Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 59: Không thể trốn tránh




[59] - Lâu đài cổ của Ma Vương (4): Không thể trốn tránh


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Từng tầng mây bay rất thấp, thời gian không biết đã qua bao lâu, nhưng màn đêm không buông xuống, mặt trời cũng không ngoi lên.


Vùng đầm lầy bỏ hoang không một bóng người hệt như một nghĩa địa rộng lớn.


Tề Tiểu Quỳ chậm rãi đi vòng quanh đầm lầy, cô hơi gập eo, 2 chân cứng ngắc di chuyển hệt như 1 cái xác không hồn. Quầo áo cô rách nát, hơi rũ xuống đất, dính đầy bùn và máu tươi, đám côn trùng bị mùi máu dẫn đến bay xung quanh cô, nhưng vẫn không đáp xuống người cô.


Thiếu nữ thở dài một hơi, sờ sờ vết tích xanh tím trên da, đây là cỏ đuổi mà cô vô tình tìm được, cô lật cỏ đi lật cỏ lại, sau đó thoa chất lỏng lên làn da trần trụi ra ngoài, cho nên hiện tại mới có thể không bị đám mũi hút máu kia hút thành xác khô.


Tiền vàng trong ngực trĩu nặng, khoảng chừng hơn 600 đồng, đây là số tiền mà mấy ngày nay cô thu thập bất kể ngày đêm gom góp lại, cô ôm không hết nên đành quấn trong áo khoác đồng phục của mình.


Lúc đầu cô căm ghét không muốn chạm vào tiền vàng, nhưng đến bây giờ đã không dám để chúng rời khỏi người, tất cả là do trước đó lúc cô chất tiền vàng thành đống để ở một bên không biết có tên tiểu ác ma từ nơi nào lao ra cướp hết một nửa, Tề Tiểu Quỳ đuổi theo, dùng nhánh cây cơ hồ muốn đâm nát tấm lưng của đối phương mới đuổi được tên trộm đi, từ đây cô đi ngủ đều phải ôm thứ đồ vật chồng chất mất thăng bằng này không dám buông tay.


Cô thề, nếu có một ngày cô có thể trở về, cô cả đời này cũng sẽ không bước vào tiệm vàng nửa bước, cũng không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì được làm từ vàng.


Vẫn còn 358 đồng... Tề Tiểu Quỳ tự lẩm bẩm, ánh mắt cô không ngừng liếc nhìn xung quanh, miễn là cô phát hiện một thứ gì đó phản quang đều bước qua xem một chút, dù như thế cũng có rất nhiều lần thất vọng, thậm chí còn bước vào bẫy rập của đám độc trùng phát sáng.


Nhưng tiến độ vẫn chậm chạm như trước, xung quanh khu rừng đều bị cô tìm sạch, ngay cả cây cũng đều được cô trèo lên tìm, đám nhện lúc đầu khiến cô e ngại kia đã không còn có thể làm cô thét chói tai hay chạy trốn, vẻ mặt cô chết lặng, thuần thục mà dùng nhánh cây chém đứt tơ nhện, làm như vậy con nhện cũng chỉ chạy trốn chứ không đến tìm cô báo thù.


Để được thành quả như vầy cô đã trả cái giá rất lớn, trên cánh tay cô là rậm rạp che kín các vết cắn và vết sưng xanh tím, sắc mặt cô cũng trở nên xanh xao không khoẻ mạnh, lượng độc tố theo máu mà lây lan khắp cơ thể cô, xông vào đại não khiến cô đầu váng mắt hoa, phản ứng trì độn.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Không có, không có, chỗ này cũng không có...


Cô gần như tìm sạch hơn phân nửa khu rừng, mãi đến khi không còn có thể nhìn đến một đồng tiền vàng nào, cô cực kỳ không tình nguyện mà chậm rãi đưa mắt dừng trên đống cỏ dại mọc đầy phía trên đầm lầy.


Chỉ còn dư lại nơi này cô vẫn chưa tìm.


Đứng bên cạnh đầm lầy, một mùi tanh tưởi thối rữa xộc vào mũi, nhìn sơ qua chỉ là một nơi bùn đất ẩm ướt và cỏ dại mọc đầy bên trên, vốn không đủ để khiến người ta nghĩ đây là một nơi chết chóc.


