Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 87: C87: Bệnh cũ của hoàng đế tái phát




[Buông tay ra cho ta!]

[Bàn tay của Thanh Từ là để cho ngươi nắm sao?]

[Ở nơi công cộng, dân chúng Liên Hoà nhìn nhiều như vậy cũng dám nắm tay Thanh Từ không buông ra, sau lưng ai biết hắn còn có thể nổi điên cái gì??]

Mặc dù không nghe được đối thoại của hai người, nhưng cảnh tượng Tạ Bất Phùng ôm Văn Thanh Từ nằm trên giường, lại lần nữa xâm nhập vào đầu Tống Quân Nhiên. Nghĩ đến đây, hắn hận không thể cắn nát răng.

Mỗi một chữ trong lòng Tống Quân Nhiên nghĩ, đều lọt vào tai Tạ Bất Phùng vô cùng rõ ràng.

Nhưng đối phương vẫn không buông tay.

Ngón tay Tạ Bất Phùng thon dài, xương cốt kiên cố hữu lực như được làm từ sắt, chẳng tốn bao nhiêu sức chỉ dùng một bàn tay đã giam cầm được hai tay Văn Thanh Từ.

Đế vương trẻ tuổi một thân áo vải màu đen, chậm rãi giơ tay kia lên gạt qua tấm màn che dưới mũ.

Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí. Giống như vuốt v e gò má Văn Thanh Từ qua tấm màn che, mang theo nỗi nhớ nhung vô cùng tận.

Văn Thanh Từ vô thức nín thở.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Văn Thanh Từ không nhìn rõ khuôn mặt Tạ Bất Phùng, chỉ có thể nhìn thấy áo đen trước ngực hắn cùng với bờ vai rộng lớn, nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt.

Long diên hương trên quần áo giống như một sợi xích mỏng, khoá cả hai người lại với nhau.

Tạ Bất Phùng khẽ nở nụ cười, ngón tay thon dài bỗng nhiên dừng ở trước mắt Văn Thanh Từ, như là sau một khắc sẽ kéo tấm lụa trắng của y xuống.

Mà người dưới mũ che vô thức nhắm hai mắt lại.

...... Tạ Bất Phùng định vạch trần sự ngụy trang của mình vào giờ khắc này sao? Trái tim Văn Thanh Từ như bị người ta nắm chặt trong tay, ngay cả nhịp đập cũng trở nên khó khăn, nặng nề. Tay chân lúc này cũng lạnh như băng.

Nhưng mà chuyện Văn Thanh Từ suy nghĩ trong lòng không có xảy ra. Ngón tay Tạ Bất Phùng lưu luyến không rời lướt qua tấm lụa. Một lát sau, hắn quay người lại nói với mọi người: " Không cần đa lễ, bình thân."

“Tạ ơn hoàng thượng......”

Haizz...... Dưới mũ, Văn Thanh Từ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Màn lụa mỏng manh nhẹ nhàng bay lên theo nhịp thở không đều của y.

Trái tim Văn Thanh Từ cuối cùng cũng bơm về phía tứ chi bách hài.

Tống Quân Nhiên nắm chặt lòng bàn tay đứng lên, hắn đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ nên đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt lúc này tái mét.

[Nếu còn không đi sợ là dê vào miệng cọp rồi.]

[Ngay đêm nay, mưa lớn hơn nữa cũng không thể trì hoãn!]

Vừa nghĩ tới đây, một cỗ sát ý hung hãn đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Quân Nhiên.

Mưa to sắp tới, không khí Liên Hòa ấm áp ẩm ướt vô cùng. Nhưng... Tống Quân Nhiên lúc ấy lại có cảm giác như mình đang quay trở lại mùa đông lạnh giá.

Hắn theo bản năng nhìn sang bên cạnh, lại chỉ thấy bóng lưng Tạ Bất Phùng chậm rãi xoay người, đi về phía trước.

...... Vừa rồi là ảo giác sao?

“Cho tới bây giờ trẫm mới biết quận thủ có hứng thú với lưu huỳnh đấy.” Giọng điệu Tạ Bất Phùng thờ ơ như vậy, nghe không ra hỉ nộ.

Vừa rồi Tạ Bất Phùng đã biết được mục đích của quận thủ từ trong tiếng lòng dân chúng chung quanh. Quận thủ Hoà Lương vẫn quỳ dưới mặt đất không dám đứng dậy, nghe thấy Tạ Bất Phùng nói, lão lập tức run như cái sàng.

Mặc dù lão không ở Ung Đô, nhưng lời đồn có liên quan đến Tạ Bất Phùng lại nghe không ít......

Vị thiếu niên đế vương này sau khi đăng cơ, liền dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch thế lực ngoan cố trong triều, chuyên quyền độc đoán. Thủ đoạn xử lý phế đế và Hằng Tân Vệ còn tàn nhẫn gấp nhiều lần.

Dưới thân con trai quận thủ đã có một vũng máu, Tạ Bất Phùng rũ mắt, vô cùng chán ghét nhíu mày. Tiếp theo hắn đột nhiên nở nụ cười: "Đã như vậy, trẫm nên thực hiện nguyện vọng của quận thủ đại nhân, để đại nhân và công tử lập công.”

“Thần, thần không dám, thần không dám...... " Quận thủ Hòa Lương ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không rõ.

“Người đâu......”

Tạ Bất Phùng nói xong, thị vệ theo đó tiến lên hành lễ quỳ xuống đất.

“Đưa quận thủ Hòa Lương và con trai tới bãi đất trống ngoài Liên Hòa, "Tạ Bất Phùng cười như không cười nói," Nếu thích, vậy thì ra ngoài thành tiêu trùng, ngửi cho đủ đi.”

“Việc xông khói mấy ngày nay giao hết cho hai người gã đi làm.”

Giọng điệu Tạ Bất Phùng không lạnh như băng, nhưng sau khi hắn nói xong, quận thủ Hòa Lương lại hoàn toàn tê liệt ngã xuống đất.

Về phần con trai lão thì đã sớm ngây ngốc làm ổ tại chỗ không nhúc nhích, hiển nhiên là bị Tạ Bất Phùng cho dọa cho choáng váng.

