Chương 65Tinh Tinh cẩn thận
Cúp máy, Thị Tử lại đi về Tinh Duyên. Đang giờ học nên Thiên Ti không có ở nhà, chỉ có một mình Tinh Tinh ngồi trong tiệm.
Tinh Tinh là dạng con gái điềm tĩnh nhu mỳ, xinh đẹp dịu dàng. Cô mặc chiếc váy trắng ngồi trên chiếc ghế mây đọc sách, cảm giác thật thanh thoát thuần khiết.
Tinh Tinh chính là hình mẫu con gái mà Khúc Sầm Sĩ thích, tuy ngoài miệng vẫn luôn nói thích Thiên Ti và muốn theo đuổi Thiên Ti, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy Tinh Tinh mới là đẹp nhất.
Tinh Tinh nghe tiếng hắn tới thì quay sang nhìn, cười với hắn một cái rồi lại quay lại đọc sách, cô nói: “Thiên Ti đi học rồi.”
“Tôi biết.” Thị Tử ngồi xuống đối diện Tinh Tinh. Cô vẫn tiếp tục đọc sách không để ý tới hắn.
Im lặng một lúc, Khúc Sầm Sĩ mới nói: “Tinh Tinh, liệu cô có cái gì siêu năng lực không?”
“Sao anh nói như vậy?” Tinh Tinh ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách trên tay.
“Ý tôi là, cô có tin trên thế giới này có ma quỷ không?”
Lần này Tinh Tinh buông sách xuống, nhìn hắn rồi nói: “Tin.” Sự phòng bị trong lòng cô đang dâng lên. Lần trước lúc ở ngoại ô, không chỉ con quỷ kia phát hiện ra Khúc Sầm Sĩ, Tinh Tinh cũng phát hiện ra hắn. Chỉ là Tinh Tinh biết, Thị Tử sẽ không làm gì tổn hại tới cô, và cô cũng không có ý gây tổn hại cho người coi cô như bạn bè.
Đúng vậy, cô biết Khúc Sầm Sĩ coi cô như bạn, nhưng tiếc là cô không thể coi hắn như bạn được. Thật mâu thuẫn, nhưng cô phải làm như vậy. số phận định sẵn cô không có bạn bè.
Tinh Tinh trả lời dứt khoát khiến Thị Tử không biết nói tiếp thế nào, hắn do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy, cô có thể nhìn thấy những thứ tâm linh thần quái không?”
Tinh Tinh cười: “Anh đang muốn nói là tôi có thấy ma không phải không? Anh thì sao?”
“Tôi hả? nói ra có thể cô không tin, nhưng mà tôi thấy. Hơn nữa, tôi có một người thân làm về lĩnh vực này. Ông ấy bảo tôi là ở quỷ thị đã thấy một tiệm giống y đúc Tinh Duyên. À, lúc trước tôi có đưa ông ấy ảnh chụp Tinh Duyên, nói ông ấy sau này muốn mua đồ có thể ghé qua đây.”
Khúc Sầm Sĩ không nói là bản thân mình nhìn thấy, nếu nói ra thì sẽ lộ ra việc hắn đi quỷ thị, biết đâu lại vô tình lộ thêm bí mật nào. Hắn muốn biểu đạt việc hắn biết Tinh Duyên, nhưng cũng không phải là cố tình điều tra.
Nếu Tinh Tinh cùng Thiên Ti biết hắn cố tình điều tra Tinh Duyên thì không chừng hắn lần sau tới, liền sẽ bị lấy chổi quét thẳng ra khỏi cửa hàng.
“Ồ.” Tinh Tinh ra vẻ tò mò. “Thực sự có quỷ thị a.”
“Ừ.”
Trầm mặc, Tinh Tinh không nói tiếp, nhưng việc này cũng phù hợp với tính cách của Tinh Tinh, Khúc Sầm Sĩ chỉ có thể tự mình nói tiếp đề tài này: “Tinh Tinh, ba cô đâu? Chẳng phải tiệm này ông ấy mở sao?”
“Ông ấy… Đã chết.”
“Mất lúc nào?”
“Năm trước.”
Khúc Sầ Sĩ trong lòng bấn loạn. Như vậy Tinh Duyên bên quỷ thị là mới mở sau khi ba hai cô đã mất nhỉ? Nếu vậy thì phỏng đoán ở quỷ thị có Đương Hạ là chưa đúng rồi. Hắn bực bội gãi đầu, nhiều việc rối ren quá.
Nhưng mà Tinh Tinh không phải là người hay chủ động nói chuyện, Thị Tử ngồi cũng không biết nói gì nên đi tới quầy, nhìn mấy cái hộp xinh xẻo đặt trong tủ rồi nói: “Tôi mua hộp, cái màu đen kia kìa.”
Tinh Tinh vội vàng đứng dậy, đưa hộp cho hắn, nói: “Coi như người quen, bán anh năm đồng, anh mua làm gì?”
“Đựng quà tặng cho Thiên Ti, sắp tới sinh nhật tôi mà.”
“Sinh nhật anh mà tặng quà cho Thiên Ti sao?”
“Ừ, mời cô ấy ăn bánh kem phải tặng quà chứ.”
Tinh Tinh cười tươi tắn: “Vậy chúc mừng sinh nhật anh trước vậy.”
Thị Tử không ở lại, trả tiền liền rời đi.
Còn Tinh Tinh sau khi hắn rời đi thì đi tới quầy lấy sổ ra, Me0_mVpmở đến trang có ghi bát tự của Khúc Sầm Sĩ, đúng là còn vài ngày nữa, cô thở dài: “Thiên Ti à, em đừng có chìm đắm vào đấy!”
