Chương 90Dùng Tiền Khai Thác
Đã xác định như vậy trong lòng, Thị Tử quay sang nhìn Mập. Thị Tử là quan nhị đjai, không sai. Nhưng hắn không phải là người quen dùng tiền để đập vào mặt người khác. Còn Mập, vừa là quan tam đại – quân nhị đại, nhưng trong nhà rất nghiêm, nếu kêu hai người xử lý việc này thì… hai người bọn hắn gom hết của để giành chắc được khoảng năm sáu trăm vạn, không biết có đủ để cạy miệng Tang lão bản không?
Hiện tại, trọng điểm chính là Mập có chịu bỏ tiền ra không?
Mập bị Thị Tử quay sang nhìn tới nổi cả da gà, lạnh giọng hỏi: “Mày nhìn tao cái gì hả? ghê quá. Ôi mà bớt tê rồi này.”
“Mập à,” Thị Tử càng ra sức xoa tay cho Mập, “tao thương lượng chuyện này với mày, bao năm qua mày có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
“Đang yên đang lành nói gì gì vậy? Lại còn tiền bạc này nọ chứ. Đâu phải mày không biết ba tao là người thế nào?”
“Thì kệ, vài đồng đó nếu tao mượn thì có đưa không?”
Mậu cau mày: “Mày đòi tiền hả? không phải mày mới được nhận ba năm tiền lương thưởng cùng lúc sao? Mới đó mà.”
Chân mày Mập giãn ra, tay run run, không cần phải xoa bóp tay nữa, moi ví tiền ra. Thị Tử cười hí hửng, hắn nghĩ Mập sắp nếm một tấm thẻ tiết kiệm ra. Nhưng hiện thực chính là Mập lôi ra bốn tệ đặt vào tay Khúc Sầm Sĩ: “Gia sản tao đây, huynh đệ, sau này mày nuôi tao.”
Thị Tử nhìn bốn tệ trong tay, mặt hết trắng rồi đỏ, sau đó gào lên: “Vệ Lăng! Cái đồ tiểu bạch kiểm ăn bám nhà mày, tìm Lôi Lôi của mày nuôi mày đi.”
Nhưng mà dù cho bốn tệ thì trên mặt cũng có quốc huy, hắn từng là cảnh sát nên không thể nào không tôn trọng.
Mập cũng không tức giận, không để ý người đi trên đường đang nhìn hắn sau khi Thị Tử mắng hắn. Mập khoác tay lên vai Thị Tử nói: “Mày cần tiền làm gì? Nói đi, nếu thật sự cần thì tao giúp mày đi cướp ngân hàng.”
“Tao muốn thử dùng dùng tiền cạy miệng Tang lão bản ra xem sao.”
“Chiêu này của mày chưa chắc có ích. Người ta là ai chứ? Nhà thôi cũng đã có cả đống rồi. Đám tiền của mình chưa chắc đủ cho người ta ăn vặt đó. Tao có cảm giác người như thế này không bị uy hiếp bởi bất cứ thứ gì. Cũng chẳng có cảm giác là cần thêm cái gì để mà đáp ứng.”
Thị Tử chậm rãi thở hắt ra, gật gật đầu. Bất quá trong lòng vẫn không cam lòng. Một đường tắt tốt như vậy, sao lại không chịu dùng chứ?
Hai người đi vài bước đã tới Tinh Duyên, Tinh Tinh đang bận bịu trong tiệm, Thiên Ti cũng đang quay cuồng.
Hôm nay Thiên Ti mặc váy liền thân màu hồng nhạt, thật xinh đẹp. Trong tiệm có ba đợt khách tới, hai người tiếp khách thì có chút không đủ.
Nhìn thấy hai người bọn hắn Thiên Ti khẽ mỉm cười, nhân lúc khách khứa không để ý thì khẽ vẫy tay với hắn. nhìn Thiên Ti cười ngọt ngàgo như thể không có gì bất thường, giống như việc hôm qua chưa từng xảy ra.
Thị Tử hướng tới Thiên Ti khẽ gật đầu. Thấy cô bình an thì hắn đã cảm thấy đủ rồi. Nghĩ tới dáng vẻ cô hôm qua ở bên bờ sông, nghĩ tới lúc cô cương quyết chắn trước mặt hắn, trong lòng Thị Tử cảm thấy thật ngọt ngào. Tinh Tinh xinh đẹp, điềm tĩnh, nhưng không khiến hắn có cảm giác không buông tay được.
