Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 18




Trang Yến thích ứng với cuộc sống tại trang viên nhà họ Tần rất nhanh, mỗi ngày ngoài đến bệnh viện chăm sóc ông Trang, phần lớn thời gian của cậu đều dành để luyện tập trong phòng thể thao, phòng thể thao nhà họ Tần đầy đủ thiết bị, thế nhưng cậu vẫn cần luyện tập thực chiến.

Trước kia Chu Phi cảm thấy để Bao Nhất Đề tập kèm là được, nhưng sau khi chứng kiến tài nghệ của Trang Yến, anh ta bèn từ bỏ ý định này, gần đây đang liên lạc với các huấn luyện viên từng làm việc cùng mình, hỏi xem trong tay bọn họ đã có thí sinh thích hợp nào chưa, nếu chưa thì đến kèm Trang Yến một chút.

Tần Nhược Thủy chờ Trang Yến để lại lời bình luận cậu ta tự cho là dí dỏm trên moments của mình, nhưng hắn chờ mãi vẫn không thấy có thông báo mới, rốt cuộc đến một ngày hắn không nhịn được, mở moments của mình là xem thử, mới phát hiện căn bản mình chẳng cho Trang Yến không gian phát huy.

Cái này thì phải trách mình.

Chỉ là sinh hoạt của Tần Nhược Thủy xưa nay không nhàm chán thì cũng chỉ chàn nhám, nhất thời không tìm được chủ đề thích hợp nào đăng lên moments, hắn liền quẳng vấn đề này sang cho Tần quản gia.

Tần quản gia lấy làm lạ: "Sao tiên sinh lại muốn đăng khoảnh khắc?"

Tần Nhược Thủy không nói gì, chỉ hờ hững lia Tần quản gia một cái, ánh mắt này như muốn nói, liên quan đến ông à.

"Tiên sinh nếu ngài không có điều gì đặc biệt muốn kể, thì có thể đăng hai tấm ảnh phong cảnh, ảnh mình ăn sáng ăn trưa, hoặc là cảm ngộ của mình trong cuộc sống."

Hắn thì có thể có cảm ngộ gì trong cuộc sống.

Tần Nhược Thủy mở giao diện wechat, để bắt thóp hành động của người trẻ tuổi này, hắn đã ghim Trang Yến lên đầu, mà ảnh đại diện của Trang Yến là một con mèo mướp nhỏ...

Tần Nhược Thủy đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu hỏi quản gia: "Nhà ông nuôi mèo không?"

Các vấn đề đặt ra ngày càng khó hiểu, tuy nhiên Tần quản gia vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp mà gật đầu một cái: "Có một con."

"Gửi ảnh lại đây."

Tần quản gia chịu thương chịu khó, để giúp Tần Nhược Thủy chọn được tấm hình đẹp nhất, ông lập tức phát liền hơn mười tấm cùng một lúc.

Tần Nhược Thủy chọn chọn chọn chọn, cuối cùng cũng lựa được một tấm mèo vàng, một cục nho nhỏ rúc tròn, trông rất muốn xoa xoa.

Hắn đăng bức ảnh này lên moments, bạn bè trên wechat của hắn không nhiều, đếm từ đầu đến đuôi cũng cùng lắm chỉ được hai mươi người, bức hình đăng lên chưa được bao lâu, đã nhận được thông báo like và bình luận, hắn mở ra nhìn lướt qua, trong đó không có Trang Yến.

Lúc này Trang Yến mới bò ra từ phòng thể thao đang chuẩn bị tắm rửa, sau khi rời khỏi phòng mình, bèn ngồi ghế ăn trưa với các vệ sĩ trên sân cỏ, lười biếng phơi nắng, hưởng thụ cuộc sống.

Khi chưa có Trang Yến, các vệ sĩ cũng thường xuyên tụ tập, đám vệ sĩ nhà họ Tần ngày đó đã bị Trang Yến chinh phục hoàn toàn, mặc dù tuổi tác Trang Yến nhỏ hơn bọn họ chút ít, nhưng bọn họ vẫn rất kính trọng cậu, hay tìm cậu xin chỉ bảo.

Trang Yến là võ sĩ quyền anh, song cũng nắm được một số kỹ xảo cận chiến, để đối phó với mấy người họ là hoàn toàn đơn giản.

Đám vệ sĩ dùng phần lớn thời gian canh giữ trong nhà họ Tần, hù dọa mấy người khả nghi không có lòng tốt, rất hiếm khi đi theo Tần tiên sinh ra ngoài, đại khái là tại mấy anh áo đen vạm vỡ đứng cạnh nhau có hơi khoe khoang quá.

