Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 30: Loài ăn thịt người dưới nước




[30] - Thôn trong cốc (12): Loài ăn thịt người dưới nước


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Đổng Tu từ cánh nam mà đi lên núi, đúng lúc gặp Du Nghị và Tân Manh đang xuống núi, Tân Manh cảm thấy rất kỳ lạ, "Anh đi tìm chúng tôi ?"


Đầu tiên nhanh chóng liếc ra phía sau và xung quanh của bọn họ, sau đó nhìn xuống cái xẻng đầy bùn đất trong tay Du Nghị, Đổng Tu giả vờ vô ý đẩy đẩy mắt kính, "Cũng không có gì, chỉ là tôi hơi lo cho các cậu, gần đây trong thôn luôn có người chết nên sợ các cậu gặp chuyện gì, các cậu mấy ngày tới vẫn đừng nên tách nhóm đi một mình, tốt nhất nên đi cùng nhau, như vậy nếu lỡ xảy ra chuyện gì cũng có người giúp đỡ."


Thật ra, những gì Đổng Tu nói Tân Manh một chữ cũng không tin, hắn ta biết lo cho bọn họ ? Hơn nữa nói cũng dễ nghe ghê, gặp chuyện nguy hiểm hắn ta còn có thể giúp đỡ bọn họ ? Không bỏ bọn họ lại mà chạy trốn cũng là giúp đỡ rồi !


Nhưng Tân Manh cũng không vạch trần hắn ta, "Chỉ có anh đến đây thôi à ? Còn Lý Hữu Căn và Hùng Gia Bảo đâu ?"


Đổng Tu cười lạnh, "Tên shamate kia gan cũng lớn lắm, còn đang ngủ ngon lành kìa, tôi và Lý Hữu Căn đi tìm các cậu, anh ta đi cánh núi phía bắc."


Tân Manh gật đầu, "Vậy chúng ta trở về thôi."


"Đợi đã." Đổng Tu lại nói, "Hai người các cậu lúc nãy đã lên núi ? Có phát hiện gì không ?"


Hắn ta nhìn cái xẻng kia ý vị sâu xa nói, "Nếu có phát hiện gì thì vẫn nên nói ra để mọi người cùng nhau phân tích, không chừng còn có thể tìm được chi tiết nào đó mà mình không để ý, các cậu thấy đúng không ?"


Tân Manh thấy hắn ta nhìn thấy, cũng không muốn giấu giếm, nếu muốn vượt màn đương nhiên không thể tự dựa vào một mình mình, tục ngữ có câu nhiều người thì lực lớn, ba tên thợ giày quèn còn có thể thành một Gia Cát Lượng đây, huống chi đầu óc của Đổng Tu cũng thật thông minh, cậu vốn định cùng nhau trở về nhà thôn trưởng sau đó tập hợp mọi người lại rồi nói, nhưng hiện tại thấy Đổng Tu không có ý định bỏ qua cậu liền nói thẳng chuyện ngôi mộ lúc nãy ra luôn.


"Tôi muốn đi lên xem thử." Đổng Tu nghe xong rồi nói, "Chỗ đó cách nơi này không xa đúng không ?"


Biết hắn ta không tin cậu, Tân Manh cũng không tức giận, tốt bụng nói, "Không xa, chúng tôi dẫn anh lên xem."


Vì thế ba người lại đến thăm ngôi mộ của thiếu nữ vô danh kia.


Đổng Tu đi vòng quanh ngôi mộ năm sáu vòng, cũng không tìm ra được thứ gì, hắn ta lại nhìn sang phía Du Nghị, "Có thể cho tôi mượn cái xẻng một chút được không ? Tôi muốn lại đào lên xem xem."


Tân Manh nhíu mày, cậu có chút do dự, dù sao đào mộ của người ta không phải chuyện có đức gì, càng đừng nói lại đào thêm lần nữa, nhưng Du Nghị đã ném xẻng qua, sau đó kéo Tân Manh sang một bên, ôm cánh tay nhìn Đổng Tu, bày ra tư thế không có ý định giúp đỡ, Đổng Tu thấy hai người họ khoanh tay đứng nhìn, cho dù trong lòng thầm chửi bới như thế nào cũng chỉ có thể tự mình xới đất.