Gần tới Giáng sinh, cuối tuần chắc chắn là một ngày bận rộn, ngồi đợi ở Tinh Duyên một lúc lâu mà hắn vẫn không có cơ hội nói chuyện vơi Thiên Ti. Thị Tử đồng ý với Mập, đi xem Lôi Lôi thế nào, rồi tối lại quay lại đây.
Phía Thần Ca, từ bé vốn đã quen biết Hạnh Phúc nhưng không hay gặp nhau, nói cho cùng công việc của Thần ca như vậy cũng chẳng có ai có khái niệm chạy tới nơi đó kiếm người chơi.
Tính đi tính lại bọn họ gặp nhau chắc chưa được mười lần. Hôm qua nếu không phải Thị Tử lên tiếng gọi Hạnh Phúc tỷ thì có lẽ Thần ca cũng không nhận ra.
Gọi điện thoại tới, Hạnh Phúc nói địa chỉ cho hắn, dường như cô đi làm rất bận, nên hẹn vào sau 12 giờ trưa, tới trễ khỏi tìm!
Nếu người ngoài nói chuyện kiểu đó thì với thân phận đạo sỹ của chính phủ như hắn, còn lâu mới đồng ý. Nhưng ai bảo đó là Hanh Phúc chứ, hắn phải chừa mặt mũi cho Linh Tử và Kim Tử.
Nơi Hạnh Phúc làm việc là một tòa nhà không lớn không nhỏ, trong khu vực sầm uất của thành phố, một tòa nhà hai tầng.
Khi thang máy dừng lại, Thần ca quay lại soi gương, kiểm tra xem quần áo có chỉn chu không rồi mới bước ra ngoài. Nhưng hắn vẫn biết vốn hắn ở nhà tang lễ bao năm qua, quần áo cũng chỉ có hai màu trắng đen, cũng chẳng thời thượng gì, nói chung khá lạc lõng.
Ra khỏi thang máy, Thần Ca nhìn thấy một biển hiệu công ty thật to, nhưng cả tầng lầu dường như chẳng có ai, bên dưới biển hiệu công ty là đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.
Thần Ca do dự một chút rồi quyết định gọi điện thoai. Tiếng chuông điện thoại vang lên ở không gian trống vắng nghe thật chói tai, nhưng cũng chỉ kịp đổ vài hồi chuông hắn đã nghe tiếng Hạnh Phúc la to: “Thần Ca, bên này.”
Thần Ca đi theo tiếng gọi, đến một văn phòng đơn độc, không lớn, rộng chừng hai mươi mét vuông. Căn phòng rõ ràng được bố trí theo phong thủy, lấy gia cụ Trung Quốc làm chủ đạo. Bàn gỗ nguyên khối, ghế sô pha cũng gỗ nguyên khối, tủ, kệ cũng thế. Trên các ngăn tủ thì đặt đủ loại cây xanh lớn bé.
Nhìn văn phòng toàn là cây và gỗ, Thần Ca không nhịn được hỏi: “Đặt nhiều cây cối như vậy cô không sợ bị sếp la à?”
“Văn phòng thuộc về cá nhân tôi, cũng chẳng mấy ai bước chân vào, tôi quan tâm gì ai nói chứ.” Vừa nói, Hạnh Phúc vừa tiếp tục ăn mì gói.
Thần Ca nhìn mì gói thì sửng sốt mất một lúc rồi mới nói: “Ăn mì gói không tốt đâu.”
Hôm qua, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hạnh Phúc thì đã nhận ra cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, giờ nhìn thấy cô trong bộ đồ công sở ôm sát đường cong, giày cao gót, mái tóc mềm mại được cột gọn gàng, ống tay áo cũng xắn lên, nhìn vừa chuyên nghiệp, lại giỏi giang, nhưng lại ngồi một mình ở đây ăn mì gói.
“Bình thường tôi cũng không ăn mì gói mà, đi ăn ở tiệm đối diện á, nhưng chẳng phải hôm nay có hẹn với anh sao, nên ăn mì gói chờ anh đó. Bọn tôi chỉ có một tiếng nghỉ trưa, Thần Ca, miễn việc tôi mời anh ăn nha.”