Trước đây tuy không có ai dùng lưu huỳnh xông khói diệt chuột, nhưng mọi người lại biết, tiếp xúc ở cự ly gần thời gian dài, hít thở khí có chứa lưu huỳnh sẽ trúng độc khí của nó.

Mấy lần xông khói lưu huỳnh trước, đều là do dân chúng Liên Hoà tự phát tiến hành làm luân phiên, sau khi cất đồ xong bọn họ sẽ rời xa đất trống, hơn nữa mỗi một lần đều dùng lụa trắng dày che miệng mũi.

Nhưng lần này, Tạ Bất Phùng lại muốn quận thủ Hòa Lương và con mình hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng như những người tiêu trùng.

Hắn vừa dứt lời, dân chúng ở đằng xa liền không tự chủ được mà hoan hô.

Tiếng vang "vạn tuế vạn vạn tuế" không ngừng vang vọng toàn bộ Liên Hòa, chấn động đến ngoài thành tiếng mưa rơi cũng theo đó biến lớn.

Lúc này, bọn họ hưng phấn hơn bất kỳ ai khác, uy danh của Thánh Thượng đã sớm truyền đến thành nhỏ này. Nhưng mà Liên Hoà xa hoàng đế, dân chúng địa phương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày đương kim thánh thượng lại xuất hiện ở chỗ này đích thân xử lý chuyện dịch hạch!

Xa xa núi rừng đã sớm biến mất trong mây mù, bầu trời càng ngày càng u ám. Gió mạnh cuộn lên mây đen chứa đầy những hạt mưa, hướng về phía Liên Hoà.

m thanh vạn tuế, đinh tai nhức óc.

Suy nghĩ của Tạ Bất Phùng trong lúc lơ đãng cũng bị kéo về Bắc Địa mấy năm trước. Hắn ở trong tiếng hoan hô phong thưởng cho tất cả thái y trong chuyến đi này, huyện lệnh Liên Hòa cũng được thăng hai phẩm, điều tới Vĩnh Đinh phủ. Trong lúc nhất thời, lòng dân càng chấn động.

Tạ Bất Phùng đã đăng cơ hơn một năm, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Văn Thanh Từ nhìn thấy hắn phát huy quyền lực trong tay như thế nào.

Tạ Bất Phùng đứng quay mặt về hướng nam, uy nộ của Cửu Ngũ chí tôn trong lúc bất tri bất giác đã dung nhập vào trong xương máu của hắn.

Hắn là người duy nhất nắm giữ vận mệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ.

Cơn mưa lớn cuối cùng cũng quét qua thành nhỏ, dân chúng trên bãi đất trống lưu luyến trở về nhà. Chỉ trong một cái chớp mắt, nơi này chỉ còn lại có hơn một trăm người.

Đế vương trẻ tuổi một thân áo đen ngước mắt nhìn lên bầu trời, qua một lát hắn chậm rãi xoay người, đi tới bên người Văn Thanh Từ nhẹ giọng nói: "Các ngươi về chỗ ở trước, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt.” Không đợi đối phương kịp phản ứng, đã xoay người phân phó tùy tùng chăm sóc cho hai người Văn Thanh Từ cùng Tống Quân Nhiên, tiếp theo quay lên ngựa.

“Đi ngoại ô, xử lý lương thảo.”

“Vâng!”

Lương thực của Liên Hòa đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Lương thực dân chúng ăn đều được vận chuyển tới từ châu phủ gần đó.

Liên Hòa không có kho lúa cỡ lớn, lương thảo mấy ngày nay trước đó đều được chứa trong viện.

Trận mưa hôm nay vừa nhìn đã thấy rất lớn, phải tìm được nhà thích hợp trước khi mưa to xối ướt lương thảo, quy hoạch, dự trữ chúng cho ổn thoả để đảm bảo lương thảo mới vận chuyển tới không biến chất mốc meo, hoặc bị những vật có hại để ý tới lần nữa.

- Lần này Tạ Bất Phùng tới Liên Hòa chỉ dẫn theo vài thị vệ. Mặc dù họ nghe lời thánh thượng, nhưng lại thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Để đảm bảo lương thảo của Liên Hoà không xảy ra vấn đề, Tạ Bất Phùng đã chọn cách tự mình làm như khi ở trong quân đội.

[Chăm sóc? Ngươi muốn nói là trông coi mới đúng chứ?] Sau khi nghe được lời của hắn, Tống Quân Nhiên thoáng khinh thường thầm nghĩ.

Bản thân khổ luyện ám khí, khinh công nhiều năm, mặc dù võ công không mạnh lắm, nhưng tránh đám người này cũng là dư dả.

Trừ phi Tạ Bất Phùng đứng ở ngoài phòng, nếu không thì đừng ai nghĩ có thể vây khốn được bọn họ.


Trong nháy mắt khu y xoay người đi vào trong viện, Văn Thanh Từ không nhìn thấy, Tạ Bất Phùng lúc này đột nhiên siết chặt dây cương trong tay mình. Đồng thời mím chặt môi mỏng, cụp mắt thật sâu nhìn về phía bóng lưng của y.

Nội tâm Tạ Bất Phùng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của hắn. Mưa to thổi quét toàn bộ Liên Hòa, cũng vào lúc này cũng xuyên qua da thịt, trút vào trái tim của Tạ Bất Phùng.

Gió mưa dữ dội như lưỡi đao, cào xé trái tim hắn. Tạ Bất Phùng chậm rãi nhắm mắt lại.

“Giá......”

Hắn vung roi giục ngựa lao vào trong màn mưa. Mưa trút xuống, những hạt mưa lạnh lẽo giống như những viên sỏi mịn, không ngừng đánh vào cơ thể Tạ Bất Phùng.

Kín không kẽ hở.

Hơi thở trong chớp mắt kéo trí nhớ của hắn trở về năm đó. Lúc trước khi từ biệt trên kênh đào Đại Vận Hà, Tạ Bất Phùng cũng mạo hiểm mưa to như vậy, xuyên qua nửa Vệ triều đi về phía bắc địa.

Rõ ràng còn chưa rời xa, nhưng mối Liên hệ với Liên Hoà bỗng trở nên xa cách hơn cả một giấc mơ.

Tạ Bất Phùng biết, sau khi về viện Tống Quân Nhiên nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp kéo Văn Thanh Từ rời khỏi nơi này.

Hắn cố ý đánh cược lần này.