Một góc quan tài quen thuộc lộ ra, sau đó là toàn bộ quan tài, tấm gỗ màu vàng nhạt dính từng vệt từng vệt bùn đất, hệt như mồi da đốm cổ xưa, lại guống như bệnh vảy nến lâu không dứt, Tân Manh nhìn những vệt đất nâu đen kia, lại tiếp tục cảm nhận được loại cảm giác không thích hợp, nhưng cậu vẫn không thể bắt được tia linh quang chợt loé mà qua kia, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào quan tài, sau đó nhịn không được mà bước về phía Du Nghị thêm hai bước.


Quan tài nhỏ lộ ra lần thứ hai, do lần trước Du Nghị đã cạy nắp một lần nên cái đinh khảm trong quan tài cũng đã bị rút ra, vậy nên khi đẩy mở nắp quan tài, Đổng Tu nhẹ nhàng đẩy một cái, nắp quan tài liền mở. Tân Manh vẫn còn chút bóng ma, nên lần này cậu cố ý trốn sau lưng Du Nghị, lò đầu ra nhìn thẻ, đầu lâu kia vẫn an tĩnh mà nằm cạnh đống xương trắng, loại cảm giác oán độc và không cam lòng không xuất hiện thêm lần nữa, quả nhiên đó chỉ là ảo giác của cậu.


Đổng Tu cũng có chút sợ, nhưng hắn ta vẫn cẩn thận mà nhìn hài cốt kia, nghi ngờ hỏi, "Chỉ mới một năm mà đã phân hoá chỉ còn lại xương trắng ư ? Có phải quá nhanh rồi không ?"


Nghe hắn ta hỏi như vậy, Tân Manh cũng không quá chắc chắn nói, "Hình như trong một vài trường hợp cũng có thể, ví dụ như cao áp hoặc nhiệt độ cao..."


Đổng Tu hừ lạnh một tiếng, "Nơi này cũng đâu phải trên núi lửa, cao áp nhiệt độ cao ở đâu ra."


"Vậy không chừng thôn trưởng và thôn dân đã nói dối ?"Chẳng lẽ thi thể này không phải mới chết một năm mà đã chết từ nhiều năm trước rồi ? Nhưng tại sao chứ ? Tại sao lại muốn nói dối về thời gian ?"


Nghĩ như thế nào cũng không ra đáp án, cũng chỉ có thể giấu sự nghi ngờ này ở trong lòng.


Lần trước khi tới, Tân Manh cứ luôn suy nghĩ thi thể này có phải của Tề Tiểu Quỳ hay không, sau khi đã xác định là không cậu liền có hơi thả lỏng, có rất nhiều thứ đều không nhìn cẩn thận, mà Đổng Tu ngoại trừ nhân phẩm hơi tệ một chút, nhưng nặng lực quan sát và phán đoán cũng rất lợi hại, lần này để hắn ta xem thi thể cũng không phải không có chỗ tốt nào, ít nhất phát hiện ra rất nhiều chi tiết bị Tân Manh bỏ sót.


"Còn nữa, thứ trong quan tài này cũng rất kỳ quái." Đổng Tu chỉ vào bên trong nói, "Hai người không lẽ không phát hiện bên trong chỉ có xương cốt thôi à ?"


Tân Manh nhìn xương cốt chia năm xẻ bảy, lại nhìn trong quan tài khá sạch sẽ, đột nhiên trừng lớn mất, "Không sai ! Rất sạch sẽ !"


Không nói đến chuyện người chết hẳn là phải mặc quần áo trên người —— có thể là do các thôn dân không mặc vào cho cô ta, chỉ là, điểm quan trọng nhất, làn da bị hư thối và các cơ bắp bị rã ra, trong quan tài vậy mà một chút cũng không có ! ( Ai tinh ý là biết tại sao ngay đó mà :))))))


Quan tài này không phải được trực tiếp chôn xuống đất à, mà ở trong quan tài bị bịt kín như vậy, tại sao lại không có những thứ đó ? Tại sao lại sạch sẽ như vầy ?


Bỗng nhiên, một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, cánh tay lộ ra ngoài của Tân Manh đều bắt đầu nổi da gà, cậu cảm thấy một trận rét lạnh, loại cảm giác rét lạnh này như có thể đâm vào trong xương cốt của cậu, khiến cậu lạnh run.


"Gì vậy, chuyện gì đang xảy ra..." Đổng Tu ôm cánh tay lạnh đến run lên, "Tại sao lại lạnh như thế ?"


