên gì?”
Vị khách bị hắn hỏi sợ tới mức nhũn chân, “Tôi, tôi tên Vương Nhát Gan…”
Triệu Tòng Huy: “……”
Trương Nhi Thả: “……”
Phát hiện đối phương thật sự rất nhát gan, cậu ta đành phải hạ giọng xuống, “Anh có quan hệ gì với chú rể?”
Hai chân Vương Nhát Gan run như cầy sấy: “Bọn tôi là bạn, bạn hồi tiểu học… Ngài thám tử à, không phải tôi làm đâu! Tôi chỉ tới tham dự lễ cưới thôi mà, tôi và Đoạn Minh Quy đã chưa gặp nhau mười mấy năm rồi! Cậu ta vất vả liên lạc với tôi để mời tôi dự đám cưới, còn bảo là nhớ tôi. Thực ra tôi cũng không muốn đến đâu! Làm gì có chuyện cậu ta nhớ tôi chứ, rõ ràng là thèm quà của tôi mà thôi! Tôi chả ham hố gì cái tình anh em plastic* này!”
Tình bạn plastic*: tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi trường tồn.
Hình như không có vấn đề gì thật, Triệu Tòng Huy và Trương Nhi Thả liếc nhìn nhau, Triệu Tòng Huy nghi ngờ hỏi: “Thực sự không phải anh làm à? Nếu anh giết chú rể vì không muốn đưa tiền thì sao.”
Vương Nhát Gan lập tức kêu than, “Trời đất chứng giám! Giao tiền mừng hôm nay xong là tôi đã hết sạch tiền ăn mỳ gói luôn rồi! Lấy đâu ra tiền mua thuốc nấc được! Khi thuốc nấc chưa bị cấm thì giá đã một 1000 tệ một gam, sau lệnh cấm là 20.000 nhân dân tệ một gam, một người nghèo như tôi làm sao mua nổi!”
Trương Nhi Thả híp mắt, “Anh biết rất rõ giá cả thị trường của thuốc nấc nhỉ.”
Vương Nhát Gan: “Vậy thì sao! Mấy người đừng có ngậm máu phun người, tôi thích hóa học nên mới biết nhiều một chút mà thôi. Nếu mấy người cho rằng tôi là kẻ buôn bán thuốc nấc ở chợ đen những năm gần đây và có nhân viên cùng nguồn cung ở chỗ này, đã vậy còn tuồn hàng vào tiệc cưới vì mấy điều lặt vặt này, thì mấy người nhầm to rồi!”
Triệu Tòng Huy và Trương Nhi Thả: “……”
Không tốn bao sức đã có thông tin quan trọng về loại thuốc nấc, chỉ có thể nói kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc mà.
So với cách tiếp cận thẳng thắn của nhóm này, một nhóm khác tinh tế hơn nhiều.
Miêu Thắng Nam và Từ Tử Nguyên phụ trách phía Tây Nam, đây là khu vực tự phục vụ và có rất nhiều món ngon. Bởi vì tiệc cưới đã bắt đầu nên mọi người đều đi xem lễ, lúc này chỉ còn lại nhân viên, hai người không hỏi thẳng những việc liên quan đến chú rể mà tán gẫu trước, sau đó mới dần dần chuyển chủ đề.
Cả hai đều tưởng tượng rất tốt, nhưng lại đánh giá thấp sức sát thương từ bề ngoài của mình.
Chưa nói được bao nhiêu câu, người phục vụ lớn tuổi đã đảo khách thành chủ, dò hỏi về mọi mặt của Miêu Thắng Nam và Từ Tử Nguyên. Sau một thời gian dài làm việc ở địa điểm tổ chức tiệc cưới, mọi người đều là những ông mai bà mối top đầu, thích nhất là mấy đứa trẻ có vẻ ngoài thành thật mà thực ra cũng rất thành thật này.