“Đừng đi có được không......”

Mưa lớn trút xuống như dải ngân hà, cuốn trôi giọng nói của hắn, giọng hắn giống như cầu xin. Nếu lần này Văn Thanh Từ không đi, vậy mình thề sẽ ở bên cạnh y ngụy trang cả đời.

Ngụy trang không khác gì đại đa số người trên đời này. Cho dù phải loại bỏ móng vuốt sắc nhọn, mài phẳng răng nanh, sư tử hóa chó, chỉ cần Văn Thanh Từ có thể làm bạn bên cạnh hắn, Tạ Bất Phùng đều cam tâm tình nguyện.

Thậm chí hắn còn có thể học cách ôn hòa lễ độ, biến thành bất cứ dáng vẻ nào mà Văn Thanh Từ thích.

Chẳng những không bao giờ khiến y sợ hãi, thậm chí còn tôn sùng sư huynh y là khách quý.

Nhưng nếu Văn Thanh Từ thật sự đi rồi......

Nghĩ tới đây, Tạ Bất Phùng mở to hai mắt, con ngươi màu hổ phách chậm rãi nheo lại, tầm mắt rơi vào trong mưa bụi. Giống như một thanh kiếm sắc bén, trong khoảnh khắc chặt đứt màn mưa.

Hắn cũng sẽ không buông tay, thậm chí hắn còn muốn Văn Thanh Từ yêu bản thân. Một người không còn ngụy trang, là một bản thân chân chính.

Bên môi Tạ Bất Phùng bỗng nhiên sinh ra một nụ cười. Vừa rồi lúc rời khỏi nha thự, hắn cũng không nói hai chữ "Tạm biệt" với Văn Thanh Từ.

Bởi vì Tạ Bất Phùng biết, sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không xa nhau nữa…

Trong nha thự huyện Liên Hoà.

“Đi! "Tống Quân Nhiên đẩy Văn Thanh Từ vào trong phòng, sau đó xoay người đóng chặt cửa phòng lại.

Lần này hoàng đế tư tuần ở Liên Hòa nên không dẫn theo nhiều người. Nhưng quận thủ Hòa Lương vừa rồi lại dẫn theo một đống tùy tùng tới!

Tạ Bất Phùng cũng không dẫn bọn họ tới ngoại ô, ngược lại để bọn họ canh giữ ở chỗ này.

Huyện nha thự nhỏ vốn cũng không lớn, hiện tại lại chật ních người.

“Đi như thế nào? "Văn Thanh Từ theo bản năng hỏi.

Giống như là đang trả lời vấn đề của y, âm thanh Văn Thanh Từ vừa mới hạ xuống, sau lưng y đã truyền đến một tiếng "Két.”

Một tay Tống Quân Nhiên đẩy cửa sổ phía sau phòng nhỏ ra. Tiếp theo xoay người nhanh chóng nói với Văn Thanh Từ: "Tuy bên ngoài nhiều tùy tùng, nhưng võ công chỉ có thể tính là mèo ba chân. Trước tiên lấy khinh công rời phủ, sau đó đến nhà bách tính ở vùng ngoại ô mua áo tơi khoái mã, đệ cắn răng nhịn một chút, tối nay chúng ta có thể tới Vĩnh Đinh.”

Nghĩ đến tình trạng sức khoẻ của sư đệ, Tống Quân Nhiên không khỏi do dự một chút. Nhưng do dự kia chỉ kéo dài vài giây, đã bị hắn ném lên chín tầng mây.

- Không thể xoắn xuýt nữa, xoắn xuýt nữa, ai biết Tạ Bất Phùng còn muốn làm gì với Văn Thanh Từ!

“Nhưng mà......”

Trong lòng Văn Thanh Từ trở nên hỗn loạn, vô số suy nghĩ bay lượn trong lòng y, đảo mắt đã biến thành một mớ hỗn độn. Y bất giác muốn từ chối Tống Quân Nhiên. Nhưng lý trí lại tự nói với mình, rời xa Tạ Bất Phùng, coi như chỉ gặp một tuần quan bình thường ở Liên Hòa mới là đúng.

Chuyện ở Liên Hoà chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời, mình nên trở lại quỹ đạo, trở lại trong cốc.

“Không có nhưng gì cả.”

Tống Quân Nhiên khẽ thở dài một hơi, hắn xoay người nhìn Văn Thanh Từ: "...Điều cha hối hận nhất đời chính là bị cuốn vào sự vụ của Ung Đô. Thanh Từ, đệ phải biết rằng...... Bất kể thanh danh" Thần Y Cốc "vang dội cỡ nào, chúng ta cũng chỉ là lang trung giang hồ mà thôi. Chưa bao giờ thuộc về cùng một thế giới với đám quý nhân ở Ung Đô kia.”

"Ta biết có thể là đệ có chút thương hại hắn. Nhưng đệ phải nhớ kỹ, lúc đệ mới gặp Tạ Bất Phùng, hắn chỉ là một đại hoàng tử không được chào đón, nhưng là hắn hiện tại...... Sợ là đã không giống lúc trước." Tống Quân Nhiên cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hoàng đế bệ hạ quyền lực khắp thiên hạ, trên đời đã sớm không có ai có tư cách thương hại hắn.”

Tống Quân Nhiên quen biết Văn Thanh Từ từ nhỏ đã, lại hiểu rõ sư đệ. Hắn nhìn ra đáy mắt Văn Thanh Từ có sự rối rắm, cũng đoán được vài phần tâm tư của Văn Thanh Từ.

Cuồng phong cuốn theo mưa tầm tã tràn vào trong phòng, chẳng mấy chốc đã làm ướt vạt áo hai người. Hơi lạnh đã lâu không thấy thấm vào trong làn da.

Tình cảm của mình đối với Tạ Bất Phùng, là " thương hại" sao?

Hình ảnh thiếu niên một mình quỳ trên tuyết, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Văn Thanh Từ. Y nghĩ mình đang thương hại Tạ Bất Phùng, nhưng mà loại tâm tình này...... Chỉ là thương hại sao?

Mưa to tầm tã, buộc Văn Thanh Từ suy nghĩ vấn đề trước đây y chưa bao giờ nghĩ tới. Ngay sau đó, trái tim Văn Thanh Từ chợt trống rỗng.

