Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 29




Trang Yến ù ù cạc cạc, đầu óc u mê rời khỏi phòng ngủ của Tần Nhược Thủy.

Rốt cuộc là hôm nay Tần tiên sinh tìm mình làm cái gì ấy nhỉ? Này khác nào, quần tôi cũng đã cởi mà anh để tôi thấy cái này?

Mỗi người công tác bên người Tần tiên sinh đều phải kiểm tra một lần thế này à? Nếu quả là như vậy, bọn họ ra tay với Tần tiên sinh cũng không phải điều không thể xảy ra.

Trang Yến ôm một bụng nghi vấn, xuống tầng thấy Tần quản gia lại tưới hoa, ánh mặt trời xuyên qua làn hơi sương lún phún, để lại cầu vồng nho nhỏ cong cong, chân cậu không nghe sai bảo, đứng thừ người sau lưng Tần quản gia không biết nên nói cái gì.

Tần quản gia tưới hoa xong vừa quay đầu đã thấy bóng hình thù lù đứng đó, sợ hết hồn, ông thả bình tưới xuống, "Cháu đứng đấy làm gì?"

Làm gì? Trang Yến cũng không biết làm gì? Vừa rồi rõ rãng không phát sinh chuyện gì với Tần tiên sinh cả, thế nhưng trong một giây thất thần cậu lại sinh ra một loại ảo giác quái đản rằng mình đã gặp lại đại ca người cá.

Nói mới nhớ, cậu vẫn có chút nhớ anh cá dưới đáy biển, cũng không biết anh ấy bây giờ ra sao, liệu có cứu thêm một người nữa, tiếp tục làm những chuyện đã từng làm với mình trước đó hay không.

Trang Yến có chút sầu muộn mà nghĩ, cậu không phải người đầu tiên của đại ca cá, cũng không phải người cuối cùng, chỉ là một người lữ khách trong những người đại ca đã vội vàng cứu giúp mà thôi.

Nghĩ vậy, lòng cậu còn thấy hơi chua, Trang Yến cấu mình một cái, có cái gì mà chua!

Nhưng đại ca người cá cô đơn một cá sinh hoạt dưới đáy biển sâu thẳm như vậy, bây giờ là xã hội pháp trị, muốn tìm một con người bị đắm biển chỉ sợ cũng không dễ dàng, người hào hoa phong nhã như cậu lại càng hiếm thấy.

Dù cậu có muốn tặng anh cá một cô búp bê bơm hơi giúp đỡ ảnh vượt qua thời kỳ tìm phối ngẫu thì cũng phải gặp được con cá đấy cái đã, nếu có thể gặp lại anh ấy ở bờ biển cũ kia thì tốt.

Những tháng ngày không dài dưới đáy biển, cuối cùng lại khiến cho Trang Yến sinh ra một loại tình hữu nghị không giống cách mạng, không phải ái tình, mà giống tình cảm của một vị cha già hơn, sợ con cá của mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng sợ hắn không có người chăm sóc.

Có thể sinh ra thứ tình cảm này trong tình cảnh thế đó, cũng có thể xem là đầu óc không bình thường.

Tần quản gia nhìn vẻ mặt ngày càng quái gở của Trang Yến, ông tự nhận bình thường có thể đoán được bảy tám phần suy nghĩ của Trang Yến, nhưng thái độ của đối phương bây giờ làm ông đoán không nổi.

Ông cũng không biết ban nãy tiên sinh gọi chàng trai trẻ này lên phòng ngủ làm gì, cũng không thể là tiên sinh làm cái gì dọa sợ người ta rồi chứ, Tần quản gia lo lắng hỏi Trang Yến: "Sao thế?"

Trang Yến ngẩng đầu nhìn Tần quản gia, lắc đầu một cái, rồi lại cúi thấp đầu.

Đây là còn bị dọa sợ không nhẹ?