Thần ca không nghĩ ra lý do này, nên băn khoăn nói: “Tối mấy giờ tan làm, tôi mời ăn cơm.” Hắn mặc đồ không phải hàng hiệu không có nghĩa là hắn không có tiền. Công việc làm đạo sĩ của Chính phủ không phải là nói suông đâu.
Nhưng Hạnh Phúc nói: “Tôi tăng ca, mấy hôm nay đều làm tăng ca, chứ không cũng đâu bảo anh giữa trưa tới đây. Thôi, nói nhanh tôi nghe, chuyện của Nước Cất là sao. Nó đâu? Sao không tự mình qua đây?”
Thần ca ngồi xuống chiếc ghế sô pha bằng gỗ, nói lại thật đơn giản cho Hạnh Phúc nghe chuyện của Thị Tử. sau cùng, hắn nói: “Sư phụ tôi giao cho tôi nhiệm vụ là bằng mọi giá phải giữ được Nước Cất. Nước Cất vốn đặc biệt, nếu cậu ta có chuyện thì sẽ ảnh hưởng tới Sầm Gia Thôn bên kia. Trước đây bọn họ phải dùng nhiều người như vậy để bảo hộ đứa trẻ này, không thể để cho một con quỷ hại chết được.”
“Biến! Thằng nhóc đó tự mình tìm chết mà. Tôi bảo, rõ ràng muốn lên giường với con bé kia mới phạm sai lầm đó đó.”
“Mặc kệ ra sao, chuyện đã tới nước này thì mình phải bảo vệ tốt Nước Cất thôi. Linh Tử thúc không có ở đây chỉ còn hai chúng ta.”
“Tôi còn phải đi làm đó, đừng có tính phần tôi vào. Thần Ca, anh lợi hại lắm. Cố lên nào.” Hạnh Phúc vừa nói vừa ăn mì, húp hết nước, rồi vo viên ly mì lại, ném vào thùng rác.
Nghe Hạnh Phúc đáp xong Thần Ca cũng không biết phải làm thế nào đáp trả. Hắn không nghĩ tới Hạnh Phúc sẽ nói như vậy. “Nhưng nhiều việc tôi không thể làm một mình, tôi cũng không thật sự giỏi giang. Chân của Cảnh Thúc…”
Thần Ca nói tới đây thì ngưng, thở hắt ra một hơi thật dài.
Chuyện của Cảnh thúc và Thần Ca, Hạnh Phúc đã nghe mẹ nói qua, giờ nhìn dáng vẻ của Thần ca thì người vô tâm vô phế như cô cũng không nói được lời tàn nhẫn nào. Nên Hạnh Phúc đứng dậy: “Được rồi, tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức thôi. Được rồi, nào, Thần Ca, tự nhiên tôi chán làm, chiều nay đi dạo phố, đi cùng tôi nào!”
Nói rồi cô đứng lên kéo cánh tay Thần Ca. hành động này khiến Thần Ca có chút luống cuống, gạt tay cô ra, cẩn thận hỏi: “Mắc gì nghỉ làm. Cô làm việc đi, có gì tôi gọi cô là được rồi.”
Nhưng Hạnh Phúc vẫn níu tay hắn kéo ra ngoài: “Tâm trạng không tốt, muốn đi dạo phố, muốn mua đồ. Mà tôi muốn anh xách đồ cho tôi đó.” Tâm trạng của cô không tốt vì bọn họ đã vô tình nói tới chuyện kia của Cảnh thúc.
Có những sai lầm đem lại hậu quả, như Sầm Hằng thúc phải chết, chân Cảnh thúc bị tật. Có những vết thương lành rồi là hết, nhưng cũng có những vết thương sẽ khiến đau lòng đến suốt cả đời. Những việc này ngày thường không nghĩ tới thì thôi. Vừa nhớ tới đã khiến Hạnh Phúc cảm thấy lòng trĩu nặng, nên cô quyết định đi mua sắm.
Thần Ca la hét: “Thật không đi làm sao? Lỡ sếp cô tìm không thấy cô rồi la thì sao? Này!”
“Anh có cảm thấy anh nói lắm quá không? Hậu quả ra sao tôi tự biết mà.”