“... Đệ biết. "Y thì thào tự nói.

Dưới sự che lấp của mưa to ngoài cửa sổ, âm lượng của Tống Quân Nhiên không khỏi tăng lên vài phần: "... Huống chi, huống chi, dáng vẻ gần đây của hắn thật ra đều là giả vờ, chẳng lẽ đệ không nhìn ra ư?”

“Thanh Từ, chẳng lẽ đệ chưa từng thấy qua bản tính hắn như thế nào.”

“...... Đệ không sợ tất cả những thứ này, chỉ là vẻ yêu thích bên ngoài, còn bên trong thì không sao.”

Không, sự tốt bụng của Tạ Bất Phùng đối với mọi người ngày nay không phải là diễn kịch - Văn Thanh Từ vô thức muốn phản bác.

Nhưng trước khi nói, y chợt nhớ tới, lần trước khi bản thân tỉnh lại từ cơn hôn mê, cũng là lúc Tạ Bất Phùng và sư huynh trở nên có chút kỳ quái.

Thậm chí trong phòng còn có những mảnh vỡ của bát sứ.

Kết hợp với lời sư huynh vừa nói...... Hắn tựa hồ là đã biết cái gì đó thì phải.

Văn Thanh Từ không khỏi suy nghĩ mà sợ.

Trước khi sư huynh mở miệng nói những lời này, y gần như quên mất Tạ Bất Phùng nguy hiểm cỡ nào.

Nếu có một ngày Tạ Bất Phùng bại lộ bản tính thật, như vậy mình còn có thể ở cạnh hoà hợp với hắn không?

Mình có thật sự giống như lời Tống Quân Nhiên nói, chỉ yêu thích bên ngoài, còn bên trong thì không sao?

Văn Thanh Từ không biết.

Y còn không có đủ thời gian, suy nghĩ rõ ràng vấn đề này.

"Được rồi, không có thời gian nữa --" Không đợi Văn Thanh Từ suy nghĩ cẩn thận, Tống Quân Nhiên đã kéo sư đệ ra ngoài cửa sổ.

Ngoại trừ ám khí và khinh công ra, những võ công khác của hắn khá bình thường, nhưng vẫn mạnh hơn Văn Thanh Từ.

Tống Quân Nhiên hầu như không tốn chút sức nào đã kéo được Văn Thanh Từ ra ngoài.

Mưa to xua tan suy nghĩ hỗn loạn của Văn Thanh Từ, ép y tỉnh táo lại.

Trong hậu viện cũng không có tùy tùng trông coi, đêm mưa che khuất hết thảy âm thanh. Người ta còn chưa kịp phản ứng, hai bóng người nhợt nhạt như sao băng qua mái hiên, hướng về phía bên kia của Liên Hòa.

Hai người đi ra ngoài thành, cũng bỏ ra một số tiền lớn mua áo tơi và ngựa kém cỏi trong nhà nông dân ở Liên Hòa. Tiếp theo một khắc cũng không ngừng xuyên qua núi rừng, mò mẫm đi về phía Vĩnh Đinh phủ.


Rời khỏi thành trấn nơi Tạ Bất Phùng ờ từng chút một.

……

Giờ Sửu, đoàn người Tạ Bất Phùng rốt cục cũng sắp xếp xong đống lương thảo, về tới nha thự. Mưa to còn chưa dừng lại, giống như có người chọc trời nứt ra.

Tạ Bất Phùng xoay người xuống ngựa, không nhìn tùy tùng hành lễ với mình trong viện, bước nhanh vào trong phòng. Bộ quần áo màu đen đã bị mưa lớn ướt sũng, quấn chặt lấy cơ thể Tạ Bất Phùng.

Hắn bước nhanh tới dưới mái hiên, rồi đột nhiên đứng tại chỗ, từ từ giơ tay lên.

Qua cửa sổ có thể thấy lúc này trong phòng tối om, vẫn chưa thắp đèn.

Tạ Bất Phùng hít sâu một hơi.

Có lẽ... Văn Thanh Từ chỉ đang ngủ mà thôi, bây giờ đã là giờ sửu, nếu trong phòng y còn thắp đèn mới là không bình thường.

Những giọt mưa lạnh lẽo lướt qua gương mặt Tạ Bất Phùng, rơi xuống bùn dưới mái hiên. Hắn rốt cục lấy hết dũng khí hạ tay xuống.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bị mưa to nuốt chửng.

“Văn Thanh Từ?” Tạ Bất Phùng không khỏi ngừng thở, chờ đợi được đáp lại, "Thanh Từ, ngươi nghỉ ngơi chưa?" Trong giọng nói của hắn cất giấu sự dịu dàng vô tận.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, trái tim Tạ Bất Phùng trầm xuống từng chút một. Dừng lại vài giây, hắn không khỏi tăng cường động tác tay.

Cốc cốc, cốc cốc.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, từng đợt từng đợt quanh quẩn trong đêm mưa. Thậm chí cả khung cửa cũng lắc lư theo động tác của Tạ Bất Phùng.

Vẫn không có ai trong phòng đáp lại, mà chờ mong trong lòng hắn cũng bị dập tắt theo sự im lặng vào lúc này.

Tạ Bất Phùng chậm rãi rũ mắt xuống, mỉm cười, liên tục lẩm bẩm: "Ta biết rồi, ta biết rồi…”

Tống Quân Nhiên lại lừa Văn Thanh Từ đi.Nhưng lần này Tạ Bất Phùng đã sớm có chuẩn bị. Cơ bắp trên cánh tay hắn chợt căng cứng, theo một tiếng rầm lớn, cánh cửa gỗ vốn đã có phần tồi tàn không còn chịu nổi nữa, mở ra hoàn toàn.

Quả nhiên.

Căn phòng trống rỗng, không có gì, nhưng Tạ Bất Phùng cũng không tức giận, hắn bỗng nhiên gục đầu xuống, một mình cười nhẹ trong căn phòng vắng lặng mà yên tĩnh.

“Thanh Từ, ta đã cố hết sức rồi.”

Ta đã cố hết sức giấu đi móng vuốt sắc bén, ngụy trang thành dáng vẻ ngươi thích.

Nhưng hình như ta đã thất bại.

Khán giả duy nhất đã rời đi, cảnh này mình cũng không cần diễn tiếp nữa.

