Chương 107Là Thiên Ti ra tay?
Diêu Tô Càn buông hắn ra nhưng giọng vẫn hầm hè: “Cứ chờ xem.”
Mười phút sau, Mập chạy tới. Đi theo Mập còn có ba người đàn ông nhìn vô cùng vạm vỡ, đi từ xa bọn họ đã rổn rảng:
“Hướng ca đâu? Hướng ca ở đâu?”
“Hướng ca không có việc gì chứ?”
“Y tá đâu? Có ai không?”
Có lẽ bọn họ chính là đi tìm người ở phòng ICU rồi. Mập liếc Thị Tử, rồi đi tới. Lúc nhìn thấy Diêu Tô Càn thì Mập trừng hắn một cái, coi như không thấy, rồi hỏi: “Sao rồi? biết đầu đuôi chưa?”
“Chưa tỉnh, cảnh sát còn đang canh ở đây, bọn họ còn chưa tiếp xúc thì mình hỏi được gì?” Thị Tử nói, nhưng mắt vẫn nhìn xem ba người kia đi tìm ai, hắn nói khẽ: “Tao biết ai ở trong đó.”
“Mày biết à?”
“Mày cũng biết đó. Là người đàn ông xăm trổ ở quán ăn khuya hômtrước, tao còn đuổi theo vào trong WC đó, đó là lần đầu tao thấy Lý Gia Mưu, nên ấn tượng sâu đậm. Còn mấy người kia là mấy người ngồi cùng người đó hôm đấy.”
Mập nhìn sang, nói khẽ: “Không ra gì.”
Ba người kia sau một hồi ầm ĩ thì tìm được bác sỹ phụ trách, Thị Tử và Mập không cần qua hỏi đứng tại chỗ nghe được, bác sỹ nói người bị hại bị người ta dùng vật sắc đâm thủng lưng, chạm cả vào tim, nhưng không gây nguy hiểm cho tính mạng. Chờ tới khi thuốc tê tan là có thể chuyển sang phòng bệnh thông thường.
Nghe những lời này cả Mập và Thị Tử đều nghĩ tới việc Lý Gia Mưu chọc tay vào sau lưng người ta, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Mập nói khẽ: “Cái này là moi tim.”
“Ừ, tao nhớ lần trước Lý Gia Mưu ra tay là gã bắt hồn người chết, khi đó, chúng ta mới bắt đầu điều tra vụ việc, gã cũng chưa moi tim ai. Nếu bắt hồn thì chết sẽ không có dấu vết gì trên cơ thể, nhưng lần này có vết thương, nhất định là moi tim.”
“Thị Tử, xem ra mày rất lợi hại, đánh gã bị thương nặng vậy.”
“Hôm đó tao mà lợi hại hơn ném đồng tiền dương vào giữa chân mày gã là gã đã hồn phi phách tán rồi. Thôi chờ Linh Tử thúc về hỏi coi, nhất định có cách.”
Hai người đứng sát nhau, tiếng nói chuyện rất nhỏ, không để ý tới Diêu Tô Càn đang đứng rất gần. Mập đột nhiên xoay người khiến Diêu Tô Càn bất ngờ, vôi giả vờ không nghe lén, tránh qua một bên.
Thời điểm này nói cái gì bây giờ? Đi tố cáo cảnh sát nghe lén sao?
Mập hừ lạnh, nói với Thị Tử: “Mình khong thể ngồi trước cửa Tinh Duyên ở chợ quỷ theo dõi cả ngày, nhưng người bệnh thì được. không phải bác sỹ nói tan thuốc là tỉnh sao? Mình ngồi đây chờ. Thị Tử, đi mua cơm đi. Hôm nay mình phải thủ vững trận địa nào.”
“Sao lại là tao? Hơn nữa giờ đi thì có phải hơi sớm khong?” Thị Tử còn đang khó chịu làu bàu thì Mập đã đẩy hắn ra ngoài. “Đi đi, ở ngoài thì lúc nào cũng là tao mời, giờ thì mày mời tao đi. À mà tao muốn ăn canh mực nóng, kêu quán bỏ vào thùng giữ nhiệt nha.”
