[42] - Chuyến xe bus đoạt hồn (5): Cái chết của Tân Manh
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Mọi người nhất thời ai cũng bó tay không thể tìm ra cách, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, nếu như không có gợi ý trên tấm card của Tề Tiểu Quỳ, bọn họ hẳn sẽ lại xuống tay với những hành khách kia, dù sao ác ma cũng nằm trong số những người đó, nhưng phải xem tấm card đó mới biết được, trên chuyến xe bus này, không cần biết là người hay những đồ vật khác, dù là một cái chân ghế, cũng có thể là hoá thân của ác ma, nó hẳn sẽ ẩn núp ở nơi nào đó, mà còn sẽ tuỳ thời mà biến hoá.
Ngay cả Đổng Tu cũng bắt đầu bị mê hoặc, híp mắt, dùng ánh mắt sắc bén không ngừng quét ngang quét dọc trong thùng xe.
Mà Tân Manh lại mơ hồ có chút manh mối, từ khi mọi người lên xe bus, ngoại trừ những NPC quỷ dị không ngừng lặp lại đoạn đối thoại giống nhau như đúc, biến cố duy nhất xảy ra chính là cái chết của Lý Hữu Căn vừa rồi.
Thật ra trong game trước Tân Manh chiếm được không ý manh mối, đầu óc cũng càng thêm mở rộng, cậu hiểu rằng đôi khi đồng đội chết đi đối với những người khác mà nói không phải đại diện cho sợ hãi mà là đại diện cho có thêm nhiều manh mối.
Có lẽ có thể từ chỗ này mà tìm được điểm mấu chốt.
Cậu nhìn thoáng qua Lý Hữu Căn, đang muốn nói chuyện lại thấy Du Nghị bước đến bên cạnh cậu, nói khẽ vào tai cậu, "Tìm trong những hành khách."
Tân Manh sửng sốt, cậu cảm thấy lời nói của Du Nghị có chút thâm ý, cái loại ngữ khí khẳng định này không như là hắn đang suy đoán mà giống như hắn thật sự đã biết ác ma là ai.
"Anh biết được ai là ác ma kia ?" Tân Manh nghĩ như vậy liền trực tiếp hỏi ra.
Du Nghị lại không trả lời cậu, tầm mắt của hắn bình tĩnh quét một lượt trong thùng xe, ánh mắt không hề dao dộng.
"Không thể nói cho tôi biết ư ?" Nhìn thấy thái độ này của hắn, Tân Manh đột nhiên có chút khó chịu khó hiểu, cậu luôn cảm thấy trên người Du Nghị tự mang theo một loại khí tràng ngăn cách với người khác, không hề hợp với tất cả người trong team, mặc dù không biết tại sao hắn có vài phần xem trọng cậu, làm cho cậu được tận hưởng loại đãi ngộ khác với người khác, nhưng Tân Manh vẫn cảm thấy cậu vẫn có nhiều khoảng cách với nam nhân này, vẫn chưa đủ gần, điều này khiến cậu đôi khi sẽ cảm thấy cực kỳ nôn nóng.
Chẳng lẽ Du Nghị cũng không tin tưởng cậu ?
Cậu nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ miên man, biểu tình trên mặt cũng trở nên rối rắm, Du Nghị nhìn cậu một cái, lẳng lặng nói: "Mỗi một lần vượt màn, độ khó của game cũng sẽ theo đó mà tăng lên, tình cảnh của player cũng sẽ càng thêm nguy hiểm, tôi không thể chắc chắn rằng vẫn luôn được chung team với em, luôn có những lúc cần em phải tự mình đối mặt, thừa dịp hiện tại tôi ở đây, chính là cơ hội tốt nhất để em rèn luyện bản thân. Thậm chí, đợi sau khi em vượt màn nhiều game, em sẽ dần tận hưởng thú vui lúc tự mình tìm ra đáp án."
Có thể kiên trì đến lúc này hay không, Tân Manh vốn dĩ không ngừng nghĩ đến điều này, nhưng lời Du Nghị nói lại khiến lòng cậu thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không phải đối phương xem cậu là người ngoài, còn nguyện ý làm hậu thuẫn kiên cường nhất và ô dù của cậu, hơn nữa hắn nói rất đúng, đây đích thật là cơ hội tốt nhất để cậu rèn luyện bản thân, nếu cậu sai lầm, vẫn còn Du Nghị giúp cậu, cậu liền có cơ hội có thể sửa chữa.
