Chương 113Bị Chó Theo Đuôi
“Chuyện của gã xăm mình kia, hắn hẳn là ‘nguồn cung cấp’, nhưng mà gã chưa chết, chúng ta vẫn chưa biết tại sao gã sống sót. Nhưng nếu từ chuyện của gã mà xâu chuỗi lại thì Lý Gia Mưu có lẽ đã vài ngày rồi không có ăn tim người, nên gã sẽ càng lúc càng yếu, hoặc sẽ giết người trầm trọng hơn, chuyện này chúng ta sẽ phải phòng bị trước.”
Thần Ca lên tiếng: “Nói khó nghe một chút thì mấy người chúng ta bây giờ không có khả năng trộm sổ sách của Tinh Duyên ra để coi phải bảo vệ ai, nhưng mà chúng ta phải bảo vệ người bên cạnh, không thể có sơ xuất.”
Người bên cạnh, chính là Lôi lôi và THị Tử. Thị Tử bất giác sờ vào chuỗi hạt trên cổ tay, và cả sợi chỉ đỏ được xỏ vào cùng chuỗi hạt.
Nói chuyện một lúc, THị Tử nói muốn đi ngủ. “Sáng mai còn phải đi đón Thiên Ti nữa, yêu lén lút cảm giác cũng không tồi.”
Nghĩ tới việc sáng mai có thể gặp Thiên Ti khiến tâm trạng Thị Tử tốt hơn nhiều.
Khi Thị Tử đứng lên về phòng ngang qua mặt hắn, Mập đứng lên: “Để cửa tao với, tối nay tao ngủ với mày.”
“Giường mày có gái xinh, đòi ngủ với tao làm gì? Biến đi. Lỡ đêm tao sờ trúng tấm ván lại còn mọc jj nữa thì thật là…” Mập vốn hay ngủ khỏa thân, lại còn vụ lần trước hắn hôn đầy kinh tởm nữa nên Thị Tử khó mà quên được.
“Này, đừng vậy mà. Thần Ca, đêm nay em ngủ với anh nha.”
Thần Ca lặng lẽ đứng lên, không để ý tới hắn mà về phòng. Thị Tử vừa đi vừa nói: “Thần Ca ngủ giường tao hồi còn bé, giường nhỏ xíu nên anh ấy phải nằm nghiêng may ra mới vừa đó. Mày không biết xấu hổ mà còn đòi nằm chung hả? Gọi cho ba mẹ Lôi Lôi nữa, nếu không nhà người ta tìm không thấy con lại báo mất tích nữa.”
Sau đó là hai tiếng đóng cửa. Mập mắng thầm, đêm nay coi bộ hắn phải ngủ sô pha rồi. Ngủ sô pha thì ngủ sô pha, có điều hòa.
Hắn nằm trên ghế, lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi gọi cho ba Lôi Lôi. Trong lúc điện thoại đổ chuông, trong lòng hắn rối rắm. Chuyện thế này làm sao nói đây? Nói là cô con gái rượu vị thành niên của chú tối nay ở cùng cháu, không về nhà sao? Nói sao cho nó bớt shock đây?
Bên kia nhanh chóng bắt máy, có lẽ cả nhà cũng đang đi tìm con. Ba Lôi Lôi hỏi nahnh: “Vệ Lăng, có việc gì không? Lôi Lôi có đang ở chỗ cháu không?”
Mập hít một hơi thật sâu, cố gắng nói thật vững vàng: “Chú, tối nay Lôi Lôi có chút việc, đúng là em ấy đang ở với cháu, em ấy ngủ rồi. Mai cháu xem tình trạng của em ấy, nếu ổn thì cháu đưa đi học, còn không cháu sẽ chở về nhà.”
Đây chính là cách nói giống như phát ngôn của chính phủ vậy. Không ngờ bên kia lại nói: “Được được, ở với cháu là được. Sau này có phát sinh chuyện gì, hay qua đêm với nhau gì thì cũng phải gọi cho cả nhà một tiếng, mọi người cũng không phải phản đối gì, nhưng dù gì thì Lôi Lôi cũng còn nhỏ.”
“Không phải, chú, chú nghe con nói, con nghĩ chú có hiểu lầm, tối nay…”
Hắn nghe bên kia ba Lôi Lôi nói to: “Được rồi, tìm được rồi, con bé đang ở với thằng nhóc Vệ Lăng. Tiểu tử Vệ Lăng ngon thật, ra tay nhanh dữ.”