Trực giác của Tân Manh cảm thấy không ổn, bọn bọ rất có khả năng đã gây ra flag, không lâu sau đó sẽ xảy ra chuyện cực kỳ không tốt !


Quả nhiên, trận gió lạnh kia không chỉ không dừng lại mà càng lúc càng lớn, thổi càng ngày càng mạnh, gió lạnh gào thét mà qua khiến lạ rụng và bụi đất bay mịt mù, rất nhanh liền như hình thành một vòi rồng nhỏ, trước mặt ba người là một mảnh mơ hồ, Tân Manh bị thổi đến mắt cũng không mở ra được, đá nhỏ và lá cây không ngừng đập vào mặt cậu, da bị đập đến dâu, một lát sau, cậu dường như không thể đứng vững !


Ngay trong lúc cậu nghiêng sang một bên, sắp ngã xuống đất, mặt đất dưới chân lại đột nhiên biến mất, sau đó cả người cậu rơi mạnh xuống, phù phù một tiếng ngã xuống nước !


Làn nước lạnh như băng thấu tận xương nhanh chóng bao lấy cơ thể cậu, Tân Manh không hề phòng bị, nhất thời uống một ngụm nước, chuyện không xong chính là cậu vốn dĩ không hề biết bơi !


Cậu kinh hoảng mà vùng vẫy tay chân, đó lại chính là điều khiến tốc độ chìm xuống đáy càng nhanh, cậu không dám mở mắt ra, bất lực mà giãy dụa, thiếu dưỡng khí khiến phổi cậu bắt đầu đau đớn, bóng ma của tử vong nhanh chóng bao lất cậu, Tân Manh dần rơi xuống đáy nước, sắp trở thành player đầu tiên chết chìm trong game, nhưng lúc cậu đang chìm trong tuyệt vọng, một cánh tay cường tráng đưa qua, dùng sắc ôm lấy thắt lưng cậu, mang cậu bơi về phía mặt nước, Tân Manh kích động nắm chặt lấy thân thể và quần áo của người nọ, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, theo lực đạo kia mà hướng lên trên, cuối cùng cũng lao ra khỏi mặt nước, Tân Manh ho khan kijch liệt, phổi cậu sắp nổ tung, trong đầu chỉ là một mảnh hỗn loạn.


Du Nghị ôm lấy Tân Manh cả người mơ màng đang không ngừng ho khan, kéo cậu dựa vào lồng ngực hắn, tay vén lên tóc ướt sũng đang che khuất mặt cậu, ngón cái giúp cậu lau đi nước mắt do ho khan mà rơi ra, ánh mắt cậu đầy hơi nước hệt như một vật nhỏ đáng thương khiến người ta nhịn không được mà mềm lòng.


Nhưng mà cảm giác của Tân Manh không hề tốt như vậy, cảm giác sắp chết đuối đối với một con vịt trên cạn quá mức đáng sợ, cậu thậm chí không quan tâm xem người cứu mình là ai, cũng không muốn quan sát tình huống xung quanh, ngón tay cậu nắm chặt lấy quần áo của Du Nghị, cả người không ngừng run rẩy, không ngừng thở dốc.


Dù thế nào, ba người ít nhất cũng đã rời khỏi mặt nước, Đổng Tu trước kia hay đến phòng tập gym, khả năng bơi lội cũng rất tốt, còn nổi lên sớm hơn so với Du Nghị đi cứu người, lúc này hắn ta đang nhìn xung quanh.


"Chỗ này chính là... đập chứa nước ?!" Trên mặt Đổng Tu là vẻ kinh hoảng không thể tin được, "Chúng ta tại sao lại đột nhiên đến nơi này !"


Nghĩ đến vài người mạc danh kỳ diệu mà chết trong đập chứa nước, khiến ba người bọn họ nhịn không được mà mao cốt tủng nhiên !


"Đi mau !" Đổng Tu la lên, "Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này !"


Nói xong hắn ta liền bắt đầu dùng sức mà bơi về phía bờ, Tân Manh cũng hoàn hồn lại, được Du Nghị kéo theo bơi về hướng bờ, chỉ là chưa bơi được bao lâu, Tân Manh cảm giác được quần áo cậu hình như đang bị thứ gì kéo lại, nắm chặt lấy cậu ! Cậu kinh hoảng nhìn về phía Du Nghị, lại phát hiện hắn cũng đang cau mày, chỉ đang bơi đứng tại chỗ, hình như đã gặp tình huống giống như cậu, Đổng Tu ở phía trước la to tiếng lên, "Ai kéo tôi thế ! Tân Manh cậu..."


