Lý Hữu Căn run lập cập tắt đèn khẩn cấp, hoang mang suýt nữa là bước hụt, ngã xuống từ trên băng ghế, may là giữ vững được thân thể, hắn víu bệ cửa sổ lần thứ hai trộm đạo nhìn phía ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, nhất thời mồ hôi như mưa rơi.
Đây là một tiệm rửa xe rất lớn, nằm trong một dãy các căn nhà hai tầng thật dài, tầng một có ba cánh cửa rất lớn, là nơi rửa xe vào ngày thường, lúc này bị miệng cống kim loại đã rỉ sét chắn lại, tầng hai là ký túc xá cho nhân viên, bên trong để vài chiếc giường tầng, bên ngoài căn nhà lại có một khu nhà nhỏ vây quanh, dùng tường gạch cao gần hai mét, vô cùng cao lớn, sân là đất vườn, để một vài công cụ sửa xe rửa xe ở một góc nhỏ bên rìa, đi ra ngoài, ở cửa chính có một cửa sắt lớn, ổ khóa ở trong cửa, có ba cái, hai nhỏ một to, đều được khóa lại chỉnh tề, trên mặt ổ khóa to nhất còn có một ổ khác to bằng nắm tay đàn ông, bị xích sắt lớn khóa lại.
Nếu là thường ngày, cánh cửa này rắn chắc như vậy, người ngủ bên trong tất nhiên có thể bình chân như vại, nhưng tình huống hôm nay lại khác.
Dưới màn trời tối đen không trăng, tất cả ánh sáng đều bị quỷ dị cắn nuốt, chỉ có thể hiện ra những đường viền mơ hồ, mà ở ngoài cửa sắt lớ này, lại có đầu người rậm rạp, đen tuyền không ngừng nhúc nhích, đẩy tới đẩy lui, không biết mệt mỏi dùng thân thể đập lên cửa sắt, khiến cửa sắt phát ra tiếng ngâm nặng nề.
Ở nơi không ai nhìn thấy, ba ổ khóa lặng lẽ biến dạng.
Lý Hữu Căn trốn ở phía sau rèm cửa sổ của một phòng ký túc xá tầng hai, hai chân run rẩy lén lút nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như địa ngục kia, cơ vòng bủn rủn một trận, suýt chút nữa tiểu ra quần.
* Cơ vòng: Cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang.
Hắn không biết rốt cuộc đây là chuyện gì, tại sao bản thân sẽ đi đến nơi như thế này, dựa vào ấn tượng cuối cùng trong ký ức, hắn mặc bộ tây trang như thường ngày, ôm cặp công văn của mình đến đơn vị làm việc, vừa mới bước xuống xe công cộng, lúc đang một bên suy nghĩ lát nữa làm sao để nịnh hót vị lãnh đạo đã phát biểu nói chuyện hôm qua một bên băng qua đường, đột nhiên có một chiếc xe chở hàng mất khống chế lao về phía hắn, hắn bị dọa nhắm tịt mắt, lại không cảm thấy đau đớn, chờ đến lúc mở mắt ra, liền đi đến nơi này, nằm trên một chiếc giường trong ký túc xá nhân viên.
Lẽ nào hắn đã xuyên qua? Ban đầu Lý Hữu Căn rất cao hứng, xét tư thế chiếc xe kia lao tới, coi như hắn không chết cũng phải cụt tay cụt chân, có khả năng nằm bệnh viện đến mấy năm, như thế rất tốt, xuyên qua vừa vặn cứu hắn một mạng, hoàn làm cho hắn bớt đi tiền, quả thực quá đúng lúc.
Nhưng vẻn vẹn một ngày sau, hắn liền không cười nổi nữa.
Bên ngoài tất cả đều là quái vật!
Vị trí của Lý Hữu Căn coi như không tệ, từ tầng hai có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sắt lớn, nơi đó không ngừng có quái vật dáng vẻ khủng bố buồn nôn đi tới đi lui, khi đó hắn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, liền nhìn thẳng vào đôi mắt xanh trắng như người chết của một con tang thi, hoàn toàn khác với tình huống Tân Manh chỉ bị kinh sợ, hai chân Lý Hữu Căn run cầm cập, đũng quần lập tức ấm áp, tiểu ra quần.