Kỳ thực Trang Yến đang nghĩ, nên nói với Tần quản gia thế nào? Nói Tần tiên sinh bảo cháu cởi hết quần áo, cởi xong lại nhìn cháu một cái, sau đó bảo cháu mặc quần áo vào, rồi thả cháu đi. Chẳng biết xong Tần quản gia có tưởng cậu bị hội chứng thích cường điệu không nữa?

Trang Yến cân nhắc kỹ lưỡng một phen, quyết định nói bóng nói gió tìm tòi xem hành động ban nãy của Tần tiên sinh đại biểu cho ý nghĩa gì, cậu mở miệng hỏi: "Tần quản gia, những người bên cạnh Tần tiên sinh ngày trước bị sa thải vì lí do gì vậy ạ?"

Tần quản gia ngạc nhiên, sau đó vội vàng hỏi Trang Yến: "Sao thế? Tiên sinh lại dọa sẽ sa thải cháu à?"

Tiên sinh cũng thật là, trước kia muốn sa thải người nào là sẽ thẳng thừng hạ lệnh đuổi người, bây giờ đối với chàng trai trẻ Trang Yến, ngoài miệng thì nói không thích, thế nhưng chẳng phải vì người ta mà còn chạy đến nơi chốn trước giờ tiên sinh căn bản không bao giờ muốn đến à.

Mà Trang Yến cũng rất nhạy bén phát hiện chữ lại của Tần quản gia, vừa rồi cậu còn tự mình đa tình mà cho rằng Tần tiên sinh cũng có chút ý với mình, bây giờ nghe chữ lại này, Trang Yến cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.

Cậu nhấp môi, hỏi Tần quản gia: "Tiên sinh, có sở thích đặc thù gì không?"

"Sở thích đặc thù?" Nói thật, Tần quản gia đi theo Tần Nhược Thủy nhiều năm, rút ra một điều ngoài bơi lội ra hẳn là Tần tiên sinh không còn ham mê gì khác, bây giờ thì có thêm một Trang Yến, chỉ có điều Trang Yến không ý thức được điều này.

"Ví dụ như cái gì?" Tần quản gia hỏi.

Ví dụ như thích xem người ta không mặc quần áo, Trang Yến hấp háy miệng, quả thực nói không nên lời, dù cậu có nói ra, cậu cũng cảm giác Tần quản gia cũng sẽ không tin.

Trang Yến lắc đầu thở dài, thế giới này quả là kỳ ba, "Bỏ đi, không sao, cháu về trước vậy."

Tần quản gia nhìn chằm chằm bóng lưng Trang Yến một hồi, rốt cuộc là tiên sinh vừa làm gì chàng trai trẻ ấy.

Trang Yến đã không mở miệng, ông có đi hỏi Tần Nhược Thủy, quá nửa là cũng không nhận được câu trả lời.

Tần quản gia lắc đầu một cái, xách bình tưới xoay người ra ngoài biệt thự.

Sau khi rời phòng ngủ của Tần Nhược Thủy cả người Trang Yến đều kỳ kỳ lạ lạ lầm bà lầm bầm, cậu cứ ngồi ngẩn ra trong phòng ngủ, rốt cuộc là tiên sinh có ý gì? Bảo cậu cởi quần áo, chỉ nhìn có một cái, chẳng lẽ là không hài lòng với cậu?

Nhưng vị trí mấu chốt đã nhìn thấy được đâu, sao lại không hài lòng được?

Trang Yến nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc Tần tiên sinh có âm mưu gì, cậu đến phòng thể thao, để luyện tập giúp mình tỉnh táo, nhưng một khi cậu ngừng động tác, cậu sẽ lại nhớ đến cảnh tượng vừa mới phát sinh.