Đợi Đổng Tu quay đầu lại, phát hiện Du Nghị và Tân Manh đang cách hắn ta một khoảng cách, thanh âm im bặt mà ngừng, biểu tình kinh hoảng cực kỳ ! "Thứ gì, thứ gì vậy !"


Hắn ta bắt đầu cúi đầu nhìn xuống nước, ngoại trừ mặt nước đen tuyền còn lại cái gì cũng không phát hiện, Tân Manh ở phía sau hắn ta, nhìn hắn ta quay đầu nhìn qua nhìn lại, đột nhiên cậu nảy sinh một cảm giác rất quen thuộc, hình như cậu đã thấy tình cảnh này ở đâu rồi...


Đúng rồi ! Cậu đích xác đã từng thấy qua, là lúc ba người Ngô Cường xuống nước muốn vớt thi thể của Ngô Tú Chi lên, đột nhiên dừng lại, lúc đó họ chính là đã từng làm ra động tác như vầy !


Trái tim Tân Manh đập bình bịch, cậu nhớ đến cuối cùng ba người Ngô Cường đột nhiên chìm xuống mặt nước, vớt lên liền biến thành ba cỗ thi thể !


Chẳng lẽ, bọn họ cũng sẽ như vậy ư ?


Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...


Không đợi Tân Manh từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn mà tìm ra cách chạy trốn, cậu cũng cảm nhận được hai mắt cá chân của mình hình như bị một đôi mắt nắm lất, sau đó có một lực đạo thật lớn muốn kéo cậu xuống mặt nước !


Tân Manh ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng, lần thứ hai bị kéo xuống nước, cũng may là cậu trước đó nắm lấy tay Du Nghị nên cậu cũng được giảm xóc một chút, cộng thêm đang suy nghĩ cẩn thận chuyện lúc trước, chuẩn bị tâm lý nhiều thêm một chút, nên lần này cậu ít nhất cũng không bị sặc nước, Tân Manh hít sâu vào một hơi, chìm xuống nước, cố gắng mở to mắt.


Ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh tối đen, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ù ù, rơi xuống mặt nước như bước vào một không gian khác, tay cùng tách khỏi tay Du Nghị, cảm xúc dưới mắt cá chân cũng biến mất vô tung, Tân Manh chìm trong nước, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn dư lại một mình cậu...


Cậu không ngừng quay đầu, nhìn quanh bốn phía, sự sợ hãi trong lòng dường như đã đạt đến đỉnh điểm, không nói đến sự nguy hiểm không rõ sắp ập đến, còn có nguy cơ tuỳ thời có thể bị chết đuối đều đã bén lửa !


Rất nhanh, cậu nhìn thấy dưới chân xuất hiện một điểm màu trắng, sau đó dần dần biến lớn, tựa hồ có thứ gì nổi lên từ đáy nước, đang bơi về hướng cậu, cậu còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì, liền nhìn thấy điểm trắng ở dưới càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, đợi đến khoảng cách mà Tân Manh rốt cuộc có thể nhìn rõ, Tân Manh lại chấn kinh trừng lớn hai mắt !


Thân thể họ trắng bệch cả người trần trụi, tựa như một đội sứa tụ lại dưới đáy biển, đang vọt về hướng cậu, những gương mặt đều trắng bệch y chang nhau, hai con ngươi thuần đen không hề có tròng trắng, tất cả đều nhìn chằm chằm Tân Manh, khoé miệng quỷ dị bị vỡ ra của họ tràn đến mang tai, bên trong chỉ có lợi đỏ ửng không hề có răng, Tân Manh nhìn môi của bọn họ khép mở không ngừng, đúng là đang không một tiếng động nói: "Thức ăn, thức ăn..."


.


HLTT: Thường hố mới mình tốc độ lắm :)) Dậy đi lúc mới làm 1 ngày ít nhất 1 chương :))


P/s: Spoil một tí, chẳng phải ngay từ đầu có 1 tấm card manh mối như vầy sao: [Nơi này không hẳn là thiên đường của người ăn chay. Nhưng nhất định là địa ngục của người ăn thịt.] Manh mối rõ ràng thế mà .__.