Chờ hắn tỉnh táo lại, thấy những quái vật kia tạm thời còn chưa vào được, hắn liền lui về trong phòng đi vòng vòng, ngay cả cái quần ẩm ướt cũng không thèm đổi, vừa lo vừa sợ, lúc thì chỉ thẳng lên trời chửi bới lão thiên gia để hắn xuyên nhầm chỗ, lúc thì trưng vẻ mặt đưa đám cầu nguyện mau có người tới cứu hắn, trong lúc vô tình thấy được tấm thiệp để trên bàn, hắn mạnh mẽ tát mình một cái, xác nhận không phải đang nằm mơ, suýt chút nữa ngất đi thêm một lần.
May mắn là, trước khi trời tối hắn nhìn qua cửa sổ thấy được chữ phun lên trên đỉnh khu thương mại, nhưng hắn không dám rời khỏi nơi này, thậm chí còn không dám xuống lầu, chỉ có thể tìm đèn khẩn cấp trong phòng, nghĩ trăm phương ngàn kế thu hút sự chú ý của người gọi là "Đồng đội" bên kia, hi vọng những người đó có thể lại đây cứu hắn.
Nhưng hình như hắn đã hạ một quyết định hỏng bét, bởi vì những quái vật kia nhìn thấy ánh sáng, lại như con kiến ngửi thấy mật hoa, điên cuồng đập mạnh lên cửa chính!
Khóa cửa không chịu nổi gánh nặng rốt cục cũng hoàn toàn đứt gãy, cửa lớn "Oành" một tiếng bị phá tan, quái vật đếm không xuể chen chúc xô đẩy đi vào nhà nhỏ, như thủy triều vỡ đê dâng về phía nhà nhỏ, vây quanh ở ngoài miệng cống, từ cổ họng phát ra tiếng gầm rú hưng phấn, xương ngón tay tàn phế mang theo thịt thối máu nâu cào lên trên cửa kim loại, phát ra tạp âm chói tai!
Lý Hữu Căn bị dọa cầm đèn trong tay ném ra ngoài, đèn khẩn cấp đập lên vách tường, liền bắn xuống mặt đất, chao đèn bị đập thành mảnh vỡ, bóng đèn chợt lóe lên mấy lần, tắt, trong phòng lại bị bao phủ trong bóng tối một lần nữa, tiếng va chạm của tang thi phía dưới lập tức nhỏ hơn không ít, Lý Hữu Căn lại không chút để ý tới những biến hóa này, hắn đã hoàn toàn xụi lơ trên đất, hai tay nắm lấy tóc mình kêu rên, khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt.
Bọn quái vật dưới lầu bởi vì ánh sáng biến mất mà rơi vào mê man trong phút chốc lại lần thứ hai bị tiếng kêu thảm thiết của loài người hấp dẫn, dường như uống vào thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cao độ, tiếp tục điên cuồng va chạm vào miệng cống, chất lượng miệng cống có tốt thế nào đi nữa cũng không sánh bằng cửa lớn, bị đập thành những vết lõm loang lổ, sắt lá mỏng manh vặn vẹo biến dạng, chẳng mấy chốc sẽ bị phá hoàn toàn, vào lúc đó nhóm tang thi ồ vào, mặc cho Lý Hữu Căn cầu xin Thượng Đế Phật tổ như thế nào, cũng khó có thể chạy thoát!
"A —— cứu mạng! Cứu mạng a! Ai tới cứu tôi!! A a ——" Lý Hữu Căn nỗ lực che hai lỗ tai cũng không thể ngăn cản tiếng bước chân của Tử thần đang tới gần, tiếng gầm rú của thú hoang đói bụng cùng tạp âm chói tai khi móng vuốt sắc bén xẹt qua kim loại mãnh liệt điên cuồng ương ngạnh chui vào lỗ tai từ mỗi một khe hở, hắn sụp đổ quỳ trên mặt đất, hoảng loạn rụt thân thể xuống dưới đáy giường, mồ hôi nước mắt lẫn nước mũi dính đầy mặt, cũng không thèm để ý tới tây trang đắt giá yêu quý, co lại thành một đoàn dưới chiếc giường phủ đầy tro bụi, run lẩy bẩy.