Kế tiếp nghe tiếng mẹ Lôi Lôi: “Wow, vậy tốt, thật là làm cho người ta lo lắng muốn chết. Chắc tụi nó sợ bị la nên không gọi điện về. Con nhóc Lôi Lôi này, không biết nó biết cách tránh thai không.”
“Alo!” Mập cố gào vào điện thoại, nhưng bên kia đã gác máy. Mập lại T.T
***
Đội cảnh sát hình sự - trinh sát (hình trinh) cũng có trực ban.
Gọi là trực ban nhưng thực ra chỉ là ngồi trong văn phòng, nếu có chuyện khẩn cấp thì gọi điện cho cả đội để mọi người cùng xử lý.
Mà cho dù có chuyện thì cũng là 110 hoặc cảnh sát khu vực tới trước, bọn họ cũng không phải chạy tới gấp.
Trong văn phòng sạch sẽ gọn gàng, Diên Tô Càn mặc áo phao cảnh sát, ngồi trước màn hình máy tính, mặt hắn vô cùng nghiệp trọng.
Sau đó hắn cầm bút lên, viết xuống mấy chữ.
“Vụ án chết đột ngột – chuỗi hạt biến mất 6” – “Khúc Sầm Sĩ bị đuổi việc” – “Điện thoại Thiên Ti” – “Chuỗi hạt Tinh Duyên”
Hắn đột nhiên cười, giờ mà nói Khúc Sầm Sĩ không có liên quan tới vụ án này thì hắn không tin.
Trước hết, hắn từng nghe tới vụ án mạng có chuỗi hạt bị mất tích, nhưng án này không phải do đội của hắn xử lý mà hắn nghe người khác nói tới. Theo tài liệu này thì có vẻ vụ án xuất phát từ đồn cảnh sát nơi Khúc Sầm Sĩ làm, như vậy chắc chắn hắn từng tiếp xúc với vụ án.
Sau đó, hắn bị đuổi khỏi ngành. Lúc trước, hắn nghĩ tới việc Khúc Sầm Sĩ đi nằm vùng phá án, chứ không thì với hoàn cảnh COCC của Thị Tử, lấy lý do truyền bá mê tín dị đoan mà đuổi việc cũng quá là giả trân.
Sau khi Thị Tử bị đuổi việc không lâu thì vụ án chết đột ngột có chuỗi hạt bị mất tích không còn xảy ra.
Mà lúc hắn nghĩ Thị Tử quen biết người đàn ông xăm mình kia, thì tối đó, Thị Tử lại gọi cho Thiên Ti. Nói là bạn gái Thị Tử, nhưng trùng hợp sao, nhà Thiên Ti lại bán chuỗi hạt. Chắc chắn có liên quan! Phát hiện này khiến Diêu Tô Càn hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ được, sáng sớm 7 giờ có người tới sở là hắn vội đi ra khỏi cục công an, đi về phía con hẻm nhỏ kia.
Con hẻm đó bán thủy tinh, kim cương, chuỗi hạt nổi tiếng ở thành phố A. Hắn không dùng xe cảnh sát mà dùng chiếc xe second hàn của mình đi.
Ở gần hẻm đó ven đường có nhiều hàng quán bán bữa sáng. Hắn không nghĩ nhiều, xuống xe ăn một chén hoành thánh.
Mùa đông thành phố A, sáng và tối chỉ khoảng hai ba độ, giữa trưa thì nhiệt độ có thể lên tới mười mấy hai mươi độ. Thời điểm này đúng lúc sương giá, trời lạnh thấu xương.
Những người phải ra khỏi nhà buổi sớm đều ăn sáng như vậy cho ấm người, nên quán rất động.
Diêu Tô Càn ôm một tô hoành thánh, ngồi ăn. Mới được một miếng bỗng cảm giác có người đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn quanh thì thấy Khúc Sầm Sĩ đang ngồi cách hắn ba bốn người.
Khúc Sầm Sĩ mặc áo khoác thật dày, nhìn hắn cười cười: “Chào buổi sáng cảnh sát Diêu, sao đi ăn sáng xa thế. Tôi nhớ nhà cậu không ở khu này, mà đây cũng xa cục Công An lắm.”
Thị Tử có thể đoán được lý do hắn xuất hiện ở đây, chỉ là không nghĩ tới hắn to gan tới mức mò tới đây. Chẳng phải Diêu Tô Càn đang tìm chết sao. Bao nhiêu cảnh sát không điều tra, vậy mà hắn dám giữa đêm đi theo dõi nhà Thị Tử, lại còn sáng sớm đã mò tới đây
Diêu Tô Càn cũng hướng tới hắn cười cười, nói: “Đi dạo, ngươi thì sao?”