“Hẹn gặp lại vài ngày nữa.”

Dung nham điên cuồng trong lòng Tạ Bất Phùng không hề nguội bớt hay biến mất dưới sự đè nén của hắn. Ngược lại tích tụ lại một chỗ, chờ thời cơ bùng nổ.

Lúc này, núi lửa đã ầm ầm phun trào, dung nham đang lao về phía miệng núi.

Tạ Bất Phùng nhìn quanh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Người đâu......”

Một hàng tùy tùng mặc đồ đen quỳ gối trước mặt hắn.

Tạ Bất Phùng ngẩng đầu nhìn màn mưa, nhắm mắt lại nặng nề nói: "Bệnh cũ của trẫm tái phát, thái y bó tay hết cách. Đáng tiếc đại phu đã không từ mà biệt, suốt đêm rời khỏi đây.”

“...... Trẫm muốn làm phiền các ngươi, mời hai người bọn họ trở về. " Giọng Tạ Bất Phùng nhẹ như nỉ non.

Tạ Bất Phùng mặc đồ đen dung nhập vào trong màn đêm. m thanh cũng bị hạt mưa phá vỡ, trở nên mờ nhạt. Làm cho người ta khó có thể phân biệt rõ cảm xúc.

Bệ hạ bị bệnh sao?

Nhưng mà...... Nhưng không phải lúc nãy ngài ấy vẫn khỏe sao?

Tùy tùng không khỏi len lén ngước mắt nhìn Tạ Bất Phùng, vừa lúc có sấm sét xẹt ngang qua bầu trời, nương theo ánh sáng lạnh, tùy tùng kia nhìn thấy: Bên môi Tạ Bất Phùng bỗng nhiên lộ ra chút màu máu…

Không còn thời gian để suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Tạ Bất Phùng, đám tùy tùng lập tức dập đầu, vội vàng tập kết nhân mã ra ngoài thành.

Nhưng mà ngay khi gã sắp rời khỏi tiểu viện, Tạ Bất Phùng lại đột nhiên mở miệng lần nữa: "Tìm được người cũng đừng quá gấp gắp, nhất định phải chăm sóc tốt vị đại phu kia.”

“Nhớ phải có phép tắc, không được ép buộc. " Hắn nói.

Không thể ép buộc?

Vậy nếu y không muốn đi theo mình thì nên làm cái gì bây giờ? Tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng tùy tùng vẫn lập tức lĩnh mệnh, cũng ghi tạc lời Tạ Bất Phùng nói ở trong lòng: "Vâng, bệ hạ!"

Tiếng vó ngựa lấn át cơn mưa lớn, đánh thức Liên Hoà khỏi giấc ngủ sâu. Đám tùy tùng không dám chậm trễ, lập tức cẩn thận tìm kiếm dọc đường. Đồng thời lại có mấy người lập tức xoay người đội mưa to tới nhà riêng của huyện lệnh, mời thái y lệnh tạm thời ở trong đó tới.

*

Tạ Bất Phùng chậm rãi trở về phòng mình. Gần một ngày không nghỉ ngơi, lúc này cảm giác mỏi mệt như núi sụp đổ về phía hắn.

Nhưng Tạ Bất Phùng cũng không nghỉ ngơi, hắn lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong tủ ra. Cái hộp này cũng giống như Hạnh Lâm Giải Ách, đều được Tạ Bất Phùng mang từ Ung Đô đến.

Ngón tay hắn chậm rãi vuốt v e mặt hộp, sau khi dừng lại vài giây, Tạ Bất Phùng mở nó ra.

Nếu bây giờ Văn Thanh Từ ở đây thì nhất định có thể nhận ra: Trong hộp chứa đồ cũ mà y để lại ở thái y thự Ung Đô khi trốn thoát.

Hầu hết đều là thuốc đã được phối xong,

Hồi dương cứu nghịch, kích hoạt lưu thông máu và loại bỏ ứ máu, đồng thời làm dịu thần kinh. Số lượng tuy không nhiều, nhưng chủng loại cũng rất đầy đủ.

Đây hẳn là y làm trong lúc nhàm chán bị giam lỏng ở trong Thái y thự.

Ngoài ra còn có một vài viên thuốc.

Văn Thanh Từ không thích thuốc, bởi vậy để lại không nhiều.

Tạ Bất Phùng tùy tiện đổ ra mấy viên, cầm ở đầu ngón tay, cẩn thận xem xét.

Vào ngày phong thiện, hắn bị kiếm độc đâm bị thương, cuối cùng là Văn Thanh Từ dựa vào máu của mình cứu trở về. Ngày đó Văn Thanh Từ suýt cạn cả máu

Cho nên cho tới bây giờ, thể chất Tạ Bất Phùng vẫn đặc thù như cũ. Tuy rằng không phải bách độc bất xâm, nhưng những chất độc thông thường sẽ không giế t chết hắn trong thời gian ngắn.

Trong hơn một năm, Tạ Bất Phùng đọc đi đọc lại những cuốn sách mà Văn Thanh Từ để lại.

Tuy hắn không hiểu y lý, nhưng nhận ra tên của mấy viên thuốc này. Không có ngoại lệ, những viên thuốc này đều có độc.

Trong phòng không thắp nến, chỉ có một chút ánh trăng gian nan xuyên thấu tầng mây cùng màn mưa, chiếu vào trong phòng.


Tạ Bất Phùng không hề do dự, đổ hết viên thuốc trong tay vào miệng. Cũng mượn trà lạnh trên bàn nuốt xuống, vị đắng tan đi trong cổ họng Tạ Bất Phùng ngay lập tức.

Nhưng người ngồi một mình ở đó lại khẽ nở nụ cười.

Đáy mắt hắn đầy chờ mong.

“...... Trở về cứu ta có được không. " Hắn nỉ non. Giọng Tạ Bất Phùng, quanh quẩn cô đơn trong phòng.

Ta không nói dối, ta thật sự bị bệnh rồi - Hắn thì thầm trong đáy lòng

- -

Trời còn chưa sáng, Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên đã tới phủ Vĩnh Đinh. Thế nhưng lúc này đây hai người không có ở y quán trong thành như thường, mà là không ngừng vượt qua Vĩnh Đinh phủ, đi tới gần một tòa thành nhỏ khác tên là "Phú Thao.”

