Chương 124Đêm Hẹn Hò
Khúc Sầm Sĩ về đến nhà thì Mập đã đang ở nhà. Hắn nghe tiếng Mập rên rỉ trong phòng, nhà không thấy bóng dáng Thần ca, liền thuận miệng hỏi: “ủa, Thần Ca không có nhà à?”
Mập ngừng rên rỉ, nói vọng ra: “Ổng kêu về nhà tang lễ vài ngày.”
Thị Tử đứng trước cửa phòng, gõ cửa nói: “Thần Ca vừa đi là mày làm loạn à?”
Thị Tử dứt lời thì cửa phòng bật mở, trước mặt Thị Tử là khuôn mặt gấu trúc của Mập, không phải là bị quầng thâm thiếu ngủ, mà là người bị đánh.
Thị Tử cười: “Mày cứ mở mồm là thân thủ như bộ đội đặc chủng, sao giờ ra nông nỗi này? Tao nhớ hôm nay mày đi điều tra ba mẹ Lý Gia Mưu mà? Ba mẹ gã là cao thủ võ lâm hay gì?”
“Mày còn không biết xấu hổ mà cười à?” Mập tức giận, “Tao đang giúp mày đó nha.”
“Rồi rồi, để tao xem. Rốt cuộc là sao? Cần luộc trứng cho mày lăn không?”
“Vậy còn nghe được.” Mập nói rồi quay vào phòng, cầm trứng gà lên bóc vỏ. Hóa ra ban nãy hắn rên rỉ là do trứng nóng quá.
Thị Tử vào phòng, ngồi trên chiếc giường đệm nước siêu lớn rồi quyết định nằm lên giường luôn. Đúng là thoải mái. Hắn nhắm mắt nói: “Nói tao nghe nào.”
Mập bóc vỏ trứng xong thì ngồi trên ghế vừa lăn trứng vừa nói: “Ba mẹ Lý Gia Mưu là công nhân bình thường, nghe tao nói là tới tìm hiểu về Lý Gia Mưu thì ba gã cho tao luôn một đấm. Mày biết tại sao không?”
“Mau nói đi.”
“Tại vì trước lúc tao tới thì có một người bán bảo hiểm tới, kêu ba của Lý gia Mưu mua bảo hiểm thi đại học cho gã. Mà cái lão bán bảo hiểm đó cũng quá ư là xàm, rõ ràng là lừa đảo luôn. Ba của Lý Gia mưu chửi cho lão một trận rồi đuổi đi. Còn tao thì vừa khéo, trước không tới sau không tới, tới ngay sau lão, lại còn tìm hiểu về Lý Gia Mưu nên ba gã sảng khoái tung quyền chứ sao. Tao không ngờ tới chuyện đó, nên tóm lại là ăn trọn đường quyền.”
“Rồi mày không đánh trả đúng không?” Chuyện này tuy có nhiều trùng hợp, nhưng ba mẹ Lý Gia Mưu có vẻ không phải người xấu.
“Không có, nghĩ sao vậy? mà Thị Tử, tao vầy có tính là tai nạn lao động không? Trương cục trưởng đó có phải là nên cấp chút phí bồi thường không?”
Thị Tử không buồn liếc mắt: “Thôi đi, lúc mày theo đám tân binh huấn luyện trong trại đó, mày có đòi ba mày trợ cấp tai nạn lao động không? Bên kia coi như mày không có thu hoạch, nhưng tao bên này coi bộ cũng không tồi nè.”
Thị Tử đem toàn bộ câu chuyện ban chiều kể lại cho Mập nghe.
Nghe xong, Mập tán đồng: “Hôm nay mày không đến tìm Đàm Điền là chính xác. Nếu không khéo lại gặp trúng tình huống giống tao thì khổ. Thôi, coi xem xét lại kế hoạch nào. Nếu đã lựa được quân cờ rồi thì nên nhanh chóng động thủ thôi, không có Lôi Lôi vẫn phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày.”
“Mày biết quan tâm Lôi Lôi rồi hả, mày không thấy bạn mày còn đang đeo chuỗi hạt đây sao?” Hắn đưa tay lên kéo chuỗi hạt lên, các hạt châu va vào nhau lách cách. Sợi chỉ đỏ quấn quanh chuỗi hạt làm hắn yên tâm hơn nhiều.