Thị Tử lầm bẩm trong lòng, thằng nhóc Mập ăn cơm mà đòi hỏi quá, vậy mà kêu là người sống trong quân ngũ đấy.
Bực là bực, nhưng việc vẫn phải làm.
Thị Tử vừa bỏ đi, trước cửa liền xuất hiện thế chân vạc: Diêu Tô Càn – Mập – và ba người đàn ông vạm vỡ kia.
Ba người kia thì vì lo lắng cho người ở trong nên không có tâm trí nào mà để ý tới hai người còn lại. Mập đăc ý, nói với Diêu Tô Càn: “Này, ngươi nói coi người bên trong ra sao nhỉ?”
“Dù sao cũng không chết được.” Diêu Tô Càn tức giận mà trả lời.
“Nghe nói người bên trong là lão đại xã hội đen, hắn có từng phạm tội gì lớn không? Nếu không sao cử ngươi trực ở đây vậy? Hay ngươi ngẫm thử coi, đội trưởng ngươi đưa mọi người đi hiện trường, nếu phát hiện được gì thì phá án làm công thần, còn ngươi ở đây nhịn đói canh người, chính là khổ thần á.”
“Cần mày quản à? Cái gã Nước Cất kia tao biết. Còn nhìn mày như này chắc cũng là đồ quan nhị đại thôi, cả ngày ăn không ngồi rồi, đu đeo theo hắn chơi trốn tìm chi bằng đi tìm việc làm đi, không chừng còn có ích cho xã hội một chút.”
“Ồ, nhưng tao thích chơi trò chơi đó. Mà này, cảnh sát, mày nhìn người nằm bên trong đi, hay đi điều tra thử coi? Biết đâu phát hiện ra hắn ta từng phạm tội, tới chừng đó lại được làm công thần.”
Lúc nói chuyện Mập đứng rất sát Diêu Tô Càn, nhưng Diêu Tô Càn thì lại kích động lớn tiếng: “Mày có ý gì hả? mày đang châm ngòi ly gián tao và đồng nghiệp sao? Tao nói cho mày biết, cái gã nằm bên trong á, người như gã chết đi càng tốt, tốt nhất là thế chứ tỉnh lại tao đi điều tra thì không chừng lòi ra tử tội đó.”
Diêu Tô Càn nói, khiến ba người kia nổi cơn thịnh nộ. Mập ngửa đầu nhìn trần nhà lẩm bẩm: “Sao Thị Tử còn chưa về ta? Canh mực của tôi.” Hắn nói như thể mọi chuyện nãy giờ không chút liên quan tới mình.
Ba người kia, có một người hô to: “Này, mày có ý gì hả? Cảnh sát thì ghê gớm lắm à?”
Mập chuyển ánh mắt từ trần nhà về phía hành lang bên ngoài, thầm nói: “Thực xin lỗi nha bộ cảnh phục.”
Kế tiêp, hắn vừa lòng nhìn ba người kia ưỡn ngực chửi thề với Diêu Tô Càn bằng ngôn ngữ *@#$%^, nếu Diêu Tô Càn không mặc cảnh phục thì không chừng ăn đấm luôn rồi. Tiếng huyên náo cũng lôi kéo sự chú ý của mọi người xung quanh nên Diêu Tô Càn cũng không dám hớ hênh trong lời nói, bị mắng chửi chỉ có thể chịu trận. Hắn gồng mình, hung tợn nhìn Mập đang đứng xem hắn bị mắng.
Tới khi Thị Tử quay lại mang theo một hộp giữ nhiệt to thì ba người kia vẫn đang mắng chửi, chỉ là giọng đã nhỏ hơn rất nhiều. Hai người cùng nhau vừa ăn vừa chờ đợi.
Thị Tử nhìn Diêu Tô Càn thở phì phì, nghe tiếng quát tháo của ba người kia thì nói khẽ: “Chuyện tốt mày làm hả?”
“Không có a, bọn họ cãi nhau đâu có chuyện gì liên quan tới tao?”
Thị Tử tuy chẳng có hảo cảm gì với Diêu Tô Càn, nhưng hắn cũng hiểu rõ một cảnh sát lúc này nên làm gì, không nên làm gì. Diêu Tô Càn tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện với ba người kia, nên Thị Tử vẫn lặng lẽ giơ ngón tay cái với Mập.
