Chương 53Gặp Thiên Ti ở Âm Lộ
Đến khi hắn vừa xong việc thì Mập cũng gọi điện tới, bảo chờ hắn ở XX Sơn Trang, đã gọi một con gà mái già hầm, chờ hắn tới.
Thị Tử thu thập đồ đạc, nói cảm ơn với Vi thúc rồi rời đi. Ra khỏi cửa hắn mới nhớ mình không đi xe, xe hắn Mập đã lái rồi nên hắn chỉ còn cách tìm xe đi thôi.
Cục Công An tuy là ở nội thành, nhưng trước cửa chính là đại lộ tám làn xe chạy, rất khó bắt taxi, mà lại đang giờ giao thông đông đúc, xe đều chạy rất nhanh. Thị Tử nhìn đường, trừ xe buýt ra thì không có một chiếc taxi nào. [Mèo: Ơ, truyện này hoàn năm nào nhỉ =) chứ VN thì mình lôi điện thoại ra gọi xe công nghệ rồi, mà nhiều năm trước thì mình gọi tổng đài taxi]
Đợi gần mười phút vẫn không có chiếc taxi nào, trời cũng tối dần. Lác đác các xe đã bật đèn, chỉ còn cách ngồi xe buýt, tới bến thì xuống bắt taxi đi tiếp vậy.
Hắn dợm chân chuẩn bị đi tới trạm xe buýt thì một chiếc taxi ngừng lại bên cạnh. Hắn ngơ ngác, vừa rồi rõ ràng không có xe, sao mới đó đã xuất hiện xe rồi?
Thôi kệ, có taxi rồi đỡ hơn buýt. Hắn không nghĩ nhiều, lên xe, báo điểm đến.
Xe khởi động, nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau, Thị Tử lấy tài liệu ra xem. Nam sinh kia tên Cao Dương, nhà ở gần Ngũ giao lộ, ba mẹ là công nhân viên ở một công ty nhỏ. Lại là Ngũ giao lộ. Thị Tử thở dài trong lòng, nhìn ra bên ngoài.
Từ từ! Không đúng a! Đường này chạy tới Ngũ giao lộ! “Bác tài ơi, tôi muốn đi XX Sơn Trang, đi đường này xa hơn đó!”
“Cậu không thấy kẹt xe à? Giờ này mà không đi Âm Lộ thì ngồi trên xe cả tiếng đó!”
“Âm Lộ?” Thị Tử kinh ngạc. hắn cố nhìn nhưng không thấy rõ dáng vẻ bác tài. Hắn còn đang hoang mang thì xe chạy tới Ngũ giao lộ, cảnh vật thay đổi, toàn bộ trở nên xám xịt. Xe trên đường cũng thưa thớt hơn, Khúc Sầm Sĩ có thể khẳng định những thứ lưu thông trên đường đều không phải người, mà là quỷ!
Đây là taxi ma! Hèn gì ban nãy không thấy taxi, đột nhiên lại có xe dừng lại.
Thị Tử âm thầm thở hắt ra, trong lúc vô ý ánh mắt liếc thấy một bóng hình… Thiên Ti?
“Dừng xe! Dừng xe! Dừng xe!” Hắn cũng bất chấp đây là một chiếc xe ma, bất chấp nơi này là Âm Lộ thượng, lúc xe vừa dừng hắn vội chạy về phía Thiên Ti.
Hắn đã sớm biết, Thiên Ti không phải đơn giản, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ sẽ gặp Thiên Ti ở Âm lộ. Cô ấy không phải ma, sao lại có thể tiến vào? Vì sao lại vào?
“Thiên Ti?” Khúc Sầm Sĩ gọi to khiến mọi người trên Âm lộ đều quay sang nhìn, mọi người đều dừng bước chân, nhìn về phía hắn. Âm Lộ, có người có xe, nhưng lại không có thanh âm. Không có người giao lưu, nói chuyện, cho dù có thì cũng nói rất khẽ.
Chính vì vậy, tiếng gọi của Thị Tử khiến mọi người đều chú ý tới hắn, bao gồm Thiên Ti!
Khúc Sầm Sĩ hướng tới Thiên Ti mà chạy tới, đồng thời vươn tay, muốn kéo cô cách xa hồn ma béo ú đang đứng cạnh. Nhưng ngay lúc Thị Tử vươn tay thì thân ảnh của Thiên Ti đã mơ hồ rồi biến mất.
Mà lúc này Thị Tử ly đã rất gần cô, hắn có thể nhìn thấy mặt cô một cách rõ ràng, vẻ mặt cô vô cùng ngạc nhiên.
Hồn ma kia chậm rãi quay đầu sang nhìn hắn, khiến Thị Tử cả kinh… không phải là… muốn đánh nhau đó chứ? Nhìn hồn ma trước mặt… có là người hắn cũng đánh không lại, huống hồ là ma!
Ngay khi Thị Tử kinh hoảng lùi lại thì khuôn mặt kia thay đổi, trở nên đầy vết máu, chỗ lại bầm tím, óc trắng hiện cả ra.
Tài xế taxi gọi: “Này, có đi nữa không? Ta còn đi đón khách khác.”