Cũng bởi vì như vậy, Tần quản gia mới lựa ra một Trang Yến đi làm quản gia thiếp thân cho Tần tiên sinh.

Ông già rồi, mắt mờ rồi, chẳng tới mấy năm là không thể đi theo Tần Nhược Thủy được nữa, mấy thế hệ nhà ông đều làm công cho Tần Nhược Thủy, thế hệ này của ông lại không chịu cố gắng, mãi không có con cái, vậy nên ông đành phải tìm một người thế chân, tiếp quản công việc của mình.

Chàng trai Trang Yến này rất tốt, so với mình ngày xưa còn biết đánh nhau, nhân phẩm không tệ, có lòng hiếu thuận, có tình có nghĩa, làm người tốt đẹp, quan trọng chính là, ông có thể cảm nhận được hơi thở đại dương trên người cậu.

Ông rất hiếm khi cảm nhận được hơi thở ấy trên người bình thường, có thể nói mùi biển trên người ông cũng không nồng đậm bằng Trang Yến, vậy nên ông nhận định Trang Yến chính là người của trời cao phái xuống thay ca cho ông.

Ngoài ra còn có một lí do nho nhỏ, đừng thấy Tần tiên sinh ngoài miệng tỏ vẻ không thích Trang Yến ở bên cạnh mình, một hai phải sa thải thằng bé, nhưng từ lần yến hội năm ấy, xem ánh mắt Tần Nhược Thủy chú ý đến Trang Yến, Tần quản gia đã hiểu được, thật ra Tần tiên sinh thật thích chàng trai này.

Ánh dương rạng rỡ, hương thơm cỏ xanh bồng bềnh trong gió nhẹ, phương xa, những người làm đang vui vẻ náo nhiệt, trong trang viên, vệ sĩ Giáp nghiêng đầu quan sát Trang Yến tỉ mỉ một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói với cậu: "Người anh em sao anh nhìn chú kiểu gì cũng thấy quen quen thế nhỉ?"

Trang Yến mở mắt, nhìn đối phương một cái, cười nói, "Quen ạ? Chắc tại em có khuôn mặt phổ thông ấy mà."

"Mặt chú thế này mà còn phổ với chả thông, mặt tiền này không biết có thể quyến rũ cho bao nhiêu em gái chết mê chết mệt đâu," vệ sĩ Giáp thở dài, nói tiếp, "Không phải, anh nhớ chắc hẳn đã gặp ở đâu, nhưng mà cứ không nhớ nổi."

Vệ sĩ Ất trêu đùa: "Hay là trong mơ ấy chứ."

Vệ sĩ Giáp lắc đầu một cái, hỏi Trang Yến: "Trước kia chú làm gì?"

"Làm huấn luyện viên thể thao một thời gian," Trang Yến không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn hỏi: "À đúng rồi, tại sao không có ai ở bên cạnh Tần tiên sinh lâu được thế?"

Chủ đề cứ vậy bị dời đi, đám vệ sĩ giải thích với Trang Yến các vệ sĩ bên người Tần Nhược Thủy không ngừng đâm đầu vào vách núi kiểu gì, sau đó bị Tần Nhược Thủy tống cổ ra ngoài ra sao.

"Cũng không biết trúng tà ở đâu, bọn họ ở bên cạnh Tần tiên sinh không được bao lâu là bắt đầu liều sống liều chết vì Tần tiên sinh, còn muốn bắt cóc Tần tiên sinh, nghe nói có một đại ca hơn bốn chục tuổi vì Tần tiên sinh, mà còn muốn đi Thái chuyển giới nữa!"

"Chuyện của ông chả thấm vào đâu, tôi còn nghe bảo vệ sĩ đầu tiên bên người Tần tiên sinh là lính đặc chủng mới xuất ngũ, sau đó xuất gia làm hòa thượng vì ổng luôn."

"Chưa hết chưa hết, còn một vệ sĩ nữ nữa, sau khi ở cạnh Tần tiên sinh một thời gian ngắn, tinh thần cũng bắt đầu có vấn đề, muốn kéo Tần tiên sinh cùng nhảy lầu tử tự."

...

Đám vệ sĩ càng kể lể càng siêu phàm, Trang Yến nghĩ bụng, nói thêm mấy câu nữa là nhảy sang kênh thần quái chắc luôn.