Khi đấy cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào, mà lại để Tần tiên sinh bảo đâu đánh đấy, thậm chí còn không mở miệng hỏi câu nào, sao đầu óc lại bị mây đen che phủ, nhất định là do sắc đẹp mê hoặc, Trang Yến khinh bỉ chính mình đã không thể lĩnh hội thấu đáo tinh thần trong đoạn phim vệ sĩ Bính gửi tới.

Cậu ăn qua loa cơm tối, trở về phòng ngủ, tắm xong cũng không mặc quần áo mà trực tiếp đứng trước gương phòng tắm đánh giá cơ thể mình.

Vóc dáng rất đẹp, mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì có thịt, quá là hoàn hảo luôn.

Nụ cười trên khuôn mặt Trang Yến không kéo dài bao lâu đã chuyển thành biểu cảm tiếc nuối, lúc ấy cậu không nên chỉ lo đứng đấy mà ngại ngùng xấu hổ, lẽ ra nên chú ý thái độ của Tần tiên sinh một chút, ít nhất phải biết được, rốt cuộc anh ấy vui vẻ hay thất vọng, hài lòng hay mất hứng.

Nhưng thời gian nào có lội ngược dòng.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Trang Yến đi tìm khăn tắm quấn quanh hông, sau đó cầm di động chụp mấy bức hình, chọn ra tấm đẹp trai nhất, cà cho chân thon, cà cho trắng hếu, cà cho mịn màng, lông chân bay biến, hoàn hảo!

Trang Yến đăng bức ảnh lên moments, kèm theo mô tả: [cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu]

Sau đó thiết lập thành chỉ bạn thân mới được xem, mà trong danh sách bạn thân này, chỉ có một mình Tần Nhược Thủy.

Cậu nghĩ nếu Tần tiên sinh thật sự có ý kiến gì với cơ thể cậu, có khi sẽ nói ra dưới phần bình luận cũng nên, mặc dù xác suất không lớn, nhưng vẫn tốt hơn cứ ngồi đấy đoán mò.

Đăng lên moments không được bao lâu, Trang Yến nằm trên giường đã bắt đầu hối hận, có phải bức ảnh này hơi lộ da lộ thịt quá không, nhưng đổi cách nghĩ khác, có lộ hơn nữa thì Tần tiên sinh cũng nhìn rồi, đã vậy còn là nhìn ngay tại hiện trường, bức ảnh này chẳng thấm vào đâu.

Trước tiên cứ vậy đã, Trang Yến đặt điện thoại xuống, tiếp theo đành phó mặc cho số phận.

Trước kia Tần Nhược Thủy cơ bản không lướt moments bao giờ, từ khi lỡ đọc <một trăm phương pháp thoát ế> của Trang Yến, lại thành ngày nào cũng để ý trạng thái của cậu ta.

Chọn một cái cớ mỹ miều, hắn đây chính là phòng ngừa tai hại.

Như thường ngày, hắn chuẩn bị lướt moments mấy cái rồi lên giường đi ngủ, khi hắn mở moments, trong nháy mắt thấy được tấm ảnh trên cùng, cơn buồn ngủ trong đầu đã biến mất tăm hơi.

Trang Yến trong ảnh vừa mới tắm xong, lồng ngực trắng nõn còn treo giọt nước li ti, đầu tóc vẫn ướt nhẹp, gương mặt bị di động che đi hơn nửa, tuy nhiên vẫn nhìn ra vẻ mặt khá là thỏa mãn của cậu ta khi chụp bức ảnh này.

Nhóc lưu manh.

Hắn thầm mắng trong lòng, nhìn dòng chữ bên trên, cảm thấy có vấn đề ở đâu à, thế này rồi còn có thể có vấn đề gì.

Hắn nhớ bước thứ ba bên trong cuốn sách <thoát ế> kia, hình như trên đó nói phải biểu diễn các kiểu cơ bụng, tuyến nhân ngư của mình cho đối phương xem, nhân loại này đã tiến hành bước thứ ba rồi cơ đấy, ai cho cậu ta sự tự tin đấy hả!