Về xe, Khúc Sầm Sĩ lấy chiếc hộp ra ngắm, hộp đen đơn giản, có một dải lụa đen cột lại thành chiếc nơ bướm. Trong hộp lót nhung đen. Màu đen như vậy vừa khéo tôn lên màu của viên đá phù dung.
Hắn nhớ lại lúc nhìn viên đá hồng nhạt kia dưới ánh đèn dẫn hồn, không biết có đúng là khuôn mặt Thiên Ti không, hắn còn muốn soi lại lần nữa, nhưng sáng nay Linh Tử nói ông có việc phải đi ra ngoài, vài ngày nữa mới quay lại. Tối qua ông đi quỷ thị là để mua đồ cho việc lần này.
Cũng vì thế mà hắn không lấy được đèn dẫn hồn. Không biết chừng đến tận ngày sinh nhật giả kia của hắn, lúc hắn mang viên đá đi tặng Thiên Ti thì Linh Tử còn chưa về.
Nhưng bất kể có phải khuôn mặt Thiên Ti xuất hiện trong viên đá không thì hắn đã quyết định tặng viên đá này cho cô, vì hắn luôn cảm thấy cô và viên đá rất giống nhau.
Buông chiếc hộp xuống, Khúc Sầm Sĩ khẽ nói: “Nếu có thể xem lại gương mặt trong viên đá thì tốt rồi.”
Hắn từng soi viên đá dưới ánh đèn thường nhưng không có tác dụng! Soi dưới nến cũng vô dụng. Hắn vẫn biết đèn dẫn hồn và ánh sáng thường không cách nào so sánh được. Đèn dẫn hồn soi được những gì thuộc về thế giới bên kia, như vậy, có phải viên đá là vật thuần âm thuộc về một thế giới khác không? Chỉ đến khi ánh sáng của đèn dẫn hồn rọi vào thì mới lộ ra gương mặt kia?”
Đang nghĩ tới đây thì điện thoại báo tin nhắn. Hắn mở máy ra xem tập tin đính kèm trong tin nhắn thì thấy một danh sách các cuộc gọi, hắn hiểu đây chính là lịch sử cuộc gọi của A Thiền. Hắn không nghĩ tới là có kết quả nhanh tới vậy.
Hắn xem nhanh, lựa đến thời điểm hắn ở Đương Hạ, tìm tới cuộc gọi đó hóa ra là gọi đến thành phố A. Bà mẹ nó, như vậy lão Tang kia đã trở lại rồi, rõ ràng là đang trốn bọn hắn mà, ý gì đây?
Khúc Sầm Sĩ tức giận. Bọn hắn vội sống vội chết điều tra việc này, vậy mà người biết chân tướng mọi việc lại trốn như thế, hắn có thể yên tĩnh được sao?
Hắn lập tức gọi cho Trương bá bá, giọng cắm cảu: “Giúp con tra coi cái số này hiện đang ở đâu.”
“Này, sao nghe có vẻ tức giận vậy?”
“Trương bá bá, chủ nhân số điện thoại này chắc chắn biết thông tin, mà không chịu nói ra, con phải dùng tuyệt chiêu bức cung thôi.”
“Được rồi, để đó ta, nhưng con nhớ, người ta có quyền không nói, mà con hiện chỉ là một thường dân thôi.”
“Con…” Thị Tử ỉu xìu, ai bảo hắn không còn là cảnh sát chứ. Nhưng sau đó hắn vẫn nói: “Trương bá bá, đêm nay, tầm nửa đêm, con sẽ bắt cóc một học sinh trung học đi tới Ngũ Giao Lộ, bác để ý giúp con, đừng để tới chừng đó con với Tiểu Bàn Tử bị bắt vào đồn cảnh sát ngồi đập muỗi.”
“Bắt cóc? Chơi lớn vậy?”
“Yên tâm, không có tổn hại gì ai đâu.”
“Được rồi, để ta đi phân phó, à mà, thời tiết này chưa có muỗi để đập đâu.”
Cúp máy, Khúc Sầm Sĩ nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ tính bắt bọn hắn vào đồn ngồi hay sao mà nghĩ tới muỗi hay sao?
Buổi chiều, hắn đi đón Thiên Ti. Mọi chuyện thật bình thường như mọi đôi tình nhân khác, à mà cũng không giống lắm, vì người ta sau đó sẽ đi ăn, nhưng Thiên Ti thì không mà về thẳng nhà. Trên xe còn nói chuyện vui vẻ, Thiên Ti còn chủ động hôn Thị Tử trước khi xuống xe, mọi chuyện đều bình thường đến không thể ở bình thường hơn.
Nhưng ngay khi Thiên Ti về đến cử hàng, câu đầu tiên Tinh Tinh nói là: “Sắp tới sinh nhật Khúc Sầm Sĩ rồi.”
“Hả?! À, đúng vậy. Chị, em đi ra sau tắm đây.”
“Em xuống tay được không?”
Thiên Ti khựng lại. Cô quay đầu nhìn Khúc Sầm Sĩ đang lái xe rời đi. Mấy hôm nay, mỗi lời hắn nói, mỗi một nụ cười của hắn cô đều nhớ rõ. Tuy chưa từng hẹn thề gì kinh thiên động địa thệ hải minh sơn, cũng không có lời thề gì kích động nhân tâm, thề sinh tử, nhưng đối với Thiên Ti, Khúc Sầm Sĩ thật sự thực đặc biệt.