Nói nhiều?
Nghe cô nói vậy Thần Ca có chút sửng sốt. Chưa từng có người nào nói hắn nói nhiều, chỉ nghe người ta bảo hắn chẳng chịu mở miệng mà thôi. Nhưng hôm nay quả thật hắn đã nói hơi nhiều với Hạnh Phúc, cảm giác quen thuộc và đồng cảm khiến hắn thả lỏng tinh thần vô cùng,
Thần Ca ngần này tuổi đầu, nhưng trong ngành này vẫn còn rất trẻ. Nhiều người ở độ tuổi này còn chưa học nghề xong. Hơn nữa, vì sai lầm của hắn đã khiến cho Cảnh thúc bị tật ở chân, trong ngành này coi như là một nét bút hỏng rồi. Cho dù hắn mang danh là đạo sĩ của Chính phủ nhưng ra ngoài thường bị coi thường. Cho nên, hắn chỉ có thể làm công việc đạo tràng cho tang lễ mà thôi.
Hôm nay những lời hắn nói ra đều được Hạnh Phúc nghiêm túc lắng nghe, cũng đưa ra những giải thích thích hợp, khiến hắn cảm thấy được tôn trọng vô cùng, nên vô ý đã nói nhiều hơn thường lệ.
Thần Ca chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với nữ giới cùng độ tuổi. Buổi chiều đi mua sắm cùng Hạnh Phúc đó, hắn coi như đã hiểu được cảm giác vất vả khi có bạn gái. Tuy cô không phải bạn gái hắn, nhưng hắn lại đang làm việc mà bạn trai hay làm. Quẹt thẻ mua đồ, xách túi, đứng chờ ở cửa phòng vệ sinh. Hơn nữa, mì gói làm sao chống đỡ được tới tối, còn đi ăn vặt cùng nhau nữa.
Một buổi chiều trôi qua, khi hai người về tới nhà Thị Tử trời đã tối đen. Đúng vậy, Hạnh Phúc cũng tới cùng. Nếu đã quyết định nhập bọn thì phải tìm hiểu về nhau nhiều hơn.
Buổi chiều đó, Khúc Sầm Sĩ cùng Mập cũng vô cùng bận rộn. bọn hắn tới trường đón Lôi Lôi, gọi điện thì không bắt máy, chạy vào trường tìm thì phát hiện hôm nay Lôi Lôi không đi học.
Mập nóng ruột chạy thẳng tới nhà Lôi Lôi. Trên xe, Thị Tử hỏi: “mày biết bát tự của Lôi Lôi không?”
“Biết, hôm qua tao hỏi rồi.” Nói xong hắn nói ra một cái bát tự.
Thị Tử nói ngay: “Vậy đâu phải thuần âm, khả năng bị thu hồn thấp lắm, nên giờ phải tính tới khả năng bị moi tim.”
“Ặc, Thị Tử, sao tao có cảm giác mình đã hại cô ấy? Nếu trước đây tao không tới tìm cô ấy thì chắc cô ây sẽ không biết những việc này rồi.”
“Giờ cũng vậy rồi, chú ý thêm một chút thôi.”
“Nhưng không thể không lo lắng đề phòng được.”
Thị Tử đột nhiên cười khiến Mập e dè hỏi: “mày cười cái gì?”
“Lôi Lôi với Lý Gia Mưu không có liên quan gì, tao nghĩ nếu hủy cái đồ kia đi thì Lôi Lôi phải chăng sẽ thoát khỏi danh sách bị hại của Lý Gia Mưu?”
Hai người im lặng, rồi cùng phá lên cười. Mập đập vào gáy Thị Tử: “Cách này mà mày cũng nghĩ ra được.”
“Này, đừng đánh bậy, tao còn lái xe mà. Đây chẳng phải là biện pháp tốt quá sao chứ? Dù sao Lôi Lôi cũng thích mày, dù sao nhà bọn họ cũng đã coi mày như con rể. Mà thật sự, giờ bọn trẻ suy nghĩ khác lắm, mày không cần lo đâu.”
“Biến đi, mày nghĩ gì không lẽ tao không biết. Hay đổi suy nghĩ đi, ví dụ như để cho Thần Ca uy dũng bắt được Lý Gia Mưu ném vào chảo dầu thì sao.”