Đáng tiếc hắn không thể đọc phần sau của cuốn sách, không biết tiếp theo nhân loại này sẽ giở trò gì.

Tần Nhược Thủy vừa báo Tần quản gia mua một quyển <một trăm phương pháp thoát ế>, vừa phóng to bức hình của Trang Yến, điều tra xem rốt cuộc tồn tại vấn đề gì.

Mà Tần quản gia đầu kia sau khi nghe được yêu cầu của Tần Nhược Thủy, mặt đầy ngớ ngẩn.

Tiên sinh vừa bảo mình mua sách gì cơ? Tại mình lớn tuổi tai không dễ xài, hay là tiên sinh bị vật thể lạ ký sinh rồi.

Đến tận khi ngắt máy, Tần quản gia vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khiếp đảm, mãi mà không lấy lại được tinh thần.

Phòng ngủ không mở đèn, bốn bề đặc quánh, Trang Yến mở mắt, cầm chiếc di động đã đút xuống chăn, vừa mở wechat đã thấy chấm đỏ nhỏ sáng choang.

Moment vừa rồi chỉ có Tần tiên sinh thấy được, Trang Yến hồi hộp ngồi dậy, cứ như cô dâu sắp bị vén khăn voan, dè dặt ấn vào.

Sau đó thấy được Tần Nhược Thủy nhắn lại bên dưới: [Photoshop méo gương rồi]

Trang Yến: "..."

Đây chính là vấn đề Tần tiên sinh chú ý à?

Méo hả? Trang Yến phóng to bức ảnh mới đăng, lôi một cái thước kẻ từ tủ đầu giường, đo đạc một hồi, đúng là có sự xiêu vẹo.

Mắt tốt thế nào mới phát hiện ra?

Có phải vừa rồi Tần tiên sinh đã nhìn ảnh của mình cực kỳ lâu không.

Mịa! Nghĩ như vậy tự dưng thấy hơi xấu hổ thì phải làm sao?

Trang Yến ôm điện thoại bắt đầu bổ não tưởng tượng ban nãy tiên sinh đã nghiêm túc nhìn chằm chằm bức ảnh này để tìm lỗi sai thế nào, mà Tần Nhược Thủy đang nhìn tấm ảnh trong phòng tầng ba đột nhiên nhận ra, ngoài mình còn có những người khác xem được bức ảnh này.

Những người đó sẽ nghĩ thế nào.

Nhân loại quả là tùy tiện, quá là tùy tiện!

Thật quá hư hỏng!

Tần Nhược Thủy thở hắt ra một hơi, ấn giữ màn hình lưu bức ảnh lại, sau đó để lại hai chữ trong phần bình luận: [Xoá đi]

Trang Yến rạo rực trong lòng, nhận được bình luận của Tần Nhược Thủy xong, nùi xấu hổ vừa rồi tức thì bốc hơi bay mất.

...

Nhà họ Văn.

Ông Văn tan làm trở về nhà, bà Văn liền kể đầu đuôi câu chuyện ban sáng cho chồng nghe, không hề giấu giếm, bao gồm cả việc Văn La Thần nói dối bà ta thế nào.

Ông Văn nổi cơn thịnh nộ, nhưng ông ta không nỡ tức tối với bà Văn, chỉ có thể trút giận lên người Văn La Thần, ông ta không hề kiêng kỵ, trách mắng cậu ta một trận ngay trước mặt tất cả mọi người.

Văn La Thần cúi đầu nói con sai rồi, nhưng trong lòng không phục, cảm thấy ông Văn mắng mình như vậy, cũng là do bọn họ còn nghi ngờ mình không phải con ruột nhà họ Văn, nhất định cậu ta phải nghĩ cách, cậu ta tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường vinh hoa phú quý mà mình đang có cho kẻ nào khác.