Lúc Thị Tử ăn no, ấm áp ngồi đợi thì bốn người kia vẫn ôm bụng đói ngồi chờ. Trong lúc đó Diêu Tô Càn nhận được điện thoại của đội trưởng nói hắn không được rời đi mà phải canh chừng kỹ người đó, thế là cơm trưa hắn cũng không được ăn.
Đến tận hơn bốn giờ chiều người bị hại mới tỉnh dậy, đến tận hơn 5 giờ thì cảnh sát mới có thể bắt đầu hỏi chuyện. Cửa mở, Mập với Thị Tử len vào cũng không ai để ý.
Diêu Tô Càn mở bút ghi âm, bắt đầu: “Kể tôi nghe mọi chuyện xảy ra đi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Bệnh nhân ngồi trên giường, đôi môi trắng bệch, khô nứt, khuôn mặt xanh mét, nếu không phải trước đó đã xác định là người kia thì Thị Tử cũng không thể nhận ra. Người đàn ông nói chậm vô cùng, dù gì cũng bị trọng thương.
Gã nói sáng đó vừa ra khỏi nhà, đến bãi đỗ xe thì thấy bên cạnh xe có một cô gái mặc váy ngắn màu hồng nhạt đi tới, có vẻ chưa tới hai mươi tuổi. Cô ta đang xem gì đó ở nắp xe, dáng người cô ta bốc lửa vô cùng, tư thế cũng mê hồn. Gã nhìn quanh không thấy ai thì quyết định làm liều.
Thị Tử cau mày, váy ngắn hồng nhạt? nữ sinh hai mươi?
Người kia tiếp tục, gã bước tới thì cô gái kia quay người lại, quả thật vô cùng xinh đẹp, cô ta còn cười với hắn, ngồi lên nắp xe, chân mở rộng, ngoắc tay với gã. Gã liền nhào tới, ôm cô ta, còn hôn hít sờ soạng. Nhưng ngay lúc này gã thấy lưng đau nhói rồi không biết gì nữa.
Khúc Sầm Sĩ cau mày. Diêu Tô Càn thì ngắt ngang lời người kia: “Còn gì chưa khai không? Hai người nam nữ không quen biết, ở bãi đỗ xe, người ta đi câu dẫn ngươi?” Đúng là không chịu tự soi gương mà.
“Thật mà, ta không có nhớ sai.” Gã khẳng định, ba người đàn ông kia thì không nói gì, có lẽ bọn hắn cũng không tin tới điều mà đại ca mình nói.
“Ta cũng biết việc này kỳ quái, nhưng mà là thật, cô gái kia mặc váy ngắn màu hồng nhạt hơi mỏng, bó sát người, lộ rõ những đường cong cơ thể, tư thế đó ai mà đỡ được chứ?”
Diêu Tô Càn cười đau khổ, “Thời tiết như này, ở bãi đậu xe, lại còn mặc váy ngắn mỏng, đại ca à, anh có nghĩ là anh tưởng tượng ra không?”
“Bang!” đầu Thị tử như nổ tung, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh lần đó hắn thấy Thiên Ti ở Âm Lộ.
Lúc đó. Thiên Ti mặc váy mỏng tang, gần như trong suốt, váy rất ngắn, chỉ dài qua mông, hơn nữa còn có thể nhìn thấy nụ hoa trước ngực.
Gã đàn ông bị nghi ngờ thì kích động nói to: “Mẹ mày, không tin ông đây thì thôi. Mẹ nó! Con đĩ đó sao tao tưởng tượng ra được, mùi trên người nó tao còn nhớ. Tao còn nhớ tao sờ cả bên dưới nó mà, à, nó còn không mặc quần lót.”
Nói xong những lời này, hắn bỗng khó thở, hít hơi hổn hển vài cái. Cạnh bên điện tâm đồ cũng “Tích tích tích” nhanh hơn.
Bác sĩ lập tức liền ngăn Diêu Tô Càn tiếp tục hỏi chuyện, kêu hắn trước rời đi, chờ người bệnh ổn định hơn lại đến.