Nghĩ như vậy, Tân Manh liền thử đi về hướng lúc Lý Hữu Căn chết vừa nãy từng đi qua, cậu đứng ở nơi đó, giống Lý Hữu Căn mà đứng nghiêng người, trước mặt cậu là ghế dựa lưng của chỗ ngồi nơi đặt con thỏ bông, nhìn về bên trái là búp bê vải, nhìn về bên phải là nữ nhân phong tao không ngừng quăng mị nhãn cho cậu, nữ nhân đó mặc váy ngắn, hai cái đùi trắng nõn chồng lên nhau, từ bên cạnh vươn ra, trắng bóng đến khiến người ta lung lay tầm mắt, Tân Manh dù sao vẫn còn nhỏ, vừa nhìn lướt qua liền nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tiếp.
Ngẩng đầu, đối mặt với cậu chính là cửa sổ xe bus, bên ngoài là một mảnh tối đen, nhìn không tới một tí ánh sáng nào, ánh sáng từ trần xe rọi xuống đem dáng người của Tân Manh chiếu vào cửa sổ thuỷ tinh, ánh mắt tròn tròn, vẻ mặt phức tạp, nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Lại nhìn lên trên, phía trên cửa thuỷ tinh dán một miếng sticker màu đỏ, nhìn bộ dáng này hẳn là vừa được dán lên, nhìn rất mới, ở trên sticker có hai trái tim dựa vào nhau, còn có một đoá hoa hồng, một hình ảnh không hề hợp với thùng xe cổ xưa này.
Tim liền tim ? Hoa hồng ?
Có cái gì đó trong đầu cậu chợt loé mà qua, cậu đang định cẩn thận tự hỏi, trong lúc vô tình dời mắt xuống nhắm ngay cửa sổ, lại đột nhiên phát hiện trong bóng đêm sâu không thấy đáy ngoài cửa sổ kia hình như xuất hiện thứ gì đó !
Tân Manh trừng lớn mắt, muốn nhìn rõ thêm một tí, thân thể vô thức hướng về phía cửa sổ nghiêng ngang người qua, tay vịn trên ghế dựa lưng ở chỗ của búp bê vải, thân thể ngã về trước, mặt dán sát lên cửa sổ thuỷ tinh, quần cũng không cẩn thận mà đụng vào chân của nữ nhân phong tao kia.
Là màu trắng, hơi mồ, từng chút từng chút...
Đúng lúc này, Tân Manh đột nhiên cảm thấy một cơn rét lạnh thấu xương, thân thể nháy mắt như không có trọng lượng, cảm xúc kiên cố dưới chân biến mất, phảng phất như cậu từ trên rơi xuống vực sâu vạn trượng, mồ hôi lạnh nhất thời ướt đẫm trán cậu, Tân Manh nhịn không được hét to một tiếng, trước mắt cậu hiện lên một mảnh tối đen, sau đó lại xuất hiện những hình ảnh khiến tim Tân Manh đập bình bịch !
Giống như Lý Hữu Căn đã nói, quả thật bị kéo vào trong một không gian khác trong nháy mắt, nhưng thứ cậu nhìn thấy không phải là một núi xác chết và quái vật đầy xúc tua, mà là nơi nơi đều có sâu !
Những con sâu đó có thân mình dài như một con giun, lại thô to như một con mãng xà, trên làn da nâu của chúng đầy những dịch dính dính ghê tởm, bò sát nhút nhút trên mặt đất, mà cái này không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là những con sâu giống hệt giun đó vậy mà có một gương mặt của nhân loại !
Những khuôn mặt đó dữ tợn vặn vẹo, tóc tai bù xù, con ngươi đen trắng rõ ràng, lông mày và cái mũi cũng không thiếu, trong cái miệng mở to đều là những chiếc răng nhọn hoắt, bọn họ không tiếng động mà gào thét, như dã thú đang đói khát đột nhiên phát hiện con mồi mỹ vị, mỗi khuôn mặt đều nhìn về phía Tân Manh mà lộ ra vẻ khát khao, chậm rãi bò lại gần cậu...
Tân Manh muốn lùi về sau nhưng lại phát hiện thân thể cậu không còn được cậu khống chế nữa !