Văn Vũ Thuấn nắm tay bà Văn cười trên nỗi đau của người khác, cậu ta vốn không hy vọng nhà họ Văn sẽ có thêm một người, mặc dù người này mới chính là con trai đích thực của nhà họ Văn.

Ngay cả kẻ chết thay như Trang Yến mà cậu ta cũng không chấp nhận, huống chi là Văn La Thần con trai chân chính nhà họ Văn.

Tuy nhiên từ sau khi Văn La Thần về đến nhà cậu ta cũng không còn căng thẳng như trước, bởi vì cậu ta nhìn ra Văn La Thần không nhận được sự thương yêu thật lòng của bà Văn.

Mình không phải con ruột của bà Văn thì sao? Bây giờ cậu ta tin chắc giữa mình và Văn La Thần, bà Văn nhất định sẽ chọn mình.

Ông Văn mắng mệt, uống một ngụm nước, nói với Văn La Thần: "Mai đi xin lỗi Tần tiên sinh với ba."

Văn La Thần bị trách phạt trước mặt nhiều người như vậy vốn đã không vui, lòng tự ái bị làm nhục, cậu ta cứng cổ nói với ông Văn: "Hôm nay con xin lỗi rồi."

"Không đủ," Sắc mặt ông Văn hơi sầm lại, trông có chút đáng sợ, "Mai con phải đi một chuyến nữa."

Nếu bà Văn không giảm bớt hoặc thêm thắt cái gì trước mặt ông ta, như vậy có thể thấy đối với Tần tiên sinh Trang Yến có thể xem là có tiếng nói, nhà họ Văn bọn họ có thể không qua lại thân thiết với nhà họ Tần, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội.

Quan hệ giữa bọn họ và Trang Yến vốn đã rất tồi tệ, bây giờ lại xảy ra chuyện này, chỉ mong Trang Yến sẽ giống những quản gia bên người Tần tiên sinh trước kia, mau chóng bị Tần tiên sinh đuổi đi, như vậy nhà họ Văn bọn họ cũng có thể thở phào.

Văn La Thần còn muốn cãi thêm mấy câu, bắt gặp ánh mắt gằm ghè của ông Văn, lại bấm bụng nuốt trở về.

Sáng hôm sau, Tần Nhược Thủy vừa dùng xong bữa sáng trên tầng, Tần quản gia đã đi tới, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ông Văn dẫn con trai đến xin lỗi."

Khóe mắt Tần Nhược Thủy đang hướng về phía hành lang đến phòng thể thao, sáng nay hắn không thấy Trang Yến, nghe Tần quản gia bảo là đang tập luyện trong phòng thể thao.

Hắn dời mắt, cự tuyệt ông Văn: "Không gặp."

Tần quản gia đáp một tiếng, đang định ra ngoài trả lời ông Văn, lại nghe tiếng Tần Nhược Thủy hỏi: "Chúng ta có hợp tác với nhà họ Văn không?"

Tần quản gia cũng không nắm rõ chuyện của công ty, chỉ biết qua loa những hạng mục hợp tác lớn, ông lục lọi trí nhớ đôi chút, trả lời Tần Nhược Thủy: "HÌnh như là có."

"Chấm dứt toàn bộ." Tần Nhược Thủy hời hợt nói bốn chữ này, ung dung cứ như đang dặn trưa nay ăn gì.

Xem ra địa vị của Trang Yến trong lòng tiên sinh còn cao hơn mình tưởng tượng một chút, Tần quản gia vốn cho rằng chuyện đến hôm qua là kết thúc, ai ngờ còn tiếp diễn tới hôm nay, đáng tiếc Trang Yến không có mặt ở đây, không thể tận mắt chứng kiến phương diện sát phạt ngang tàng của tiên sinh.

Cho đến giờ Tần tiên sinh chưa từng mang tình cảm riêng tư vào công việc, lúc này thật sự có nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tần quản gia gọi điện thông báo với người trong công ty, tin tưởng bọn họ sẽ biết nên xử lý thế nào.