Đám phi trùng không biết tên đang bay quanh đống cỏ dại, đôi lúc cỏ dại khẽ nhúc nhích liền có thể mơ hồ nhìn đến một đoạn vảy dày của một con rắn.


Đôi lúc còn loé lên tia sáng màu vàng nhạt.


Cô không được phép trốn tránh.


Phạm vi của đầm lầy không rõ ràng cho lắm, Tề Tiểu Quỳ cầm một nhánh cây cứng dùng sức đâm chỗ trước mũi chân, bước từng bước từng bước làm như vậy mãi cho đến khi nhánh cây đột nhiên lúng xuống một ít, cô mới dừng lại, nhìn thấy có một tia sáng vàng loé lên trong bùn đất cách chỗ cô khoảng tầm một thước, đó là một đồng tiền vàng !


Chỉ là cô làm sao để qua đó đây ? Tề Tiểu Quỳ quan sát khoảng cách một chút, thật ra đồng tiền vàng kia đã cách cô rất gần, chỉ cần bước thêm 1 bước là có thể lấy được.


Cô muốn mạo hiểm một lần.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Đầu tiên, cô dùng một chân thăm dò phần đất phía trước, cảm thấy nó cũng khá rắn chắc, chỉ hơi mềm so với đất bình thường một chút nhưng vẫn chưa mềm đến mức lún xuống, chắc đây chỉ mới là vùng sát bên đầm lầy cho nên không mềm như phần đất bên đó, cô chỉ bước qua chút thôi, chỉ cần bước chậm chút, hẳn sẽ không sao.


Trước đây Tề Tiểu Quỳ chưa từng tận mắt nhìn thấy đầm lầy, nên cũng không rõ rốt cuộc nơi này nguy hiểm đến mức độ nào, cô còn ôm tâm lý may mắn, chậm rãi dời trọng lượng cơ thể chuyển lên cái đùi kia.


Chiếc giày hơi chìm vào lớp đất bùn, sau đó càng lún càng sâu, khi Tề Tiểu Quỳ nhận ra có gì đó không đúng lắm, thì chân của cô đã rất nhanh mà chìm xuống hơn nửa !


"A !" Cô kinh hãi mà giãy dụa, thân thể cô dần mất đi thăng bằng mà nhào về phía trước, một chân khác của cô cũng không thể khống chế mà bước nửa bước về phía trước, mà chính nửa bước này đã khiến 2 cái đùi của cô không cái nào may mắn thoát khỏi, cả 2 đều bị đầm lầy nuốt lấy !


"Cứu mạng ! Ông trời ơi !" Trong lúc hoảng sợ, Tề Tiểu Quỳ cố gắng đưa chân lên phía trước, cô còn xoay người muốn nắm lấy phần đất kiên cố gần trong gang tấc phía sau, nhưng cô không làm được, chân không đưa lên được, thân thể cô vẫn đang chìm xuống, thân thể căn bản không thể hoàn toàn xoay qua, ngược lại loại động tác kịch liệt này khiến thân thể của cô chìm xuống nhanh hơn, trong chớp mắt, bùn lầy sềnh sệch vậy mà đã đến hông của cô !


Thân thể của cô vẫn còn đang chìm xuống rất nhanh, Tề Tiểu Quỳ gần như chìm trong tuyệt vọng, cô biết cho dù cô có kêu gào cũng không thể có người đến cứu cô !


Thắt lưng, bụng, ngực...


Bùn lầy từng chút từng chút chiếm lấy.


Trong lúc nguy cấp, cô không biết như thế nào mà lại đột nhiên nghĩ đến một câu Tân Manh từng nói với cô.


Đó là vào lúc cô sắp phải bước lên chiếc xe buýt không biết sẽ đi về điểm cuối hay đi về phía tử vong kia, Tân Manh tiễn cô lên xe, trước lúc cửa xe đóng cửa, cậu ấy hạ giọng nói với cô.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


"Không cần biết đang trong tình huống gì, không cần biết đang gặp nguy hiểm gì, cô đều phải cố gắng giữ tỉnh táo, vứt bỏ tất cả tạp niệm, đừng nghĩ đến nỗi sợ hãi và cái chết, suy nghĩ duy nhất có thể tồn tại trong đầu chính là tự hỏi dùng cách gì mới có thể rời khỏi tình cảnh này, chỉ có như vậy mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất tìm được cách chạy thoát."


