Chương 86Hạnh Phúc xuất hiện
Cô gái mặc bộ đồ công sở, tóc bới cao, tay áo xắn lên trông vô cùng năng động. Hai tay cô còn đang cuộn chỉ đỏ lại thành cuộn, không nóng không lạnh nói: “Tỉnh rồi sao? Được rồi. Cũng trễ rồi, ta còn chưa ăn cơm. Hôm nay mấy người mời ta ăn cơm đi rồi nói.”
Thị Tử đầu óc còn váng vất, giây tiếp theo hắn hỏi: “Thiên Ti đâu?” Ghế phụ không có bóng dáng Thiên Ti, hoàn toàn không một chút dấu vết nào.
Hỏi xong, hắn tự thở dài nói: “Chắc cô ấy bỏ đi rồi.”
Mập vỗ vỗ Thị Tử kêu hắn ngồi sang ghế phụ rồi nói: “Để tao lái xe, mày như vầy mà lái thì nguy hiểm.”
Cô gái kia cũng vỗ vai Thần Ca: “Thần Ca, anh lái xe cậu Linh Tử, đi ăn gì đi đã, tôi đói quá. Tôi lái xe tôi chạy đằng sau. Nước Cất, Mập, đi khách sạn XX.”
“Còn con gà kia thì sao?” Thần ca chỉ con gà chết nằm trên mặt đất hỏi.
Cô gái đi về phía xe mình nói: “Sẽ có người xử lý. Đi thôi, mấy ngươi không đói a? Sắp 7 giờ rồi.”
Ba chiếc xe cùng chạy về phía khách sạn XX. Khúc Sầm Sĩ lấy tay ôm cục sưng to như trứng gà trên đầu, gọi điện cho Thiên Ti. Điện thoại đổ chuông nhưng không có người nghe, hắn lại lẩm bẩm: “Thiên Ti sẽ không thật sự biến mất chứ, Lý Gia Mưu không hại cô chứ.”
Nói xong mấy lời này thì điện thoại hắn gọi được, tiếng Thiên Ti vang lên: “Thị Tử, em ổn. Thấy anh bỏ chạy nên em cũng chạy theo. Em về tới nhà rồi, chị em đang tức giận. Bye bye.”
Qua giọng cô, hắn cảm giác không có chuyện gì, cô lại trở về thành Thiên Ti hoạt bát rồi, mà Tinh Tinh là chị cô nếu giận em gái thì có thể làm đuộc gì cơ chứ? Nhiều lắm là mắng một lúc, giận vài ngày mà thôi.
Nghe giọng cô, Khúc Sầm Sĩ rốt cuộc đã có thể an tâm, hắn ngửa đầu cười, nhìn Mập nói: “Hôm nay thật sự đáng giá!”
“Thiếu chút nữa là mất mạng, còn giá trị a?”
Đầu dây bên kia, ở căn phòng sau lưng tiệm lấp lánh ánh sáng của dạ minh châu soi rõ khuôn mặt Thiên Ti hằn năm dấu ngón tay, hốc mắt vẫn còn nước, nhưng cô lại kiên cường mỉm cười với Tinh Tinh.
“En còn cười? Thiên Ti! Em… em bảo chị phải nói sao đây?” Tinh Tinh không nhịn được, nước mắt tí tách rơi.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không khóc, nhưng giờ cô thật sự khóc, lại còn không khống chế được bản thân, che miệng khóc thành tiếng.
Hôm nay lúc biết chuyện cô nghĩ ngay tới Thiên Ti. Lý Gia Mưu ném Thiên Ti cho cô, không nói một lời rời đi. Gã không nói, không phải vì gã tốt lành gì, và gã không nói cũng không đồng nghĩa với việc gã dừng tay.
Cái gì đang chờ đợi hai chị em, Tinh Tinh không thể đoán trước được.
Nhìn Tinh Tinh òa khóc, Thiên Ti vội lau nước mắt nói: “Chị, xem nào, xem nào!”
“Xem cái gì mà xem? Xem em cứ thế bị đắm chìm vào, rồi sau đó vạn kiếp bất phục sao?”
“Không phải, xem cái này!” Cô kéo viên đá phù dung ra, rồi nói: “Anh ấy nói ra ước nguyện, hy vọng em được vui, rồi đưa em viên đá này. Chị, anh ấy đáng để em làm vậy!”