Khúc Sầm Sĩ vội xoay người bỏ chạy, vọt lên xe, tài xế cũng cấp tốc chạy như bay. Thị Tử ngồi trên ghế sau thở hổn hển, tiêu hóa hình ảnh ban nãy.
Có lẽ ban nãy tài xế gọi một tiếng khiến hắn cảm thấy vô cùng thân thiết, hắn nói: “Cảm ơn bác tài.”
“Cảm ơn gì đâu, nhìn cậu có vẻ là người có tiền, chuyên ngồi xe đi nên chưa thấy qua người đột tử rồi.”
“Ha ha, thật… thật sự chưa từng thấy gì khủng bố tới vậy.” Trước đây hắn cũng mới chỉ làm cảnh sát khu vực được mấy tháng, chưa từng gặp trường hợp nào nhảy lầu nên chưa từng thấy hình ảnh máu me, cả óc não như vậy!
Nghĩ tới Thiên Ti, hắn lập tức hỏi: “Bác tài, bác tài biết cô gái ban nãy đứng cạnh lão quỷ đó không?”
“Biết, Thiên Ti a.”
Thị Tử trong lòng cả kinh, tài xế này lại biết tên Thiên Ti. Như vậy Thiên Ti… Hắn không dám nghĩ tiếp, cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, cô ấy là Thiên Ti.”
“Cô ấy đôi khi tới, vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, nhiều người thích cô ấy, lão quỷ ban nãy cũng không có ác ý đâu. Này, tới rồi.”
Thị Tử nghe nói thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài chính là bảng hiệu XX Sơn trang, đường phố lại đông đúc rồi.
Đã về tới thế giới bình thường! Bọn họ đã chuyển từ Âm Lộ tới bình thường. Khó trach tài xế nói kẹt xe, đi Âm Lộ cho nhanh.
“Bao nhiêu tiền a?” Thị Tử hỏi.
“Hai vạn sáu.”
“Gì?” Thị Tử kêu lên: “Đúng là!” Hắn nhìn đồng hồ taxi, 26 đồng.
Thị Tử lấy 30 tệ ra khỏi ví, đưa cho tài xế nói: “Không cần thối lại.” Hắn xuống xe, nhưng mới xuống xe, tài xế kia liền hô: “Này, chơi tôi sao, tiền này có thể sử dụng sao?”
Thị Tử cũng không khách khí mà nói: “Đừng tưởng rằng anh đi được Âm Lộ thì ngầuđây là nhân dân tệ, không thể dùng thế dùng cái gì?”
“Cậu đừng đùa tôi a! Đưa minh tệ! Hai vạn sáu!”
Minh tệ? Thị Tử lại lần nữa sợ ngây người. Nhìn tài xế phía trước, người nọ nhìn sao cũng không thấy giống quỷ a! Hắn do dự một chút, nói: “Bác tài à, tôi là người sống á, xin hỏi anh là…?”
“Hả? Người sống sao?! Mèn, thôi coi như xui xẻo. Người sống gì mà quỷ khí nặng vậy?” Nói rồi bác tài lấy một tờ danh thiếp cùng 30 tệ đưa lại cho Thị Tử nói, “Tiền này tôi không dùng được, cậu coi rảnh thì đi tới Ngũ giao lộ đốt giấy tiền cho tôi, đốt cùng với tấm danh thiếp này là tôi nhận được. Tôi cảnh cáo cậu, đã đáp ứng việc với cõi âm thì phải làm đúng, không thì tôi có rất nhiều cách để tìm ra cậu, chỉnh cho chết đấy.”
“À được rồi, tôi nhất định sẽ làm.” Hắn nhận lấy danh thiếp và tiền.
Theo Linh Tử bao năm rồi nên hắn hiểu rõ phàm là việc đã hứa với người cõi âm thì không được nuốt lời. Hắn vội vã xuống xe, nhìn chiếc taxi kia hòa vào dòng xe cộ trên đường rồi biến mất.
Thị Tử cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, có số xe, có điện thoại, in tên tài xế họ Trạch, coi bộ là tài xế taxi bị tai nạn qua đời.
Hắn vào XX Sơn trang, gọi cho Mập hỏi số phòng riêng rồi báo cho nhân viên lễ tân đưa tới.
Phòng không lớn, chỉ là một căn phòng gỗ nhỏ, bên trong có một bộ bàn ghế, một bộ sô pha và toilet riêng. Nhìn đơn giản, nhưng ai xuất thân quan tam đại đều hiểu rõ đây là nơi thích hợp để nói những chuyện cần kín đáo.
Trong phòng chỉ có một người. Nồi canh đã hầm tới, mùi thơm nức.
Thấy Thị Tử thì Mập nói: “Tới nhanh vậy?”
Thị Tử đau khổ cười, hắn không thể nói hắn ngồi taxi ma, đi Âm Lộ lại đây. Mập có thể tiếp thu việc hắn là con quỷ, nhưng lỡ Mập không thích tiếp xúc nhiều với thế giới kia thì sao? Thôi thì không nên nhắc tới.
“Có ăn thì phải nhanh chứ sao?” Hắn nói, rồi không khách khí bắt đầu động chén đũa.
Mập gạt đũa hắn ra nói, “Từ từ.”
“Còn ai sao?”