Thẳng đến lúc này, Tống Quân Nhiên mới thoáng yên lòng, dẫn theo sư đệ tạm thời ở trong một quán trọ kín đáo.

Hai người vội vã rời đi, không mang theo gì ngoài hộp thuốc và một ít bạc.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Văn Thanh Từ, Tống Quân Nhiên ngựa không dừng vó đi xung quanh mua sắm.

Lúc này, đã đến chạng vạng ngày hôm sau.

Mùa hè mưa to tới nhanh đi cũng nhanh, ngoại trừ vết nước mờ nhạt trên đá xanh trên đường, mọi thứ khác đều không có dấu vết của trận mưa lớn.

Phú Thao không lớn, chỉ có mấy con phố. Tống Quân Nhiên mua mấy bộ quần áo sạch sẽ xong thì không dừng lại nữa mà về quán trọ luôn.

Dọc theo đường đi mặc dù có áo tơi che chắn, nhưng quần áo của Văn Thanh Từ vẫn ướt hơn phân nửa. Bôn ba cả một đêm, đầu của y cũng có chút nâng nâng mê man.

Văn Thanh Từ vào quán trọ tắm nước nóng, thay quần áo rồi ngủ say. Một giấc ngủ này cũng không biết đã ngủ bao lâu. Trong mộng, y lại về tới Ung Đô.

Một hồi nhìn thấy Tạ Bất Phùng thời niên thiếu bị thị vệ đè quỳ xuống, chờ mình đút thuốc. Một hồi lại thấy hắn cưỡi chiến mã, cùng với những tiếng reo hò vang dội, đi qua các con phố của thị trấn Trường Nguyên ở phía Bắc, hướng về phía sa mạc.

Một lát sau, Văn Thanh Từ lại... Nhìn thấy những vết đỏ trên cánh tay mình.

Giấc mộng này, vô cùng hỗn loạn.

……

“Các ngươi muốn làm gì?”

"Ta đã bao hết lầu này rồi, sao lại có người không mời mà đến vậy chứ?”

“...... Người của quan phủ? Ồ, người của quan phủ không nói lý thế à?” Giọng Tống Quân Nhiên xuyên qua cửa gỗ, loáng thoáng truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.

Lúc đầu Văn Thanh Từ còn tưởng rằng mình đang mơ, nhưng khi y cố gắng mở mắt ra, âm thanh trong tai càng ngày càng rõ ràng.

“Ta nói lại lần nữa, nơi này không có người các ngươi muốn tìm. "Giọng điệu Tống Quân Nhiên, đã có hơi mất kiên nhẫn, giống như là bắt đầu đuổi người.

Sư huynh đang nói chuyện với ai vậy? Văn Thanh Từ mơ mơ màng màng nghĩ.

Y khó khăn mở mắt, nhìn ra ngoài qua khe hở trên tấm màn giường. Có một vài hình bóng là lạ phản chiếu trên cửa sổ hoa. Ánh sáng bên ngoài có hơi chói mắt, dường như mình đã ngủ suốt đêm, hiện tại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Văn Thanh Từ hơi do dự rồi chậm rãi đứng dậy, thay quần áo xong rồi đội mũ đặt cạnh giường.

Ngoài cửa người tụ tập càng ngày càng nhiều, chỉ nhìn bóng dáng của bọn hắn, tựa hồ có hơn chục người.

Bọn quan binh sau khi tra xét nơi khác, toàn bộ đều tụ tập ở nơi vẫn luôn không chịu mở cửa này.

Tống Quân Nhiên còn đang lớn tiếng tranh luận với bọn họ cái gì đó. Bình thường sư huynh nói chuyện cũng không lớn tiếng như thế, hôm nay lại làm sao vậy?

Văn Thanh Từ khựng lại một chút mới nhận ra, người bên ngoài đến đây vì y.

Cho nên Tống Quân Nhiên lớn tiếng như vậy, chính là vì đánh thức mình.

Lần này, y hoàn toàn tỉnh táo lại, Văn Thanh Từ lập tức xoay người, đi về phía cửa sổ.

Mới vừa đẩy cửa sổ gỗ ra y đã phát hiện – đường phố đã chật kín quan binh từ lúc nào, hiện tại ngay cả một con ruồi cũng khó có thể bay ra ngoài.

Trận chiến này có hơi lớn quá rồi.

Trái tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên căng thẳng.

“...... Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, mong ngài phối hợp. "Trong giọng nói của người ngoài cửa, đã có vài phần mất kiên nhẫn.

Sau khi nói xong, gã trực tiếp xua tay nói với chủ quán: "Không cần nhiều lời, trực tiếp mở cửa đi.”

“Vâng, vâng......”

Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng kim loại va vào nhau giòn giã. Chủ quán trọ đang tìm chìa khóa.

Lúc này, trong phòng rốt cục vang lên tiếng bước chân.

Quên đi, sinh tử có mệnh.

Văn Thanh Từ thở dài một hơi, nói thẳng: “Không cần phiền phức nữa.”

Lúc rời đi suy nghĩ hỗn loạn, nhưng đi được nửa đường Văn Thanh Từ đã nhớ tới: Tạ Bất Phùng là có thể nghe được ác niệm trong lòng người…

Không cần đoán cũng biết sư huynh nhất định không có ấn tượng tốt với Tạ Bất Phùng

Tống Quân Nhiên đã dự định chạy trốn từ lâu, Tạ Bất Phùng có lẽ đã sớm nghe được hết thảy kế hoạch trong lòng hắn, hơn nữa biết mình và sư huynh sẽ dừng lại ở đâu.

Hắn là vua của một nước, muốn đi tìm hai người chẳng phải rất dễ dàng hay sao?

Giọng của Văn Thanh Từ hơi khàn khàn, người ngoài phòng còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị người từ trong chậm rãi đẩy ra.

Một người mặc áo trắng đầu đội mũ, xuất hiện trước mắt bọn họ.

Người bên ngoài lập tức sững sờ tại chỗ.

... Cách ăn mặc của người này dường như giống như miêu tả?

Sao sư đệ lại đi ra!

Tống Quân Nhiên lập tức siết chặt ống tay áo, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Không sao, không sao......