“À, tôi tới đón bạn gái đi học thôi.”
“Ồ, sao không thấy bạn gái ngươi?”
“Lạnh thế này, đại lão gia như tôi ở đây ăn sáng ngoài trời thôi, chứ con gái người ta phải ở nhà hưởng máy sưởi, ăn thoải mái hơn không?” Thực ra thì Thiên Ti không cần ăn mấy thứ này, lúc trước không biết hắn còn cứ cố mời đi ăn, giờ biết rồi thì sẽ không để việc ăn uống trở thành rào cản giữa hai người.
“Bạn gái ngươi xinh đẹp lắm nhỉ?” Diêu Tô Càn nói. Vẻ đẹp của Thiên Ti khiến hắn giật mình.
Khúc Sầm Sĩ gật đầu, kết thúc việc đối thoại, nhưng trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tên Diêu Tô Càn này đúng là không biết điều.
Thấy Thiên Ti đang bước ra từ chỗ rẽ, Thị Tử vội ăn nốt rồi đi về xe. Thiên Thi thấy hắn thì cười: “Sao lại đổi xe? Không đi chiếc SUV kia?”
“Xe này của anh cũng mấy trăm ngàn tệ đó, không rẻ hơn chiếc kia bao nhiêu đâu, lên xe đi đại tiểu thư. Lần sau để anh nói Mập cho anh mượn máy bay tới đón em đi học nhé.”
Thiên Ti đáp: “Được á, em chờ.” Nói xong, nụ cười trên mặt cô cũng trầm xuống, cô nhìn thấy Diêu Tô Càn đang ngồi ăn bên kia, tuy cô chỉ gặp hắn có một lần nhưng ấn tượng về người cảnh sát này khá sâu.
Lên xe rồi, lúc đi khỏi con hẻm Thiên Ti nói: “Người cảnh sát kia anh biết không?”
“Diêu Tô Càn, hình trinh, hai vụ án tử bị moi tim lúc trước do hắn xử lý. Vụ án sau này ở bãi đậu xe, người bị moi tim nhưng không chết cũng do đội của hắn xử lý.” Nói xong, Thị Tử nhìn xem phản ứng của Thien Ti, nhưng cô không hề có phản ứng gì, nếu vụ án ở bãi xe do cô làm thì chắc phải có chút biểu hiện.
“Thị Tử,” Thiên Ti nói, “Anh thành thật nói em nghe, anh có phải là cảnh sát tới điều tra vụ án này không?”
Thị Tử liền cười: “Loại án này phải do hình trinh điều tra, lúc trước anh cũng chỉ là một cảnh sát khu vực cỏn con, án tử mà còn chết liên tục mấy mạng người làm gì đến phiên anh điều tra án?”
Thị Tử rất muốn nói thật với Thiên Ti, hắn cũng rất tin cô, nhưng lúc này hắn vẫn lựa chọn nói dối. Hắn không muốn việc hắn tiếp xúc cô từ yêu thương trở thành lợi dụng. Hắn thừa nhận, lúc trước chính là muốn lợi dụng, nhưng hiện tại không phải, hiện tại mọi thứ hắn làm đều vì Thiên Ti.
Thiên Ti cũng là cô gái không cảnh vẻ, cô quay sang hôn lên má hắn, miệng nói: “Hun cái nà.”
“Vậy thôi á? Anh cả ngày chỉ gặp em được vài phút mà chỉ làm lấy lệ thôi sao?” Nói rồi kéo cô qua.
“Làm cái gì, lo lái xe đi.” Thiên Ti cười, đẩy hắn ra. “Mai mốt anh đậu xe xa nhà em xíu nữa đi, đám người ngồi đó ăn sáng thấy em ngày nào cũng lên xe anh đi, sẽ có người tốt bụng nói với chị em đó.”
“Sợ gì chứ, chị em đâu có quen những người đó.” Tinh Tinh cũng không có ăn uống gì nên cũng sẽ không quen biết những người ăn uống vỉa hè đó.
“Nói anh cách xa một chút thì cách đi, Thị Tử à, em…”
“Rồi rồi, xa một chút. Chẳng qua anh sợ em đi xa vậy bị lạnh rồi sao?”
Hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới đại học A. Thiên Ti vừa xuống xe, Thị Tử trầm mặt, lấy điện thoại gọi cho cục trưởng Trương.
“Trương bá bá, con bị một con chó theo đuôi.”