"Tích tích —— "
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi ô tô vang dội, động tác của Lý Hữu Căn ngừng lại, dường như nghĩ đến cái gì, lập tức nhanh chóng từ dưới đáy giường lăn ra, nhào tới bên cửa sổ, thật sự có một chiếc xe hơi đang lái vào từ ngoài cửa lớn, dọc đường đánh bay vài con tang thi, mau chóng đến dưới lầu!
Nhìn kỹ lại, liền thấy một thanh niên Sát Mã Đặc ngồi ở vị trí phó lái đang thò ra mái đầu đủ màu sắc, phất tay về hướng tầng hai, hô: "Ê! Có ai không? Chúng ta là đồng đội của ngươi, chúng ta tới để cứu ngươi, đừng sợ!"
Nếu là trước đây, nhìn thấy "Thanh niên sa đọa" mặc đồ như vậy, từ trước đến giờ Lý Hữu Căn đều kính nhi viễn chi, đi vòng thì thôi, còn phải nhổ một ngụm nước bọt, ra vẻ đạo mạo mà mắng "Thói đời ngày sau" để biểu lộ sự chính phái thanh cao của bản thân, kỳ thực trong lòng vẫn khinh thường đối với loại người từ đầu đến chân viết đầy vẻ thành hương kết hợp với khí chất người nghèo, nhưng hôm nay hắn cũng không rảnh quan tâm đến mấy thứ đó, hắn xoa xoa đôi mắt sưng tấy, sợ người đến không tìm được mình liền rời đi, nhanh chóng mở cửa sổ ra hô to với người bên ngoài: "Tôi ở đây! Tôi là đội hữu của các người! Tôi ở trên tầng hai, mau tới cứu tôi!"
* Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.
** Thành hương: Thành (thị), (quê) hương, ý chỉ người nhà quê mới lên.
Hùng Gia Bảo hưng phấn vung mạnh tay với cửa sổ truyền đến âm thanh, quay người cao hứng nói với Tân Manh, "Tìm được rồi! Mau, mau đi về phía trước, nhanh đi cứu hắn!"
Tân Manh lại không lạc quan như hắn, cậu căng thẳng thần kinh, hai tay gắt gao cầm lấy vô-lăng khống chế Land Rover, lúc đánh bay tang thi cũng tận lực bảo trì thăng bằng. Đường nhỏ lái qua căn nhà cũng không thoải mái, dưới nhà nguyên bản có không ít tang thi vây quanh, lúc bọn họ lái tới Hùng Gia Bảo dưới tình thế cấp bách vươn tay ấn còi, Tân Manh trơ mắt nhìn nhiều tang thi như vậy bị hấp dẫn lại đây, bỏ qua nhà nhỏ mà bao vây bốn phía quanh Land Rover, Hùng Gia Bảo còn sợ không đủ mà la to, khiến cậu thật sự bó tay toàn tập.
"Anh nhỏ giọng một chút, nếu như xe bị vây nhốt, chúng ta muốn chạy cũng chạy không thoát." Tân Manh đau đầu ngăn lại Hùng Gia Bảo, Hùng Gia Bảo cũng nhận ra tình huống không lạc quan, những tang thi này không muốn sống nhào lên thân xe, thân thể mục nát đánh lên kính, lưu lại từng vết vàng bạc ẩm ướt, có một con tang thi vừa vặn kề mặt sát bên cửa sổ xe chỗ phó lái, nhãn cầu xanh trắng trợn trừng nhìn chằm chằm Hùng Gia Bảo, Hùng Gia Bảo bị dọa hết hồn, lập tức ngậm miệng.