“Có thể, nếu mình cùng cố gắng thì sẽ có ngày đó.”
Nhưng mà, khi ngày đó đến thì bọn họ phải trả giá rất nhiều.
Lúc bọn hắn tới nhà Lôi Lôi thì cả nhà không có ai khiến cả hai trở nên kinh hoảng, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ.
Mập gọi cho ba Lôi Lôi đến năm sáu cuộc mới có người bắt máy, ông nói: “Vệ Lăng sao vậy? Chú còn đang họp.”
Hóa ra là thế.
Ba Lôi Lôi nói tiếp: “Lôi Lôi tối qua bị sốt nên đang ở bệnh viện. Cô đang trông con bé đó, bệnh viện Nhân Dân, phòng 1819.”
Tâm tình vừa buông lỏng lại căng thẳng lại. Sốt, mà vào lúc này. Tối qua Lôi Lôi nói nhìn thấy Cao Dương rồi giờ sinh bệnh, chắc có liên quan gì rồi.
Nếu là bệnh thông thường thì bác sĩ xử lý được, nhưng nếu do gì kia thì có lẽ phải nhờ thứ khác. Vấn đề khó khăn này, Kim Tử làm được, Hạnh Phúc được, Linh Tử được, chỉ có hắn là không. Lúc bé hắn đã từng nhìn thấy cách xử lý nhưng mà giờ hắn không nhớ.
Nhưng sao cũng được, cả hai vội chạy tới bệnh viện thăm người trước, mọi chuyện tính sau.
Lúc cả hai tới nơi thì Lôi Lôi mới tiêm thuốc xong, nhìn có vẻ rất yếu nhưng tinh thần thì không tệ. ít nhất là khi nhìn thấy Mập cô nàng vẫn hớn hở nói to: “Vệ Lăng ca. Em cảm thấy lần này bị bệnh có vẻ có lời đó, em biết được anh cũng thích em.”
Mẹ cô nàng ở bên cạnh cười mắng: “Sao lại nói chuyện thế hả? con gái phải có dáng vẻ của con gái chứ.” Tuy nói vậy, nhưng nhìn mặt bà tươi rói thế kia thì biết bà không hề mắng, mà còn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ba người đều vui vẻ, nhưng Khúc Sầm Sĩ chào hỏi xong thì cau mày. Lôi Lôi nằm trên giường vẫn vô cùng xinh đẹp, tuy nhìn có chút yếu ớt nhưng vẫn không ảnh hưởng mấy. Nhưng hắn nhìn thấy vài sợi tơ đen tỏa ra từ chiếc cài tóc pha lê ở bên cạnh gối cô đang quấn quanh tay Lôi Lôi, quấn cả lên cổ cô. Rõ ràng, chúng đang đe dọa lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Trong mắt người bình thường thì Lôi Lôi chỉ sốt thông thường nhưng trong mắt Thị Tử thì lại là tiếng còi báo trước cái chết.
Ra khỏi bệnh viện Khúc Sầm Sĩ nói việc này với Mập. Nghe xong thì trong lòng Mập nặng trĩu, nghĩ ngợi rất lâu, tới tận khi bọn hắn đnag chạy về hướng Tinh Duyên rồi thì mới nghiêm túc nói: “Thị Tử, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết Lý Gia Mưu. Hoặc là làm sao để gã cách xa Lôi Lôi ra. Nếu tao biết chuyện ra nông nỗi này thì trước đây tao tuyệt đối sẽ không đi tìm cô ấy.”
Những lời này hắn từng nói nhiều lần, chỉ là không có cách nào quay trở lại được nữa, Lôi Lôi đã bị cuốn vào chuyện này rồi.
Khi bọn họ tới Tinh Duyên thì đã bốn giờ chiều. Chạy đi chạy lại cả ngày cả hai cũng đã mệt lử.
Tinh Duyên đã hết khách. Tinh Tinh đang ngồi sau quầy làm sổ sách, trên tay cô là bút lông, cạnh bên là nghiên mực.
Mập có lẽ trong lòng còn nhiều suy nghĩ nên vừa tới đã đi thăng về phía Tinh Tinh: “Tinh Tinh này, thời buổi này mà còn dùng bút lông ghi chép hả? Cả ghi sổ nữa, dùng máy tính không phải dễ hơn sao?”