Cả hai ngồi xem xét chỉnh sửa kế hoạch cả tối, đặt ra nhiều giả thiết và nhiều phương án khác nhau. Ví dụ như lỡ như Thần Ca và Hạnh Phúc có việc không thể tới hành động cùng thì sao? Nếu Linh Tử thúc kịp quay lại thì sao?
Làm ra một loạt phương án một, phương án hai, phương án ba, phương án khẩn cấp, phương án phòng hờ, phương án chạy trốn được nêu đủ cả.
***
Căn phòng tối om được chiếu sáng bằng viên dạ minh châu nhu hòa.
Trên giường là mỹ nhân nóng bỏng, đường cong chết người lồ lộ. Trong cay cô cầm một cuốn tạp chí. Tuy ánh sáng như vậy không đủ để người ta đọc sách, nhưng với cô là chuyện bình thường.
“Thiên Ti.” Tinh Tinh mặc váy ngủ trắng kiểu Hy Lạp đứng ở cửa phòng, tay ôm viên dạ minh châu to.
Thiên Ti ngẩng đầu lên nhìn cô cười nhẹ: “Chị.”
“Ba nói, tinh phẩm trong tiệm đã được bán gần hết, muốn chúng ta nhân hai ngày Giáng Sinh tìm thêm vài món. Khá gấp, em coi có thể làm hoạt động gì đó với bạn bè nhân dịp Giáng Sinh này không?”
Nụ cười trên mặt Thiên Ti dường như đông cứng. Cô không trả lời ngay, nhưng cũng không phải đối. Ở nơi này cô không có quyền phản đối.
Không nghe cô đáp, Tinh Tinh hỏi: “Có gì sao?”
Thiên Ti lập tức lắc đầu nói: “Không có, chỉ là gấp gáp quá.”
“Có sao đâu, em nói sinh nhật em, rủ mọi người đi chơi là được, đúng rồi, ba bảo phải gọi Khúc Sầm Sĩ.”
Nói xong, Tinh Tinh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng cô do dự một chút rồi lại quay lại. Đập vào mắt cô là vẻ mặt kinh hoảng bất an của Thiên Ti.
Thấy Tinh Tinh nhìn, Thiên Ti vội cười lên để che giấu, nhưng cũng không biết nói thế nào cho ổn.
“Thien Ti, chị biết em đã rơi vào lưới tình, nhưng chị hy vọng em có thể bình tĩnh lại, là ba muốn gọi Khúc Sầm Sĩ, em tốt hơn hết là đừng làm cho ba tức giận.”
Nói xong cô rời đi.
Chỉ còn lại một mình, Thiên Ti thở dài, cắn môi. Bàn tay cô lại vô thức sờ viên đá phù dung đeo trên cổ. Vốn dĩ cô nghĩ rằng sau những chuyện đã xảy ra thì Thị Tử sẽ buông tay, nhưng…
Trước đây cũng có trường hợp tìm được người thuần âm nhưng không thể ra tay, ví dụ như người đó hay đi lễ Phật… gặp những trường hợp khó như vậy thì Quý Ất cũng bỏ qua. Dù sao, theo Quý Ất thì gã, Tinh Tinh, Thiên Ti và Lý Gia Mưu hợp thành một đội bất bại. Gã sẽ không vì một chuỗi hạt mà hủy đi tinh thần cả đội. Nhưng lần này, gã lại đòi phải gọi Khúc Sầm Sĩ, vì gã biết Khúc Sầm Sĩ. Quý Ất là ở thành phố quỷ, viên đã phù dung này cũng đến từ chợ quỷ, xem ra Quý Ất đã biết Khúc Sầm Sĩ mang viên đá đi. Giờ gã muốn gì?
Khảo nghiệm cô ư? Nếu khảo nghiệm thất bại thì sao?
Trong lòng Thiên Ti rất bấn loạn.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Thị Tử.
Cho dù cô không muốn làm vậy, nhưng cô muốn làm việc này cho chị cô thấy. Hơn nữa, chị cô lần trước đã nói không cho phép cô và Thị Tử có liên hệ gì, nhưng coi bộ việc hai người lén lút hẹn hò vẫn bị Tinh Tinh phát hiện.