Tuy nhiên Trang Yến cũng ý thức được chức nghiệp này quá nguy hiểm, không biết chừng nào sẽ bị Tần tiên sinh tống cổ ra ngoài, không biết có nên nhân lúc trong thẻ còn một ít tiền nhanh trí mua bảo hiểm thất nghiệp hay không.

Trong lúc Trang Yến suy tính đến đại sự nửa đời sau của mình, vệ sĩ Giáp đã cầm tay cậu: "Phải nỗ lực kiềm chế bản thân."

Vệ sĩ Ất đi đến, vỗ vai Trang Yến, ánh mắt chan chứa thương tiếc: "Nếu một ngày nọ cảm thấy tinh thần mình không bình thường, nhất định phải đi tìm bác sĩ tâm lý ngay lập tức."

Vệ sĩ Bính kết bạn với Trang Yến trên wechat, đoạn nói với cậu: "Anh gửi chú một đoạn video, khi nào rảnh rỗi mở ra xem thử, như vậy có thể chống đỡ mị lực của Tần tiên sinh."

Nghe không được cần thiết cho lắm, Trang Yến bị đám vệ sĩ làm cho dở khóc dở cười.

Ngoài bìa đoạn video được gửi tới là một bức hình cắt từ trong phim ảnh, không biết bên trong chứa nội dung gay cấn gì.

"Có cần thiết, cực kỳ cần thiết!" Các vị vệ sĩ đại ca hai miệng một lời đồng thanh cất tiếng, trao cho Trang Yến ánh mắt tràn ngập yêu thương, giống như đang nhìn một đứa bé cần chở che thương mến, mặc dù đứa bé này có thể quật ngã cả đám bọn họ.

Bọn họ dặn dò Trang Yến: "Cậu Trang, cậu nhất định phải kiểm soát bản thân, nhớ kỹ không được để Tần tiên sinh làm nhiễu loạn tâm trí."

"Tần tiên sinh..." Trang Yến cúi đầu, suy tư chốc lát, nghiêm túc gật đầu, "Tần tiên sinh quả thật là người đẹp nhất trong số những người em từng gặp."

Tần Nhược Thủy ngồi xe lăn, xe lăn đỗ tại cửa, ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn về phía Trang Yến trên sân cỏ.

Thính giác của hắn cực tốt, mặc dù khoảng cách rất xa, giọng Trang Yến cũng không lớn, nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng.

Này thì quyển sách kia không phải dùng trên người mình!

Khóe miệng Tần Nhược Thủy nhếch lên, ánh mắt âm thầm hàm chứa tức giận, người trẻ tuổi này quen thói lời ngon tiếng ngọt, bạ đâu nói đấy.

Trang Yến cảm giác có một đường nhìn tích tụ trên người mình, cậu quay đầu lại, chỉ thấy Tần Nhược Thủy ngồi trước cửa biệt thự, nhìn sang bên này, Trang Yến theo bản năng nhoẻn miệng cười lên.

Tần Nhược Thủy nhìn được, xoay người trở vào biệt thự.

Trang Yến nhìn theo bóng lưng Tần Nhược Thủy rời đi, không hiểu tại sao, cậu hoảng hốt sinh ra ảo giác đối phương nghe được những gì mình vừa nói.

Nhưng khoảng cách xa như vậy, hẳn là không thể nào.

Vệ sĩ Giáp Ất Bính nhìn thấy cảnh tượng tương tác ngắn ngủi giữa Trang Yến và Tần Nhược Thủy, trong đầu ầm ầm tiêu rồi tiêu rồi, người anh em nhỏ bé của bọn họ chẳng tới mấy ngày cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần mất thôi.

Trang Yến nhắm mắt thư giãn dưới ánh mặt trời một hồi, sau khi nghỉ ngơi lấy sức xong xuôi lại tiếp tục bắt đầu tập luyện, mãi đến tận buổi chiều mới kết thúc.

Từ ngày mai cậu sẽ giảm thời gian tập luyện đi một chút, tập luyện quá độ trước ngày đấu sẽ khiến cơ bắp mất sức bật, cậu nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất đón nhận trận đấu đầu tiên sau khi phục hồi.

Trang Yến vừa đi ra khỏi phòng đã đụng phải Tần quản gia, sắc trời đã muộn, ráng ngũ sắc biến mất, trả lại thiên địa cho đêm dài, đốm sao lẻ tẻ treo cao trên trời.