Tinh Tinh tuy nghe ra ngữ điệu hắn không ổn nhưng vẫn dịu dàng đáp: “Tôi không biết, ba tôi muốn tôi dùng bút lông viết vào sổ, tôi nghĩ tôi cứ viết, hết một cuốn tôi lại scan lại rồi đem sổ đi đốt cho ba.”
Mà bên kia Thị Tử thừa dịp hai người họ nói chuyện thì vẫy vẫy Thiên Ti ra nói chuyện. Cô thấy chị mình đang nói chuyện với Mập nên cũng lặng lẽ ra ngoài. Ngay ở cửa Tinh Duyên, Thị Tử thì thầm: “Tối qua em về ổn không?”
“Ổn, anh sao?”
“Anh không sao, Thiên Ti, chuyện là…” hắn suýt nói tên Lý Gia Mưu ra, chợt hắn nghĩ tới việc không nên để cho Thiên Ti biết mình đang điều tra chuyện này. Cho dù Thiên Ti có thể đã nhận ra điều này, nhưng cũng nên che dấu thêm một thời gian nữa, biết đâu Thiên Ti cũng thế?
“Thị Tử,” Thiên Ti cắt ngang lời hắn, nói: “Chuyện tối qua em không muốn nói thêm gì cả, nhưng em xin anh hãy tin em, em không muốn làm gì thuông tổn tới anh, hơn nũa,” cô im lặng, đến khi cảm thấy ánh mắt của chị mình đang nhìn, khiến tim cô đập nhanh, khẩn trương và bất an, thì cô mới nói theo cách mà chị đã dạy tối qua: “Hơn nữa, em vẫn còn đi học nên muốn tập trung vào việc học hành. Nếu anh thật sự thích em thì chờ em vài năm, đến lúc em tốt nghiệp thì mình bên nhau. Còn bây giờ… anh đừng tới tìm em nữa, được không?”
Nhìn dáng vẻ Thiên Ti đầy bất an, đầu cúi gằm, khóe mắt còn rưng rưng, hắn biết đây không phải lời từ đáy lòng cô. Người con gái trước đây dám đứng giữa đường mắng hắn, khiến người ta cảm thấy một người dám yêu dám hại, giờ lại mang dáng vẻ thống khổ; người hôm qua cùng hắn bỏ trốn, hôm nay lại nói những lời này. Chỉ qua một đêm, mà sự tương phản lại rõ ràng tới vậy.
Thị Tử trong lòng thực bực bội, hôm qua hắn vừa nhận định Thiên Ti là người sẽ bên hắn, cùng nhau nỗ lực, đồng sinh cộng tử, nhưng hôm nay lại nghe những lời này. Là sao vậy? thiên Ti đâu phải không biết nói vậy cũng chẳng khác gì nói lời chia tay.
Thị Tử bất ngờ nên không để ý, nói luôn: “Ý em là chia tay? Vì sao? Vì chuyện tối qua ơt Âm Lộ? vì Lý Gia Mưu?”
Khi Thiên Ti nghe được cái tên“Lý Gia Mưu”, cô hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng, nói khẽ: “Nói nhỏ thôi, đừng để chị nghe thấy,” rồi cô liếc nhanh, thấy Mập đang nói chuyện gì đó khiến Tinh Tinh cười vui vẻ.
Thị Tử thở dài, gật đầu nói khẽ, “Anh biết, Thiên Ti…”
Hai người đều trầm mặc, nhưng lại không muốn rời đi. Đến tận khi Mập đi ra vỗ vai: “Đi thôi, đi ăn nào. Tao bị Tinh Tinh từ chối mời ăn cơm rồi. Thôi, hai đứa mình cũng được, không cần mỹ nữ đi cùng.”
Nói thật, ở phương diện che giấu cảm xúc này Mập làm tốt hơn Thị Tử rất nhiều, nhìn đâu cũng không cảm nhận được mục đích của hắn, nhìn cứ như thật sự tới để trêu Tinh Tinh mà thôi.
Thiên Ti cũng cười cười với Mập, nói: “Em phụ chị, Thị Tử, tạm biệt.”
Khi cô xoay người, Thị Tử đột nhiên ôm cô từ phía sau, hôn lên vành tai trái.