Điện thoại tới, cô nghe tiếng nhạc từ đầu dây bên kia, cô khẽ nói: “Thị Tử, anh chưa ngủ à?”
“Sắp. Hôm nay thằng Mập xui, bị người ta đánh cho bầm mắt nên một hai đòi ăn khuya tẩm bổ. Bọn anh đang ăn cơm hộp uống canh, em có muốn qua chơi không?”
“Trễ vậy rồi…”
“Thiên Ti, vậy em “vút” cái xuyên tới phòng anh đi, giường anh ấm áp lắm.” hắn hạ giọng ở cuối câu.
Thiên Ti cười khẽ. Nói chuyện phiếm cùng Thị Tử thật hạnh phúc, khiến cô có cảm giác ấm áp. Không biết phải nói với hắn chuyện kia thế nào. Nhưng cô biết, Tinh Tinh đang đứng nghe ở bên ngoài, tai chị cô rất thính, có thể nghe rõ nội dung nói chuyện của bọn họ.
“Qua không nào, anh làm ấm giường trước cho em.” Thị Tử tiếp tục nói đùa, Mập quát ầm ầm: “Mày bớt tởm lợm đi cho tao được không hả? không ăn thì biến đi, đứng đây nói tởm quá tao ăn không có nổi.”
Thị Tử cười.
Thiên Ti cảm nhận được Tinh Tinh đang ngồi ở phòng khách, cũng đang dùng cảm giác dò xét bên này. Cô âm th ầm hít một hơi, nói: “Thị Tử, mai là tới Giáng Sinh rồi, em muốn mời anh tối mai tụ tập với tụi em, chơi qua đêm Giáng sinh luôn.”
Nói rồi Thiên Ti cầu nguyện trong lòng: Đừng đáp ứng, làm ơn đừng đồng ý.
Thị Tử trầm mặc, nhưng nhanh chóng đáp: “Thiên Ti, tối mai thì xin lỗi em, anh không để ý mấy ngày lễ này, hay là, hôm sau anh đưa em đi chơi được không? Em muốn đi đâu cũng được, anh đưa em đi.”
Trong lòng Thiên Ti khẽ thở phào: “Không cần đâu, anh có việc thì cứ làm, tối giáng sinh nếu anh xong việc sớm thì gọi em, nếu kịp thì anh ghé qua, được không?”
“À được anh sẽ gọi em.”
Thiên Ti như trút được gánh nặng, cúp máy, trong lòng cô vui vẻ nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Cô không thích như vậy, hoàn toàn không thích việc khiến bạn bè tin tưởng mình bị tổn thương. Không ai sẽ nghĩ tới việc tham gia tiệc tùng, rồi trở thành con mồi bị hiến tế.
Thiên Ti lại đưa tay sờ lên viên đá trên cổ, đột nhiên cô nảy ra suy nghĩ làm sao khiến Thị Tử giết Quý Ất, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc.
Khúc Sầm Sĩ nghe điện thoại nhưng cũng không phát hiện gì dị thường, hắn cúp máy rồi tiếp tục ăn khuya.
Mập lau miệng nói: “Có muốn tụi mình dời kế hoạch sau 1 ngày cho mày đi hẹn hò không?”
Thị Tử không đáp mà tiếp tục ăn. Hắn cũng rất muốn tham gia tụ tập với Thiên Ti, đứng cạnh bạn bè cô nói với họ rằng hắn là bạn trai của cô. Chuyện tuyên bố quyền sở hữu này phàm là đàn ông đều muốn làm. Nhưng mà kế hoạch của bọn hắn lại thực hiện đúng vào đêm giáng sinh.
Đối với bọn họ thì mỗi một phút đều trân quý, vì bọn họ không biết được Lý Gia Mưu sẽ xuất hiện khi nào, sẽ cướp đi mạng sống của người khác khi nào. Có thể là Lôi Lôi, hoặc cũng có thể là chính Thị Tử.
“Không sao!” Thị Tử nói. “Chờ mình xử lý xong Lý Gia Mưu, rồi xử lý Quý Ất, sau này còn rất nhiều đêm giáng sinh để cùng Thiên Ti bên nhau.”