Mặc dù Tần Nhược Thủy rất hiếm khi quản chuyện công ty, nhân viên hắn thuê cơ bản đều là tinh anh, có thể hoàn toàn đảm đương các loại công việc trong công ty.

Thật ra thành phố Bình Hải cũng có nhiều nhà của tầng lớp thượng lưu làm được điều này, chỉ là bọn họ không dám trao trọn quyền hành, dù thế nào cũng phải nắm mọi thứ trong tay, thế nên dù có tài sản đáng kể, thì cũng chẳng có thời gian đâu mà hưởng thụ.

So ra, cuộc sống của Tần tiên sinh không khỏi quá mực nhàn nhã.

Ông Văn không ngờ sáng nay dẫn con trai đến nhà họ Tần xin lỗi, không chỉ không gặp được người ta, mà hợp đồng tháng trước vất vả ký được, cũng cứ vậy thẳng cánh cò bay, sau khi nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý, ông ta tức thì sa sầm nét mặt, mây đen giăng đầy.

Văn La Thần có chút sợ hãi, nhưng để đền bù sai lầm của mình, cũng hy vọng hòa hoãn quan hệ giữa mình và ông Văn, cậu ta bèn nói với điệu bộ lấy lòng: "Không có ngài Tần, chúng ta có thể hợp tác với những công ty khác mà, không sao đâu ba."

"Mày biết cái gì!" Nếu Văn La Thần không phải con trai mình, ông Văn đã sớm cho cậu ta một cái tát, đúng là cái loại chỉ giỏi gây họa, khiến cho nhà họ Văn phải đối mặt với nguy cơ lớn như vậy.

Nếu không phải Tần Nhược Thủy là không thể thay thế, bọn họ cũng chẳng rảnh hơi đi lấy lòng cậu ta.

Không một ai biết lai lịch của Tần Nhược Thủy, mười năm trước cậu ta dẫn Tần quản gia đến thành phố Bình Hải, đùng một cái gia nhập xã hội thượng lưu, các mối làm ăn dưới tay càng ngày càng lớn, có tin đồn nói tổ tiên cậu ta là quý tộc thời Đông Tấn, có tài sản phú khả địch quốc.

Nhưng nhà họ Tần thật sự thế nào thì không ai hiểu rõ, chỉ biết cho tới giờ bọn họ chưa từng nghe nói luồng vốn lưu thông của nhà họ Tần có vấn đề gì, hắn cứ như có khối tài sản vô cùng vô tận, tất cả hạng mục hợp tác với công ty nhà họ chỉ lời mà không lỗ.

Khi ấy nhà họ Văn vất vả mãi mới giành được cơ hội hợp tác từ đông đảo các đối thủ cạnh tranh, giờ chỉ vì Văn La Thần không có đầu óc, mà phải chắp tay dâng cho người khác.

Ông Văn đuổi Văn La Thần về nhà, trầm mặt đến công ty xử lý công việc.

Văn La Thần vác khuôn mặt thê thảm trở về nhà họ Văn, Văn Vũ Thuấn thấy sắc mặt đối phương, cũng biết vụ xin lỗi sáng nay khả năng cao là thất bại, tuy cậu ta không biết nguyên nhân, nhưng Văn La Thần càng mắc nhiều lỗi, cậu ta càng vui vẻ.

Văn Vũ Thuấn tiến lại gần, cố tỏ vẻ ân cần hỏi han: "Anh La Thần sao thế? Gặp được Tần tiên sinh không ạ?"

Bộ dạng này của Văn Vũ Thuấn trong mắt Văn La Thần chính là cười nhạo quanh minh chính đại, cậu ta không quan tâm Văn Vũ Thuấn, về thẳng phòng mình, thẳng đến giờ ăn trưa mới ra ngoài.