Không còn tạp âm ảnh hưởng, Tân Manh mãnh liệt vọt xe lên trước, sau khi đánh bay vài con mới khống chế Land Rover chạy vòng trong khu nhà nhỏ, toàn bộ tang thi còn lại đuổi theo phía sau xe, giương nanh múa vuốt đi theo, tốc độ chỉ có thể chạy cách xe một khoảng cách, tạm thời cầm cự được, chờ đến khi xe đi ngang qua dưới lầu căn nhà, Tân Manh hạ xuống cửa kính xe, gọi vọng lên tầng hai, "Mau xuống dưới, chúng tôi ở dưới đây tiếp ứng anh... Nhớ mang theo tấm thiệp!"
Lý Hữu Căn vẫn nhìn phía dưới run run một chút, ngón tay nắm chặt lấy bệ cửa sổ, "Không... Tôi không dám... Tôi không thể xuống, những con quái vật kia sẽ ăn tôi! Người, các người lên đây đi, hay là các người lên đây cứu ta đi!"
Tân Manh: "..."
Cậu quay đầu nhìn bầy tang thi bị bỏ lại phía sau, rồi nhìn cửa lớn mở rộng, trong lòng không nhịn được lo lắng, buổi tối quá yên tĩnh, khiến âm thanh ô tô khởi động vang lên đặc biệt rõ ràng, bây giờ trong sân còn có nhiều tang thi như vậy, nếu như tiếp tục kéo dài thời gian, cho dù chỗ này có hẻo lánh, cũng không chắc sẽ dẫn lại đây nhiều hay ít, đến lúc đó sẽ phiền phức hơn rất nhiều!
Thấy đồng đội kia vẫn không chịu xuống dưới, Tân Manh cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, trực tiếp quay đầu xe, mãnh liệt nghiền ép lên bầy tang thi phía sau, trong nhà nhỏ lập tức vang lên tiếng va chạm "Ầm ầm" nặng nề, không ngừng cán lên chướng ngại vật khiến Land Rover xóc nảy rung động kịch liệt, dưới mông hai người như có lò xo, mấy lần đụng đầu lên nóc xe, may là có Tân Manh nhắc nhở hai người đều đeo dây an toàn, nếu không đều phải vỡ đầu chảy máu.
Cho dù như vậy Hùng Gia Bảo vẫn ôm đầu, thống khổ đầy mặt ho to lên, hắn quay đầu nhìn Tân Manh ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc, bội phục vô cùng: "Tiểu lão đệ, cậu cũng thật là lợi hại, đầu đập mạnh như vậy vẫn không biết sắc a? Ca ca quá bội phục cậu!"
Tân Manh giật giật khóe miệng, nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt, chân dùng sức đạp chân ga đến mức tối đa, tốc độ tăng vọt mang lại mã lực càng lớn, bầy tang thi xúm lại bị đánh bay lên không trung, sau khi hạ xuống lại bị bánh xe nghiền ép, tuy rằng không chết, nhưng tứ chi không trọn vẹn sẽ ảnh hưởng đến khả năng hành động của bọn chúng.
Sau khi đánh ngã tang thi Tân Manh linh hoạt khống chế chiếc xe cố ý cán lên đầu chúng nó hoặc là trên đùi, dù cho có thể đè gãy xương đùi tang thi, cũng có thể ảnh hưởng rất lớn tới năng lực hành động của chúng nó, tuy rằng chúng nó không biết đau đớn, vẫn như cũ giương nanh múa vuốt nỗ lực tới gần hướng có người, lại chỉ có thể chậm chạp bò trên đất, chừa lại đầy đủ thời gian cho ba người.
Khiến người đau đầu là, cho dù uy hiếp tạm thời bị khống chế, vị đồng đội phía trên vẫn như cũ không chịu xuống dưới, chỉ bấm víu cửa sổ la hét kêu bọn họ đi lên cứu hắn, Hùng Gia Bảo gần như không nghĩ nhiều liền mở cửa xe nhảy xuống.
Tân Manh nhíu nhíu mày, cắn răng một cái, cũng xuống xe.