Cậu muốn dùng sức nâng hai chân lại, lại hệt như mất đi mọi quyền không chế, mỗi bộ phận trên cơ thể đều không nghe theo lời cậu, cậu thậm chí còn bắt đầu không thể hô hấp !
Đợi khi đám quái mặt giun mặt người kia bao vây dưới chân cậu, dùng chất lỏng dính dính trắng nị bao bọc lấy chân cậu, chúng ngẩng khuôn mặt thuộc về con người lên, dưới cái nhìn chằm chằm muốn nứt cả khoé mắt của cậu mà sắp cắn lên người cậu thì hình ảnh trước mặt lại tối đen, cậu lại về đến thùng xe, gặp được những đồng đội quen thuộc, còn có Du Nghị chạy đến bên cạnh canh giác cho cậu.
Tân Manh vừa nhìn thấy hắn, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống sàn, lại được Du Nghị kéo lên, dùng sức giữ cậu trong khuỷu tay hắn, Tân Manh đem toàn bộ trọng lượng cơ thể mình giao cho hắn, cậu dựa vào nam nhân, thân thể run rẩy không ngừng, tim đập mạnh đến mức sắp rơi ra ngoài, hơn nửa ngày một câu cũng không nói nên lời, môi vẫn luôn run run, trên mặt trên người cậu đều là mồ hôi lạnh.
"Tôi đã nói rồi, chỉ có người từng gặp qua mới biết nó đáng sợ bao nhiêu, người không biết căn bản không có tư cách cười nhạo bảo chúng tôi nhát gan."
Mơ hồ có thể nghe được tiếng nhỏ giọng oán hận của Lý Hữu Căn, Tân Manh lau mồ hôi trên mặt, hai lỗ tai cậu ong ong, nửa ngày mới đỡ hơn một chút.
"Đừng sợ, có ổn hơn chút nào không ?" Du Nghị một tay từ trong ba lô lấy ra một cái khăn mặt, giúp cậu lau mồ hôi, một tay khác ôm Tân Manh vào ngực, cực kỳ dùng sức, cho Tân Manh một cái chỗ dựa quan trọng an ủi.
"Ừm, tôi..." Tân Manh vừa định mở miệng nói chuyện lại bị Du Nghị đánh gãy.
"Trướv đừng nói chuyện, uống nước đi."
Miệng chai được bên môi cậu, Tân Manh liền uống hai ngụm, nước lọc từ yết hầu của cậu mà trượt xuống, khiến trái tim đang không ngừng kinh hoàng của cậu thoải mái hơn khá nhiều.
"Không có ai cười nhạo anh ta." Đoạn đối thoại bên kia vẫn được tiếp tục, Tề Tiểu Quỳ nhìn đũng quần ướt sũng của Lý Hữu Căn cười âm hiểm, "Ít nhất anh ta không bị doạ tè ra quần."
"Mày !" Lý Hữu Căn sôi máu lên, "Đừng nghĩ rằng mày là con gái thì tao không dám đánh mày ! Tao..."
Tề Tiểu Quỳ lại không hề sợ gã, vẫn không nhanh không chậm chỉnh chỉnh mái ngang như cũ, "Gì ? Chú không phải là Đảng viên sao ? Đảng viên mà đánh người à ?"
"Mày, mày..." Lý Hữu Căn giơ tay lên nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn buông xuống, "Đảng viên đương nhiên sẽ không đánh người, nhưng cô phải nhớ rằng Đảng viên chính là lãnh đạo, lần sau cô còn dám nói chuyện với lãnh đạo như vậy thì sẽ xử phạt cô !"
"Hả ? Chú dùng cái gì để xử phạt tôi ?" Tề Tiểu Quỳ cười nhạo nói, "Đũng quần ướt của chú à ?"
Mặt Lý Hữu Căn nghẹn đến đỏ bừng, lại bị đáp trả đến nói không nên lời, cả người tức đến run lên.
Tề Tiểu Quỳ cũng không tiếp tục quan tâm đến gã, quay đầu nhìn về phía hai nam nhân đang ôm nhau, ánh mắt híp lại.
Hôn nhân của nam nữ không hề đáng tin, cho dù cả hai đã từng yêu nhau nhưng rồi cũng sẽ biến thành chán ghét và phản bội, vậy hai nam nhân thì sao ? Trong một game ăn bữa nay lo bữa mai, tuỳ thời có thể chết như vầy, một tình cảm ngây thơ ái muội như thế, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng như thế nào đây ?