Mười phút trôi qua, cả hai vẫn chưa thoát khỏi đội quân mai mối được, và có lẽ sau này cũng không thể trốn thoát được.
……
Phía Đông Bắc là Nhan Hành Thạc và Mao Thân, hai người có vóc dáng rất khác nhau, nhưng vẻ mặt lại giống nhau đến kinh ngạc.
Đều là khuôn mặt khó đoán và lạnh nhạt, tức là —— Khuôn mặt của thiên tài trong truyền thuyết.
Cách nghĩ của thiên tài đều giống nhau, không cần thương lượng, cả hai chọn cách thẩm vấn hiệu quả nhất, từ họ tên đến gia đình, vừa hỏi vừa nhớ. Ngay sau đó, một sơ đồ về mối quan hệ giữa các nhân vật hiện ra trong đầu bọn họ, rồi họ lại tìm đến những người tiếp xúc với người khác nhiều nhất để hỏi chi tiết. Mười phút sau, nhóm Triệu Tòng Huy vẫn đang ép cung Vương Nhát Gan thì Nhan Hành Thạc đã hỏi xong toàn bộ khu Đông Bắc.
Khi nhóm của Nhan Hành Thạc sắp xong việc, ở phía bên kia, Du Luân và khuôn mặt chuyên lừa tình — Bạn học Phong Hoằng đang hít hà drama.
Vốn dĩ đang rất tốt, bọn họ đã tìm thấy một người có vẻ rất quan trọng, đối phương tên là Kha Liêm Nhâm, chính là cái người đỏ hoe mắt Du Luân đã trông thấy. Dưới sự dẫn dắt trong vô hình, Kha Liêm Nhâm nhanh chóng thừa nhận mình là bạn trai cũ của chủ nhân bữa tiệc.
Phong Hoằng hiểu rõ: “Anh và cô dâu quen nhau khi nào?”
“Chân Tiểu Tán?” Kha Liêm Nhâm cúi gằm mặt rồi lắc đầu, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có quan hệ gì với Châu Tiểu Tán hết, tôi là bạn trai cũ của Đoạn Minh Quy.”
Phong Hoằng: “……”
Vẻ mặt của Phong Hoằng như bị sét đánh, anh ta là trai thẳng nên không ngờ tới việc này, thế nhưng Du Luân đã đoán trước được rồi, cậu hỏi tiếp: “Anh còn yêu đối phương không?”
Nghe câu hỏi này, Kha Liêm Nhâm thê lương cười khổ một tiếng, “Câu hỏi này còn cần thiết sao? Mọi chuyện đã kết thúc rồi, người cũng đã chết, còn yêu hay không có ý nghĩa gì đâu chứ.”
Vậy là còn yêu.
Du Luân nhẹ nhàng vỗ vai Kha Liêm Nhâm, an ủi: “Người chết không thể sống lại, anh đừng quá đau buồn. Tôi muốn hỏi một chút, anh ——”
Cậu chưa kịp nói xong thì một người đàn ông đã lao tới, hất tay Du Luân ra, hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Du Luân rồi quay sang nhìn Kha Liêm Nhâm, vẻ mặt đầy bi thương: “Tôi chưa đủ tốt với anh hay sao? Vì sao anh vẫn không thể quên cái tên Đoạn Minh Quy đó, hắn đã chết rồi! Nhưng tôi vẫn còn sống đây này!”
Vừa mới tiêu hóa xong tin tức mang tính bùng nổ chú rể là người song tính, một người gay khác đã nhảy lên sân khấu, Phong Hoằng che tim, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người họ.
Kha Liêm Nhâm siết tay, sau vài giây, anh không chịu nổi nữa ngẩng đầu lên, “Tôi chưa bao giờ hứa sẽ ở bên cậu, đừng có nói chuyện với tôi kiểu đó nữa! Vả lại, cậu nói cậu đối xử tốt với tôi ư, tốt ở đâu chứ? Đừng nghĩ là tôi không biết cậu có một chân với Chân Tiểu Tán! Vừa theo đuổi tôi vừa làm tình nhân bí mật của cô ta, bộ cậu thấy vui lắm hả?!”