Bình tĩnh... vứt bỏ tạp niệm...


Nghĩ đến câu nói đó trong lúc này, Tề Tiểu Quỳ bất tri bất giác mà làm theo câu nói đó, cô không tiếp tục nghĩ đến mấy suy nghĩ không thực tế như được người khác cứu, cô chỉ không ngừng suy nghĩ nên làm gì, dùng cách gì mới có thể rời khỏi đầm lầy ?


Sự hiểu biết của cô đối với đầm lầy thật sự quá ít, căn bản không biết nên ứng đối như thế nào, nhưng do cô đúng lúc bình tĩnh lại, nên đột nhiên nghĩ đến, đầm lầy hình như khá giống với cát lún ? Càng giãy dụa thì càng chìm xuống, như vậy cách ứng đối là...


Tề Tiểu Quỳ từ từ thả lỏng cơ thể, không đá loạn 2 chân nữa, sau đó quan sát tình huống, thật rõ ràng, tốc độ chìm xuống chậm lại !


Cô mừng rỡ, sau đó cố sức nín thở, chậm rãi cong cơ thể về phía sau, lưng cô chạm đến phần đất cứng rắn bên ngoài đầm lầy, cô cơ hồ nửa nằm trên mặt đất, thân thể thả lỏng, chân trái chậm rãi di chuyển về phía trước, dường như đã qua cả thế kỷ, cái chân kia rốt cuộc cũng rời khỏi đầm lầy, Tề Tiểu Quỳ cố gắng xoay người 1 cái về phía phần đất cứng rắn, cả người không còn hình tượng mà ngã sấp trên đất, sau đó chậm rãi lấy một cái chân khác ra...


Đợi khi cả người cô từ trong đầm lầy lăn ra, toàn thân thể cô dơ bẩn hệt như vừa tắm bùn xong, quần áo rách nát cơ hồ không thể che đậy được thân thể gầy yếu của cô, không có một phần da nào lành lặn, tóc tai thì bù xù, mái tóc khô sơ trộn lẫn nhựa cây hư thối và cỏ khô, còn có thịt trùng màu đên bò ra bò vào.


Tề Tiểu Quỳ cuộn mình thành một cục, bắt đầu thấp giọng nức nở.


...


Hùng Gia Bảo được mang vào cánh cửa nhỏ kia, sau khi cửa mở ra, thứ xuất hiện trước mắt Hùng Gia Bảo chính là một cái phòng có không gian rất lớn không kém với chỗ Ma tướng Tham Ăn lúc nãy chút nào, trong phòng đặt 10 dãy ngang 10 dãy dọc bàn, tổng cộng 100 cái bàn, trên bàn ngập tràn thức ăn, chén dĩa chất thành đống, ngồi sau bàn là những tên mập mạp, có rất béo, có béo vừa, bọn họ đang liều mạng cầm lấy đồ ăn ngon trên bàn bỏ vào miệng.


Hùng Gia Bảo nhìn đến có chút há hốc mồm, tên thị vệ kia lại đá anh ta 1 cước, ngón tay gã chỉ vào 1 cái bàn trống nằm sát trong góc, mất kiên nhẫn nói: "Ngươi ! Ngồi vào chỗ đó ! Nhanh lên !"


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Đầu óc Hùng Gia Bảo lờ mờ, anh ta muốn hỏi thị vệ vài câu nhưng khi thấy ánh mắt của gã trợn mắt trừng trừng, bộ dạng sắp nổi giận, anh ta cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn đi qua chiếc bàn trống kia ngồi xuống, thuận tay đặt ba lô qua một bên, rất nhanh, thị vệ vung tay lên, mặt bàn trống trước mặt anh ta vậy mà lại thần kỳ xuất hiện một đống chén đĩa lớn !


Trong chén đĩa là đủ các loại món ăn, Trung Tây lẫn lộn, nhưng đều là món anh ta thích ăn, pizza, gà nướng, chân giò hun khói, đôn giò...


Bên góc bàn có đặt 2 ly rượu có màu sắc khác nhau, 1 ly rượu nho đỏ, 1 ly rượu nho trắng, dành cho lúc ăn loại thức ăn khác nhau thì uống.