Trong lòng phức tạp khôn kể, nửa ngày, Tề Tiểu Quỳ thầm cười nhạo chính mình, nghĩ nhiều như thế làm gì, ít nhất hai nam nhân sẽ không thể sinh con, sẽ không... khiến một sinh mệnh vô tội khác có một cuộc sống bi thảm bị phá nát như cô.
"Ảo giác..." Tân Manh bình tĩnh lại, nhưng cũng không ra khỏi lồng ngực của Du Nghị, cậu tạm thời còn cần nơi để tựa vào, cái loại cảm thụ không có nơi để trốn, chỉ có thể vô lực mà giãy dụa, thậm chí còn mất khống chế thân thể của chính mình so với nhìn thấy một con quái vật dị dạng càng khiến cậu thống khổ, sợ hãi vạn phần.
"Cậu nói gì ?" Đổng Tu ngẩng đầu nhìn con số trên đỉnh đầu Tân Manh bị giảm bớt, nghe cậu nói liền nhíu mày.
"Những cái đó đều là ảo giác, thứ tôi... và Lý Hữu Căn nhìn thấy đều là ảo giác." Tân Manh hít thở lại bình thường, ngón tay nắm chặt tay áo của Du Nghị, gằn từng chữ, "Là ảo giác mà ác ma chế tạo ra chứ không phải bản thân của ác ma."
"Ý cậu nói là con quái vật mình đầy xúc tua kia không phải ác ma ?" Lý Hữu Căn không dám tin mà la lên.
Tân Manh lắc đầu, "Thứ tôi nhìn thấy và thứ anh nói không giống nhau, hơn nữa ngoại trừ bị doạ sợ, cũng như anh mà không hề bị thương tổn thực chất, cho nên tôi cảm thấy thứ đó chẳng qua là ảo giác mà ác ma hoặc là game tạo ra, ở lúc chúng ta chết mà hiện lên gia tăng cảm giác sợ hãi cho chúng ta."
"Đệt, thiệt mẹ nó biến thái mà !" Hùng Gia Bảo mắng to.
"Nhưng cũng không phải không có lợi." Cậu ngẩng đầu nhìn Du Nghị, cực kỳ vui vẻ, "Tôi đã tìm được điểm đột phá, cũng biết được phần nào ai là ác ma kia !"
Biểu tình trên mặt Du Nghị tựa hồ lại lạnh thêm một chút.
"Sao vậy..." Thanh âm của Tân Manh nhịn không được mà nhỏ lại, sao cậu lại cảm thấy Du Nghị hình như đang tức giận ?
"Em rất lỗ mãng." Du Nghị nhíu mày, "Nếu game này vẫn chỉ cấp một cái mệnh như trước vậy em đã thất bại."
"Xin lỗi..." Tân Manh cũng biết rằng cậu có chút sơ suất, có thể là do trước đó có được cảm giác hậu thuẫn từ Du Nghị khiến cậu lơ là, thật ra cậu hiểu rõ mình không nên trực tiếp đi đến nơi đó, nếu trước đó đến gần một chút phát hiện điểm khả nghi rồi nói với mọi người, như vậy cậu sẽ không trực tiếp dấn thân vào chỗ nguy hiểm, cuối cùng lại giẫm lên vết xe đổ của Lý Hữu Căn.
Cậu rất chột dạ, Du Nghị vừa mới nói bảo cậu cố gắng rèn luyện bản thân, kết quả cậu liền đạp đạp mà chết một lần...
Cậu cho rằng Du Nghị sẽ dạy dỗ cậu, lại không ngờ rằng Du Nghị cuối cùng chỉ nhíu mày nghiêm túc nói một câu: "Sau này cách Hùng Gia Bảo xa tí."
Tân Manh: "Phụt !"
Hùng Gia Bảo: "..."
Tân Manh che miệng cười, đây là đang ám chỉ cậu lỗ mãng là do bị Hùng Gia Bảo lây bệnh à ?
Hùng Gia Bảo: "... Này này có thể đừng bao che khuyết điểm như thế không !" QAQ
"Tôi nói vài người các cậu này." Đổng Tu đen mặt, chỉ vào đồng hồ ở buồng lái kia, "Chỉ còn lại có năm phút đồng hồ mà các cậu vẫn còn thanh thản mà đùa giỡn nhau à ?!"
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy kim đồng hồ màu đen thế mà đã chỉ đến số 11 !