Hú hồn cái hồn còn nguyên.
Cô dâu không chỉ là tiểu tam mà còn phụ cả chú rể!
Chân Tiểu Tán nghe vậy thì tái mét, khuôn mặt xinh xắn càng trở nên yếu đuối động lòng người, “Kha Liêm Nhâm, anh đừng có nói bậy! Tôi biết anh vẫn còn yêu Minh Quy, nhưng anh không thể vu khống tôi như vậy!”
Còn chưa dứt lời, trong góc vang lên một tiếng hừ lạnh.
Nghe thấy giọng nói này, thân thể của Chân Tiểu Tán cứng đờ, cô quay người lại, có một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng ở trong góc, gã mỉa mai nhìn Chân Tiểu Tán, “Đúng thật là vu khống đấy, cô đâu có ngoại tình đâu, chỉ là chân đạp ba thuyền mà thôi.”
“Để tôi đếm xem, Đoạn Minh Quy, Tiêu Hồn Tuế vừa rồi, và……” Gã ác liệt cười rộ lên, “Tôi.”
“Nói thật đi, Tiểu Tán, Đoạn Minh Quy là do cô giết, đúng không?”
Cô dâu không nói nên lời, Du Luân và Phong Hoằng cũng thất thanh.
Đây là chiến trường Tu La gì vậy nè!
Cô dâu đạp ba thuyền, chú rể có bạn trai cũ, người theo đuổi bạn trai cũ còn cặp kè với cô dâu, đội nón xanh cho chú rể!
Cả hai người đều phấn khích, có dục vọng muốn kéo băng ghế nhỏ rồi ngồi cắn hạt dưa vô cùng mạnh mẽ.
“Tôi biết mà,” một giọng nói ngả ngớn đầy ác ý vang lên, người nói là một cô gái trẻ tuổi, ả bước tới từ xa, nhìn cô dâu một cách khinh thường, “Chó không đổi được tính ăn phân, một con chó cái như mày không thể thay đổi thói quen bò trên giường của người khác được nhỉ.”
Cô dâu nhìn người phụ nữ vừa mới đến, quét sạch bộ dạng đuối lý không nói nên lời trước đó, cười mỉa: “Hạ Di Nhẫm, cô có tư cách gì mà nói tôi, cô thích Kha Liêm Nhâm nhiều năm như vậy mà vẫn không có được anh ta, vì vậy trong cơn phẫn nộ cô đã chạy đến tình một đêm với Tiêu Hồn Tuế, không cẩn thận nên có thai, nhưng ngay cả tiền phá thai cũng không có, thậm chí phải đi tìm Tiêu Hồn Tuế để vay tiền. Vậy cô có biết, thật ra tiền phá thai là tôi cho cô không? Chả hiểu sao cô vẫn có đủ can đảm để tiếp tục sống khi đã thất bại đến mức này nữa.”
Hạ Di Nhẫm tức run người, bên kia, Triệu Tòng Huy và Trương Nhi Thả vừa túm Vương Nhát Gan đang giãy đành đạch vừa chạy về phía Du Luân, phía sau họ là Miêu Thắng Nam và Từ Tử Nguyên cuối cùng đã thoát ra khỏi đội quân mai mối.
Triệu Tòng Huy nhìn thấy Du Luân thì lập tức phấn khích, Du Luân nhìn thấy cậu ta thì còn phấn khích hơn.
Triệu Tòng Huy vui vẻ hô: “Đội trưởng! Bọn em đã tìm ra nguồn gốc của thuốc nấc rồi!”
Du Luân cũng hô lên: “Khoan nói về thuốc nấc đã, nhanh tới xem drama của năm nè!”