Hắn lặp đi lặp lại tự nói với mình, võ công của những tùy tùng này rất bình thường, tuy rằng đã tìm được nơi này, nhưng là chỉ bằng khinh công, bản thân cùng sư đệ có thể thoát khỏi bọn họ.

Vừa lúc đó, một tùy tùng mặc trang phục màu tím, thân phối trường đao đột nhiên bước nhanh tới từ bên kia hành lang.

Tiếng bước chân của gã nghe có chút bối rối.

Khác với đám quan binh Phú Thao xung quanh, người tới là một trong những tùy tùng từ Ung Đô tới Liên Hòa.

Ở chung nhiều ngày như vậy, gã chỉ liếc mắt một cái nhận ra hai người.

Người tới trước sửng sốt một lát, tiếp theo bỗng nhiên bước nhanh tới, bịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Hai vị tiên sinh, tại hạ tìm hai người đã lâu!"

Không đợi đối phương kịp phản ứng, gã lập tức cắn răng ngẩng đầu, tối nghĩa nói: "Thật không giấu diếm, bệ hạ ngài ấy...... Bệ hạ ngài ấy tái phát bệnh cũ, tình huống chỉ sợ, chỉ sợ không tốt lắm.”

“Tạ Bất Phùng tái phát bệnh cũ? Ta thấy hắn to khoẻ hơn sư đệ ta một vạn lần!”

Thật sự là ngay cả lấy cớ cũng không thèm lấy.

Sau khi nghe xong lời của gã nói, Tống Quân Nhiên lập tức khinh thường nói, "Đừng gạt ta, ta có thể nói cho......”

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, đã bị Văn Thanh Từ cắt ngang: "Ngươi nói bệ hạ hắn làm sao?"

Trái tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên thắt chặt, tay trái vừa rồi khó khăn nâng lên, cũng rơi xuống trong chớp mắt này.

Y nhìn thấy, vẻ mặt lo lắng của tên tùy tùng không phải giả vờ.

Thấy Văn Thanh Từ hỏi, tùy tùng vừa nhớ lại miêu tả của đồng liêu, vừa nói: "Bệ hạ, ban đêm ngài ấy bỗng nhiên hộc máu. Thái y trong cung cũng không có cách nào, bệ hạ nói bệnh của ngài ấy...... Chỉ có thể dựa vào ngài.”

Lo Văn Thanh Từ từ chối, gã lại không kìm được bổ sung: "Có tùy tùng tận mắt nhìn thấy! Bên môi bệ hạ, có máu tươi màu đỏ đen tuôn ra.”

Nói xong, tùy tùng lại cẩn thận ngước mắt nhìn Văn Thanh Từ.

Chiếc mũ hơi lắc lư tiết lộ tâm tình của chủ nhân, tâm tình của y dường như cũng không thoải mái lắm.

“Cho nên Hoàng đế bảo các ngươi áp giải đệ ấy về? " Tống Quân Nhiên vốn tưởng rằng đã nhìn ra thủ đoạn của Tạ Bất Phùng, vẻ mặt khinh thường, "Giả bệnh, làm ra vẻ khốn khổ? Hoàng đế bệ hạ khi nào biết dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy thế?”


Thật không ngờ, câu trả lời của tùy tùng lại khác với suy nghĩ của Tống Quân Nhiên.

“Chưa từng.” Gã cắn răng thành thật trả lời," Bệ hạ nói không thể cưỡng ép.”

Tống Quân Nhiên bị nghẹn trở về: "...”

“Được." Coi như hắn tàn nhẫn.

Trong lúc hai người đang rối rắm thật giả, Văn Thanh Từ lại mở miệng lần nữa:

“Ngoại trừ nôn ra máu còn có triệu chứng gì nữa?”

“Thái y đã khám mạch chưa? Đã từng nói gì chưa?”

“Trạng thái bệ hạ lúc này thế nào? Còn ở Liên Hòa không?”

Giọng điệu của Văn Thanh Từ có hơi lo lắng, một hơi hỏi rất nhiều câu, nhưng mà sau khi nghe được lời của y, vẻ mặt tên tùy tùng có hơi mờ mịt.

Suy nghĩ một lát, đối phương chỉ có thể thành thật lắc đầu: "Những thứ này ta vẫn chưa có hỏi thăm.”

“...... Chỉ biết bệ hạ bệnh nặng, Liên Hòa không có thuốc dùng. Bởi vậy nên đã quay về Ung Đô chẩn trị.”

Liên Hòa chỉ là một huyện nhỏ bốn bề núi vây quanh, dược liệu trong thành đều là mấy thứ cơ bản nhất, thường thấy nhất, cơ hồ đều là trị liệu dịch hạch, căn bản không thể giảm bớt triệu chứng Tạ Bất Phùng gặp phải.

Dịch hạch mới lắng xuống, có dư dịch hay không không rõ ràng lắm. Mà thân phận Tạ Bất Phùng đã bại lộ, ở lại đó quá mức nguy hiểm. Bởi vậy sau khi rối rắm một phen, mọi người đã theo đề nghị của thái y lệnh. Ra roi thúc ngựa sớm rời khỏi nơi này trở về Ung Đô.

Sau khi nói xong, tùy tùng kia lại cắn răng, nặng nề dập đầu ba cái với Văn Thanh Từ: "Hi vọng tiên sinh đừng làm khó chúng ta.”

Giọng của gã vô cùng cứng cỏi, ở trong mắt những tùy tùng này, hộc máu chính là bệnh lớn.

Thánh thượng ho ra máu sẽ khiến cả triều đình và dân chúng khiếp sợ, trải qua một chuyện Liên Hòa, đương nhiên bọn họ kính nể Văn Thanh Từ. Mà Hoàng đế cũng đã dặn dò "Không thể cưỡng ép".

Nhưng so sánh với nhau, hiển nhiên sức khỏe của Thánh Thượng là quan trọng nhất.

Nếu như đại phu không chịu, vậy bọn họ cũng chỉ có thể dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực. Nói tóm lại, cho dù nghĩ hết cách cũng phải đón đại phu về Ung Đô!

Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên đều nhìn ra tính toán trong lòng gã, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Một lát sau, Tống Quân Nhiên lạnh lùng nói:

"Hai chúng ta có lòng tốt tới Liên Hòa, giúp triều đình giải quyết dịch hạch, không ngờ Ung Đô các ngươi chính là lấy oán trả ơn như vậy?"