Nhìn viên đá như có ánh sáng lưu động bên trong trên tay Thiên Ti, Tinh Tinh ngây người, mãi lâu sau mới nói: “Thiên Ti, em tốt rồi, rốt cuộc em đã có thể sống cho bản thân mình.”
Trừ mấy người bọn họ, không ai biết viên đá phù dung này có ý nghĩa thế nào với Thiên Ti.
Ánh sáng lấp lánh bên trong viên đá màu hồng nhạt dường như có thể biến đổi màu sắc và độ sáng theo tâm tình của cô.
***
Nhà hàng của khách sạn XX, vừa lúc đến giờ cơm chiều nên rất đông, nhưng đám đông không ảnh hưởng tới tâm tình của đám người Thị Tử. Đặc biệt là cô gái kia. Đũa vung lên, đây một món, kia một đũa.
Cũng may, ăn lẩu! Cũng may, ăn ở phòng riêng. Bằng không, với phong thái ăn của cô thì người khác hoảng sợ mất.
Cô gái vừa ăn, vừa nói: “Nói chút nghe đi, sao lại thế này? Phô trương tới mức này hả? tới mức gọi tôi xuất động hả?”
Mập cười nói: “May mà cô tới kịp, chứ nói thật nhìn nó hôn mê trên xe, ngưng thở, lúc đó tôi thật sự khóc đó. Nghĩ lại lúc đó mình thật khờ.”
“Được rồi nói trọng điểm đi.”
Khúc Sầm Sĩ do dự một hồi lâu mới nói nói: “Hạnh Phúc tỷ, tính cho em đi, cô gái kia tên Thiên Ti, tính hộ em giờ cô ấy làm sao? Có bị đánh, hay mắng, hay trói, hay hành hạ…”
“Cô gái? Có sao? Là quỷ à?” Cô gái không khách khí hỏi thẳng.
Đây chính là lý do Thị Tử đau đầu mỗi khi nghĩ tới cô gái này. Hạnh Phúc, chính là hạnh phúc của hạnh phúc. Con gái của Kim Tử, cháu gái Linh Tử. Cô gái từ nhỏ đã chuyên tiếp xúc những thứ tâm linh này. Thời đi học, trong túi vật dụng tùy thân của cô là la bàn, là ống chỉ có tẩm máu chó mực, là chỉ đỏ, là bùa, là đồng tiền, là máu của một quản trang (hay là máu chó mực gì đó?)
Chính vì vậy suốt thời đi học cô gái này không có bạn, nhưng cũng không có kẻ thù, không ai dám gây chuyện với cô.
Lúc lên đại học cô vẫn thế, kết quả là vẫn không có bạn bè, cũng chẳng có kẻ thù.
Sau này, cô đi làm thì cũng như thế và kết quả sau cùng chính là, sau một tuần đi làm cô không có bạn cũng không có kẻ thù ở công ty.
Và kết quả sau cùng của những việc này chính là giờ đã 29 tuổi cô vẫn là một cô gái độc thân, chưa có bạn trai! Cho dù cô rất xinh đẹp thì sao? Chính là ế!
Khi Hạnh Phúc học đại học thì Khúc Sầm Sĩ học cấp ba, dì Kim Tử nói nếu đời này Hạnh Phúc mãi không có bạn trai thì Thị Tử có lời.
Nghe xong Kim Tử nói khiến Khúc Sầm Sĩ cứ nhìn thấy Hạnh Phúc là rùng mình.
Thị Tử không nói gì, cả bữa ăn Mập nói nhiều nhất, tuy chỉ là kể chuyện tối nay, không kể toàn bộ nhưng vẫn đầy đủ lớp lang, nhân quả.
Mập chưa nói xong, chiếc đũa của HạnH Phúc đã chọc chọc vào tay Thị Tử: “Mạng lớn vậy ha, cậu tôi không có ở nhà, nhận điện thoại của mấy người là gọi ngay cho chị đây kêu chạy tới ngó cậu. Nếu cậu mà có chuyện gì chắc ba mẹ cậu cũng bị chọc cho tức tới mức sống lại đó.”
“Thôi đi, văn minh chút đi, em cũng có còn là trẻ con nữa đâu.”