Anh ta vừa lúc có hơi khác nên cầm lấy ly rượu đỏ uống sạch, lúc đặt lại xuống bàn, ly rượu vừa được đặt xuống, chiếc ly trống rỗng bỗng nhiên lại được rót đầy, hệt như lúc anh ta chưa từng cầm ly lên uống, anh ta không dám tin mà xoa xoa mắt, sau đó lại cầm lên uống lần nữa, kết quả ly rượu giống như đã được làm phép gì đó, vĩnh viễn sẽ không hết, rượu đỏ đầy không hết.


Anh ta thăm dò cầm lấy một miếng pizza cắn vài cái, rất nhanh, chỗ của miếng pizza bị thiếu kia lại xuất hiện một miếng giống y như đúc miếng kia.


"Quá thần kỳ !" Anh ta thì thào tự nói.


Thị vệ dùng đầu ngón tay đẩy đẩy chiếc mũ giáp sắp rơi xuống, gã lớn bụng, ác thanh ác khí mà khiển trách, "Ăn ! Đừng dừng !"


Hùng Gia Bảo mừng rõ, anh ta còn đang đói muốn chết đây, quả nhiên chọn Ma tướng Tham Ăn là tốt nhất, có nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn không sợ ăn hết nữa !


Mập một chút thì có sao đâu, khi bước vào game kế tiếp, anh ta không cần giảm cân cũng có thể khôi phục dáng người cũ, toàn bộ hành trình lại không có gì vất vả, quả thật có thể khiến nữ nhân của khắp thiên hạ này hâm mộ đến chết ! ( Ý ổng nói ở đây là giảm cân mà không cần làm gì á TvT )


Anh ta lấy một cái chân gà nướng bỏ vào miệng, mùi thịt nướng tràn ngập trong cổ họng, Hùng Gia Bảo hạnh phúc híp híp mắt, cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn điều này.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Thấy anh ta đã bắt đầu ăn, thị vệ cũng không nhìn anh ta nữa mà ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, rất nhanh, gã bước qua cái bàn của Hùng Gia Bảo, đến bên trái của anh ta, có 1 nam nhân đang ngồi ở đó, nam nhân này gầy hơn mấy tên mập mạp khác nhiều, tựa hồ mới đến đây không lâu, lúc này hắn ta đang dựa vào bàn thở dốc, hẳn là ăn đến mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, thị vệ bước đến.


Hùng Gia Bảo ăn đồ ăn nhưng tầm mắt lại không tự chủ được mà nhìn theo thân ảnh béo lùn chắc nịch của thị vệ, trong lòng anh ta cười nghĩ, tục ngữ nói tên tham ăn thích ăn hàng cũng không phải không có đạo lý, nhìn Ma tướng Tham Ăn mập như vậy, tìm thị vệ cũng phải mập như thế, khi bước đi nhìn hệt như chim cánh cụt, lúc la lúc lắc, lúc la lúc lắc~ nghiêng nghiêng~ tròn tròn!


Lúc này, anh ta đã bắt đầu ăn cái chân gà thứ 2, mà tên thị vệ béo cũng bước đến bên người tên nam nhân kia.


"Tôi, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút..." Nam nhân nhìn tên thị vệ béo, trên mặt vậy mà lại lộ ra thần sắc kinh khủng, hắn ta lập tức cầm lấy miếng bánh mì trước mặt nhét vào miệng, nhưng động tác của tên thị vệ béo không hề tương xứng với dáng người của gã mà lại nhanh như tia chớp, lúc tay gã hạ xuống thì cái đầu của nam nhân kia đã rời khỏi cổ, bay lên cao rồi lại rơi xuống đất, lộc cộc lộc cộc lăn đến bên chân của Hùng Gia Bảo.


Hùng Gia Bảo đang cắn chân gà, anh ta dại ra trừng lớn mắt, máu tươi ấm áp văng tung toé dính lên gò má của anh ta, từ khoé miệng chậm rãi chạy xuống, chân gà còn lộ ra phân nửa ở ngoài miệng biến thành màu đỏ, hầu kết của anh ta chuyển động cao thấp một cái, sau đó điên cuồng co rút !


.


HLTT: Định là edit xong bộ "Dậy Đi" mới edit tiếp bộ này nhưng mình thích bộ này thực sự nên không kiềm lòng được :V