"Tiên sinh đang thưởng rượu ở vườn hoa phía sau, chú có chuyện phải ra ngoài một chuyến, cháu đến để ý tiên sinh đi."

Trang Yến gật đầu trịnh trọng mà chậm rãi, có phải Tần quản gia tín nhiệm mình hơi quá rồi không, Tần tiên sinh, độc thân, uống say, ba chữ này đặt chung một chỗ không phải đang dẫn dụ cậu phạm tội à.

Cậu bước đến chòi hóng mát sân sau trong miệng Tần quản gia, phát hiện xe lăn của Tần Nhược Thủy đặt ở một bên lối nhỏ, cách vị trí của hắn hiện giờ hơn mười bước chân, cũng không biết Tần Nhược Thủy chuyển sang đấy thế nào, chẳng lẽ là Tần quản gia cõng tới?

Trang Yến đi lên phía trước, hình như Tần Nhược Thủy uống nhiều rồi, đang nằm trên bàn đá, gò má trắng nõn để lộ một vệt ửng hồng.

"Tần tiên sinh? Tần tiên sinh?" Trang Yến khẽ đẩy vai Tần Nhược Thủy hai cái, Tần Nhược Thủy không chút nhúc nhích.

"Tiên sinh?" Cậu lại gọi một tiếng.

Mí mắt Tần Nhược Thủy khẽ động, nhưng nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh, có lẽ là đã ngủ say.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt của Tần Nhược Thủy giống như yêu ma quỷ quái trong câu chuyện cổ tích, mang hơi thở dụ hoặc con người, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, cặp môi mỏng nhạt màu còn lấp loáng ướt át.

Gió mát thoảng qua, mặt ao cách đấy không xa gợn sóng lăn tăn, mấy chú cá Koi tò mò ló đầu, cũng muốn biết tối nay sẽ xảy ra câu chuyện kỳ ảo thế nào, Trang Yến cứ như bị mê hoặc, thân thể không tự chủ nhích về phía trước một chút, nhưng lập tức sững lại.

Cậu thầm nghĩ không được, cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ thật sự không khống chế được mình, hình như buổi trưa vệ sĩ Bính có gửi cho cậu một đoạn clip, nói là xem xong sẽ kiềm chế được.

Trang Yến than thở trong lòng, khi đó cậu còn thề son thề sắt mạnh miệng nói rằng không vấn đề gì đâu, không cần thiết, bây giờ nhìn lại xem ra mình đánh giá bản thân cao quá rồi.

Lúc này gió trăng vào nhịp, bóng cây dập dờn, đêm thanh đã đến, không nên phụ lòng.

Trang Yến cầm điện thoại, mở video anh bạn gửi đến, liếc Tần Nhược Thủy một cái, bật lên.

Xa xa là đèn điện nhạt màu, gần sát là sắc hoa rực rỡ. Trăng chảy qua trời, phủ xuống ánh huyền như nước, Trang Yến cầm điện thoại, thâm tình nhìn Tần tiên sinh say ngủ.

Lúc này một âm thanh to khỏe truyền ra từ phía tay cậu: "Mày là thích anh ấy chắc? Mày đây là thèm khát cơ thể của anh ấy, đồ đê tiện!"

Trang Yến như được ban phát trí tuệ, cả người bừng tỉnh, tựa như một thùng nước đá dội vào đầu đúng lúc mơ màng lim dim giữa ngày hè nóng bức, chỉ thấy toàn thân tỉnh táo, ánh nhìn về phía Tần Nhược Thủy thanh tịnh, những thứ ái ái tình tình triền miên rả rích nhất thời biến mất không còn bóng dáng.

Thứ này dùng ngon thật.

Chậc, đê tiện.

Tần Nhược Thủy giả bộ ngủ: "..."

Mặc dù Trang Yến không làm gì hắn, nhưng bây giờ hắn càng muốn cho cậu ta nghỉ việc thì phải làm sao.

Trang Yến giảm nhỏ tiếng, ngồi đối diện Tần Nhược Thủy, ôn đi ôn lại hết lần này đến lần khác.

Tần Nhược Thủy đợi nửa ngày cũng không thấy cậu ta có hành động gì, hắn bèn lén lút mở mắt, chỉ thấy Trang Yến ngồi một bên, mở hai con mắt to như chuông đồng trừng trừng nhìn màn hình di động, còn chẳng để ý mình đã tỉnh lại.

Cậu ta thật sự thích mình à? Lần đầu tiên Tần Nhược Thủy sinh lòng ngờ vực đối với vấn đề này.