“Cách của cậu chẳng phải là con nít chứ sao?! Nghĩ gì mà xem vấn đề đơn giản tới vậy?”
Thần ca vẫn đeo khuôn mặt muôn thủa, yên lặng ăn cơm. Hắn và Hạnh Phúc tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng vẫn là hiểu rõ bối cảnh của nhau.
Nói Thị Tử xong, cô nàng quay sang Thần ca: “Thần ca này, bọn nó hai thằng nhóc không hiểu chuyện, còn anh, sao cứ đứng nhìn tụi nó làm bậy vậy?”
Thần ca vẫn không nói gì , Hạnh Phúc khinh khỉnh nói: “Đúng là đồ hũ nút, cả đời cứ làm hũ nút đi. Để coi ông vậy rồi ai dám yêu ông.”
Có vẻ những lời này không vừa ý Thần ca. “Bộp” hắn buông đũa nói: “Liên quan gì tới cô?”
“Tôi.”
Hạnh Phúc trong lúc nhất thời không nói nên lời, im một lúc rồi mới nói: “Hừ! Cảnh thúc còn kêu tôi nhìn ngó hộ anh một chút, coi có ai hợp với anh, coi bộ khỏi, cả đời này anh ế triền miên. Hay là trong khu nhà mẹ tôi có một người bị thọt chân, ly hôn rồi, lại còn bị tai nạn hủy dung, đang cô đơn kìa. Ai tới cửa nhìn mặt cô ta xong cũng bị dọa mà bỏ chạy. Tôi thấy á, hai người đúng là tuyệt phối đó, để tôi về nói mẹ sắp xếp cho hai người đi xem mắt nha.”
“Cho dù tôi ế cả đời cũng chả liên quan gì tới cô!”
Mập thấy bầu không khí không ổn, vội vỗ vỗ Hạnh Phúc nói: “Chị Hạnh Phúc à, chị biết Thần ca cũng lâu rồi, đừng có vậy. Thôi, ăn cơm, ưng món gì gọi món đó, bữa cơm này cứ để tôi lo.”
Hạnh phúc cũng không khách khí, gọi: “Thêm hai cân lòng bò!”
Thị Tử nghe mà chảy mồ hôi trán. Người khác đi ăn ở khách sạn này nọ thì đều chú ý hình tượng. Quán vỉa hè 1 cân 60 tệ, còn khách sạn thì hơn 100. Giờ thì đã gọi hẳn bốn cân rồi, tuy nói nhiều thì không nhiều, nhưng thường bốn người ăn tầm một cân là đủ rồi, huống hồ gì…
Bữa cơm xong, mọi người chia tay nhau. Nhưng mà khi xuống nhà Thần ca lại lôi Mập ra, nói nhỏ là muốn xin số di động của Hạnh Phúc. Trước giờ bọn hắn toàn liên hệ trưởng bối, chỉ có mấy người trẻ tuổi bọn hắn làm trực tiếp, nếu sau này còn cần nhờ vả cũng dễ liên lạc hơn. Mập thắc mắc: “Tự anh hỏi cũng được mà.”
“Kêu làm thì làm đi.”
Hai người đứng đùn đẩy, còn Thị Tử thì ngồi trong xe gọi cho ông bà nội. Nói cười một lúc dỗ ngọt hai người già rồi kết luận là cuối tuần sẽ mời Thiên Ti về nhà chính thức.
Mập vẫn ngoan ngoãn đi hỏi số di động cho Thần ca, xong lên xe nhìn Thị Tử vừa cúp máy, vỗ vai hắn nói: “Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, cố chịu một đêm đi.”
“Chuyện này mình nên điều tra ra càng sớm càng tốt, vì không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Này, Mập, chuyện hôm nay ở Âm Lộ, tao tưởng chết rồi chứ, nghĩ lại còn thấy sợ.”
Lúc này điện thoại Mập vang lên, hắn nói: “Từ từ, tao nghe điện thoại đã, rồi lại nghe mày phát biểu cảm tưởng tiếp. Huấn luyện viên tâm lý tao nói, lúc này phải để đương sự thuật lại mọi chuyện mới diệt trừ được hậu hoạn. Alo, á, Lôi Lôi à.” Sắc mặt của hắn thay đổi một chút, sau đó liền nói nói, “Được rồi, tôi qua ngay.”