“Giả bệnh, thiệt thòi hắn có thể nghĩ ra rồi.” Trong lời nói của hắn tràn đầy trào phúng.

Thị vệ trầm mặc không nói.

Trong lúc nhất thời, quán trọ yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

“Được.” Trong yên tĩnh, giọng nói này có vẻ vô cùng đột ngột.

“Cái, cái gì? "tùy tùng hơi sửng sốt, gã còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Văn Thanh Từ không biết nắm chặt lòng bàn tay từ lúc nào, sau khi rời Liên Hòa, y chỉ đội mũ không che lụa trắng, giọng nói cũng không mơ hồ như trước: "Chúng ta quay về Ung Đô với ngươi."

“Sư đệ! Đệ điên rồi sao? "Tống Quân Nhiên lập tức trừng to hai mắt.

Văn Thanh Từ rũ mắt nhẹ giọng nói: "Hắn không có lừa gạt đệ.”

“Nhưng mà…”

Văn Thanh Từ nhẹ nhàng lắc đầu, hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có Tống Quân Nhiên mới có thể nghe được nói: "Sư huynh yên tâm, giả như Tạ Bất Phùng không có sinh bệnh, tất cả đều là âm mưu, đệ sẽ rời cung ngay lập tức, một khắc cũng không ở lâu.” Giọng nói của y vẫn trong trẻo, dịu dàng như vậy.

Nhưng Tống Quân Nhiên nghe ra, giọng điệu của sư đệ rất kiên định, tuyệt đối không phải đang nói đùa.

“...... Được, "nghĩ tới đây, Tống Quân Nhiên cũng không vội," Ta cùng đệ tới Ung Đô.”

Văn Thanh Từ trước giờ ăn mềm không ăn cứng, bản thân càng ngăn cản, y ngược lại càng không nghe. Tống Quân Nhiên tin chắc Tạ Bất Phùng giả bộ. Chờ sư đệ chẩn mạch xong, có thể hiểu được bản chất dối trá của người này.

Khinh công của Thần Y Cốc không chỉ để chơi. Đến lúc đó nếu như Văn Thanh Từ không cách nào thoát thân khỏi cung Thái Thù, vậy cho dù hắn phải nghĩ hết cách cũng muốn kéo y ra khỏi đó!

Xe ngựa chạy qua quan đạo, đi về hướng bắc.

Bên trong xe, Văn Thanh Từ không khỏi cụp mắt nắm chặt hòm thuốc.

Ngoài xe, có tùy tùng cưỡi khoái mã, đi về phía Ung Đô trước xe ngựa.

……

Vài ngày sau, Ung Đô.

Tùy tùng mặc thường phục quỳ gối dưới bậc thềm dài của trắc điện Thái y thự, một thân mệt mỏi phong trần. Gió thổi xuyên qua rèm hạt, phát ra âm thanh tanh tách.

Cửu ngũ chí tôn mặc áo đen bị che ở sau màn châu lay động và sương khói của lò bác sơn.

Trong điện toàn là mùi thuốc đắng, tùy tùng quỳ ở phía dưới, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

“Vị đại phu kia, còn nói gì nữa?” Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp đại điện vắng vẻ.

Giọng điệu Tạ Bất Phùng bình thản không có gì lạ, nhưng một hơi một ngừng, lại tràn đầy áp bách.

Quần áo của tùy tùng trong lúc bất tri bất giác đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Gã quỳ một gối xuống đất, đầu gối đều đã run rẩy, chỉ thiếu chút nữa đã tê liệt ngã xuống đất.

Tùy tùng vắt hết óc: "Y, y không nói nhiều, nhưng... Nghe nói ngài sinh bệnh, dường như y có hơi hoảng hốt.”

Nói ra khỏi miệng, ý thức được mình đang hỏi một đằng trả lời một nẻo, vô thức muốn tát mình một cái.

Không ngờ lúc này, rèm châu lại vang lên tiếng leng keng, đế vương ẩn sau làn khói bỗng nhiên ngồi thẳng người.

Giọng điệu Tạ Bất Phùng đột nhiên mang theo vài phần vội vàng, "Y nói cái gì? Sao ngươi biết y hoảng hốt?”

Hả?

Tùy tùng sửng sốt, nửa hồn bị Tạ Bất Phùng dọa sợ mất, loạng choạng nói: "Tay...... Tay của y vốn là vịn ở trên khung cửa, nghe nói ngài sinh bệnh, đột nhiên nặng nề thả xuống.”

Sống chết trước mắt, ký ức mấy ngày trước trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Tùy tùng lại nói: "Y còn không ngừng hỏi triệu chứng của ngài và thái y có từng chẩn đoán chưa.”

Văn Thanh Từ luôn ôn hòa, bất cứ lúc nào cũng ung dung tự nhiên, nhưng y lại hoảng loạn vì mình.

Tạ Bất Phùng nhất thời không thể tin được: "Lời này là thật sao?”

“Thật ạ!”

“...... Được, được.”

Tạ Bất Phùng như người sắp chết đuối, bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Văn Thanh Từ quan tâm đ ến mình.

Trái tim Tạ Bất Phùng vì chờ đợi mà trở nên tê dại, vào giờ khắc này một lần nữa sống lại.

"Y hỏi các triệu chứng như thế nào?" Móng tay được cắt tỉa bằng phẳng của tùy tùng vào lúc này đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Gã vừa cố gắng nhớ lại, vừa trả lời.

Khụ khụ khụ......

Tạ Bất Phùng đột nhiên ho khan, mặc dù hắn sẽ không dễ bị thuốc độc đoạt đi tính mạng, nhưng mấy ngày trôi qua, thuốc đang dần có tác dụng.

Một dòng máu mỏng chảy ra từ môi Tạ Bất Phùng.

Tùy tùng lập tức dừng lại.

“Nói tiếp. "Tạ Bất Phùng chỉ thờ ơ dùng ngón tay xóa vết máu bên môi.

“Vâng, vâng......”

Cơn đau giữa ngực và phổi vẫn chưa tan.

Nương theo miêu tả của tùy tùng, Tạ Bất Phùng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, nở nụ cười.

Mặc dù cách núi non vạn dặm, nhưng giờ khắc này hắn lại như ngửi được mùi đắng kia.